Cơ thể nhỏ bé bỗng run lên, Tranh Nhi còn chưa kịp mở miệng, hắn lại bóp chặt mặt cô, gằn giọng.
" Hàn Tranh Nhi...
Chồng lành lạnh thì không lấy...lại lấy một phế nhân!
Muốn giữ thân cho Hoắc Tuấn à? Tưởng tôi không biết ý định của em và Đường Ân sao?
Lấy hắn để tôi từ bỏ em sao...đừng có hòng! "
Gương mặt nhỏ nhắn của cô bất ngờ chịu tiếp một lực bóp mạnh, đau nhói cả khoang miệng, cô không thể rút tay mình ra, sợi dây trói quá chặt, làm cổ tay nhỏ đau đớn vô cùng. Đã thế, cô cũng không đá hắn được, người cô hoàn toàn bị hắn khống chế.
Lúc này, Tranh Nhi bất lực khóc lên, cầu xin hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh tha cho tôi đi!
Chẳng phải lúc trước anh đã từ bỏ tôi rồi sao? "
" Từ bỏ em? Tôi nói từ bỏ em khi nào vậy? "
Hắn nhếch mép hỏi cô, chẳng đợi cô kịp mở miệng phản bác, tự hắn tự biên tự diễn.
" Hàn Tranh Nhi...
Tôi nhớ không nhầm...tôi chỉ nói là không làm phiền em thôi...
Có câu nào từ bỏ em không? " hắn hất cằm, nhường mắt chất vấn.
Tranh Nhi lúc này đang hoảng loạn, không đủ tâm trí nghe hắn lải nhải, dùng răng cắn vào tay hắn, cắn đến chảy máu hắn cũng không buông, còn bóp đến độ làm má cô đỏ ửng.
" Hứa Mộ Nhiên, đồ cặn bã! Thả tôi ra! " cô tức điên, mắng hắn không kiêng nể.
Hứa Mộ Nhiên dùng bàn tay rớm máu bị cô cắn, bóp mặt cô không thương tiếc, làm răng cô cắn phải vào môi, máu tanh chảy trong khoang miệng.
" Hàn Tranh Nhi, em đừng mơ thoát được tôi!
Tôi nói rồi, kiếp này em chỉ có thể là của tôi!
Đường Ân hay Hoắc Tuấn đều không được phép!
Dù Đường Ân có lấy em, tôi cũng có thể giết hắn, cướp em về như cách tôi đã làm với Hoắc Tuấn! " hắn hằn giọng, đôi mắt nhỏ theo lời nói lộ ra sát khí đằng đằng.
" Không, anh không được làm hại chồng tôi! " Tranh Nhi lắc đầu, giãy nảy, cự lực hất cằm ra khỏi bàn tay dơ bẩn.
Hắn dùng thân tráng kiện đè xuống, để ngực hắn áp sát đồi núi trập trùng của cô, khiến cô khó thở phải dùng miệng hô hấp, rồi hắn cố tình ghé sát vào tai cô mà nói.
" Không muốn tôi giết hắn...vậy giờ em gả cho tôi đi! "
" Không!!! " Tranh Nhi quát vào lỗ tai hắn.
Gả cho hắn ư?
Đúng là mơ! Cô ghét hắn đến mức nào, cả cô và hắn đều biết, muốn cô gả cho hắn lần nữa, thà cô chết còn hơn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh là tên hèn hạ!
Tôi không gả cho anh! Không gả cho anh!
Có chết cũng không gả cho anh! " Tranh Nhi nhất quyết cự tuyệt, hét lớn vào mặt hắn.
Nước mắt giàn giụa chảy không xễu, ấm ức vô cùng, tự hỏi, sao ông trời cứ bắt cô phải bị hắn bám lấy mãi không tha? Chẳng lẽ nghiệt duyên cô trả cho hắn vẫn còn chưa đủ sao?
