LƯU Ý CHO ĐỌC GIẢ TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN, MỌI NHÂN VẬT, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU, TRUYỆN CHỈ MANG TÍNH CHẤT GIẢI TRÍ.
_____________________________________________
Hơi thở hổn hển dồn dập, ánh sáng nhấp nháy ở đằng xa từ ngôi nhà nhỏ đơn sơ, phía bên kia cánh đồng ngô bạt ngàn, cô gái với dáng người nhỏ nhắn cùng đôi chân nhỏ chạy hớt hải trở về. Đâu đâu cũng hổn loạn, đồ đạc bị đập phá tan nát, dưới đất vương vãi những mẫu máu, mùi tanh tưởi nồng nặc xé nát không khí, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt người nhìn.
Hoắc Tuấn - 25 tuổi, anh là nông dân cũng không khá dã mấy, một người hoạt bát và giàu tình thương, được người người quý mến. Ấy thế mà, hôm nay thân anh lại đầy máu me nằm bệch dưới đất, bên cạnh còn có tận 5 người mặc quân phục dẫm đạp lên người anh.
" Tranh Nhi...rời khỏi đây...chạy đi !!! " Hoắc Tuấn hét lên cảnh báo Hàn Tranh Nhi.
Cô - vợ của anh, người đẹp giống cái tên, tựa như tranh vẽ, là cô nhi mất bố mẹ từ năm 5 tuổi, lại bị thất lạc chị gái và anh trai khi lên 7 tuổi trong buổi loạn lạc, được Hoắc Tuấn cưu mang.
Khi cô vừa tròn 19 tuổi, gả cho anh có ngày tháng hạnh phúc ở bên anh, thế nhưng lấy nhau hơn 4 tháng cả hai chưa hề tổ chức đám cưới, trong bụng cô hiện giờ lại đang mang giọt máu của Hoắc Tuấn được 2 tháng.
Chứng kiến chồng gặp nạn, cô thất thần mấy giây, đôi mắt mở to như mắt ếch, kinh hồn khiếp đảm, muốn cứu người còn không hết thì lấy cớ gì cô lại chạy đi.
" A Tuấn ! " cô gạt bỏ lời cảnh báo, vứt bỏ giỏ ngô trong tay đang cầm, xông vào giữa đám người, gan dạ đẩy họ ra, ôm lấy người Hoắc Tuấn.
Anh bị đánh đến thương tích đầy mình, máu họng không ngừng tuông trào, mùi máu khiến cô đang mang thai ngửi được xém chút nôn ọe.
" A Tuấn...chuyện gì đã xảy ra ? Sao...sao...anh lại..." nước mắt Tranh Nhi rơi lã chã, vết chém ở bụng Hoắc Tuấn làm cô kinh hãi, xé lấy mảnh vải cột quanh người, dùng cả tay trần của cô cố bịt miệng vết thương lại.
Hành động hoàn toàn vô ích, máu tươi thấm đẫm từ mảnh vải qua bàn tay nhỏ, Tranh Nhi khóc lớn, nhìn những gương mặt đáng sợ kia, không biết phải cầu cứu như thế nào.
Bỗng, lúc này một người đàn ông từ trong góc tối bước ra, phong thái kiêu hãnh và lịch lãm, khoác trên mình bộ quân phục, gương mặt tuấn mĩ đẹp như tượng tạc, cái giọng đanh thép của hắn bổ vào tai Hàn Tranh Nhi.
" Hoắc Tuấn !
Lái xe tông chết vợ thứ tư của Đô đốc, không ra đầu thú còn định bỏ trốn, tưởng tao không bắt được mày sao ? " hắn liếc nhìn, đôi mắt đằng đằng sát chĩa thẳng vào người Hoắc Tuấn.
Hàn Tranh Nhi nghe xong chết trân tại chỗ, thì ra người đứng trước mặt cô là Đô đốc người người khiếp sợ Hứa Mộ Nhiên, hắn nổi tiếng lạnh lùng như băng, cao ngạo, ngông cuồng kể cả Chủ tịch nước cũng phải nể vài phần.
Thế nhưng, đó chưa đủ làm cô kinh hãi bằng việc hay tin chồng mình đụng chết vợ của một Đô đốc, giờ cô có muốn báo cảnh sát cũng vô dụng, sẽ không có một ai dám vay vào chuyện của Hứa Mộ Nhiên.
