4h sáng, căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, bỗng một tiếng hét kinh khủng ở bên ngoài vọng vào, cái giọng quen thuộc, tiếp theo đó là những tiếng gọi, gọi hai chữ " Tranh Nhi " liên tục vang lên.
Tiếng hét kinh khủng ấy, xuyên qua cả lớp tường dày dặn, âm âm trong căn phòng tỏa mùi hoa ly, miễn cưỡng cô gái nhỏ đang nằm bất động trên giường mở mắt.
Tranh Nhi mệt mỏi " ưm " lên một tiếng, đôi mắt sưng húp đảo một vòng quan sát, người đàn ông độc ác kia đi rồi, đi từ lúc trời còn chưa sáng, bỏ lại cô thân không mảnh vải nằm trơ trọi.
Bên ngoài lại vọng vào tiếng la hét kia, Tranh Nhi níu mày, cố nghe thật kĩ tiếng hét ấy.
Ngay lập tức, hai mắt phượng mở to, cô gái nhỏ sinh phải ứng, nhỏm người bật dậy, dáng chặt hai mắt ra cửa sổ. Cái giọng mà cô nghe được, là của Hàn Tuyên và Đường Ân, nó vang rõ mồn một, cô không thể nghe nhầm được.
Có lẽ, việc Tranh Nhi mất tích đã bị họ phát giác và đi tìm, còn tìm tới tận đây. Và, có lẽ chính vì họ đến tìm nên Hứa Mộ Nhiên mới rời khỏi cô vào lúc này.
Tranh Nhi lo cho anh trai và Đường Ân, hớt hải nhỏm người lần nữa, cơ thể cô đau đớn, đau đến mức như cô thật sự bị hắn hành hạ đến không thể nhấc chân.
Cái miệng nhỏ của cô há ra, đôi mắt to tròn nheo lại, cơn đau làm cô ôm lấy bụng dưới, xem ra chỗ đó của cô chắc chẳng còn lành lạnh. Cơn đau thấu xương tủy, đau mà mồ hôi lạnh túa ra khắp người cô, hệt như trải qua một trận chiến khốc liệt.
" Tranh Nhi !!! "
Tiếng hét vang lên dồn dập, kèm theo đó là tiếng la giống như bị tra tấn, lòng Tranh Nhi nóng như lửa đốt, mặc kệ cơ thể đầy đau đớn, rời khỏi chiếc giường lớn.
Cô gái nhỏ không đủ sức, ngã chổng vó xuống sàn, cả người cô đều run lên, phần dưới của cô quá đau, hai chân cứ liên tục giật giật, khắp người cô hiện rõ dấu hôn dưới ánh đèn mờ.
Đôi bàn tay yếu ớt cố chống đẩy cơ thể bật dậy, nhưng càng cố cô càng đau, vừa đau vừa mệt ngã úp mặt không biết bao nhiêu lần. Bên tai văng vẳng tiếng kêu thét, nước mắt cô giàn giụa, hàm răng đều tăm tắp cắn lên môi, chịu cơn đau cùng cực.
Tranh Nhi thành công lết đến chỗ chiếc váy cưới đã bị xé, khẩn trương mặt nó vào, rồi dùng hết sức bình sinh lao ra cửa.
Tay nắm vặn liên tục, không nhúc nhích, cánh cửa bị khóa trái, là Hứa Mộ Nhiên phòng hờ sợ cô thức dậy trốn đi nên mới khóa lại. Không những thế, bên ngoài hành lang còn có người canh gác, chỉ cần cô bước ra sẽ bị bắt vào trong.
Tiếng * lạch cạch * vang mãi không dứt, Tranh Nhi có dùng hết cách cũng không làm cảnh cửa ấy lay động.
