Hắn rót đầy hai ly rượu, đưa cho Tranh Nhi một ly, người phụ nữ cầm ly rượu có chút hoang mang, màu nâu cánh váng ống ánh, thu hút ánh nhìn, cô vì hiếu kì không đợi hắn nói, đưa ly rượu lên mũi ngửi ngửi.
Nó thoang thoảng giữa mùi mật ong pha chút táo đỏ và nho rừng, Tranh Nhi chưa từng uống những thứ này, phút chốc làm cô nảy sinh những nghi ngờ, không dám uống. Cô sợ, Hứa Mộ Nhiên bỏ thuốc vào trong, để hắn dễ dàng hủy hoại cô.
Hứa Mộ Nhiên biết cô phòng bị, hắn nâng ly uống một ngụm trước mặt cô, chứng minh bản thân không phải hạng người bỉ ổi đến mức chuốc thuốc cô.
" Em định không uống đi rượu giao bôi với chồng mình sao ? " hắn đưa ly ra trước mặt cô, nghiêm mặt chờ đợi hành động tiếp theo.
Đôi mắt của hắn hướng xuống cô phân nửa, thấy cô vẫn im re, trong lòng chút thiếu kiên nhẫn, bàn tay kia để ở phía sau liên tục bóp chặt. Hắn cố nhẫn nại đến lúc Tranh Nhi buông bỏ phòng bị, cạn ly cùng hắn.
Cô nhắm mắt, ngửa cổ hít lấy một hơi, uống hết ly rượu, xém chút làm bản thân bị sặc.
* Bộp * Tranh Nhi lập tức đặt ly xuống ga giường, ôm lấy cổ họng, gương mặt cô nhăn nhó, méo xệch như đang diễn hề, người cô bắt đầu nóng lên, nhất là ở cổ và miệng. Khó chịu vô cùng, mùi vị của rượu vừa cay vừa nồng, lại có vị chát, vị đắng, vị chua, vị ngọt hòa lẫn, khiến khoang miệng của cô không thể nào thích ứng.
Hứa Mộ Nhiên lần nữa giữ lấy cằm cô, nâng gương mặt của cô lên, mặt đối mặt với hắn, hai má cô dần ửng đỏ, trông dụ hoặc cực kì, hơi thở của hắn vô cùng gấp gáp, hổn hển, lại còn nóng như lửa đốt, cứ xông tới thẳng vào da mặt của Tranh Nhi làm cô bứt rứt muốn quay mặt đi nơi khác, hắn lại giữ chặt bắt cô phải nhìn hắn.
" Tiểu mĩ nhân...từ nay tôi cho phép em gọi tôi là A Nhiên...
Tôi cũng sẽ gọi em là Tranh Nhi... " hắn thỏ thẻ với cô.
Từng lời hắn nói khiến cô cảm thấy buồn nôn, giữa cô và hắn là thù hận, ghét còn không hết thì làm sao cô có thể mở miệng gọi hắn thân mật như vậy.
Tranh Nhi thẳng thừng gạt tay hắn, nhíu mày, nghiến răng, tỏ thái độ cay nghiệt hắn.
" Tôi sẽ không bao giờ dùng cách thân mật đó để gọi anh đâu !
Hứa Mộ Nhiên...Đô đốc...
Đừng bao giờ quên tôi vì điều gì mà phải lấy anh... " cô nói, từng chữ chậm rãi, mang theo sự căm thù tột độ, trợn cả đôi mắt phượng.
" Đúng...em nói không sai... " hắn cười nhạt.
Đầu hắn chúi xuống gần hơn, tiếp tục thì thào vào tai Tranh Nhi.
" Em không gọi cũng được ! Vậy tôi sẽ gọi em là hồ ly nhỏ...