" Chuyện này...chuyện này là sao chứ ? " Tranh Nhi lắp bắp hỏi, đưa ánh nhìn từ Hoắc Tuấn qua Hứa Mộ Nhiên.
Hắn " hừm " lạnh một tiếng, nhổ nước bọt ngay trước mặt Tranh Nhi, chẳng buồn đáp lời cô, lớn tiếng sai người đánh chết Hoắc Tuấn.
" Kẻ nào có tội thì xử kẻ đó !
Giết !!! "
Rồi, hắn trực tiếp đi tới kéo ngay Hàn Tranh Nhi ra ngoài, vô tình khi bàn tay dơ bẩn của hắn chạm vào người cô, đại não hắn xuất hiện một thứ cảm giác lạ lùng, nó không ngừng truyền đến tai hắn thứ ngôn ngữ " chiếm Hàn Tranh Nhi làm của riêng ".
Tranh Nhi vùng vằn, thoát khỏi tay hắn, quỳ xuống, cúi đầu cầu xin hắn một cách hèn mọn.
" Đô đốc, tôi xin ngài tha cho chồng tôi !
Xin ngài rủ lòng cho những kẻ dân đen như chúng ta
Cầu xin ngài ! "
Hắn nhíu mày nhìn cô đang khóc lóc thảm thiết dưới chân, bấy giờ hắn mới để ý, nhan sắc của cô đúng là không có chỗ chê.
Vốn, hắn là kẻ máu lạnh, không cảm xúc, hơn 14 năm cấm d.ục chưa gần nữ sắc, dù là mĩ nhân hắn cũng chẳng thèm ngó ngàn, lấy cùng lúc 4 người vợ chỉ là làm bù nhìn cho thiên hạ đừng dị nghị chuyện giới tính. Cứ ngỡ bản thân hắn sẽ thích đàn ông, nào ngờ vừa đụng vào Tranh Nhi hắn đã sinh lòng dụng tâm với cô.
Càng nhìn cô, từng tế bào trong người hắn càng sôi sục.
" Đô đốc, xin ngài tha cho chồng tôi...tôi cầu xin ngài... " Tranh Nhi khóc thảm thương, túm chặt lấy ống quần hắn, hai mắt cô nhòe đi, vẫn giữ nguyên khuôn mặt tội nghiệp xin Hứa Mộ Nhiên ban phát lòng từ bi.
Hắn, nhẫn tâm đến mức, đá cô sang một bên, chỉ vì ghét cái cảnh cô cầu xin cho người đàn ông khác.
" Ngậm cái miệng ch.ó của cô lại..." hắn phát cáu.
Cú đá mạnh vô tình trúng vào bụng Hàn Tranh Nhi, cô đang mang thai, cả cơ thể cô truyền đến một cơn đau dữ dội, co thắt tột độ, cô nhăn mặt co quắp người trên nền nhà.
Lúc này Tranh Nhi đã chẳng còn mở miệng cầu xin được nữa, răng cắn chặt vào môi, chịu đựng cơn đau chết đi sống lại, bò đến chỗ Hứa Mộ Nhiên, túm lấy ống quần hắn lần nữa, dùng ánh mắt khổ sở mà xin.
" Tranh Nhi...Đô đốc xin ngài tha cho vợ tôi, cô ấy đang mang thai..." Hoắc Tuấn bị đánh đập, cố phản kháng muốn đến chỗ vợ.
" Tranh Nhi...á !!! " tiếng anh bỗng tắt ngấm.
Đoạn, Hoắc Tuấn thoát khỏi tay những tên thuộc hạ, lê lết cơ thể đầy máu đến chỗ Hứa Mộ Nhiên, ngay lập tức anh bị một tên đâm ngay một nhát dao từ sau lưng, hai mắt anh trợn trắng, thân xác đổ kềnh xuống, máu tuông từ miệng tuông ra nhiều hơn, anh biết mình sắp chết, cố gắng hấp hối.
" Tranh Nhi... " Hoắc Tuấn đưa tay với tới chỗ Hàn Tranh Nhi.
Tức thì, cô buông ngay ống quần của Hứa Mộ Nhiên, vừa đưa tay về phía Hoắc Tuấn vừa kéo lê lết cơ thể đau nhói sang đó.