Lúc này, ánh mắt của cô bỗng va vào ban công ở ngoài, không chần chừ, liền liều mình ra đó, căn phòng nhốt cô ở tầng hai, không quá cao cũng không quá thấp. Đối với người bình thường leo xuống không quá khó, nhưng với một cô gái không giỏi leo trèo, đã thế mình còn đầy thương tích, leo xuống dưới cực kì nguy hiểm.
Ở ngoài này, tiếng la hét vọng vào rõ rệt, từ ngoài cổng lớn vào tới dinh thự ít nhất hơn 3 cây số, tiếng la hét có thể lọt vào tới tận đây, đủ cho thấy Hàn Tuyên và Đường Ân lo cho cô đến mức nào.
Tranh Nhi không nghĩ nhiều, liều mạng, đu vào những cây cột, trượt thân theo chúng xuống dưới, phần dưới của cô rất đau, mỗi lần xuống một đoạn cô đều cắn môi chảy máu, cho đến khi hai chân thành công tiếp đất.
Chưa bao giờ cô gan tới mức này, vì lo cho hai người kia mà sự sợ hãi và đau đớn điều bị đánh bay, cô còn chưa kịp thở, đứng dậy chạy bạt mạng ra cánh cổng lớn, nếu thấy lính canh cô sẽ núp vào đi rồi tiếp tục chạy.
Bên ngoài.
Một đám binh sĩ vây lấy hai người đàn ông, không đánh nhưng người nào người nấy cũng xúm lại, cản bước hai người kia, hễ họ vào sâu sẽ bị lính thô bạo đẩy ra sau.
" Hứa Mộ Nhiên, thằng chó ! Mày bắt cóc em gái tao đúng không ?
Mau thả Tranh Nhi ra ! "
Hàn Tuyên gào thét, mắng chửi không kiên nể, bàn tay tật nguyền đập lên người những tên tráng kiện. Bên cạnh anh, Đường Ân cũng đang giằng, quyết liệt như đi đánh giặt.
" Hứa Mộ Nhiên, trả vợ của tao đây ! " Đường Ân lớn tiếng, dùng sức đánh bọn cản trở, vì bọn chúng lì lợm không né, không đánh trả nên anh và Hàn Tuyên hăng máu, đấm đá chẳng ngừng.
Hứa Mộ Nhiên ở trước mặt cả hai, không có động thái khác thường, chỉ đứng đó nhìn họ chật vật với lính của hắn, bị giữ ở cổng mãi không vào được.
" Tôi nói lần cuối !
Hàn Tranh Nhi không có ở đây !
Hôm nay là ngày cưới của Đô đốc mà hai người dám đến đây làm loạn à ? " hắn dùng lời từ tốn, muốn giải quyết mọi chuyện trong êm đềm, chẳng muốn phải mạnh tay với họ, phát sinh thêm phiền phức.
Tuy nhiên, hai người kia không đủ tâm trí nghe hắn nói nhảm, cũng không dư hơi cầu cưa, dứt khoát bắt hắn phải giao người ra.
Hàn Tuyên phỉ nhổ trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi phản bác những lời hắn nói vừa nãy.
" Mày nói dối ! Chính mày bắt em gái tao !
Nếu không bắt tại sao Tranh Nhi mất tích ? Tại sao không cho bọn tao vào trong tìm ? "
Có làm sao thì anh vẫn không tin hắn không bắt cóc em gái anh, ở cái tỉnh này, họ không thù không oán, cũng không nợ nần ai ngoài Hứa Mộ Nhiên.
Tranh Nhi đột ngột mất tích, tất nhiên Hàn Tuyên phải nghĩ ngay đến hắn, nghĩ tới kẻ luôn bám riết theo cô gái nhỏ, chỉ có hắn mới có động cơ đáng nghi nhất.
Vì vậy, lúc này Hàn Tuyên bất chấp, bác bỏ hết mọi lời biện hộ, nhất quyết phải vào được bên trong.
" Hứa Mộ Nhiên, trả em gái tao đây !