Hứa Mộ Nhiên chứng kiến cô khổ sở, thà chết cũng không gả, cười lên nụ cười rất bình thản, như giờ hắn không còn quan tâm chuyện cô từ chối nữa.
" Không gả à?
Vậy thì tôi cướp! " sắc mặt của hắn lạnh tanh, giọng nói ngày nào lạnh lẽo nay càng lạnh hơn.
Quá quen rồi, hắn đã quen cách cô từ chối, không thèm nghe nữa. Bàn tay rớm máu của hắn, di chuyển xuống ngay khe ngực của cô, để ngón tay ấn vào đó, hèn hạ mà nói tiếp.
" Váy cưới đẹp nhỉ?
Đẹp như này mà bị xé rách sẽ ra sao đây? "
Mắt hắn híp nhẹ, khuôn miệng cười hết cỡ, nụ cười chẳng có chút vui vẻ, toàn mang theo tà ý đáng sợ.
Người phụ nữ dưới thân hắn, biết hắn muốn làm gì, cô không ngừng chống trả, mặc tay đau, cắn răng rút ra, hoàn toàn vô ích.
Phần chân váy ôm chân cô, gò bó và vướng víu, cô không thể vung chân đá hắn, chỉ cắn vào vai hắn, để hắn rời khỏi người cô, rồi cô bật dậy, lùi người, áp hai tay đang run rẩy vì đau vào ngực mình, to gan cảnh cáo hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh không được làm bậy!
Anh làm vậy là c.ưỡng hiếp!
Tôi...tôi...tôi sẽ kiện anh! "
" Hahaa " Hứa Mộ Nhiên ngửa cổ cười lớn ngay khi Tranh Nhi vừa dứt câu.
Kiện hắn? Ai có thể giải quyết cho cô nếu như cô thật sự kiện hắn? Hắn là ai? Có thân phận gì? Chẳng lẽ cô đã quên rồi?
Hắn nghe cô nói tới đó, ngửa cổ cười rồi, vẫn cười tiếp, còn ôm bụng cười rất hả hê, như đang xem một màn kịch.
" Kiện?
Em kiện đi? Sẵn tiện tôi bảo họ giúp tôi lấy một tờ giấy kết hôn cho tôi và em ký vào! " hắn thách thức cô, trông bộ mặt bỡn cợt, bất lương vô cùng.
Tranh Nhi không phải không biết thân biết phận cao quý của hắn, mà giờ phút này cô đang rất hoảng, chỉ có thể nghĩ gì nói đó. Lời nói cô không dọa được hắn, còn làm tăng phần nhân cách vặn vẹo ngủ yên bao lâu nay của hắn lên.
Không nhiều lời, hắn nhào tới, xé rách chiếc váy cưới cô đang mặc.
" Hàn Tranh Nhi, hôm nay tôi sẽ cho em lết không nổi với tôi! " tiếng hắn như mãnh thú.
Từng tiếng * roẹt * của những mảnh vải bị xé rách văng vẳng bên tai, cô hét lên cầu cứu cũng vô dụng, thậm chí hạ giọng thì Hứa Mộ Nhiên vẫn đê tiện làm thinh.
Cho đến khi cả cơ thể trần truồng phô bày, tiếng la tắt ngấm, lí nhí bên tai là lời van xin trong tuyệt vọng. Chiếc váy cưới rách tơi tả nằm dưới sàn, khắp nơi còn vương vãi những mẫu vải bị xé rách.
Tranh Nhi bất lực, nước mắt mặn chát thấm đẫm chân tóc, nấc lên thứ tiếng thê lương.
Đứng trước cơ thể mĩ miều, Hứa Mộ Nhiên không kiềm nén được dục vọng hôn lên đôi môi kia, cái lưỡi đẩy mạnh qua kẽ răng quấn lấy phần đầu lưỡi bên kia. Hắn hút chặt tới nổi làm phần môi Tranh Nhi đỏ ửng sưng mọng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, càng hôn càng cuồng nhiệt đến mức khiến cô khó thở, cố vùng vẫy bao nhiêu sợi dây trói lại siết chặt bấy nhiêu.