Không gọi tên em, coi như chúng ta hòa nhau ! "
Hắn biết rõ, trong lòng Tranh Nhi chỉ có một chữ " Hận ", cho nên yêu cầu như vậy thực sự sẽ không bao giờ cô thực hiện, hắn không ép, việc bây giờ mà hắn muốn là phải chiếm được cô. Hắn nhanh chóng dẹp hai chiếc ly qua một bên, bất ngờ đè cô xuống giường làm những cánh hoa hồng tung lên, Tranh Nhi không kịp trở tay bị hắn khóa trụ lên đỉnh đầu.
" Nào...tới giờ động phòng rồi ! " hắn khẽ cái giọng âm trầm bên tai Tranh Nhi.
Cô sợ điếng người, miệng cô la lớn " Khoan đã ! " thẳng vào mặt hắn.
Cái miệng nhỏ ríu trích tìm lí do câu kéo.
" Đô đốc, tôi có chuyện muốn hỏi ! " cô ở bên dưới thở hổn hển, dồn dập làm khuôn ngực của mình phập phồng va vào khuôn ngực của hắn.
Hứa Mộ Nhiên vừa nghe đã hiểu cô câu giờ, trông cô sợ hắn như vậy lại có chút đáng yêu, dù gì hôm nay cô cũng sẽ là người của hắn, thôi thì hắn không vội nữa, liền buông thõng tay cô ra, đứng dậy, nghiêm trang.
" Em muốn hỏi gì ? " hắn đạm mạc hỏi cô.
" Anh...
Anh...
Đã bao nhiêu tuổi rồi ? " cô mấp máy hỏi đại.
Hắn khẽ cười, đột ngột nâng cầm cô lên, khuôn miệng hắn bật thành chữ " 32 ! " to rõ, làm màng nhĩ Tranh Nhi lùng bùng.
" 32 ! " không phải là số tuổi nhỏ, cũng không quá lớn, đúng với một người chững chạc, trưởng thành. Có điều, với Tranh Nhi, người phụ nữ chỉ mới 19 tuổi thì số tuổi ấy khá lớn, hắn hơn cô hẳn một con giáp, còn dư cả 1 năm.
Nói trắng ra, đây chẳng phải là " trâu già thích gặm cỏ non sao ? " cô lẩm bẩm, lườm nguýt hắn, mặt cô đỏ bừng vì ấm ức, hai tay giày vò lấy tay áo, lúc ký giấy kết hôn cô chỉ biết nhắm mắt ký đại, không hề xem kĩ, bản thân lại gả cho kẻ thù, còn là một tên già chát.
Hứa Mộ Nhiên quan sát, biểu cảm cô càng lúc càng đáng yêu, giống hờn dỗi hơn là căm hận, hắn không nhịn được thích thú, cúi đầu thều thào hỏi ngược lại cô.
" Em...19 đúng không ? "
Tranh Nhi gật đầu thừa nhận, hai mắt không dám nhìn trực diện hắn, cô càng né tránh càng làm hắn mất kiên nhẫn, hắn đứng thẳng người, cao ngạo nói tiếp.
" Em còn gì muốn hỏi nữa không ? "
" Hả ! " Tranh Nhi không kịp tiếp thu, còn đang ngơ ngác.
Bất ngờ, Hứa Mộ Nhiên liền vồ tới đè cô xuống giường, mặc cô giằng co la hét.
" Hứa Mộ Nhiên, dừng lại !
Tôi...tôi...chưa nói hết ! "
" Còn chuyện gì chưa nói thì để ngày mai đi ! Tới giờ đi ngủ rồi !
Tôi phải nếm vị son môi của em ! "
Dứt lời, hắn hôn ngấu nghiến lấy đôi môi mọng, lần đầu hắn hôn phụ nữ, khoang miệng hắn như bùng nổ, lại có chút gượng gạo, cố đẩy chiếc lưỡi ẩm ướt vào trong, mặc cho Tranh Nhi cắn thủng môi hắn, càng hôn hắn càng bị đắm chìm trong hương vị ái muội, ngọt ngào.
