Hổ Lang Chi Sư

Chương 81: Thương vong nặng nề

/249


Mạnh Hổ đơn thân độc mã như một thanh đao sắc bén thọc sâu vào đội hình của trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt, chỉ trong thoáng chốc đã mở ra một đường máu trong đội hình dày đặc của đám trọng trang bộ binh. Đám kỵ binh Man nhân bị vây đã lâu đuổi theo bén gót, không ngừng dùng thân thể bằng xương thịt của người và chiến mã điên cuồng công kích vào trận trường mâu của đám trọng trang bộ binh, dưới sự liều mạng của đám Man nhân, lỗ hổng ngày càng lớn.

Gần như cùng lúc đó, Hùng Bá Thiên cũng đã đột phá được đám trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang ngăn cản, rốt cục hai cánh kỵ binh Man nhân đã hội hợp với nhau.

Sau khi trả giá bằng rất nhiều tính mạng của kỵ binh Man nhân, rốt cục đã mở ra được một đường máu giữa đội hình trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt.

Thế nhưng đám trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang ngăn cản nơi lỗ hổng không hổ là quân tinh nhuệ của quân đoàn Thanh Châu, mặc dù đội hình đã bị Man nhân chọc thủng, nhưng bọn chúng vẫn không hề bối rối. Dưới sự chỉ huy của bọn quan quân các cấp, dốc hết toàn lực đè ép vào giữa, cố gắng nối liền miệng lỗ hổng bị chọc thủng, thế nhưng hiển nhiên là không thể được, Man nhân cũng không phải ngồi không!

- Mau!

Mạnh Hổ múa trường thương liên tu bất tận, chỉ huy đám Man nhân theo lỗ hổng đột phá vòng vây ra bên ngoài.

- Tăng tốc độ lên!

Đúng ngay vào thời khắc vô cùng quan trọng, Mạnh Hổ đột nhiên nghe thấy một hồi kèn hiệu nổi lên thật dài. Hắn vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy xa xa trên vùng bình nguyên hoang dã mênh mông đột nhiên xuất hiện một sợi chỉ đen mờ nhạt trông rất mơ hồ. Sợi chỉ đen ấy dường như đang chậm rãi ngọ nguậy, chỉ trong thoáng chốc đã kéo rất dài ra hai bên cánh, cũng trở nên rõ ràng hơn lúc đầu.

Ùng ùng ùng….

Rất nhanh, bên tai Mạnh Hổ đã vang lên tiếng ùng oàng nghe rất rõ ràng, giống như đang có sấm động ở cuối chân trời cuồn cuộn tới.

Hùng Bá Thiên đang theo sát Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, đồng tử thoáng chốc co rút lại, sợ hãi nói:

- Đây là…viện quân của đế quốc Minh Nguyệt?

- Đáng chết!

Mạnh Hổ giận dữ mắng một câu, đột nhiên rống to đến mức lạc giọng:

- Hùng Bá Thiên, mang theo tộc nhân của ngươi, bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản được viện quân của địch. Chưa có lệnh của bản tướng quân, bất cứ kẻ nào cũng không được lùi về phía sau nửa bước, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng tiến lại đây!

- Dạ!

Hùng Bá Thiên ầm ầm tuân lệnh, lập tức nhảy lên mình một con chiến mã vô chủ, giục ngựa xông ra khỏi lỗ hổng.

Phi đến ngang lỗ hổng đột nhiên Hùng Bá Thiên ghìm cương ngựa lại, chiến mã nhất thời dựng đứng thân trước lên cao phát ra một tràng tiếng hí thật dài. Hùng Bá Thiên rống lên vang dậy khắp cả chiến trường:

- Các dũng sĩ của bộ lạc Hắc Hùng, đi theo ta….

--------------

Cách lỗ hổng của bức tường lửa không xa.

Hơn ngàn kỵ binh của Đôn Tử đã tiến hành đợt va chạm thứ hai với đội kỵ binh của Diêu Minh Viễn. Liên đội Mãnh Hổ lại tử vong hơn trăm kỵ binh, mà khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt thương vong càng nặng nề hơn nhiều, ít nhất có bốn, năm trăm kỵ binh chết và bị thương.

Diêu Minh Viễn cầm chiến đao trong tay thở hào hển, ánh mắt đã xuất hiện một vẻ khác thường.