Hai hàng nước mắt tuông đẫm, dính cả vào da mặt Hứa Mộ Nhiên, chẳng có chút xót thương nào dành cho cô, hắn chu du cái miệng xấu xa xuống chiếc cổ nhỏ, cắn nhẹ một cái, Tranh Nhi rùn mình vì đau.
" Hứa Mộ Nhiên...đừ..ng..." giọng cô yếu ớt cầu xin.
Quả Cherry hồng hào khiêu khích cái miệng hư của hắn ngậm lấy nó, mùi vị mùi mẫn làm hắn tê tái, mân mê vuốt ve cơ thể kiều diễm mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Hơn ba tháng rồi, kể từ ngày thoát ra khỏi tầng hầm kia, hắn rất hy vọng cô mang thai, để hắn có thể rước cô về một cách bình yên. Ấy thế mà, trái ngọt không có, toàn là quả đắng, chuyện cô lấy Đường Ân đã đụng tới giới hạn cuối cùng của hắn.
Quả đắng hình thành sau tất cả, quả đắng này, hắn dứt khoát phải nuốt vào trong bụng.
Con quỷ dục vọng khiến hắn mất kiên nhẫn, cởi ngay chiếc quần tây dài của mình, bàn tay ngỗ nghịch bóp nắn bộ ngực căng tròn, vặn vẹo quả Cherry đến sưng táy, làn da nõn nà mềm mại kích thích hắn. Đặc biệt là mùi thơm hoa ly trắng từ da thịt cô, nó làm hắn phấn khích tới nổi vật nam tính càng thêm thắt chặt và căng c.ứng, gân xanh nổi lên bao quanh.
" Hồ ly nhỏ...ngoan...hôm nay sẽ là đêm tân hôn của chúng ta..." hắn thều thào giọng trầm thấp.
" Đừng..." Tranh Nhi lắc đầu lia lịa trong vô vọng.
Hứa Mộ Nhiên dùng tay xoa xoa gáy cổ cô, muốn cô thả lỏng cơ thể, để hắn nhẹ nhàng với cô hơn, ấy thế mà cô lại ghìm chặt cả người cứng nhắc.
Mỗi một nơi hắn chạm môi đều làm cô gái nhỏ sởn gai óc, nhất là đầu ngực và phần nhạy cảm bên dưới.
Hắn cúi đầu, để chiếc lưỡi dài bắt đầu luồng lách vào trong tư mật, Tranh Nhi giật bắn người, hắn giữ chặt lấy đùi thon của cô cố cho chiếc lưỡi vào sâu hơn nữa, nó chạm đến từng lớp thịt âm ấm bên trong. Phần nhạy cảm bị công kích tới nổi nước ra rất nhiều, hắn thu ngay chiếc lưỡi về, cho hẳn hai ngón tay vào trong, ngọ nguậy làm Tranh Nhi mất kiềm chế phát ra những âm thanh xấu hổ.
Khoảng độ vài giây sau hắn đã có thể cho hẳn ba ngón tay vào trong, hắn biết cơ thể này đã sẵn sàng, liền cầm lấy, điều khiển vật nam tính cọ cọ vài cái vào cánh hoa nhỏ. Dùng lực mạnh đẩy thẳng vào trong tư mật, hắn thở phào một hơi kèm theo là tiếng la thấu trời của Tranh Nhi.
" Đau quá!!! " cô bấu chặt lấy hai tay đến chảy máu, hai chân mảnh khảnh co rút lại.
" Đau! " Hứa Mộ Nhiên cười hả hê.
Đúng, cô phải đau như vậy mới đúng ý hắn, cái chày của hắn vốn rất dài vào to, còn được hắn cố y đi vào gấp gáp, làm cho hoa viên chật hẹp chịu cơn đau sống đi sống lại.
