Trong chốc lát, người phụ nữ kia quay lại, giúp Thương Lan băng bó, Tranh Nhi ngồi cạnh luôn hướng mắt giận dữ cảnh cáo, sợ bà ta vì ghét mà đánh Thương Lan lần nữa.
Ít phút sau, xong việc người phụ nữ liền lui ra, Tranh Nhi còn đang lo lắng cho vết thương của Thương Lan, tự mình kiểm tra kĩ càng lại lần nữa.
Thấy, không có dấu hiệu khác thường, Thương Lan cũng không còn khóc tha, Tranh Nhi có lòng tốt hỏi han cô ta.
" Chị ổn không?
Còn cần tôi giúp gì nữa không? "
" Không ạ... " giọng nói của Thương Lan như mềm tội nghiệp.
Bình thường, mỗi khi thấy Tranh Nhi, cô ta sẽ bày ra bộ mặt ghét bỏ, ganh tị, nay cô ta đang tính kế hại cô nên rất thân thiện, cúi đầu nhỏ tiếng tiếp tục nói.
" Tôi không sao...để phu nhân nhọc lòng...
Tôi xin phép vào trong làm việc ạ... "
Thương Lan vừa bật dậy, cánh tay hữu lực của Tranh Nhi níu kéo tay cô ta lại ngay.
" Tay chị còn đang bị thương, không cần làm nữa đâu!
Ngồi xuống nghỉ đi, tôi sẽ bảo họ cho chị nghỉ ngơi! "
Cô gái nhỏ đánh tiếng, vết thương của Thương Lan không nhẹ, bị mảnh vỡ cứa đứt nhiều chỗ, miễn cưỡng tiếp tục công việc sẽ làm vết thương hở ra chảy máu.
" Không được đâu ạ...việc còn nhiều lắm...tôi không thể nghỉ được... " Thương Lan ngập ngừng, nét ngoài đáng thương không ai bằng, thành công lay động lòng trắc ẩn của Tranh Nhi dâng cao.
" Tôi bảo chị cứ nghỉ thì nghỉ!
Không nghe lệnh của tôi sao? "
Tranh Nhi dùng uy quyền bức ép, hợp với tâm ý Thương Lan lúc này, không cãi nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô ta luôn giữ bộ dạng tội nghiệp, ngồi xuống liền rầu rĩ cho Tranh Nhi thấy.
" Chị ở đây cực quá...
A Nhiên sao lại không chú ý đến ân nhân chứ? "
Quan sát người tiều tụy đày vết bầm, cô gái nhỏ thở dài, thương xót cho Thương Lan vô cùng.
Do cô không hề hay biết chuyện giữa Hứa Mộ Nhiên và Thương Lan, chỉ nghe hắn bảo Thương Lan là ân nhân, được cưới về làm vợ lẽ để trả ơn. Nhưng nhìn cách trả ơn này...trong lòng Tranh Nhi không khỏi dâng lên chút khó chịu.
Thương Lan kia rất biết lấy lòng, nghe liền biết Tranh Nhi sập bẫy, cúi đầu thút thít giải bày với cô.
" Không phải lỗi Đô đốc đâu ạ...là tôi...
Tôi không tốt...không nên làm vợ lẽ...
Là tôi...một hai đòi gả cho Đô đốc... "
" Phu nhân...đây mới là những gì tôi nên nhận ạ...
Xin người đừng trách Đô đốc... "
Cô ta ra sức bênh vực cho Hứa Mộ Nhiên để Tranh Nhi thấy bất bình, ghét bỏ hắn.
Và...
Đúng như ý cô ta, Tranh Nhi nghe tâm sự xót vô cùng, cũng phận phụ nữ với nhau, là vợ của một người, Tranh Nhi dù không muốn người khác dùng chung chồng nhưng cũng không nỡ nhìn Thương Lan chịu khổ, liền nảy sinh ý định giúp cô ta.
" A Nhiên quá đáng thật...tôi sẽ nói lại với anh ấy cho chị về dinh thự ở...
Thân làm vợ lẽ của Đô đốc không nên ở đây... " Tranh Nhi vỗ bộp bộp lên mu bàn tay của Thương Lan như động viện.
Nghe đến đó, người phụ nữ tâm cơ kia liền đắc ý trong tâm, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, Tranh Nhi trong mắt cô ta quá ngu dốt, mới nói vài câu đã kiếm cách cho cô ta về lại dinh thự, như vậy cô ta càng có cơ hội phá thuật thôi miên trên người cô cao hơn.
