Tống Ngọc Mị quay đầu, nàng nhìn thấy một nam một nữ, mà nữ sinh vóc dáng không cao, cũng không tính là đặc biệt xinh đẹp, đi đường cũng không quá làm người ta chú ý.
- Quan Đình, là em sao?
Tống Ngọc Mị cũng quen biết nữ sinh kia, nàng bắt chuyện với đối phương, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh nữ sinh:
- Đây là bạn trai của em sao?
- Đúng vậy, giáo sư Tống, cô cũng đến với bạn trai sao?
Quan Đình cười ngọt ngào, nụ cười của nàng nhìn qua có vẻ rất thoải mái. Quan Đình liếc nhìn Hạ Thiên rồi dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu:
- Nhưng...Giáo sư Tống, không phải cô có lớp sao?
- Bây giờ chị ấy đang giảng cho tôi.
Hạ Thiên nói một câu, sau đó hắn nhìn người đàn ông bên cạnh Quan Đình, hắn có chút mất hứng:
- Này, sao lại là anh?
Người đàn ông bên cạnh Quan Đình không phải là ai khác, chính là Tiền Đa Đa mười phút trước đã cùng nói chuyện với hạ thiên, rõ ràng Quan Đình chính là bạn gái sinh viên của Tiền Đa Đa.
- Điều này, có chút trùng hợp.
Tiền Đa Đa nở nụ cười bất đắc dĩ, khi thấy Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị ngồi một chỗ với nhau, hơn nữa còn rất thân mật thì hắn cũng không thể không tin. Người này sau khi tìm được Mộc Hàm thì tiếp tục đi hái đóa hoa thứ hai ở thủ đô là Tống Ngọc Mị, Tiền Đa Đa thân là đàn ông sinh trưởng ở thủ đô và chưa có vợ, tất nhiên hắn cũng cảm giác được áp lực cho người thủ đô. Trong thủ đô có bốn đóa hoa nhưng đã bị một người ngoài hái mất hai, hy vọng những đàn ông khác ở thủ đô có thể chủ động hái hai đóa hoa còn lại, nếu không sự việc truyền ra ngoài sẽ làm cho người ta tưởng rằng ở thủ đô không có đàn ông.
- Đa Đa, anh có quen với bạn trai của giáo sư Tống sao?
Quan Đình có chút ngạc nhiên.
- Giới thiệu cho em, đây là Hạ Thiên, là thần y nổi tiếng thời gian gần đây ở thủ đô.
Tiền Đa Đa khẽ gật đầu, sau đó giới thiệu với Hạ Thiên bạn gái của mình:
- Hạ Thiên, đây là bạn gái của tôi, là Quan Đình.
- Sao?
Quan Đình duyên dáng kêu lên một tiếng:
- Anh chính là Hạ thần y lợi hại kia sao, hèn gì tôi cảm thấy có chút quen quen, thì ra, nhưng anh không phải... ....
Quan Đình thiếu chút nữa đã thốt ra một câu, nhưng nàng nhanh chóng cảm thấy tình huống không đúng và ngậm miệng lại. Nàng nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không biết nói thêm điều gì, nàng đang định hỏi Hạ Thiên không phải là bạn trai của Mộc Hàm sao? Vì sao bây giờ lại là bạn trai của Tống Ngọc Mị?
- Chúng ta cũng đừng quấy rầy bọn họ.
Tiền Đa Đa tranh thủ thời gian nói, trong lòng hắn cảm thấy rất kỳ quái, Hạ Thiên rõ ràng tìm được Tống Ngọc Mị sau đó mới đến đây, nhưng sao lại tới trước cả hắn và Quan Đình?
- À, vâng.
Quan Đình khẽ gật đầu, sau đó nói lời cáo từ với Tống Ngọc Mị:
- Giáo sư Tống, chúng tôi qua bên kia một chút.
Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu, nàng không nói gì. Tuy nàng và Quan Đình chỉ có thể nói là biết nhau, chưa đến mức thân quen, nhưng thực tế thì Tống Ngọc Mị đều không quá quen thuộc với tất cả, thậm chí nàng có vẻ giống như không hợp với thế giới này. Chỉ cần nhìn nàng cả ngày mặc cổ trang cũng đủ dọa cho nhiều người bỏ chạy.
- Đúng là đáng thương.
Hạ Thiên nhìn bóng lưng của Tiền Đa Đa và Quan Đình mà khẽ lắc đầu.
- Cậu nói ai đáng thương?
Tống Ngọc Mị tức giận hỏi, bây giờ nàng xem như đã hiểu, đừng hòng quay về giảng bài.