Quay đầu lại nhìn đội kỵ binh ở phía sau, thấy đã tổn thất đến gần ngàn người, nếu còn tiếp tục liều mạng như vậy, chỉ sợ sau vài lần va chạm còn lại không được bao nhiêu. Xem ra phải thay đổi chiến lược, dù sao Nghiêm Đĩnh cũng phát ra cho hắn một mệnh lệnh nước đôi, nếu có thể đánh thắng thì đánh, nếu không thể thắng chỉ cần kềm chân, tóm lại đừng để cho đội kỵ binh này chạy đi tiếp ứng đám kỵ binh Man nhân đang bị vây trong biển lửa là được.

- Rút lui!

Nghĩ tới đây, Diêu Minh Viễn không còn do dự nữa, mạnh mẽ quành đầu ngựa lại, quất ngựa bỏ chạy.

Chủ tướng đã chạy, còn lại hơn bốn ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt không còn lòng dạ nào ham chiến. Thật ra vừa rồi qua hai đợt giao phong, bọn chúng đã bị bầy hổ lang của liên đội Mãnh Hổ đồ sát đến nỗi rét lạnh trong lòng. Bọn người kia quả thật không phải là người, mà là dã thú, bọn chúng tuyệt đối không muốn đánh với dã thú chút nào!

Chỉ trong chớp mắt, hơn bốn ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt vội vàng quành đầu ngựa lại, vòng qua bức tường lửa chạy như điên về phía trước.

Đôn Tử cười gằn một tiếng, vừa định ra lệnh đuổi giết, đột nhiên lúc đó dường như phát hiện được chuyện gì, vội vàng quay đầu lại nhìn xem. Chỉ thấy phía Đông của vùng bình nguyên hoang dã mênh mông đã xuất hiện một đường chỉ đen mờ nhạt, bên tai cũng đã loáng thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa.

- Đây là….viện quân của đế quốc Minh Nguyệt sao?

Tướng quân đang tiếp ứng đám Man nhân bị vây, nếu như không nghĩ cách ngăn trở viện quân của đế quốc Minh Nguyệt, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Không hề do dự, Đôn Tử buông tha không đuổi giết đội kỵ binh của Diêu Minh Viễn, ngược lại giật cương quay đầu ngựa lại, giục ngựa đón đầu đám kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang tiến tới như gió lốc. Đột nhiên, Đôn Tử giương cao chiến đao đẫm máu trong tay, thét dài đầy khí thế:

- Các huynh đệ, giết….

--------------

Ngoài thành Tây Lăng, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.

Sắc trời dần tối, Tư Đồ Duệ chắp tay sau lưng đứng nghiêm trên vọng tháp, nhìn về hướng Tây Nam xa xa, cả người giống như một pho tượng đá, rất lâu cũng không hề nhúc nhích. Hắn đã đứng đợi ở đây nửa ngày trời, bọn Yến Trường Không và mười mấy tên sư đoàn trưởng cũng đứng nghiêm phía sau, Tư Đồ Duệ không đi xuống, bọn chúng cũng không dám đi xuống.

Đột nhiên trên quan đạo hướng Tây Nam xuất hiện một con khoái mã, giữa ánh tà dương như gió cuốn mây bay nhanh chóng tiến lại. Một tràng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên làm vỡ nát vùng hoang dã cô liêu, kỵ sĩ trên lưng chiến mã hai chân đạp thẳng lên bàn đạp, mông nhổm lên khỏi yên, cả người gần như dán sát vào cổ ngựa đang nhấp nhô liên tục.

Tư Đồ Duệ đột nhiên khẽ giật mình, hai mắt đang lim dim chợt bừng mở.

Yến Trường Không và Tần Khởi đang đứng sau lưng Tư Đồ Duệ đồng thời phấn khích nói:

- Có tin tức rồi, tham mưu trưởng đại nhân có tin tức rồi!

Chỉ trong thoáng chốc, khoái mã nọ đã thẳng tiến vào cửa doanh, nhanh như chớp đi tới dưới chân vọng tháp. Hai tên cận vệ quân đã chờ từ trước dưới chân vọng tháp lập túc tiến lên đỡ cương dắt ngựa cho kỵ sĩ kia.