" Phu nhân...như vậy không được... " cô ta giả vờ từ chối, câu kéo ý định của Tranh Nhi thêm phần chắc chắn.
Tranh Nhi ngu dốt, thấy cô ta sợ hãi từ chối, tưởng rằng do bị Hứa Mộ Nhiên chèn ép nên không dám lên tiếng, cô càng thêm kiên định, cầm chặt tay Thương Lan, trấn an.
" Chị đừng lo ngại về A Nhiên...tôi sẽ năn nỉ anh ấy... "
" Em có nói gì thì anh cũng không cho phép đâu! "
Giọng nói đanh thép bất thình lình vang lên làm cả hai giật mình.
Hứa Mộ Nhiên từ lúc nào lại xuất hiện, đứng ngược sáng, ánh mắt sắc lạnh dáng vào người Thương Lan, hai tay hắn chắp sau mông, vo thành nắm đấm không hài lòng.
" A Nhiên... " cô gái nhỏ luống cuống, vội vàng đứng lên.
Còn chưa kịp mở miệng lên tiếng, hắn khiễng chân đến gần cô, trước mặt Thương Lan hắn bòng cô lên ngay, lạnh giọng quở trách.
" Tranh Nhi, sao em lại ra đây một mình chứ?
Em có biết anh tìm em từ nãy giờ không? "
" Em...em chỉ ra đây dạo thôi...với lại...
A Nhiên... " Tranh Nhi ấp úng.
" Em không cần nói nữa...anh không muốn nghe cũng không chấp nhận lời xin xỏ đâu... "
Hắn chặn họng cô ngay, khi nãy cô và Thương Lan nói chuyện hắn đã nghe hết, cũng nhìn ra Thương Lan có ý xấu, hắn làm sao có thể cho cô ta quay về.
Thương Lan là kẻ có lòng dạ độc ác, hắn ghét còn không hết thì làm gì có chuyện hắn đối tốt với cô ta.
" Thay vì em xin xỏ thì hãy nên về với các con đi!
Chúng đang nhớ em đấy! " hắn viện lí do đàn áp lời nói của cô.
Tranh Nhi thấy hắn tức giận, có vẻ là thực sự không ưa Thương Lan, còn ghét từ trong xương tủy đi ra, trong một lúc cô không thể năn nỉ hắn được đành im bặt.
Người đàn ông bòng cô gái nhỏ, nét mặt vừa tối sầm liền thản ra, không muốn dọa cô, hắn ôm chắt cô vào lòng cưng chiều cô trước mắt Thương Lan, đặt lên trán cô nụ hôn.
" Ngoan, anh đưa em về... "
Cô gái trong tay hắn không muốn nói, biểu tình khuôn mặt không hài lòng, hắn lại giận dữ quay sang Thương Lan cảnh cáo.
" Thương Lan, ở đây mà yên phận...
Còn lộn xộn đừng trách Hứa Mộ Nhiên này ác! "
Dứt lời, hắn bòng Tranh Nhi quay về, phía sau hắn Thương Lan nở nụ cười tà ác ngay, không sợ những lời cảnh cáo ấy. Bởi, cô ta biết rằng, Tranh Nhi ngu dốt đã bị dụ, nhất định sẽ giúp cô ta, cứ việc chờ đợi tin tốt.
Hứa Mộ Nhiên đưa Tranh Nhi về phòng, đột nhiên lại hung dữ với cô, vứt cô lên giường, dùng thân tráng kiện đè chặt lên người cô, ấn giữ hai tay mềm dưới nệm.
" A Nhiên...đau... "
Tranh Nhi khó chịu, cố rút tay ra không được còn bị hắn chế trụ lên đỉnh đầu, cổ nhỏ của cô bất ngờ bị hắn bóp, không siết, chỉ muốn cô nằm im nghe hắn nói.
" Ai cho em nói chuyện với Thương Lan?
Em không thấy chồng em ghét cô ta như thế nào à? "
" A Nhiên...bỏ em ra... " cô khó chịu, vặn vẹo cơ thể đáng thương.
Hắn không nghe, bỏ ngoài tai lời của cô, tiếp tục tức giận.
" Nằm im! "
" Thân là vợ Đô đốc mà lại đi thương hại kẻ mà chồng mình ghét...
Tranh Nhi não em có vấn đề đúng không? "
" A Nhiên...nếu anh không thích thì ly hôn với cô ấy đi...
Sao anh lại đày đọa Thương Lan như vậy chứ?