Hắn muốn Tranh Nhi phải nhận hết những nỗi đau mà suốt thời gian qua cô đã dày vò hắn, càng khiến cô đau càng làm cơn hưng phấn của hắn tăng cao.
Phía dưới bắt đầu nhịp điệu, từng lực đẩy vào đâm sâu đến mức xé toạc cơ thể Tranh Nhi.
Cô gái nhỏ đau đớn, bất lực không thể chống cự, những âm thanh xấu hổ phát ra từ chính miệng của mình khiến cô tủi nhục tới mức cắn chặt làm đôi môi bật máu.
Phần hoa nhỏ bị luận động mạnh tới nổi đau rát, ép buộc phải giãn ra hết cỡ để tiếp nhận thứ đáng ghét kia, Tranh Nhi trong lòng uất hận, nước mắt lã chã.
Hứa Mộ Nhiên không hề có chút thương xót nhẹ nhàng với cô, hắn càng lúc càng tăng tần suất, đâm sâu chạm tận tử cung, ra vào liên tục làm cả phần bụng dưới nhói lên.
Đầu lưỡi của hắn đưa ra liếm những giọt nước mắt, mật ngọt trên cơ thể Tranh Nhi bị hắn rút sạch không còn thứ gì.
" Ha...Tranh Nhi, em thật ngọt...
Chúng ta lại là vợ chồng nữa rồi!
Em có cảm nhận được không? " hắn cất giọng trơ trẽn.
Không đáp lại những lời dơ bẩn, Tranh Nhi cắn răng nằm bất động mặc cho hắn hành hạ.
Cả căn phòng giờ đây tràng ngập những tiếng thở dốc, tiếng va chạm của hai cơ thể và tiếng * cót két * của chân giường.
Phải rất lâu khi hắn đạt được khoái cảm mà phóng thích vào trong Tranh Nhi thì màn tra tấn mới dừng lại, cô cũng thiếp đi vì mệt mỏi, đau đớn.
5 phút sau, cơ thể cô tiếp tục bị hành hạ...
" Hàn Tranh Nhi...
Chồng lành lạnh thì không lấy...lại lấy một phế nhân!
Muốn giữ thân cho Hoắc Tuấn à? Tưởng tôi không biết ý định của em và Đường Ân sao?
Lấy hắn để tôi từ bỏ em sao...đừng có hòng! "
Gương mặt nhỏ nhắn của cô bất ngờ chịu tiếp một lực bóp mạnh, đau nhói cả khoang miệng, cô không thể rút tay mình ra, sợi dây trói quá chặt, làm cổ tay nhỏ đau đớn vô cùng. Đã thế, cô cũng không đá hắn được, người cô hoàn toàn bị hắn khống chế.
Lúc này, Tranh Nhi bất lực khóc lên, cầu xin hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh tha cho tôi đi!
Chẳng phải lúc trước anh đã từ bỏ tôi rồi sao? "
" Từ bỏ em? Tôi nói từ bỏ em khi nào vậy? "
Hắn nhếch mép hỏi cô, chẳng đợi cô kịp mở miệng phản bác, tự hắn tự biên tự diễn.
" Hàn Tranh Nhi...
Tôi nhớ không nhầm...tôi chỉ nói là không làm phiền em thôi...
Có câu nào từ bỏ em không? " hắn hất cằm, nhường mắt chất vấn.
Tranh Nhi lúc này đang hoảng loạn, không đủ tâm trí nghe hắn lải nhải, dùng răng cắn vào tay hắn, cắn đến chảy máu hắn cũng không buông, còn bóp đến độ làm má cô đỏ ửng.
" Hứa Mộ Nhiên, đồ cặn bã! Thả tôi ra! " cô tức điên, mắng hắn không kiêng nể.
Hứa Mộ Nhiên dùng bàn tay rớm máu bị cô cắn, bóp mặt cô không thương tiếc, làm răng cô cắn phải vào môi, máu tanh chảy trong khoang miệng.