Tao phải vào trong đó ! Chắc chắn mày đã giấu em ấy ! "
" Mấy người nghĩ dinh thự của Đô đốc là chỗ nào mà cho các người tùy tiện đi vào ? " Hứa Mộ Nhiên mất kiên nhẫn, nhướng mày đáp trả cực gắt.
Hàn Tuyên không thua kém, nghĩ ngay ra một cái cớ đối đáp lại hắn.
" Tranh Nhi mất tích chỉ có mình mày đáng nghi !
Có người nói nhìn thấy em ấy bị người của mày đưa đi đấy ! "
" Ai ? " hắn chột dạ hỏi.
Nội tâm bắt đầu khó chịu, hắn tính kĩ lưỡng như vậy lại quên mất phải che mắt những kẻ xung quanh, để họ thấy Tranh Nhi bị bắt đi, dẫn đến hai con người kia đến gây chuyện.
Hắn có nào ngờ, với một lời nói đơn giản liền sa vào bẫy, để lộ nét mặt lo sợ của hắn trước nhiều người.
Vốn, hắn định âm thầm sáng mai sẽ đưa Tranh Nhi ra nước ngoài cùng hắn sinh sống, để cô và Đường Ân mãi mãi không gặp lại nhau. Không ngờ, lại để Hàn Tuyên và Đường Ân đi trước hắn một bước, đến tận đây la lối, đòi người.
Mà, Hàn Tuyên chứng kiến biểu cảm khác thường của hắn, càng đinh ninh chính hắn bắt cóc em gái mình.
" Hứa Mộ Nhiên, mày mau thả em tao ra !!! " anh tức giận lên đỉnh điểm, lo cho Tranh Nhi, không do dự, đánh không nương tay lên mấy tên lính đang cản trở.
Cùng với sự tức giận của anh, Đường Ân lâu nay luôn kiêng dè Hứa Mộ Nhiên, tự dưng bị hắn bắt cóc đi vợ sắp cưới, không nhịn được nữa, nổi điên nổi khùng đánh đấm không thôi.
Hai người đàn ông như được tiếp sức, đánh không ngán bất cứ kẻ nào, cả hai đều là người trong quân đội, đương nhiên chuyện xử lí những tên nhãi nhép của hắn không khó.
Vài phút thôi, một tốp, hai tốp, rồi ba tốp đều đổ kềnh ra đất, có ít nhất 20 người bị cả hai đánh gục.
Họ dễ dàng hạ màn tất cả âu cũng do Hứa Mộ Nhiên không ra lệnh cho lính đánh họ. Nhìn thấy họ càng lúc càng quá quắc, càng thấy tình hình không ổn, hắn ngoắt tay ra hiệu cho Lý Hoan ở bên cạnh ra xử lý.
Lý Hoan được đào tạo cực kì nghiêm ngặt, giỏi hơn gấp 10 lần những lính thông thường khác, và một khi anh đã ra tay, tàn ác ngang ngửa với Hứa Mộ Nhiên.
Chỉ chưa đầy 15 phút Lý Hoan đã đánh cho Hàn Tuyên và Đường Ân phải quỳ rạp dưới đất, máu mũi và máu họng trào ra, còn bị bắt ngẩn mặt nhìn kẻ tàn độc kia.
" Tôi đã nói Hàn Tranh Nhi không có ở đây !
Hai người còn không nghe đừng trách Hứa Mộ Nhiên này độc ác ! "
Hắn hắng giọng, cảnh báo lần cuối, đứng trước cả hai khoanh tay, vứt xuống cho họ ánh nhìn không thiện cảm, rồi khẩy đầu ra hiệu cho lính cưỡng chế lôi họ đi.
Khi cánh cổng lớn sắp đóng lại, một giọng nói truyền đến phá tan kế hoạch của hắn.
