Không kịp trở tay, Hứa Mộ Nhiên phải trơ mắt chứng kiến anh trai vì mình hi sinh, lúc này lính viện trợ mới đến chỗ hắn đã muộn. Hắn vội vã kéo theo người xuống chân vực thẳm tìm tung tích của anh mình.
Tìm kiếm suốt 3 ngày 3 đêm, ngay cả cái xác của Hứa Đoản cũng chẳng thấy, hắn tiếp tục cực lực lục tung cả khu ấy, 10 ngày qua đi thứ duy nhất hắn tìm được là mẫu áo của Hứa Đoản mặc khi ấy.
Người khác cho rằng, có lẽ anh đã bị dã thú ăn mất xác, nhưng Hứa Mộ Nhiên thì luôn tin anh trai vẫn còn sống ở đâu đó. Lúc đó, vì phải trở về báo cáo quân tình, hắn đành phải ngừng cuộc tìm kiếm.
Hứa Mộ Nhiên trở về, được chiến công vẻ vang, được phong lên chức Đại tá, được người người kính trọng như ý nguyện. Sau chuyện lần đó, hắn đã rút cho mình một bài học đắc giá, bỏ đi cái tính hiếu thắng của mình, trở thành một người lạnh lùng, chính chắn hơn, mỗi khi tham chiến hắn đều rất cẩn trọng trong từng nước bước. Song, lại làm tăng tâm lí vặn vẹo từ kí ức lúc còn nhỏ của hắn.
Mười năm sau, hắn tiếp tục làm tròn trách nhiệm, truy lùng tiêu diệt quân phản loạn còn sót, được thăng lên làm Đô đốc tới tận bây giờ.
Về phần Hứa Đoản, hắn vẫn cho người tìm kiếm tung tích của anh khắp nơi, suốt mười mấy năm liền vẫn bạt vô âm tính.
Ba năm về trước, Hứa Mộ Nhiên nhận được tin cha của Âm Tuyết Ánh muốn gả cô cho một thiếu gia giàu có ở tỉnh khác, tên đó nổi tiếng ăn chơi trác táng, hắn không nỡ nhìn người con gái anh trai mình yêu phải gả cho một tên không ra gì.
Cho nên, hắn đưa ra quyết định liều lĩnh, thay Hứa Đoản cưới Tuyết Ánh vào Hứa gia, bảo vệ và chăm sóc cô.
Về phần ba người vợ kia, lần lượt là Thương Lan, Thương Hà và Thương Liên, do Hứa gia từng có mối hôn sự với Thương gia, và vì Thương Lan từng cứu mạng hắn trong một trận chiến khác, mà chấp nhận mối hôn sự, lẫn yêu cầu cưới luôn cả 2 cô em gái còn lại.
Cộng thêm, hắn muốn che đậy những lời đồn ác ý hắn không thích phụ nữ, mà rước cùng lúc cả ba chị em nhà Thương gia cùng Âm Tuyết Ánh về.
Cho đến nay, khi Thương Liên bị Hoắc Tuấn không may tông chết, hắn bắt buộc phải trả thù cho Thương Liên để xoa dịu lòng Thương gia.
Thế nhưng, thật không ngờ ông trời đã đưa đẩy hắn có cảm giác với Hàn Tranh Nhi, dẫn đến tình cảnh hiện giờ.
Hắn tự hỏi, giữa hắn và Hàn Tranh Nhi thực sự chỉ đơn thuần là cảm giác của dục vọng, hay hắn đã thích cô ? Thứ tình cảm mà mỗi một con người bắt buộc phải trải qua, hắn ngẫm nghĩ mãi không ra, đến lúc mệt mỏi lại rơi vào giấc ngủ không hay.
....
Một tuần lễ sau.
Ngày thành hôn giữa Hàn Tranh Nhi và Hứa Mộ Nhiên cũng đến, cô được người của hắn đưa ra khỏi dinh dự, trở về đúng ngôi nhà mà khi xưa cô ở.
Không biết từ lúc nào nơi này lại được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, đồ đạc cũng được sắp xếp đúng theo từng vị trí cũ, khiến Tranh Nhi phải ngỡ ngàng.
Hứa Mộ Nhiên đưa cô đến đây, để cô sửa soạn thành cô dâu, sau đó sẽ rước cô từ ngôi nhà này vào Hứa gia. Người của hắn ở bên trong chờ đợi sẵn, họ thấy cô đến liền kéo cô vào trong, loay hoay trên người cô suốt nhiều giờ, áo cưới trâm cài lộng lẫy, đẹp vô biên.