Tay hắn giữ chặt tay và mặt Tranh Nhi, không cho cô nhúc nhích cái đầu, hôn đến mức làm hô hấp của cô thở cũng khó khăn, màu son đỏ chót dính đầy môi cô và môi hắn.
Chỉ một lúc sau, cái miệng thối tha kia linh hoạt hơn, quen dần với thao tác, gặm nhấm đầu lưỡi của Tranh Nhi đến tê dại. Sau đó, hắn rời môi cô mang theo vài sợi chỉ bạc quyến luyến, cô ở dưới thở dốc, hắn ở trên cũng chẳng khác mấy.
Môi mỏng của hắn khẽ cong hả hê, nhìn cô đang khóc dục vọng của hắn tăng cao, hắn mím lấy môi, cô vẫn còn mặc đồ nặng nề, trông gai mắt, hắn thẳng tay gỡ bỏ những món trang sức trên người cô quăng xuống sàn.
Tiếng * leng keng * theo đó mà vang lên, đến lúc tay hắn chạm vào cây trâm mà cô dùng để giết hắn thì lập tức bị cô lớn tiếng ngăn lại.
" A Nhiên, chẳng phải đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta sao... ! " Tranh Nhi bắt buộc phải dùng kế, gọi cái tên thân mật kia.
Quả nhiên, Hứa Mộ Nhiên nghe cô gọi như vậy, vui đến lộ ra mặt, cả hành động cưỡng ép cô cũng dừng lại, chăm chú nghe cô nói những lời tiếp theo.
" A Nhiên...anh có cần phải cưỡng ép tôi trong tư thế như vậy không ?
Chẳng phải anh muốn tôi ngoan ngoãn sao ?
Vậy thì giờ hãy để tôi tự nguyện ! " đôi mắt không thành thật của cô chớp liên tục, sợ Hứa Mộ Nhiên nhận ra sơ hở, cô chủ động đưa ngón tay lên khều nhẹ vào ngực hắn, hành động hệt như ả hồ ly dụ dỗ đàn ông.
Đương nhiên, Hứa Mộ Nhiên chưa đừng thấy qua vẻ yểu điệu này của Tranh Nhi, càng nghe càng nhìn càng bị cô mê hoặc, để cô ngoan ngoãn tự nguyện, hắn đỡ phải tốn sức giằng co với cô.
Hắn ngồi dậy, hai mắt dáng chặt vào người cô, chờ đợi hành động tiếp theo của cô.
Tranh Nhi ngẫm nghĩ, nếu bây giờ cô rút cây trâm cài, đâm vào hắn, chắc chắn sẽ không thành công, hắn biết võ, là một Đô đốc tài ba, dễ dàng phản được đòn đánh của cô.
Cho nên, cô chấp nhận chịu thiệt thòi, tự mình ngồi dậy, cởi áo trước mặt hắn, để lộ ra nửa thân trên đẩy đà cực kì quyến rũ, khuôn ngực căng mịn của cô làm hắn khó thở.
* Ực * hắn nuốt nước bọt liên tục, lần đầu hắn được nhìn thấy thứ kỳ quan này rõ mồn một, làm hắn hoa mắt, tim đập loạn nhịp.
Tranh Nhi đưa tay nhỏ nhắn lên cổ áo, giúp hắn cởi bỏ chiếc áo chú rể, bên trong lớp áo là một mĩ nam đẹp như tượng tạc, khuôn ngực vạm vỡ, pha múi cơ rắn chắc cùng làn da màu đồng hoàn mỹ đủ làm cho hàng chục cô gái phải gục ngã, Tranh Nhi không dám nhìn thẳng, đôi mắt lẩn tránh, ghê tởm hắn vô cùng.
Hứa Mộ Nhiên không nhận ra sự ghê tởm ấy, tưởng rằng cô đang xấu hổ, rụt rè trước mặt hắn, đợi đến khi cô cởi hết cúc áo cho hắn, trên thân hắn bây giờ chỉ còn phần dưới với chiếc quần tây sẫm dài.