" Hàn Tranh Nhi, em đừng mơ thoát được tôi!
Tôi nói rồi, kiếp này em chỉ có thể là của tôi!
Đường Ân hay Hoắc Tuấn đều không được phép!
Dù Đường Ân có lấy em, tôi cũng có thể giết hắn, cướp em về như cách tôi đã làm với Hoắc Tuấn! " hắn hằn giọng, đôi mắt nhỏ theo lời nói lộ ra sát khí đằng đằng.
" Không, anh không được làm hại chồng tôi! " Tranh Nhi lắc đầu, giãy nảy, cự lực hất cằm ra khỏi bàn tay dơ bẩn.
Hắn dùng thân tráng kiện đè xuống, để ngực hắn áp sát đồi núi trập trùng của cô, khiến cô khó thở phải dùng miệng hô hấp, rồi hắn cố tình ghé sát vào tai cô mà nói.
" Không muốn tôi giết hắn...vậy giờ em gả cho tôi đi! "
" Không!!! " Tranh Nhi quát vào lỗ tai hắn.
Gả cho hắn ư?
Đúng là mơ! Cô ghét hắn đến mức nào, cả cô và hắn đều biết, muốn cô gả cho hắn lần nữa, thà cô chết còn hơn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh là tên hèn hạ!
Tôi không gả cho anh! Không gả cho anh!
Có chết cũng không gả cho anh! " Tranh Nhi nhất quyết cự tuyệt, hét lớn vào mặt hắn.
Nước mắt giàn giụa chảy không xễu, ấm ức vô cùng, tự hỏi, sao ông trời cứ bắt cô phải bị hắn bám lấy mãi không tha? Chẳng lẽ nghiệt duyên cô trả cho hắn vẫn còn chưa đủ sao?
Hứa Mộ Nhiên chứng kiến cô khổ sở, thà chết cũng không gả, cười lên nụ cười rất bình thản, như giờ hắn không còn quan tâm chuyện cô từ chối nữa.
" Không gả à?
Vậy thì tôi cướp! " sắc mặt của hắn lạnh tanh, giọng nói ngày nào lạnh lẽo nay càng lạnh hơn.
Quá quen rồi, hắn đã quen cách cô từ chối, không thèm nghe nữa. Bàn tay rớm máu của hắn, di chuyển xuống ngay khe ngực của cô, để ngón tay ấn vào đó, hèn hạ mà nói tiếp.
" Váy cưới đẹp nhỉ?
Đẹp như này mà bị xé rách sẽ ra sao đây? "
Mắt hắn híp nhẹ, khuôn miệng cười hết cỡ, nụ cười chẳng có chút vui vẻ, toàn mang theo tà ý đáng sợ.
Người phụ nữ dưới thân hắn, biết hắn muốn làm gì, cô không ngừng chống trả, mặc tay đau, cắn răng rút ra, hoàn toàn vô ích.
Phần chân váy ôm chân cô, gò bó và vướng víu, cô không thể vung chân đá hắn, chỉ cắn vào vai hắn, để hắn rời khỏi người cô, rồi cô bật dậy, lùi người, áp hai tay đang run rẩy vì đau vào ngực mình, to gan cảnh cáo hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh không được làm bậy!
Anh làm vậy là c.ưỡng hiếp!
Tôi...tôi...tôi sẽ kiện anh! "
" Hahaa " Hứa Mộ Nhiên ngửa cổ cười lớn ngay khi Tranh Nhi vừa dứt câu.
Kiện hắn? Ai có thể giải quyết cho cô nếu như cô thật sự kiện hắn? Hắn là ai? Có thân phận gì? Chẳng lẽ cô đã quên rồi?
Hắn nghe cô nói tới đó, ngửa cổ cười rồi, vẫn cười tiếp, còn ôm bụng cười rất hả hê, như đang xem một màn kịch.
" Kiện?