Cô ấy vừa là vợ vừa là ân nhân của anh mà? "
Người phụ nữ không hiểu, cố bênh vực cho Thương Lan, càng làm cho người đàn ông ở trên thân cô thêm điên tiết, lớn tiếng vào mặt cô.
" Đó là cái giá phải trả cho việc cô ta ép anh lấy cô ta!
Tranh Nhi em không hiểu đâu...Thương Lan không phải người tốt... "
" Anh nói như vậy là sao chứ? " Tranh Nhi nhíu khó hiểu.
Hắn không thể giải thích, có chút bức bối, không thể nói cho Tranh Nhi biết sự thật, thực tế hắn lấy Thương Lan vì năm đó muốn cứu cô, có như thế nào cũng không muốn cô vay vào Thương Lan.
Bởi, hắn sợ, Thương Lan tiếp cận cô sẽ làm hại cô.
Hơn thế nữa, hắn sợ Thương Lan kia biết cách phá giải thuật thôi miên, cho nên, hắn mới giam cầm cô ta lại, vừa đày đọa trả thù vừa phòng hờ cô ta phá hoại hạnh phúc của hắn.
Đề phòng cao như vậy mà vẫn có sai xót, hắn đã quá lơ là để cô chạy đến nông trường, gặp được Thương Lan, còn có lòng muốn xin cho cô ta về lại dinh thự, hắn không tài nào chấp nhận được điều đó.
Từ lúc Tranh Nhi mang thai, hắn tống được cô ta ra nông trường, cuộc sống bình yên đến nhường nào, hắn bây giờ chỉ muốn hạnh phúc cứ tiếp diễn như vậy, không phải gặp mặt kẻ mình ghét, cũng không phải lo cô sẽ xảy ra chuyện.
Vậy nên, bây giờ hắn sẽ siết chặt giám sát, không cho cô ra nông trường nữa, cũng không đồng ý lời xin xỏ của cô.
" Em ngoan ngoãn đi, anh sẽ không cho Thương Lan về lại dinh thự đâu
Tốt hơn hết cô ta cứ sống ở đó tới già đi!
Em cũng mong được anh cho phép ra nông trường! "
" A Nhiên... "
Tranh Nhi không hiểu, nhất nhất đinh ninh Hứa Mộ Nhiên có thành kiến với Thương Lan, giận lên rút tay mình rồi gạt phăng bàn tay dơ bẩn của hắn ra khỏi cổ.
" A Nhiên, anh đừng ích kỉ như vậy...
Em biết anh không ưa Thương Lan...nhưng anh lấy cô ấy rồi...
Là vợ lẽ của Đô đốc không nên nhận đối đãi như vậy...
Người khác nhìn vào sẽ dị nghị Hứa gia ức hiếp người quá đáng đấy... "
" Anh không quan tâm! " hắn gạt bỏ ngoài tai lời nói của cô.
Ở đây hắn là bá chủ, chỉ có kẻ khác cúi lùi trước hắn, làm gì có chuyện hắn sợ người dị nghị hắn ra sao. Tiếng ác của hắn không ít, có thêm người nói xấu hắn cũng chẳng quan tâm.
Tranh Nhi bất lực, biết tính hắn rất cứng rắn, cô nói không lại, dùng chiêu giận dỗi hắn, giận đến khi nào hắn chịu cho Thương Lan quay lại dinh thự mới thôi.
Hai năm chưa từng có một lần tranh cãi, vậy mà giờ đây hai con người này lại giận nhau, Tranh Nhi suốt mấy ngày liền không nói chuyện với Hứa Mộ Nhiên, thấy hắn ở đâu thì cô né đi chỗ khác, hoặc ở phòng các con cả ngày.
Đêm đến có ngủ chung cũng chẳng thèm nhìn mặt, toàn nhân lúc hắn đi tắm thì cô ngủ trước, hắn vào nhìn thấy cô ngủ thì rất bực bội nhưng chẳng làm được gì.
1 tháng trôi qua, hai vợ chồng cự nhau, trong dinh thự như cảm nhận được sát khí của hai người, chưa bao giờ thấy họ giận lâu như vậy.
* Cạch *
Tranh Nhi ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng, Hứa Mộ Nhiên đi vào cô chẳng thèm ngó một cái, hắn quay sang tủ đồ chọn một bộ đồ ngủ quay vào nhà tắm.