" Anh hai !!! "
" Ân !!! "
Là tiếng của Tranh Nhi, vừa la vừa chạy đến, cô xách phần váy rườm rà, chân không chạy như bay, dường như nhìn thấy hai con người kia cô không còn cảm thấy đau đớn nữa, vì chạy quá nhanh mà dấp té mấy lần rồi lại đứng lên chạy tiếp.
Hàn Tuyên và Đường Ân trông thấy, sự thật rành rành ra trước mắt, Tranh Nhi thật sự bị Hứa Mộ Nhiên bắt cóc, cả hai lập tức giằng co với lính, mắng chửi xối xả.
" Hứa Mộ Nhiên còn dám nói không bắt Tranh Nhi ! Thằng chó ! "
Hai người đàn ông cực lực phản kháng, hắn thấy chuyện bị lộ, lập tức ra lệnh cho lính giữ cả hai, cưỡng chế họ úp mặt xuống đất.
Rồi, hắn lườm đôi mắt diều hâu sang Lý Hoan, giận dữ vô cùng. Rõ ràng, trước khi ra đây giải quyết hai người kia, hắn đã lệnh cho Lý Hoan sai người canh chừng Tranh Nhi cẩn thận, vậy mà vẫn để cho cô thoát ra ngoài, còn để cô và họ gặp nhau.
Thử hỏi, giờ phút này hắn nên nhìn Lý Hoan bằng ánh mắt gì ? Lý Hoan biết rõ hắn đang nổi cơn thịnh nộ, phận làm sai không dám lên tiếng, cúi đầu như nhận lỗi với hắn.
Tranh Nhi từ đằng xa gào thét, chạy đến nơi liền bị Hứa Mộ Nhiên nhanh tay nhanh chân tóm lại, giữ chặt lấy người cô.
" Hứa Mộ Nhiên, buông tôi ra ! Đồ cặn bã ! " Tranh Nhi giãy giụa, đập cuộn tay mềm vào tay hắn.
" Hàn Tranh Nhi ai cho phép em chạy ra đây hả ? " hắn hắng giọng, lùi bước lôi cô vào trong, chuyện đã lỡ hắn đành công khai bắt cô đi.
Tiếng hét kinh khủng ấy, xuyên qua cả lớp tường dày dặn, âm âm trong căn phòng tỏa mùi hoa ly, miễn cưỡng cô gái nhỏ đang nằm bất động trên giường mở mắt.
Tranh Nhi mệt mỏi " ưm " lên một tiếng, đôi mắt sưng húp đảo một vòng quan sát, người đàn ông độc ác kia đi rồi, đi từ lúc trời còn chưa sáng, bỏ lại cô thân không mảnh vải nằm trơ trọi.
Bên ngoài lại vọng vào tiếng la hét kia, Tranh Nhi níu mày, cố nghe thật kĩ tiếng hét ấy.
Ngay lập tức, hai mắt phượng mở to, cô gái nhỏ sinh phải ứng, nhỏm người bật dậy, dáng chặt hai mắt ra cửa sổ. Cái giọng mà cô nghe được, là của Hàn Tuyên và Đường Ân, nó vang rõ mồn một, cô không thể nghe nhầm được.
Có lẽ, việc Tranh Nhi mất tích đã bị họ phát giác và đi tìm, còn tìm tới tận đây. Và, có lẽ chính vì họ đến tìm nên Hứa Mộ Nhiên mới rời khỏi cô vào lúc này.
Tranh Nhi lo cho anh trai và Đường Ân, hớt hải nhỏm người lần nữa, cơ thể cô đau đớn, đau đến mức như cô thật sự bị hắn hành hạ đến không thể nhấc chân.
Cái miệng nhỏ của cô há ra, đôi mắt to tròn nheo lại, cơn đau làm cô ôm lấy bụng dưới, xem ra chỗ đó của cô chắc chẳng còn lành lạnh. Cơn đau thấu xương tủy, đau mà mồ hôi lạnh túa ra khắp người cô, hệt như trải qua một trận chiến khốc liệt.