Lễ cưới theo phong cách cổ xưa, Tranh Nhi mặc một bộ hỉ phục, thêu bằng chỉ vàng, cực kỳ lấp lánh, nặng nề, làm cô đi đứng cũng có phần khó khăn. Cả đầu tóc, tay chân cũng vác vàng, món nào cũng là thứ quý giá, đôi giày búp bê cô đang mang cũng không ngoại lệ, đủ cho thấy cô được đối xử cực kỳ hậu ái.
Chuẩn bị tươm tất mọi thứ, khoảng 1h đồng hồ nữa cô sẽ được đưa đi, những người hầu làm xong việc liền bỏ lại cô một mình trong phòng vắng.
Tranh Nhi ngồi trước gương, nhìn mình tân trang thật đẹp, nước mắt chua xót phút chốc lặng lẽ lăn dài trên má, tự hỏi, cớ sao là ngày vui cô lại phải khóc ? Rõ ràng, nó giống hệt với đám cưới mà cô luôn mơ ước.
Cô từng ước mình ăn mặc xinh đẹp, áo cưới trâm cài, huy hoàng được người thương mình rước về, dù đám cưới lớn hay nhỏ cô cũng mạn nguyện. Vậy mà, giờ đây đám cưới lại ngấn chìm trong biển nước mắt.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, cô lạc vào ảo tưởng, tự tưởng tượng ra Hoắc Tuấn đang ở phía sau, đặt đôi bàn tay ấm áp lên vai cô.
Anh không cười, mà mang một nét mặt bi thương, đôi mắt u sầu nhìn cô qua tấm gương phản chiếu, bên tai cô còn nghe văng vẳng tiếng của anh.
" Tranh Nhi, em thật đẹp... "
" Em biết không...
Hơi ấm của em vẫn còn đây...nhưng người thì sắp lên xe hoa rồi ! " anh nói, chất giọng đầy xót xa.
Tranh Nhi còn thấy cả những giọt nước mắt u buồn trên bóng hình kia rơi xuống, cô cúi đầu, miệng luân phiên tự trách.
" A Tuấn, em xin lỗi...
Em xin lỗi...em không thể.... "
Rồi, khi cô ngẩng đầu lên hình bóng của Hoắc Tuấn đã biến mất, cô quay người, gấp gáp tìm kiếm anh.
" A Tuấn, A Tuấn... " cô the thé gọi tên anh.
Được một lúc, cái miệng nhỏ kia cũng ngừng, cô hít lấy một hơi não nề, quẹt đi những giọt lệ, sự thật đã kéo cô về với thực tại.
Đột nhiên, ánh mắt cô bỗng va vào một cây trâm vàng, vừa nhọn vừa dài trên bàn, nó truyền đến cho cô một kế hoạch, để không bị thất tiết.
" A Tuấn...
Anh yên tâm !
Em mãi mãi là người của anh... " cô cầm lấy cây trâm ấy, cài lên tóc mình như một vật điểm thêm.
* Cốc cốc * tiếng gõ cửa truyền đến làm Tranh Nhi giật mình, bên ngoài người hầu đang lớn tiếng thúc giục cô.
" Tứ phu nhân đến giờ rồi ! Mời người lên xe hoa ! "
Tranh Nhi mau chóng điều chỉnh tâm trạng, tay vớ lấy chiếc quạt tròn, che trước khuôn mặt mình, trước khi rời đi cô còn không quên tắt ánh đèn trong căn phòng này. Sau đó, cô đảo mắt một vòng, nhìn ra khung cửa sổ, nhìn cánh đồng ngô ngày nào đã héo úa, ngậm cười, chữ hỉ tan thành mây khói.
Cô chậm rãi cất bước, từng bước nặng nề, ở bên ngoài người ta kéo đến coi hỉ sự, bàn tán xôn xao mỗi một câu nói đều in sâu vào não cô, không tài nào quên được.
Những con người kia từng là hàng xóm của Hoắc Tuấn, bây giờ chứng kiến cô gả cho người khác, họ không ngừng buông lời gièm pha, chế giễu.
" Cô ta chẳng phải là vợ của Hoắc Tuấn sao ?