Tên quân truyền tin liền chạy lên đài cao, quỳ rạp xuống đất vừa thở vừa nói:

- Hồi báo…hồi báo Tổng đốc đại nhân…

Đôi mắt Tư Đồ Duệ chợt mở bừng, rất nhanh đã trấn tĩnh như núi, lạnh nhạt:

- Nói!

Tên quân truyền tin hít sâu hai hơi, nói với giọng cực kỳ gấp gáp:

- Quân ta đạt được toàn thắng trên hoang nguyên, chém được hơn sáu ngàn thủ cấp!

- Cái gì!?

Yến Trường Không cau mày:

- Sao lại chỉ có hơn sáu ngàn thủ cấp? Không phải kỵ binh Man nhân có chừng một vạn hay sao?

Tên quân truyền tin cúi đầu, vẻ mặt vô cùng ảm đạm:

- Có hơn bốn ngàn kỵ binh của địch chạy thoát, tướng quân Diêu Minh Viễn đang thống lĩnh đại quân đuổi giết

Tần Khởi liếc Tư Đồ Duệ một cái rồi hỏi:

- Tình hình thương vong của quân ta như thế nào?

Sắc mặt tên quân truyền tin càng trở nên nghiêm trọng, nhỏ giọng nói:

- Quân ta tử trận hơn ba ngàn, trọng thương hơn ngàn, còn có… còn có tham mưu trưởng đại nhân cũng đã hy sinh vì đế quốc!

- Hả!

- Cái gì??

Yến Trường Không, Tần Khởi nghe vậy thất kinh, sau đó vội vã quay đầu lại nhìn Tư Đồ Duệ. Chưa tới một tháng, quân đoàn Thanh Châu lại tử trận liên tục hai tên tham mưu trưởng, hơn nữa trước đó còn có Tư Đồ Bưu, Thác Bạt Đảo và Tư Đồ Hạo cũng đã tử trận! Tên Mạnh Hổ này đối với quân đoàn Thanh Châu đúng là nợ máu ngập đầu!

Tư Đồ Duệ vẫn giữ nguyên thần sắc lạnh lùng, trấn định như một toà núi lớn, thật ra trong lòng hắn cũng đang âm thầm rỉ máu. Lần xuất chinh này đúng là Tư Đồ Duệ bị đả kích lớn nhất từ trước tới nay, đầu tiên là người em ruột duy nhất Thác Bạt Đảo tử trận, sau đó là tướng tâm phúc tài giỏi Thác Bạt Đảo, kế đó là đứa con trai duy nhất mà hắn đặt biết bao kỳ vọng- Tư Đồ Hạo, lại còn hai vị tham mưu trưởng Đỗ Dự, Nghiêm Đĩnh theo phò tá hắn đã lâu năm.

Cho dù là lòng dạ của Tư Đồ Duệ khoan dung đại lượng đến mức nào, cho dù là hắn vẫn thường không đem ân oán cá nhân để trong lòng, nhưng đến giờ phút này, quả thật Tư Đồ Duệ hận Mạnh Hổ đến tận xương tuỷ. Cho tới bây giờ hắn chưa từng hận một người nào như vậy, hận đến nỗi muốn lột da hắn, rút gân hắn, thậm chí ăn thịt uống máu của hắn…..

--------------

Trên vùng bình nguyên hoang dã tối đen như mực, một đội kỵ binh giống như núi đổ đang tràn đến.

Trong tiếng ngựa hí rền vang, thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng rên rỉ đầy thống khổ, còn có âm thanh của binh sĩ bị thương nặng đang kêu la trước khi chết. Vùng bình nguyên hoang dã tịch liêu, gió Bắc thét gào, gần như tất cả Man nhân ai nấy đều đầu óc quay cuồng, trong không khí tràn ngập khí tức uể oải, bi thương cùng tuyệt vọng.

Mạnh Hổ giao chiến với quân của đế quốc Minh Nguyệt từ trước tới nay đây là lần đầu tiên thất bại, hơn nữa bại vô cùng thê thảm!

Hơn vạn kỵ binh Man nhân lúc lên đường giờ đây chỉ còn lại không tới ba ngàn, thậm chí ngay cả hơn ngàn tinh binh của liên đội Mãnh Hổ cũng hao tổn gần một nửa, hiện tại chỉ còn không tới sáu trăm. Nghĩ tới đây, lòng Mạnh Hổ như đang rướm máu, hơn ngàn tinh binh kia đều là quân tinh nhuệ thân trải trăm trận, từ trong đống xác chết bò ra, chân chính tinh nhuệ, ai ai đều cũng có thể lấy một địch mười!