Hai tay của cô thu về, ôm lấy bộ ngực to tròn căng mẩy, bả vai tròn trịa kia run lên từng đợt, cả cơ thể cô uốn éo làm hắn hấp tấp, không cần đợi cô cởi hết đồ, chồm tới, đè cô xuống lần nữa.
" Hồ ly nhỏ...để tôi nếm thử mùi vị của em nào ! " hắn lí nhí chất giọng đê tiện vào tai cô.
Rồi, hắn hôn lấy hôn để lên chiếc cổ nhỏ, còn in hằng vài dấu hôn như đánh dấu chủ quyền, hắn bắt đầu di chuyển đôi môi ẩm ướt xuống khuôn ngực của cô, bàn tay dơ bẩn vần vò bầu ngực căng tròn kia đủ hình thù.
Tranh Nhi ứa nước mắt, tủi nhục vô cùng, vì muốn giết hắn mà chịu sự lăng nhục, hắn lè lưỡi, liếm lấy viên hồng ngọc chính giữa bầu ngực, rồi ngoạm lấy nó, mút khí thế.
Thừa cơ hội hắn đang đắm chìm trong mật ngọt, Tranh Nhi từ từ đưa tay lên đầu, rút thật nhanh chiếc trâm cài.
* Xoạt * dòng máu tươi nhỏ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn.
Đoạn, Hàn Tranh Nhi vừa rút trâm, đứt khoát đâm vào người Hứa Mộ Nhiên thì hắn bất ngờ né được đòn chí mạng, cây trâm đâm vào ngay vai trái của hắn, máu chảy chan hòa, mùi tanh tưởi tỏa khắp phòng.
Thoắt cái, Hứa Mộ Nhiên một tay giữ chặt tay đang cầm trâm của Tranh Nhi, một bóp lấy cổ cô, ấn cô dưới nệm.
" Hàn Tranh Nhi...cô muốn giết tôi ? " hắn gằn giọng, đôi mắt giận dữ mang theo vài tia máu đỏ, cả gương mặt hắn xám xịt, gân nổi đầy trán.
Nó thoang thoảng giữa mùi mật ong pha chút táo đỏ và nho rừng, Tranh Nhi chưa từng uống những thứ này, phút chốc làm cô nảy sinh những nghi ngờ, không dám uống. Cô sợ, Hứa Mộ Nhiên bỏ thuốc vào trong, để hắn dễ dàng hủy hoại cô.
Hứa Mộ Nhiên biết cô phòng bị, hắn nâng ly uống một ngụm trước mặt cô, chứng minh bản thân không phải hạng người bỉ ổi đến mức chuốc thuốc cô.
" Em định không uống đi rượu giao bôi với chồng mình sao ? " hắn đưa ly ra trước mặt cô, nghiêm mặt chờ đợi hành động tiếp theo.
Đôi mắt của hắn hướng xuống cô phân nửa, thấy cô vẫn im re, trong lòng chút thiếu kiên nhẫn, bàn tay kia để ở phía sau liên tục bóp chặt. Hắn cố nhẫn nại đến lúc Tranh Nhi buông bỏ phòng bị, cạn ly cùng hắn.
Cô nhắm mắt, ngửa cổ hít lấy một hơi, uống hết ly rượu, xém chút làm bản thân bị sặc.
* Bộp * Tranh Nhi lập tức đặt ly xuống ga giường, ôm lấy cổ họng, gương mặt cô nhăn nhó, méo xệch như đang diễn hề, người cô bắt đầu nóng lên, nhất là ở cổ và miệng. Khó chịu vô cùng, mùi vị của rượu vừa cay vừa nồng, lại có vị chát, vị đắng, vị chua, vị ngọt hòa lẫn, khiến khoang miệng của cô không thể nào thích ứng.