Sao bây giờ lại gả cho Đô đốc chứ ? "
" Nghe bảo chồng của cô ta vừa mới qua đời vì bệnh
Xác còn chưa rã cô ta liền gả đi
Vì giàu sang phú quý còn cam tâm chịu làm tiểu thiếp cho Đô đốc ! "
" Hoắc Tuấn sống tốt như vậy, đối đãi với cô ta không tệ, vậy mà người chết còn đó cô ta đã dám ngang nhiên gả đi ! "
" Đúng là thứ đàn bà lăng loàn !
Trơ trẽn, trắc nết "
" Nói nhỏ thôi, cô ta giờ là tứ phu nhân đấy ! "
Mỗi một câu một chữ là họ xì xào, nhưng Tranh Nhi vẫn nghe rất rõ, lòng cô dấy lên sự căm hận.
Thật nực cười làm sao, những con người kia nào có biết sự thật, Hoắc Tuấn chết thê thảm như thế nào, đêm anh gặp nạn, họ thân là hàng xóm láng giềng chẳng có một ai đến giúp. Đến nay, khi cô bị ép gả, họ lại đồng loạt kéo nhau, đứng ở đây mà chỉ trích cô.
Hai mắt cô ứa cả lệ, bây giờ cô mới tỏa, lý do gì mà Hứa Mộ Nhiên đưa cô quay về nơi này, hắn muốn cô chịu sự sỉ nhục, mãi mãi không còn tơ tưởng thoát khỏi hắn. Muốn người người điều chứng kiến cô thuộc về hắn, bắt cô phải sống trong sự ám ảnh mà hắn đã dựng nên.
Tranh Nhi nặng lòng bước lên xe hoa sang trọng, phía sau còn có hàng chục chiếc siêu xe khác nối đuôi đón dâu, những tiếng nói kia vẫn không ngừng lại, cô khắc cốt ghi tâm những gì Hứa Mộ Nhiên đã ban cho mình, thầm thề.
Ngày tân hôn sẽ là ngày dỗ của hắn !
Trên con đường xập xình, đầy tiếng hò reo, Tranh Nhi giữ nguyên tư thế, hai tay cầm chắc chiếc quạt, chẳng mấy chốc đã dừng lại ở cổng lớn của dinh thự.
Bên ngoài trang hoàng hoành tráng, đèn pha lê nhấp nháy, giấy đỏ hoa hồng gắn khắp nơi, cả thảm đỏ cũng đã trải, Tranh Nhi từ trong xe bước ra, Hứa Mộ Nhiên đứng đợi cô từ lâu, đợi bà mai dẫn cô qua cửa, hắn liền nóng lòng cầm tay cô, thay đổi xưng hô.
" Tiểu mĩ nhân, em đến rồi ! " hắn dẫn cô từng bước vào trong, môi mỏng không kiềm được cảm xúc, nở nụ cười tươi như hoa.
Tranh Nhi tay cầm quạt, đôi mắt tò mò lén liếc nhìn xung quanh, cô chưa bao giờ nhìn thấy một đám cưới hoành tráng và lớn như vậy, đâu đâu cũng có những binh sĩ canh gác, người người đông kịt, hô hào trong lời chúc, cô còn nghe được còn có những khách mời tầm cỡ khác, đến chứng kiến hôn sự lần thứ hai của hắn.
Ở giữa chính điện, ba người vợ đứng đó, mỗi người một cảm xúc, người thì ganh ghét, người thì mặt không biến sắc, còn người thì đang lẩm bẩm mỉa mai.
Hứa Mộ Nhiên càng nắm chặt tay cô hơn, hơi ấm mà hắn truyền qua, làm Tranh Nhi hình thành một loại cảm giác khiến trái tim cô bị bóp nghẹt, đó là cảm giác của sự trói buộc, xiềng xích giữa hắn và cô.
Cả hai bắt đầu hành đại lễ, sau đó ký kết thành vợ chồng, rồi hắn để cho cô cúi đầu ra mắt với ba người vợ kia, chính thức trở thành tứ phu nhân của Hứa gia.
Khi này, Tranh Nhi được phép bỏ quạt ra khỏi mặt, để lộ nhan sắc tuyệt trần của cô, bình thường cô không trang điểm đã khiến người khác chết mê chết mệt, bây giờ làm cô dâu, má hồng, môi đỏ càng làm người khác phải chao đảo, nhất là Hứa Mộ Nhiên, trái tim hắn đập mạnh đến độ xém chút nhảy ra ngoài.
Trong tiệc cưới tưng bừng, bất thình lình ở ngoài cổng vọng vào một giọng nói, giọng của một người đàn ông, phá tan khung cảnh nhộn nhịp.