Em kiện đi? Sẵn tiện tôi bảo họ giúp tôi lấy một tờ giấy kết hôn cho tôi và em ký vào! " hắn thách thức cô, trông bộ mặt bỡn cợt, bất lương vô cùng.
Tranh Nhi không phải không biết thân biết phận cao quý của hắn, mà giờ phút này cô đang rất hoảng, chỉ có thể nghĩ gì nói đó. Lời nói cô không dọa được hắn, còn làm tăng phần nhân cách vặn vẹo ngủ yên bao lâu nay của hắn lên.
Không nhiều lời, hắn nhào tới, xé rách chiếc váy cưới cô đang mặc.
" Hàn Tranh Nhi, hôm nay tôi sẽ cho em lết không nổi với tôi! " tiếng hắn như mãnh thú.
Từng tiếng * roẹt * của những mảnh vải bị xé rách văng vẳng bên tai, cô hét lên cầu cứu cũng vô dụng, thậm chí hạ giọng thì Hứa Mộ Nhiên vẫn đê tiện làm thinh.
Cho đến khi cả cơ thể trần truồng phô bày, tiếng la tắt ngấm, lí nhí bên tai là lời van xin trong tuyệt vọng. Chiếc váy cưới rách tơi tả nằm dưới sàn, khắp nơi còn vương vãi những mẫu vải bị xé rách.
Tranh Nhi bất lực, nước mắt mặn chát thấm đẫm chân tóc, nấc lên thứ tiếng thê lương.
Đứng trước cơ thể mĩ miều, Hứa Mộ Nhiên không kiềm nén được dục vọng hôn lên đôi môi kia, cái lưỡi đẩy mạnh qua kẽ răng quấn lấy phần đầu lưỡi bên kia. Hắn hút chặt tới nổi làm phần môi Tranh Nhi đỏ ửng sưng mọng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, càng hôn càng cuồng nhiệt đến mức khiến cô khó thở, cố vùng vẫy bao nhiêu sợi dây trói lại siết chặt bấy nhiêu.
Hai hàng nước mắt tuông đẫm, dính cả vào da mặt Hứa Mộ Nhiên, chẳng có chút xót thương nào dành cho cô, hắn chu du cái miệng xấu xa xuống chiếc cổ nhỏ, cắn nhẹ một cái, Tranh Nhi rùn mình vì đau.
" Hứa Mộ Nhiên...đừ..ng..." giọng cô yếu ớt cầu xin.
Quả Cherry hồng hào khiêu khích cái miệng hư của hắn ngậm lấy nó, mùi vị mùi mẫn làm hắn tê tái, mân mê vuốt ve cơ thể kiều diễm mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Hơn ba tháng rồi, kể từ ngày thoát ra khỏi tầng hầm kia, hắn rất hy vọng cô mang thai, để hắn có thể rước cô về một cách bình yên. Ấy thế mà, trái ngọt không có, toàn là quả đắng, chuyện cô lấy Đường Ân đã đụng tới giới hạn cuối cùng của hắn.
Quả đắng hình thành sau tất cả, quả đắng này, hắn dứt khoát phải nuốt vào trong bụng.
Con quỷ dục vọng khiến hắn mất kiên nhẫn, cởi ngay chiếc quần tây dài của mình, bàn tay ngỗ nghịch bóp nắn bộ ngực căng tròn, vặn vẹo quả Cherry đến sưng táy, làn da nõn nà mềm mại kích thích hắn. Đặc biệt là mùi thơm hoa ly trắng từ da thịt cô, nó làm hắn phấn khích tới nổi vật nam tính càng thêm thắt chặt và căng c.ứng, gân xanh nổi lên bao quanh.
" Hồ ly nhỏ...ngoan...hôm nay sẽ là đêm tân hôn của chúng ta..." hắn thều thào giọng trầm thấp.
" Đừng..." Tranh Nhi lắc đầu lia lịa trong vô vọng.