" Tranh Nhi !!! "
Tiếng hét vang lên dồn dập, kèm theo đó là tiếng la giống như bị tra tấn, lòng Tranh Nhi nóng như lửa đốt, mặc kệ cơ thể đầy đau đớn, rời khỏi chiếc giường lớn.
Cô gái nhỏ không đủ sức, ngã chổng vó xuống sàn, cả người cô đều run lên, phần dưới của cô quá đau, hai chân cứ liên tục giật giật, khắp người cô hiện rõ dấu hôn dưới ánh đèn mờ.
Đôi bàn tay yếu ớt cố chống đẩy cơ thể bật dậy, nhưng càng cố cô càng đau, vừa đau vừa mệt ngã úp mặt không biết bao nhiêu lần. Bên tai văng vẳng tiếng kêu thét, nước mắt cô giàn giụa, hàm răng đều tăm tắp cắn lên môi, chịu cơn đau cùng cực.
Tranh Nhi thành công lết đến chỗ chiếc váy cưới đã bị xé, khẩn trương mặt nó vào, rồi dùng hết sức bình sinh lao ra cửa.
Tay nắm vặn liên tục, không nhúc nhích, cánh cửa bị khóa trái, là Hứa Mộ Nhiên phòng hờ sợ cô thức dậy trốn đi nên mới khóa lại. Không những thế, bên ngoài hành lang còn có người canh gác, chỉ cần cô bước ra sẽ bị bắt vào trong.
Tiếng * lạch cạch * vang mãi không dứt, Tranh Nhi có dùng hết cách cũng không làm cảnh cửa ấy lay động.
Lúc này, ánh mắt của cô bỗng va vào ban công ở ngoài, không chần chừ, liền liều mình ra đó, căn phòng nhốt cô ở tầng hai, không quá cao cũng không quá thấp. Đối với người bình thường leo xuống không quá khó, nhưng với một cô gái không giỏi leo trèo, đã thế mình còn đầy thương tích, leo xuống dưới cực kì nguy hiểm.
Ở ngoài này, tiếng la hét vọng vào rõ rệt, từ ngoài cổng lớn vào tới dinh thự ít nhất hơn 3 cây số, tiếng la hét có thể lọt vào tới tận đây, đủ cho thấy Hàn Tuyên và Đường Ân lo cho cô đến mức nào.
Tranh Nhi không nghĩ nhiều, liều mạng, đu vào những cây cột, trượt thân theo chúng xuống dưới, phần dưới của cô rất đau, mỗi lần xuống một đoạn cô đều cắn môi chảy máu, cho đến khi hai chân thành công tiếp đất.
Chưa bao giờ cô gan tới mức này, vì lo cho hai người kia mà sự sợ hãi và đau đớn điều bị đánh bay, cô còn chưa kịp thở, đứng dậy chạy bạt mạng ra cánh cổng lớn, nếu thấy lính canh cô sẽ núp vào đi rồi tiếp tục chạy.
Bên ngoài.
Một đám binh sĩ vây lấy hai người đàn ông, không đánh nhưng người nào người nấy cũng xúm lại, cản bước hai người kia, hễ họ vào sâu sẽ bị lính thô bạo đẩy ra sau.
" Hứa Mộ Nhiên, thằng chó ! Mày bắt cóc em gái tao đúng không ?
Mau thả Tranh Nhi ra ! "
Hàn Tuyên gào thét, mắng chửi không kiên nể, bàn tay tật nguyền đập lên người những tên tráng kiện. Bên cạnh anh, Đường Ân cũng đang giằng, quyết liệt như đi đánh giặt.
" Hứa Mộ Nhiên, trả vợ của tao đây ! " Đường Ân lớn tiếng, dùng sức đánh bọn cản trở, vì bọn chúng lì lợm không né, không đánh trả nên anh và Hàn Tuyên hăng máu, đấm đá chẳng ngừng.