" A Nhiên, anh quay về rồi ! "
Tìm kiếm suốt 3 ngày 3 đêm, ngay cả cái xác của Hứa Đoản cũng chẳng thấy, hắn tiếp tục cực lực lục tung cả khu ấy, 10 ngày qua đi thứ duy nhất hắn tìm được là mẫu áo của Hứa Đoản mặc khi ấy.
Người khác cho rằng, có lẽ anh đã bị dã thú ăn mất xác, nhưng Hứa Mộ Nhiên thì luôn tin anh trai vẫn còn sống ở đâu đó. Lúc đó, vì phải trở về báo cáo quân tình, hắn đành phải ngừng cuộc tìm kiếm.
Hứa Mộ Nhiên trở về, được chiến công vẻ vang, được phong lên chức Đại tá, được người người kính trọng như ý nguyện. Sau chuyện lần đó, hắn đã rút cho mình một bài học đắc giá, bỏ đi cái tính hiếu thắng của mình, trở thành một người lạnh lùng, chính chắn hơn, mỗi khi tham chiến hắn đều rất cẩn trọng trong từng nước bước. Song, lại làm tăng tâm lí vặn vẹo từ kí ức lúc còn nhỏ của hắn.
Mười năm sau, hắn tiếp tục làm tròn trách nhiệm, truy lùng tiêu diệt quân phản loạn còn sót, được thăng lên làm Đô đốc tới tận bây giờ.
Về phần Hứa Đoản, hắn vẫn cho người tìm kiếm tung tích của anh khắp nơi, suốt mười mấy năm liền vẫn bạt vô âm tính.
Ba năm về trước, Hứa Mộ Nhiên nhận được tin cha của Âm Tuyết Ánh muốn gả cô cho một thiếu gia giàu có ở tỉnh khác, tên đó nổi tiếng ăn chơi trác táng, hắn không nỡ nhìn người con gái anh trai mình yêu phải gả cho một tên không ra gì.
Cho nên, hắn đưa ra quyết định liều lĩnh, thay Hứa Đoản cưới Tuyết Ánh vào Hứa gia, bảo vệ và chăm sóc cô.
Về phần ba người vợ kia, lần lượt là Thương Lan, Thương Hà và Thương Liên, do Hứa gia từng có mối hôn sự với Thương gia, và vì Thương Lan từng cứu mạng hắn trong một trận chiến khác, mà chấp nhận mối hôn sự, lẫn yêu cầu cưới luôn cả 2 cô em gái còn lại.
Cộng thêm, hắn muốn che đậy những lời đồn ác ý hắn không thích phụ nữ, mà rước cùng lúc cả ba chị em nhà Thương gia cùng Âm Tuyết Ánh về.
Cho đến nay, khi Thương Liên bị Hoắc Tuấn không may tông chết, hắn bắt buộc phải trả thù cho Thương Liên để xoa dịu lòng Thương gia.
Thế nhưng, thật không ngờ ông trời đã đưa đẩy hắn có cảm giác với Hàn Tranh Nhi, dẫn đến tình cảnh hiện giờ.
Hắn tự hỏi, giữa hắn và Hàn Tranh Nhi thực sự chỉ đơn thuần là cảm giác của dục vọng, hay hắn đã thích cô ? Thứ tình cảm mà mỗi một con người bắt buộc phải trải qua, hắn ngẫm nghĩ mãi không ra, đến lúc mệt mỏi lại rơi vào giấc ngủ không hay.
....
Một tuần lễ sau.
Ngày thành hôn giữa Hàn Tranh Nhi và Hứa Mộ Nhiên cũng đến, cô được người của hắn đưa ra khỏi dinh dự, trở về đúng ngôi nhà mà khi xưa cô ở.
Không biết từ lúc nào nơi này lại được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, đồ đạc cũng được sắp xếp đúng theo từng vị trí cũ, khiến Tranh Nhi phải ngỡ ngàng.
Hứa Mộ Nhiên đưa cô đến đây, để cô sửa soạn thành cô dâu, sau đó sẽ rước cô từ ngôi nhà này vào Hứa gia. Người của hắn ở bên trong chờ đợi sẵn, họ thấy cô đến liền kéo cô vào trong, loay hoay trên người cô suốt nhiều giờ, áo cưới trâm cài lộng lẫy, đẹp vô biên.