" A Tuấn... " cô gấp gáp gọi tên anh, người cô lạnh toát, lấm tấm những giọt mồ hôi, bụng cô đau quặn, nước mắt lưng tròng nhìn người mình yêu sắp chết.
" Tranh Nhi...Hàn...Tuyên...còn sống...anh..." Hoắc Tuấn cố gặng từng chữ, nhưng sinh mạng anh đến đây phải kết thúc, anh trút hơi thở cuối cùng, lời chưa nói xong đã nhắm mắt, cả bàn tay của vợ anh cũng chẳng được nắm lần cuối.
Hàn Tranh Nhi đau đớn nhìn chồng chết ngay trước mắt, cô khổ sở lết đến, ôm lấy thân anh, khóc lóc kêu gào thảm thiết cái tên anh, có lay người anh cỡ nào vẫn không tỉnh. Cơ thể to lớn lạnh toát, tim ngừng đập, câu cuối cùng anh để lại cho cô cũng không rõ ràng.
Mà, việc Hoắc Tuấn đụng chết vợ thứ 4 của Hứa Mộ Nhiên là vì anh nhận được tin Hàn Tuyên - anh trai của Hàn Tranh Nhi còn sống, vội vàng muốn báo tin mừng cho cô.
Không ngờ, anh chạy xe quá tốc độ, trời lại tối mới xảy ra tai nạn, khi anh phát hiện người anh đụng chết là tiểu thiếp của Đô đốc. Biết vay phải vào kẻ không nên vay, anh sợ mình sẽ không thể đưa Tranh Nhi đi gặp anh trai, càng không thể cùng cô đón chào đứa con đầu lòng, cùng nhau tổ chức đám cưới.
Cho nên, Hoắc Tuấn đã liều lĩnh, định quay về mang theo Tranh Nhi bỏ trốn trước, đợi mọi chuyện lắng xuống anh mới đưa cô tìm lại anh trai, ai ngờ ông trời bạc đãi, còn chưa kịp làm gì Hứa Mộ Nhiên đã tìm đến quá nhanh.
Một gia đình vốn sẽ có cuộc sống hạnh phúc lại trở nên li tán, Tranh Nhi ôm xác anh khóc đến hai mắt sưng vù, cô còn chưa kịp hiểu rõ ngọ ngành đã phải chịu nỗi đau mất người thân, chẳng còn màng đến sự xuất hiện của Hứa Mộ Nhiên, cứ thất thần ôm chặt người chồng.
Hứa Mộ Nhiên nhìn cảnh uyên ương tình cảm thắm thiết mà cơn ghen tỵ trong lòng bừng lên dữ dội.
" Tưởng chết như vậy là xong ư ?
Cái mạng quèn kia làm sao đủ trả cho tứ phu nhân của tao..." hắn gằn giọng.
Câu nói của hắn làm Tranh Nhi chấn động đưa ánh nhìn đầy hận thù sang chỗ hắn, bụng cô vẫn còn đau, linh cảm mách bảo cô chuyện nguy hiểm, hắn nhìn cô chăm chăm như lưỡi dao cạo. Cô sợ hắn làm hại con cô, chẳng nghĩ ngợi muốn đứng dậy chạy đi.
Nhưng, mọi chuyện đã muộn, hắn nhắm cô rồi, cô có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi, hắn ra lệnh cho thuộc hạ bắt cô lại, đánh ngất cô, đưa cô đến bệnh viện.
Đêm đó hắn tàn nhẫn phá đi giọt máu trong bụng cô, muốn cô phải thay thế vị trí tứ phu nhân vừa mất của hắn.
Sau khi kết thúc cuộc phẫu thuật, Hàn Tranh Nhi được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, Hứa Mộ Nhiên sớm đã ở trong đó từ trước, cô vừa được đặt lên chiếc giường bệnh, hắn liền nóng lòng gấp gáp đến gần cô, chạm vào má cô, nhìn cô, nhìn đến mê mẩn.
" Tiểu mĩ nhân...từ giờ cô sẽ là của Hứa Mộ Nhiên này !
Chỉ được phép thuộc về một mình tôi... "
Bàn tay dơ bẩn của hắn trượt xuống bụng Tranh Nhi, những ngón tay khều nhẹ lên lớp áo mỏng, mắt hắn nheo lại, toát lên vẻ ác ý, hắn muốn cô phải thật sạch sẽ không vướng bận bất cứ thứ gì, sau này chỉ phục vụ cho mình hắn, đứa con mà cô sinh ra phải mang dòng máu của hắn.