Hứa Mộ Nhiên ở trước mặt cả hai, không có động thái khác thường, chỉ đứng đó nhìn họ chật vật với lính của hắn, bị giữ ở cổng mãi không vào được.
" Tôi nói lần cuối !
Hàn Tranh Nhi không có ở đây !
Hôm nay là ngày cưới của Đô đốc mà hai người dám đến đây làm loạn à ? " hắn dùng lời từ tốn, muốn giải quyết mọi chuyện trong êm đềm, chẳng muốn phải mạnh tay với họ, phát sinh thêm phiền phức.
Tuy nhiên, hai người kia không đủ tâm trí nghe hắn nói nhảm, cũng không dư hơi cầu cưa, dứt khoát bắt hắn phải giao người ra.
Hàn Tuyên phỉ nhổ trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi phản bác những lời hắn nói vừa nãy.
" Mày nói dối ! Chính mày bắt em gái tao !
Nếu không bắt tại sao Tranh Nhi mất tích ? Tại sao không cho bọn tao vào trong tìm ? "
Có làm sao thì anh vẫn không tin hắn không bắt cóc em gái anh, ở cái tỉnh này, họ không thù không oán, cũng không nợ nần ai ngoài Hứa Mộ Nhiên.
Tranh Nhi đột ngột mất tích, tất nhiên Hàn Tuyên phải nghĩ ngay đến hắn, nghĩ tới kẻ luôn bám riết theo cô gái nhỏ, chỉ có hắn mới có động cơ đáng nghi nhất.
Vì vậy, lúc này Hàn Tuyên bất chấp, bác bỏ hết mọi lời biện hộ, nhất quyết phải vào được bên trong.
" Hứa Mộ Nhiên, trả em gái tao đây !
Tao phải vào trong đó ! Chắc chắn mày đã giấu em ấy ! "
" Mấy người nghĩ dinh thự của Đô đốc là chỗ nào mà cho các người tùy tiện đi vào ? " Hứa Mộ Nhiên mất kiên nhẫn, nhướng mày đáp trả cực gắt.
Hàn Tuyên không thua kém, nghĩ ngay ra một cái cớ đối đáp lại hắn.
" Tranh Nhi mất tích chỉ có mình mày đáng nghi !
Có người nói nhìn thấy em ấy bị người của mày đưa đi đấy ! "
" Ai ? " hắn chột dạ hỏi.
Nội tâm bắt đầu khó chịu, hắn tính kĩ lưỡng như vậy lại quên mất phải che mắt những kẻ xung quanh, để họ thấy Tranh Nhi bị bắt đi, dẫn đến hai con người kia đến gây chuyện.
Hắn có nào ngờ, với một lời nói đơn giản liền sa vào bẫy, để lộ nét mặt lo sợ của hắn trước nhiều người.
Vốn, hắn định âm thầm sáng mai sẽ đưa Tranh Nhi ra nước ngoài cùng hắn sinh sống, để cô và Đường Ân mãi mãi không gặp lại nhau. Không ngờ, lại để Hàn Tuyên và Đường Ân đi trước hắn một bước, đến tận đây la lối, đòi người.
Mà, Hàn Tuyên chứng kiến biểu cảm khác thường của hắn, càng đinh ninh chính hắn bắt cóc em gái mình.
" Hứa Mộ Nhiên, mày mau thả em tao ra !!! " anh tức giận lên đỉnh điểm, lo cho Tranh Nhi, không do dự, đánh không nương tay lên mấy tên lính đang cản trở.
Cùng với sự tức giận của anh, Đường Ân lâu nay luôn kiêng dè Hứa Mộ Nhiên, tự dưng bị hắn bắt cóc đi vợ sắp cưới, không nhịn được nữa, nổi điên nổi khùng đánh đấm không thôi.