Lễ cưới theo phong cách cổ xưa, Tranh Nhi mặc một bộ hỉ phục, thêu bằng chỉ vàng, cực kỳ lấp lánh, nặng nề, làm cô đi đứng cũng có phần khó khăn. Cả đầu tóc, tay chân cũng vác vàng, món nào cũng là thứ quý giá, đôi giày búp bê cô đang mang cũng không ngoại lệ, đủ cho thấy cô được đối xử cực kỳ hậu ái.
Chuẩn bị tươm tất mọi thứ, khoảng 1h đồng hồ nữa cô sẽ được đưa đi, những người hầu làm xong việc liền bỏ lại cô một mình trong phòng vắng.
Tranh Nhi ngồi trước gương, nhìn mình tân trang thật đẹp, nước mắt chua xót phút chốc lặng lẽ lăn dài trên má, tự hỏi, cớ sao là ngày vui cô lại phải khóc ? Rõ ràng, nó giống hệt với đám cưới mà cô luôn mơ ước.
Cô từng ước mình ăn mặc xinh đẹp, áo cưới trâm cài, huy hoàng được người thương mình rước về, dù đám cưới lớn hay nhỏ cô cũng mạn nguyện. Vậy mà, giờ đây đám cưới lại ngấn chìm trong biển nước mắt.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, cô lạc vào ảo tưởng, tự tưởng tượng ra Hoắc Tuấn đang ở phía sau, đặt đôi bàn tay ấm áp lên vai cô.
Anh không cười, mà mang một nét mặt bi thương, đôi mắt u sầu nhìn cô qua tấm gương phản chiếu, bên tai cô còn nghe văng vẳng tiếng của anh.
" Tranh Nhi, em thật đẹp... "
" Em biết không...
Hơi ấm của em vẫn còn đây...nhưng người thì sắp lên xe hoa rồi ! " anh nói, chất giọng đầy xót xa.
Tranh Nhi còn thấy cả những giọt nước mắt u buồn trên bóng hình kia rơi xuống, cô cúi đầu, miệng luân phiên tự trách.
" A Tuấn, em xin lỗi...
Em xin lỗi...em không thể.... "
Rồi, khi cô ngẩng đầu lên hình bóng của Hoắc Tuấn đã biến mất, cô quay người, gấp gáp tìm kiếm anh.
" A Tuấn, A Tuấn... " cô the thé gọi tên anh.
Được một lúc, cái miệng nhỏ kia cũng ngừng, cô hít lấy một hơi não nề, quẹt đi những giọt lệ, sự thật đã kéo cô về với thực tại.
Đột nhiên, ánh mắt cô bỗng va vào một cây trâm vàng, vừa nhọn vừa dài trên bàn, nó truyền đến cho cô một kế hoạch, để không bị thất tiết.
" A Tuấn...
Anh yên tâm !
Em mãi mãi là người của anh... " cô cầm lấy cây trâm ấy, cài lên tóc mình như một vật điểm thêm.
* Cốc cốc * tiếng gõ cửa truyền đến làm Tranh Nhi giật mình, bên ngoài người hầu đang lớn tiếng thúc giục cô.
" Tứ phu nhân đến giờ rồi ! Mời người lên xe hoa ! "
Tranh Nhi mau chóng điều chỉnh tâm trạng, tay vớ lấy chiếc quạt tròn, che trước khuôn mặt mình, trước khi rời đi cô còn không quên tắt ánh đèn trong căn phòng này. Sau đó, cô đảo mắt một vòng, nhìn ra khung cửa sổ, nhìn cánh đồng ngô ngày nào đã héo úa, ngậm cười, chữ hỉ tan thành mây khói.
Cô chậm rãi cất bước, từng bước nặng nề, ở bên ngoài người ta kéo đến coi hỉ sự, bàn tán xôn xao mỗi một câu nói đều in sâu vào não cô, không tài nào quên được.
Những con người kia từng là hàng xóm của Hoắc Tuấn, bây giờ chứng kiến cô gả cho người khác, họ không ngừng buông lời gièm pha, chế giễu.
" Cô ta chẳng phải là vợ của Hoắc Tuấn sao ?
Sao bây giờ lại gả cho Đô đốc chứ ? "
" Nghe bảo chồng của cô ta vừa mới qua đời vì bệnh
Xác còn chưa rã cô ta liền gả đi
Vì giàu sang phú quý còn cam tâm chịu làm tiểu thiếp cho Đô đốc ! "
" Hoắc Tuấn sống tốt như vậy, đối đãi với cô ta không tệ, vậy mà người chết còn đó cô ta đã dám ngang nhiên gả đi ! "
" Đúng là thứ đàn bà lăng loàn !