_____________________________________________
Hơi thở hổn hển dồn dập, ánh sáng nhấp nháy ở đằng xa từ ngôi nhà nhỏ đơn sơ, phía bên kia cánh đồng ngô bạt ngàn, cô gái với dáng người nhỏ nhắn cùng đôi chân nhỏ chạy hớt hải trở về. Đâu đâu cũng hổn loạn, đồ đạc bị đập phá tan nát, dưới đất vương vãi những mẫu máu, mùi tanh tưởi nồng nặc xé nát không khí, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt người nhìn.
Hoắc Tuấn - 25 tuổi, anh là nông dân cũng không khá dã mấy, một người hoạt bát và giàu tình thương, được người người quý mến. Ấy thế mà, hôm nay thân anh lại đầy máu me nằm bệch dưới đất, bên cạnh còn có tận 5 người mặc quân phục dẫm đạp lên người anh.
" Tranh Nhi...rời khỏi đây...chạy đi !!! " Hoắc Tuấn hét lên cảnh báo Hàn Tranh Nhi.
Cô - vợ của anh, người đẹp giống cái tên, tựa như tranh vẽ, là cô nhi mất bố mẹ từ năm 5 tuổi, lại bị thất lạc chị gái và anh trai khi lên 7 tuổi trong buổi loạn lạc, được Hoắc Tuấn cưu mang.
Khi cô vừa tròn 19 tuổi, gả cho anh có ngày tháng hạnh phúc ở bên anh, thế nhưng lấy nhau hơn 4 tháng cả hai chưa hề tổ chức đám cưới, trong bụng cô hiện giờ lại đang mang giọt máu của Hoắc Tuấn được 2 tháng.
Chứng kiến chồng gặp nạn, cô thất thần mấy giây, đôi mắt mở to như mắt ếch, kinh hồn khiếp đảm, muốn cứu người còn không hết thì lấy cớ gì cô lại chạy đi.
" A Tuấn ! " cô gạt bỏ lời cảnh báo, vứt bỏ giỏ ngô trong tay đang cầm, xông vào giữa đám người, gan dạ đẩy họ ra, ôm lấy người Hoắc Tuấn.
Anh bị đánh đến thương tích đầy mình, máu họng không ngừng tuông trào, mùi máu khiến cô đang mang thai ngửi được xém chút nôn ọe.
" A Tuấn...chuyện gì đã xảy ra ? Sao...sao...anh lại..." nước mắt Tranh Nhi rơi lã chã, vết chém ở bụng Hoắc Tuấn làm cô kinh hãi, xé lấy mảnh vải cột quanh người, dùng cả tay trần của cô cố bịt miệng vết thương lại.
Hành động hoàn toàn vô ích, máu tươi thấm đẫm từ mảnh vải qua bàn tay nhỏ, Tranh Nhi khóc lớn, nhìn những gương mặt đáng sợ kia, không biết phải cầu cứu như thế nào.
Bỗng, lúc này một người đàn ông từ trong góc tối bước ra, phong thái kiêu hãnh và lịch lãm, khoác trên mình bộ quân phục, gương mặt tuấn mĩ đẹp như tượng tạc, cái giọng đanh thép của hắn bổ vào tai Hàn Tranh Nhi.
" Hoắc Tuấn !
Lái xe tông chết vợ thứ tư của Đô đốc, không ra đầu thú còn định bỏ trốn, tưởng tao không bắt được mày sao ? " hắn liếc nhìn, đôi mắt đằng đằng sát chĩa thẳng vào người Hoắc Tuấn.
Hàn Tranh Nhi nghe xong chết trân tại chỗ, thì ra người đứng trước mặt cô là Đô đốc người người khiếp sợ Hứa Mộ Nhiên, hắn nổi tiếng lạnh lùng như băng, cao ngạo, ngông cuồng kể cả Chủ tịch nước cũng phải nể vài phần.
Thế nhưng, đó chưa đủ làm cô kinh hãi bằng việc hay tin chồng mình đụng chết vợ của một Đô đốc, giờ cô có muốn báo cảnh sát cũng vô dụng, sẽ không có một ai dám vay vào chuyện của Hứa Mộ Nhiên.