Nhưng Mạnh Hổ cũng không hề hối hận, nếu như có thể quay ngược thời gian, hắn vẫn không chút do dự đi cứu người. Mạnh Hổ thuỷ chung vẫn tin tưởng câu nói kia, một cánh quân nếu như không có binh sĩ, có thể chiêu mộ, có thể huấn luyện; nhưng một cánh quân vô hồn, vậy không còn cách nào cứu vãn!

Nếm mùi thất bại thật ra không đáng sợ, đáng sợ chính là sau khi bại binh sĩ mất tinh thần!

Theo cách nhìn của Mạnh Hổ, thất bại cũng giống như rèn binh khí, giống như trui luyện. Mỗi lần thất bại chính là một lần trui luyện, sẽ làm bớt đi một phần tạp chất, lại thất bại một lần nữa, lại trải qua một lần trui luyện nữa, đến cuối cùng, cái còn lại chính là thép ròng đã trải qua trăm lần trui luyện, chế luyện ra được một món thần binh lợi khí, hoặc một sư đoàn hổ lang đánh không suy, kéo không sụp!

Trong đám loạn quân, Tất Điêu Tử thuỷ chung vẫn giục ngựa theo sát sau lưng Mạnh Hổ. Trong giờ phút này, Tất Điêu Tử nhìn Mạnh Hổ với một ánh mắt tràn đầy kính sợ, cho dù thế nào hắn cũng không dám tin, trận đánh ban nãy lại có kết quả như thế này. Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Theo cách nhìn của Tất Điêu Tử, đây là một trận phục kích kinh điển đủ để ghi vào lịch sử của chiến tranh.

Mưu trí của Tư Đồ Duệ làm cho người khác phải than thở không thôi, thiết kế bẫy rập có thể nói là không thể nào tưởng tượng, làm cho người khác khó mà phòng bị. Còn khả năng chỉ huy trên chiến trường của Mạnh Hổ vô cùng trấn định, còn có năng lực nắm bắt thời cơ trên chiến trường càng làm cho người khác khó mà tin được.

Tham dự trận phục kích vừa rồi có ít nhất hơn vạn trọng trang bộ binh và ít nhất năm ngàn khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt, gần ngàn xe lương kết thành ba hàng, sau đó lại tới thêm đại quân hơn hai vạn kỵ binh nữa. Trận thế mạnh mẽ như vậy lại thêm phục kích vô cùng hoàn mỹ, nhưng vẫn không thể đánh tan tác hơn vạn kỵ binh của Mạnh Hổ. Sau một trường huyết chiến, gần bốn ngàn kỵ binh đã đột phá trùng vây, hơn nữa còn đánh cho quân của đế quốc Minh Nguyệt tổn thương nặng nề, kỳ tích, đây quả thật là kỳ tích!

Thế nhưng trong lòng Mạnh Hổ không hề cảm thấy đắc ý với biểu hiện tuyệt vời của mình.

Không cần phải nghi ngờ gì, đây là một trận đánh thất bại, hơn nữa là một thất bại từ đầu đến cuối. Cho dù năng lực chỉ huy của hắn có xuất sắc đến mức nào, cho dù năng lực nắm bắt thời cơ trên chiến trường của hắn có cao minh đến đâu, trận đánh vừa qua vẫn là một thất bại, cho dù đẹp mắt cũng vẫn là thất bại, mà thất bại thì có gì là hay ho chứ!

Hiện tại Mạnh Hổ chỉ nghĩ tới một vấn đề, sĩ khí của Man nhân lúc này dường như rất thấp!

Tuyệt đối không thể để cho Man nhân tiêu tan đấu chí, phải nghĩ biện pháp làm cho bọn họ nổi giận. Không nghi ngờ gì, biện pháp tốt nhất là báo thù, thường có câu "quân tử báo thù mười năm chưa muộn", nhưng câu này không thích hợp với Mạnh Hổ. Tiêu chí của Mạnh Hổ là, thân là một nam nhân, có ân phải báo, có oán phải đền, hơn nữa phải đền ngay lập tức!


/249

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status