Khoảng tầm 20 phút sau, người đàn ông kia trở ra, đèn trong phòng luôn được tắt hết trước. Cô gái kia nằm trên giường, nghiêng người vào một góc ngủ trước hắn.
Ít phút sau, xong việc người phụ nữ liền lui ra, Tranh Nhi còn đang lo lắng cho vết thương của Thương Lan, tự mình kiểm tra kĩ càng lại lần nữa.
Thấy, không có dấu hiệu khác thường, Thương Lan cũng không còn khóc tha, Tranh Nhi có lòng tốt hỏi han cô ta.
" Chị ổn không?
Còn cần tôi giúp gì nữa không? "
" Không ạ... " giọng nói của Thương Lan như mềm tội nghiệp.
Bình thường, mỗi khi thấy Tranh Nhi, cô ta sẽ bày ra bộ mặt ghét bỏ, ganh tị, nay cô ta đang tính kế hại cô nên rất thân thiện, cúi đầu nhỏ tiếng tiếp tục nói.
" Tôi không sao...để phu nhân nhọc lòng...
Tôi xin phép vào trong làm việc ạ... "
Thương Lan vừa bật dậy, cánh tay hữu lực của Tranh Nhi níu kéo tay cô ta lại ngay.
" Tay chị còn đang bị thương, không cần làm nữa đâu!
Ngồi xuống nghỉ đi, tôi sẽ bảo họ cho chị nghỉ ngơi! "
Cô gái nhỏ đánh tiếng, vết thương của Thương Lan không nhẹ, bị mảnh vỡ cứa đứt nhiều chỗ, miễn cưỡng tiếp tục công việc sẽ làm vết thương hở ra chảy máu.
" Không được đâu ạ...việc còn nhiều lắm...tôi không thể nghỉ được... " Thương Lan ngập ngừng, nét ngoài đáng thương không ai bằng, thành công lay động lòng trắc ẩn của Tranh Nhi dâng cao.
" Tôi bảo chị cứ nghỉ thì nghỉ!
Không nghe lệnh của tôi sao? "
Tranh Nhi dùng uy quyền bức ép, hợp với tâm ý Thương Lan lúc này, không cãi nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô ta luôn giữ bộ dạng tội nghiệp, ngồi xuống liền rầu rĩ cho Tranh Nhi thấy.
" Chị ở đây cực quá...
A Nhiên sao lại không chú ý đến ân nhân chứ? "
Quan sát người tiều tụy đày vết bầm, cô gái nhỏ thở dài, thương xót cho Thương Lan vô cùng.
Do cô không hề hay biết chuyện giữa Hứa Mộ Nhiên và Thương Lan, chỉ nghe hắn bảo Thương Lan là ân nhân, được cưới về làm vợ lẽ để trả ơn. Nhưng nhìn cách trả ơn này...trong lòng Tranh Nhi không khỏi dâng lên chút khó chịu.
Thương Lan kia rất biết lấy lòng, nghe liền biết Tranh Nhi sập bẫy, cúi đầu thút thít giải bày với cô.
" Không phải lỗi Đô đốc đâu ạ...là tôi...
Tôi không tốt...không nên làm vợ lẽ...
Là tôi...một hai đòi gả cho Đô đốc... "
" Phu nhân...đây mới là những gì tôi nên nhận ạ...
Xin người đừng trách Đô đốc... "
Cô ta ra sức bênh vực cho Hứa Mộ Nhiên để Tranh Nhi thấy bất bình, ghét bỏ hắn.
Và...
Đúng như ý cô ta, Tranh Nhi nghe tâm sự xót vô cùng, cũng phận phụ nữ với nhau, là vợ của một người, Tranh Nhi dù không muốn người khác dùng chung chồng nhưng cũng không nỡ nhìn Thương Lan chịu khổ, liền nảy sinh ý định giúp cô ta.
" A Nhiên quá đáng thật...tôi sẽ nói lại với anh ấy cho chị về dinh thự ở...
Thân làm vợ lẽ của Đô đốc không nên ở đây... " Tranh Nhi vỗ bộp bộp lên mu bàn tay của Thương Lan như động viện.
Nghe đến đó, người phụ nữ tâm cơ kia liền đắc ý trong tâm, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, Tranh Nhi trong mắt cô ta quá ngu dốt, mới nói vài câu đã kiếm cách cho cô ta về lại dinh thự, như vậy cô ta càng có cơ hội phá thuật thôi miên trên người cô cao hơn.
" Phu nhân...như vậy không được... " cô ta giả vờ từ chối, câu kéo ý định của Tranh Nhi thêm phần chắc chắn.