" Chuyện này...chuyện này là sao chứ ? " Tranh Nhi lắp bắp hỏi, đưa ánh nhìn từ Hoắc Tuấn qua Hứa Mộ Nhiên.
Hắn " hừm " lạnh một tiếng, nhổ nước bọt ngay trước mặt Tranh Nhi, chẳng buồn đáp lời cô, lớn tiếng sai người đánh chết Hoắc Tuấn.
" Kẻ nào có tội thì xử kẻ đó !
Giết !!! "
Rồi, hắn trực tiếp đi tới kéo ngay Hàn Tranh Nhi ra ngoài, vô tình khi bàn tay dơ bẩn của hắn chạm vào người cô, đại não hắn xuất hiện một thứ cảm giác lạ lùng, nó không ngừng truyền đến tai hắn thứ ngôn ngữ " chiếm Hàn Tranh Nhi làm của riêng ".
Tranh Nhi vùng vằn, thoát khỏi tay hắn, quỳ xuống, cúi đầu cầu xin hắn một cách hèn mọn.
" Đô đốc, tôi xin ngài tha cho chồng tôi !
Xin ngài rủ lòng cho những kẻ dân đen như chúng ta
Cầu xin ngài ! "
Hắn nhíu mày nhìn cô đang khóc lóc thảm thiết dưới chân, bấy giờ hắn mới để ý, nhan sắc của cô đúng là không có chỗ chê.
Vốn, hắn là kẻ máu lạnh, không cảm xúc, hơn 14 năm cấm d.ục chưa gần nữ sắc, dù là mĩ nhân hắn cũng chẳng thèm ngó ngàn, lấy cùng lúc 4 người vợ chỉ là làm bù nhìn cho thiên hạ đừng dị nghị chuyện giới tính. Cứ ngỡ bản thân hắn sẽ thích đàn ông, nào ngờ vừa đụng vào Tranh Nhi hắn đã sinh lòng dụng tâm với cô.
Càng nhìn cô, từng tế bào trong người hắn càng sôi sục.
" Đô đốc, xin ngài tha cho chồng tôi...tôi cầu xin ngài... " Tranh Nhi khóc thảm thương, túm chặt lấy ống quần hắn, hai mắt cô nhòe đi, vẫn giữ nguyên khuôn mặt tội nghiệp xin Hứa Mộ Nhiên ban phát lòng từ bi.
Hắn, nhẫn tâm đến mức, đá cô sang một bên, chỉ vì ghét cái cảnh cô cầu xin cho người đàn ông khác.
" Ngậm cái miệng ch.ó của cô lại..." hắn phát cáu.
Cú đá mạnh vô tình trúng vào bụng Hàn Tranh Nhi, cô đang mang thai, cả cơ thể cô truyền đến một cơn đau dữ dội, co thắt tột độ, cô nhăn mặt co quắp người trên nền nhà.
Lúc này Tranh Nhi đã chẳng còn mở miệng cầu xin được nữa, răng cắn chặt vào môi, chịu đựng cơn đau chết đi sống lại, bò đến chỗ Hứa Mộ Nhiên, túm lấy ống quần hắn lần nữa, dùng ánh mắt khổ sở mà xin.
" Tranh Nhi...Đô đốc xin ngài tha cho vợ tôi, cô ấy đang mang thai..." Hoắc Tuấn bị đánh đập, cố phản kháng muốn đến chỗ vợ.
" Tranh Nhi...á !!! " tiếng anh bỗng tắt ngấm.
Đoạn, Hoắc Tuấn thoát khỏi tay những tên thuộc hạ, lê lết cơ thể đầy máu đến chỗ Hứa Mộ Nhiên, ngay lập tức anh bị một tên đâm ngay một nhát dao từ sau lưng, hai mắt anh trợn trắng, thân xác đổ kềnh xuống, máu tuông từ miệng tuông ra nhiều hơn, anh biết mình sắp chết, cố gắng hấp hối.
" Tranh Nhi... " Hoắc Tuấn đưa tay với tới chỗ Hàn Tranh Nhi.
Tức thì, cô buông ngay ống quần của Hứa Mộ Nhiên, vừa đưa tay về phía Hoắc Tuấn vừa kéo lê lết cơ thể đau nhói sang đó.
" A Tuấn... " cô gấp gáp gọi tên anh, người cô lạnh toát, lấm tấm những giọt mồ hôi, bụng cô đau quặn, nước mắt lưng tròng nhìn người mình yêu sắp chết.