Hai người đàn ông như được tiếp sức, đánh không ngán bất cứ kẻ nào, cả hai đều là người trong quân đội, đương nhiên chuyện xử lí những tên nhãi nhép của hắn không khó.
Vài phút thôi, một tốp, hai tốp, rồi ba tốp đều đổ kềnh ra đất, có ít nhất 20 người bị cả hai đánh gục.
Họ dễ dàng hạ màn tất cả âu cũng do Hứa Mộ Nhiên không ra lệnh cho lính đánh họ. Nhìn thấy họ càng lúc càng quá quắc, càng thấy tình hình không ổn, hắn ngoắt tay ra hiệu cho Lý Hoan ở bên cạnh ra xử lý.
Lý Hoan được đào tạo cực kì nghiêm ngặt, giỏi hơn gấp 10 lần những lính thông thường khác, và một khi anh đã ra tay, tàn ác ngang ngửa với Hứa Mộ Nhiên.
Chỉ chưa đầy 15 phút Lý Hoan đã đánh cho Hàn Tuyên và Đường Ân phải quỳ rạp dưới đất, máu mũi và máu họng trào ra, còn bị bắt ngẩn mặt nhìn kẻ tàn độc kia.
" Tôi đã nói Hàn Tranh Nhi không có ở đây !
Hai người còn không nghe đừng trách Hứa Mộ Nhiên này độc ác ! "
Hắn hắng giọng, cảnh báo lần cuối, đứng trước cả hai khoanh tay, vứt xuống cho họ ánh nhìn không thiện cảm, rồi khẩy đầu ra hiệu cho lính cưỡng chế lôi họ đi.
Khi cánh cổng lớn sắp đóng lại, một giọng nói truyền đến phá tan kế hoạch của hắn.
" Anh hai !!! "
" Ân !!! "
Là tiếng của Tranh Nhi, vừa la vừa chạy đến, cô xách phần váy rườm rà, chân không chạy như bay, dường như nhìn thấy hai con người kia cô không còn cảm thấy đau đớn nữa, vì chạy quá nhanh mà dấp té mấy lần rồi lại đứng lên chạy tiếp.
Hàn Tuyên và Đường Ân trông thấy, sự thật rành rành ra trước mắt, Tranh Nhi thật sự bị Hứa Mộ Nhiên bắt cóc, cả hai lập tức giằng co với lính, mắng chửi xối xả.
" Hứa Mộ Nhiên còn dám nói không bắt Tranh Nhi ! Thằng chó ! "
Hai người đàn ông cực lực phản kháng, hắn thấy chuyện bị lộ, lập tức ra lệnh cho lính giữ cả hai, cưỡng chế họ úp mặt xuống đất.
Rồi, hắn lườm đôi mắt diều hâu sang Lý Hoan, giận dữ vô cùng. Rõ ràng, trước khi ra đây giải quyết hai người kia, hắn đã lệnh cho Lý Hoan sai người canh chừng Tranh Nhi cẩn thận, vậy mà vẫn để cho cô thoát ra ngoài, còn để cô và họ gặp nhau.
Thử hỏi, giờ phút này hắn nên nhìn Lý Hoan bằng ánh mắt gì ? Lý Hoan biết rõ hắn đang nổi cơn thịnh nộ, phận làm sai không dám lên tiếng, cúi đầu như nhận lỗi với hắn.
Tranh Nhi từ đằng xa gào thét, chạy đến nơi liền bị Hứa Mộ Nhiên nhanh tay nhanh chân tóm lại, giữ chặt lấy người cô.
" Hứa Mộ Nhiên, buông tôi ra ! Đồ cặn bã ! " Tranh Nhi giãy giụa, đập cuộn tay mềm vào tay hắn.
" Hàn Tranh Nhi ai cho phép em chạy ra đây hả ? " hắn hắng giọng, lùi bước lôi cô vào trong, chuyện đã lỡ hắn đành công khai bắt cô đi.
/160
|