- Hai người bọn họ đều đáng thương.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Tôi cảm thấy bọn họ không đáng thương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tống Ngọc Mị tức giận nói:
- Tiền Đa Đa là trưởng nam của Tiền gia, anh ta quản lý một quỹ tài chính giá trị vài chục tỷ, tương tai tất cả tiền bạc của Tiền gia sẽ giao cho một mình anh ấy quản lý. Tôi đã nói với anh, đừng xem ti vi nói về những tỷ phú này tỷ phú kia, thật ra tất cả đều giả dối, Tiền gia mới thật sự là tỷ phú. Cha của Quan Đình lại là quan lớn trong bộ tài chính, bọn họ đều xuất thân từ những gia tộc liên quan đến tiền bạc, vì sao lại đáng thương?
- Vợ Mị Mị, dựa theo lời của chị thì Tiền Đa Đa không phải chỉ có vài chục tỷ sao?
Hạ Thiên rất hứng thú với vấn đề này.
- Tôi không biết Tiền Đa Đa có bao nhiêu tiền, nhưng chỉ biết Tiền gia chắc chắn không chỉ có nhiêu đó tiền.
Tống Ngọc Mị tức giận nói.
Hạ Thiên có hơi thất vọng:
- Như vậy sao? Tôi còn tưởng rằng Tiền Đa Đa có rất nhiều tiền.
- Cậu quan tâm người ta có bao nhiêu tiền để làm gì? Đó cũng không phải của cậu.
Tống Ngọc Mị gần đây có tâm tính rất lạnh nhạt, rất ít khi nổi giận, những sự kiện hoặc con người bình thường rất ít khi làm nàng tức giận. Nhưng bây giờ nàng lại khó thể bình tĩnh, nói chuyện cũng cực kỳ tức tối, hoàn toàn không giống với lúc bình thường. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, nàng thật sự bị Hạ Thiên làm cho tức chết.
- Vì số tiền đó rất có thể trở thành của tôi.
Hạ Thiên chân thành nói.
- Sao biến thành của cậu?
Tống Ngọc Mị khẽ hừ một tiếng:
- Tiền Đa Đa cũng không phải là phụ nữ.
Hạ Thiên có chút mất hứng, hắn trừng mắt nhìn Tống Ngọc Mị:
- Vợ Mị Mị, có phải chị đang nói tôi ăn bám không?
- Tôi không nói vậy, cậu thích nghĩ sao thì cứ tự tiện.
Tống Ngọc Mị không nói thêm điều gì nhưng trong lòng thầm nghĩ, người này rõ ràng là ăn bám, chỉ cần nhìn những phụ nữ của hắn ở Giang Hải thì biết, một người là Kiều Tiểu Kiều, người còn lại là Diệp Mộng Oánh, ai cũng có nhiều tiền. Nếu người này tự kiếm được tiền thì cũng có thể nuôi được một đám vợ tốt như vậy sao?
- Vợ Mị Mị, nói bậy về chồng sẽ bị đòn, vừa rồi là lần đầu, tôi sẽ không đánh chị, sau này nếu còn nói bậy thì sẽ bị đòn.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Tôi không phải vợ cậu, tôi chỉ nói cho cậu cơ hội để theo đuổi mà thôi.
- Nhưng tôi đã theo đuổi chị rồi.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội.
- Cậu làm vậy coi là theo đuổi sao?
Tống Ngọc Mị rất căm tức, dù nàng cố ý tiếp cận Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không phải phụ nữ bình thường, nàng có tứ ái và cao ngạo. Điều này không cho phép nàng bán rẻ thân mình, người này không muốn bỏ công sức theo đuổi nàng, điều này là khó thể tha thứ.
- Vậy bây giờ chị chạy đi, tôi sẽ theo đuổi một lần nữa.
Hạ Thiên nói như thật.
Tống Ngọc Mị chợt sinh ra xúc động muốn đẩy Hạ Thiên xuống hồ cho chết đuối, nàng không có năng lực kia, nếu có thì không cần phải tức giận vì hắn.
Ngay sau đó Tống Ngọc Mị bình tĩnh trở lại, nàng không muốn náo loạn với Hạ Thiên, vì hắn có thứ nàng muốn.
- Cậu vừa nói bọn họ đáng thương, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Tống Ngọc Mị mở miệng hỏi, vì không muốn bị chọc giận mà nàng quyết định nói về người khác, như vậy sẽ không tức giận, dù sao cũng không liên quan đến nàng.
- Quan Đình kia còn trẻ mà sắp trở thành quả phụ, tất nhiên là đáng thương.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tiền Đa Đa thì càng đáng thương hơn, chưa nói hắn sắp chết, càng khốn kiếp chính là hắn chế thì vợ mình sẽ là vợ người khác, chết cũng bị người ta cắm sừng lên đầu, như vậy không đáng thương sao?
- Cậu nói Tiền Đa Đa sẽ chết sao?
Tống Ngọc Mị coi như hiểu ý của Hạ Thiên.
/1475
|