" Tranh Nhi...Hàn...Tuyên...còn sống...anh..." Hoắc Tuấn cố gặng từng chữ, nhưng sinh mạng anh đến đây phải kết thúc, anh trút hơi thở cuối cùng, lời chưa nói xong đã nhắm mắt, cả bàn tay của vợ anh cũng chẳng được nắm lần cuối.
Hàn Tranh Nhi đau đớn nhìn chồng chết ngay trước mắt, cô khổ sở lết đến, ôm lấy thân anh, khóc lóc kêu gào thảm thiết cái tên anh, có lay người anh cỡ nào vẫn không tỉnh. Cơ thể to lớn lạnh toát, tim ngừng đập, câu cuối cùng anh để lại cho cô cũng không rõ ràng.
Mà, việc Hoắc Tuấn đụng chết vợ thứ 4 của Hứa Mộ Nhiên là vì anh nhận được tin Hàn Tuyên - anh trai của Hàn Tranh Nhi còn sống, vội vàng muốn báo tin mừng cho cô.
Không ngờ, anh chạy xe quá tốc độ, trời lại tối mới xảy ra tai nạn, khi anh phát hiện người anh đụng chết là tiểu thiếp của Đô đốc. Biết vay phải vào kẻ không nên vay, anh sợ mình sẽ không thể đưa Tranh Nhi đi gặp anh trai, càng không thể cùng cô đón chào đứa con đầu lòng, cùng nhau tổ chức đám cưới.
Cho nên, Hoắc Tuấn đã liều lĩnh, định quay về mang theo Tranh Nhi bỏ trốn trước, đợi mọi chuyện lắng xuống anh mới đưa cô tìm lại anh trai, ai ngờ ông trời bạc đãi, còn chưa kịp làm gì Hứa Mộ Nhiên đã tìm đến quá nhanh.
Một gia đình vốn sẽ có cuộc sống hạnh phúc lại trở nên li tán, Tranh Nhi ôm xác anh khóc đến hai mắt sưng vù, cô còn chưa kịp hiểu rõ ngọ ngành đã phải chịu nỗi đau mất người thân, chẳng còn màng đến sự xuất hiện của Hứa Mộ Nhiên, cứ thất thần ôm chặt người chồng.
Hứa Mộ Nhiên nhìn cảnh uyên ương tình cảm thắm thiết mà cơn ghen tỵ trong lòng bừng lên dữ dội.
" Tưởng chết như vậy là xong ư ?
Cái mạng quèn kia làm sao đủ trả cho tứ phu nhân của tao..." hắn gằn giọng.
Câu nói của hắn làm Tranh Nhi chấn động đưa ánh nhìn đầy hận thù sang chỗ hắn, bụng cô vẫn còn đau, linh cảm mách bảo cô chuyện nguy hiểm, hắn nhìn cô chăm chăm như lưỡi dao cạo. Cô sợ hắn làm hại con cô, chẳng nghĩ ngợi muốn đứng dậy chạy đi.
Nhưng, mọi chuyện đã muộn, hắn nhắm cô rồi, cô có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi, hắn ra lệnh cho thuộc hạ bắt cô lại, đánh ngất cô, đưa cô đến bệnh viện.
Đêm đó hắn tàn nhẫn phá đi giọt máu trong bụng cô, muốn cô phải thay thế vị trí tứ phu nhân vừa mất của hắn.
Sau khi kết thúc cuộc phẫu thuật, Hàn Tranh Nhi được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, Hứa Mộ Nhiên sớm đã ở trong đó từ trước, cô vừa được đặt lên chiếc giường bệnh, hắn liền nóng lòng gấp gáp đến gần cô, chạm vào má cô, nhìn cô, nhìn đến mê mẩn.
" Tiểu mĩ nhân...từ giờ cô sẽ là của Hứa Mộ Nhiên này !
Chỉ được phép thuộc về một mình tôi... "
Bàn tay dơ bẩn của hắn trượt xuống bụng Tranh Nhi, những ngón tay khều nhẹ lên lớp áo mỏng, mắt hắn nheo lại, toát lên vẻ ác ý, hắn muốn cô phải thật sạch sẽ không vướng bận bất cứ thứ gì, sau này chỉ phục vụ cho mình hắn, đứa con mà cô sinh ra phải mang dòng máu của hắn.
/160
|