Tranh Nhi ngu dốt, thấy cô ta sợ hãi từ chối, tưởng rằng do bị Hứa Mộ Nhiên chèn ép nên không dám lên tiếng, cô càng thêm kiên định, cầm chặt tay Thương Lan, trấn an.
" Chị đừng lo ngại về A Nhiên...tôi sẽ năn nỉ anh ấy... "
" Em có nói gì thì anh cũng không cho phép đâu! "
Giọng nói đanh thép bất thình lình vang lên làm cả hai giật mình.
Hứa Mộ Nhiên từ lúc nào lại xuất hiện, đứng ngược sáng, ánh mắt sắc lạnh dáng vào người Thương Lan, hai tay hắn chắp sau mông, vo thành nắm đấm không hài lòng.
" A Nhiên... " cô gái nhỏ luống cuống, vội vàng đứng lên.
Còn chưa kịp mở miệng lên tiếng, hắn khiễng chân đến gần cô, trước mặt Thương Lan hắn bòng cô lên ngay, lạnh giọng quở trách.
" Tranh Nhi, sao em lại ra đây một mình chứ?
Em có biết anh tìm em từ nãy giờ không? "
" Em...em chỉ ra đây dạo thôi...với lại...
A Nhiên... " Tranh Nhi ấp úng.
" Em không cần nói nữa...anh không muốn nghe cũng không chấp nhận lời xin xỏ đâu... "
Hắn chặn họng cô ngay, khi nãy cô và Thương Lan nói chuyện hắn đã nghe hết, cũng nhìn ra Thương Lan có ý xấu, hắn làm sao có thể cho cô ta quay về.
Thương Lan là kẻ có lòng dạ độc ác, hắn ghét còn không hết thì làm gì có chuyện hắn đối tốt với cô ta.
" Thay vì em xin xỏ thì hãy nên về với các con đi!
Chúng đang nhớ em đấy! " hắn viện lí do đàn áp lời nói của cô.
Tranh Nhi thấy hắn tức giận, có vẻ là thực sự không ưa Thương Lan, còn ghét từ trong xương tủy đi ra, trong một lúc cô không thể năn nỉ hắn được đành im bặt.
Người đàn ông bòng cô gái nhỏ, nét mặt vừa tối sầm liền thản ra, không muốn dọa cô, hắn ôm chắt cô vào lòng cưng chiều cô trước mắt Thương Lan, đặt lên trán cô nụ hôn.
" Ngoan, anh đưa em về... "
Cô gái trong tay hắn không muốn nói, biểu tình khuôn mặt không hài lòng, hắn lại giận dữ quay sang Thương Lan cảnh cáo.
" Thương Lan, ở đây mà yên phận...
Còn lộn xộn đừng trách Hứa Mộ Nhiên này ác! "
Dứt lời, hắn bòng Tranh Nhi quay về, phía sau hắn Thương Lan nở nụ cười tà ác ngay, không sợ những lời cảnh cáo ấy. Bởi, cô ta biết rằng, Tranh Nhi ngu dốt đã bị dụ, nhất định sẽ giúp cô ta, cứ việc chờ đợi tin tốt.
Hứa Mộ Nhiên đưa Tranh Nhi về phòng, đột nhiên lại hung dữ với cô, vứt cô lên giường, dùng thân tráng kiện đè chặt lên người cô, ấn giữ hai tay mềm dưới nệm.
" A Nhiên...đau... "
Tranh Nhi khó chịu, cố rút tay ra không được còn bị hắn chế trụ lên đỉnh đầu, cổ nhỏ của cô bất ngờ bị hắn bóp, không siết, chỉ muốn cô nằm im nghe hắn nói.
" Ai cho em nói chuyện với Thương Lan?
Em không thấy chồng em ghét cô ta như thế nào à? "
" A Nhiên...bỏ em ra... " cô khó chịu, vặn vẹo cơ thể đáng thương.
Hắn không nghe, bỏ ngoài tai lời của cô, tiếp tục tức giận.
" Nằm im! "
" Thân là vợ Đô đốc mà lại đi thương hại kẻ mà chồng mình ghét...
Tranh Nhi não em có vấn đề đúng không? "
" A Nhiên...nếu anh không thích thì ly hôn với cô ấy đi...
Sao anh lại đày đọa Thương Lan như vậy chứ?