Trơ trẽn, trắc nết "
" Nói nhỏ thôi, cô ta giờ là tứ phu nhân đấy ! "
Mỗi một câu một chữ là họ xì xào, nhưng Tranh Nhi vẫn nghe rất rõ, lòng cô dấy lên sự căm hận.
Thật nực cười làm sao, những con người kia nào có biết sự thật, Hoắc Tuấn chết thê thảm như thế nào, đêm anh gặp nạn, họ thân là hàng xóm láng giềng chẳng có một ai đến giúp. Đến nay, khi cô bị ép gả, họ lại đồng loạt kéo nhau, đứng ở đây mà chỉ trích cô.
Hai mắt cô ứa cả lệ, bây giờ cô mới tỏa, lý do gì mà Hứa Mộ Nhiên đưa cô quay về nơi này, hắn muốn cô chịu sự sỉ nhục, mãi mãi không còn tơ tưởng thoát khỏi hắn. Muốn người người điều chứng kiến cô thuộc về hắn, bắt cô phải sống trong sự ám ảnh mà hắn đã dựng nên.
Tranh Nhi nặng lòng bước lên xe hoa sang trọng, phía sau còn có hàng chục chiếc siêu xe khác nối đuôi đón dâu, những tiếng nói kia vẫn không ngừng lại, cô khắc cốt ghi tâm những gì Hứa Mộ Nhiên đã ban cho mình, thầm thề.
Ngày tân hôn sẽ là ngày dỗ của hắn !
Trên con đường xập xình, đầy tiếng hò reo, Tranh Nhi giữ nguyên tư thế, hai tay cầm chắc chiếc quạt, chẳng mấy chốc đã dừng lại ở cổng lớn của dinh thự.
Bên ngoài trang hoàng hoành tráng, đèn pha lê nhấp nháy, giấy đỏ hoa hồng gắn khắp nơi, cả thảm đỏ cũng đã trải, Tranh Nhi từ trong xe bước ra, Hứa Mộ Nhiên đứng đợi cô từ lâu, đợi bà mai dẫn cô qua cửa, hắn liền nóng lòng cầm tay cô, thay đổi xưng hô.
" Tiểu mĩ nhân, em đến rồi ! " hắn dẫn cô từng bước vào trong, môi mỏng không kiềm được cảm xúc, nở nụ cười tươi như hoa.
Tranh Nhi tay cầm quạt, đôi mắt tò mò lén liếc nhìn xung quanh, cô chưa bao giờ nhìn thấy một đám cưới hoành tráng và lớn như vậy, đâu đâu cũng có những binh sĩ canh gác, người người đông kịt, hô hào trong lời chúc, cô còn nghe được còn có những khách mời tầm cỡ khác, đến chứng kiến hôn sự lần thứ hai của hắn.
Ở giữa chính điện, ba người vợ đứng đó, mỗi người một cảm xúc, người thì ganh ghét, người thì mặt không biến sắc, còn người thì đang lẩm bẩm mỉa mai.
Hứa Mộ Nhiên càng nắm chặt tay cô hơn, hơi ấm mà hắn truyền qua, làm Tranh Nhi hình thành một loại cảm giác khiến trái tim cô bị bóp nghẹt, đó là cảm giác của sự trói buộc, xiềng xích giữa hắn và cô.
Cả hai bắt đầu hành đại lễ, sau đó ký kết thành vợ chồng, rồi hắn để cho cô cúi đầu ra mắt với ba người vợ kia, chính thức trở thành tứ phu nhân của Hứa gia.
Khi này, Tranh Nhi được phép bỏ quạt ra khỏi mặt, để lộ nhan sắc tuyệt trần của cô, bình thường cô không trang điểm đã khiến người khác chết mê chết mệt, bây giờ làm cô dâu, má hồng, môi đỏ càng làm người khác phải chao đảo, nhất là Hứa Mộ Nhiên, trái tim hắn đập mạnh đến độ xém chút nhảy ra ngoài.
Trong tiệc cưới tưng bừng, bất thình lình ở ngoài cổng vọng vào một giọng nói, giọng của một người đàn ông, phá tan khung cảnh nhộn nhịp.
" A Nhiên, anh quay về rồi ! "
/160
|