Hứa Mộ Nhiên dùng tay xoa xoa gáy cổ cô, muốn cô thả lỏng cơ thể, để hắn nhẹ nhàng với cô hơn, ấy thế mà cô lại ghìm chặt cả người cứng nhắc.
Mỗi một nơi hắn chạm môi đều làm cô gái nhỏ sởn gai óc, nhất là đầu ngực và phần nhạy cảm bên dưới.
Hắn cúi đầu, để chiếc lưỡi dài bắt đầu luồng lách vào trong tư mật, Tranh Nhi giật bắn người, hắn giữ chặt lấy đùi thon của cô cố cho chiếc lưỡi vào sâu hơn nữa, nó chạm đến từng lớp thịt âm ấm bên trong. Phần nhạy cảm bị công kích tới nổi nước ra rất nhiều, hắn thu ngay chiếc lưỡi về, cho hẳn hai ngón tay vào trong, ngọ nguậy làm Tranh Nhi mất kiềm chế phát ra những âm thanh xấu hổ.
Khoảng độ vài giây sau hắn đã có thể cho hẳn ba ngón tay vào trong, hắn biết cơ thể này đã sẵn sàng, liền cầm lấy, điều khiển vật nam tính cọ cọ vài cái vào cánh hoa nhỏ. Dùng lực mạnh đẩy thẳng vào trong tư mật, hắn thở phào một hơi kèm theo là tiếng la thấu trời của Tranh Nhi.
" Đau quá!!! " cô bấu chặt lấy hai tay đến chảy máu, hai chân mảnh khảnh co rút lại.
" Đau! " Hứa Mộ Nhiên cười hả hê.
Đúng, cô phải đau như vậy mới đúng ý hắn, cái chày của hắn vốn rất dài vào to, còn được hắn cố y đi vào gấp gáp, làm cho hoa viên chật hẹp chịu cơn đau sống đi sống lại.
Hắn muốn Tranh Nhi phải nhận hết những nỗi đau mà suốt thời gian qua cô đã dày vò hắn, càng khiến cô đau càng làm cơn hưng phấn của hắn tăng cao.
Phía dưới bắt đầu nhịp điệu, từng lực đẩy vào đâm sâu đến mức xé toạc cơ thể Tranh Nhi.
Cô gái nhỏ đau đớn, bất lực không thể chống cự, những âm thanh xấu hổ phát ra từ chính miệng của mình khiến cô tủi nhục tới mức cắn chặt làm đôi môi bật máu.
Phần hoa nhỏ bị luận động mạnh tới nổi đau rát, ép buộc phải giãn ra hết cỡ để tiếp nhận thứ đáng ghét kia, Tranh Nhi trong lòng uất hận, nước mắt lã chã.
Hứa Mộ Nhiên không hề có chút thương xót nhẹ nhàng với cô, hắn càng lúc càng tăng tần suất, đâm sâu chạm tận tử cung, ra vào liên tục làm cả phần bụng dưới nhói lên.
Đầu lưỡi của hắn đưa ra liếm những giọt nước mắt, mật ngọt trên cơ thể Tranh Nhi bị hắn rút sạch không còn thứ gì.
" Ha...Tranh Nhi, em thật ngọt...
Chúng ta lại là vợ chồng nữa rồi!
Em có cảm nhận được không? " hắn cất giọng trơ trẽn.
Không đáp lại những lời dơ bẩn, Tranh Nhi cắn răng nằm bất động mặc cho hắn hành hạ.
Cả căn phòng giờ đây tràng ngập những tiếng thở dốc, tiếng va chạm của hai cơ thể và tiếng * cót két * của chân giường.
Phải rất lâu khi hắn đạt được khoái cảm mà phóng thích vào trong Tranh Nhi thì màn tra tấn mới dừng lại, cô cũng thiếp đi vì mệt mỏi, đau đớn.
5 phút sau, cơ thể cô tiếp tục bị hành hạ...
/160
|