Cô ấy vừa là vợ vừa là ân nhân của anh mà? "
Người phụ nữ không hiểu, cố bênh vực cho Thương Lan, càng làm cho người đàn ông ở trên thân cô thêm điên tiết, lớn tiếng vào mặt cô.
" Đó là cái giá phải trả cho việc cô ta ép anh lấy cô ta!
Tranh Nhi em không hiểu đâu...Thương Lan không phải người tốt... "
" Anh nói như vậy là sao chứ? " Tranh Nhi nhíu khó hiểu.
Hắn không thể giải thích, có chút bức bối, không thể nói cho Tranh Nhi biết sự thật, thực tế hắn lấy Thương Lan vì năm đó muốn cứu cô, có như thế nào cũng không muốn cô vay vào Thương Lan.
Bởi, hắn sợ, Thương Lan tiếp cận cô sẽ làm hại cô.
Hơn thế nữa, hắn sợ Thương Lan kia biết cách phá giải thuật thôi miên, cho nên, hắn mới giam cầm cô ta lại, vừa đày đọa trả thù vừa phòng hờ cô ta phá hoại hạnh phúc của hắn.
Đề phòng cao như vậy mà vẫn có sai xót, hắn đã quá lơ là để cô chạy đến nông trường, gặp được Thương Lan, còn có lòng muốn xin cho cô ta về lại dinh thự, hắn không tài nào chấp nhận được điều đó.
Từ lúc Tranh Nhi mang thai, hắn tống được cô ta ra nông trường, cuộc sống bình yên đến nhường nào, hắn bây giờ chỉ muốn hạnh phúc cứ tiếp diễn như vậy, không phải gặp mặt kẻ mình ghét, cũng không phải lo cô sẽ xảy ra chuyện.
Vậy nên, bây giờ hắn sẽ siết chặt giám sát, không cho cô ra nông trường nữa, cũng không đồng ý lời xin xỏ của cô.
" Em ngoan ngoãn đi, anh sẽ không cho Thương Lan về lại dinh thự đâu
Tốt hơn hết cô ta cứ sống ở đó tới già đi!
Em cũng mong được anh cho phép ra nông trường! "
" A Nhiên... "
Tranh Nhi không hiểu, nhất nhất đinh ninh Hứa Mộ Nhiên có thành kiến với Thương Lan, giận lên rút tay mình rồi gạt phăng bàn tay dơ bẩn của hắn ra khỏi cổ.
" A Nhiên, anh đừng ích kỉ như vậy...
Em biết anh không ưa Thương Lan...nhưng anh lấy cô ấy rồi...
Là vợ lẽ của Đô đốc không nên nhận đối đãi như vậy...
Người khác nhìn vào sẽ dị nghị Hứa gia ức hiếp người quá đáng đấy... "
" Anh không quan tâm! " hắn gạt bỏ ngoài tai lời nói của cô.
Ở đây hắn là bá chủ, chỉ có kẻ khác cúi lùi trước hắn, làm gì có chuyện hắn sợ người dị nghị hắn ra sao. Tiếng ác của hắn không ít, có thêm người nói xấu hắn cũng chẳng quan tâm.
Tranh Nhi bất lực, biết tính hắn rất cứng rắn, cô nói không lại, dùng chiêu giận dỗi hắn, giận đến khi nào hắn chịu cho Thương Lan quay lại dinh thự mới thôi.
Hai năm chưa từng có một lần tranh cãi, vậy mà giờ đây hai con người này lại giận nhau, Tranh Nhi suốt mấy ngày liền không nói chuyện với Hứa Mộ Nhiên, thấy hắn ở đâu thì cô né đi chỗ khác, hoặc ở phòng các con cả ngày.
Đêm đến có ngủ chung cũng chẳng thèm nhìn mặt, toàn nhân lúc hắn đi tắm thì cô ngủ trước, hắn vào nhìn thấy cô ngủ thì rất bực bội nhưng chẳng làm được gì.
1 tháng trôi qua, hai vợ chồng cự nhau, trong dinh thự như cảm nhận được sát khí của hai người, chưa bao giờ thấy họ giận lâu như vậy.
* Cạch *
Tranh Nhi ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng, Hứa Mộ Nhiên đi vào cô chẳng thèm ngó một cái, hắn quay sang tủ đồ chọn một bộ đồ ngủ quay vào nhà tắm.
Khoảng tầm 20 phút sau, người đàn ông kia trở ra, đèn trong phòng luôn được tắt hết trước. Cô gái kia nằm trên giường, nghiêng người vào một góc ngủ trước hắn.
/160
|