Hứa Mộ Nhiên lần nữa giữ lấy cằm cô, nâng gương mặt của cô lên, mặt đối mặt với hắn, hai má cô dần ửng đỏ, trông dụ hoặc cực kì, hơi thở của hắn vô cùng gấp gáp, hổn hển, lại còn nóng như lửa đốt, cứ xông tới thẳng vào da mặt của Tranh Nhi làm cô bứt rứt muốn quay mặt đi nơi khác, hắn lại giữ chặt bắt cô phải nhìn hắn.
" Tiểu mĩ nhân...từ nay tôi cho phép em gọi tôi là A Nhiên...
Tôi cũng sẽ gọi em là Tranh Nhi... " hắn thỏ thẻ với cô.
Từng lời hắn nói khiến cô cảm thấy buồn nôn, giữa cô và hắn là thù hận, ghét còn không hết thì làm sao cô có thể mở miệng gọi hắn thân mật như vậy.
Tranh Nhi thẳng thừng gạt tay hắn, nhíu mày, nghiến răng, tỏ thái độ cay nghiệt hắn.
" Tôi sẽ không bao giờ dùng cách thân mật đó để gọi anh đâu !
Hứa Mộ Nhiên...Đô đốc...
Đừng bao giờ quên tôi vì điều gì mà phải lấy anh... " cô nói, từng chữ chậm rãi, mang theo sự căm thù tột độ, trợn cả đôi mắt phượng.
" Đúng...em nói không sai... " hắn cười nhạt.
Đầu hắn chúi xuống gần hơn, tiếp tục thì thào vào tai Tranh Nhi.
" Em không gọi cũng được ! Vậy tôi sẽ gọi em là hồ ly nhỏ...
Không gọi tên em, coi như chúng ta hòa nhau ! "
Hắn biết rõ, trong lòng Tranh Nhi chỉ có một chữ " Hận ", cho nên yêu cầu như vậy thực sự sẽ không bao giờ cô thực hiện, hắn không ép, việc bây giờ mà hắn muốn là phải chiếm được cô. Hắn nhanh chóng dẹp hai chiếc ly qua một bên, bất ngờ đè cô xuống giường làm những cánh hoa hồng tung lên, Tranh Nhi không kịp trở tay bị hắn khóa trụ lên đỉnh đầu.
" Nào...tới giờ động phòng rồi ! " hắn khẽ cái giọng âm trầm bên tai Tranh Nhi.
Cô sợ điếng người, miệng cô la lớn " Khoan đã ! " thẳng vào mặt hắn.
Cái miệng nhỏ ríu trích tìm lí do câu kéo.
" Đô đốc, tôi có chuyện muốn hỏi ! " cô ở bên dưới thở hổn hển, dồn dập làm khuôn ngực của mình phập phồng va vào khuôn ngực của hắn.
Hứa Mộ Nhiên vừa nghe đã hiểu cô câu giờ, trông cô sợ hắn như vậy lại có chút đáng yêu, dù gì hôm nay cô cũng sẽ là người của hắn, thôi thì hắn không vội nữa, liền buông thõng tay cô ra, đứng dậy, nghiêm trang.
" Em muốn hỏi gì ? " hắn đạm mạc hỏi cô.
" Anh...
Anh...
Đã bao nhiêu tuổi rồi ? " cô mấp máy hỏi đại.
Hắn khẽ cười, đột ngột nâng cầm cô lên, khuôn miệng hắn bật thành chữ " 32 ! " to rõ, làm màng nhĩ Tranh Nhi lùng bùng.
" 32 ! " không phải là số tuổi nhỏ, cũng không quá lớn, đúng với một người chững chạc, trưởng thành. Có điều, với Tranh Nhi, người phụ nữ chỉ mới 19 tuổi thì số tuổi ấy khá lớn, hắn hơn cô hẳn một con giáp, còn dư cả 1 năm.
Nói trắng ra, đây chẳng phải là " trâu già thích gặm cỏ non sao ? " cô lẩm bẩm, lườm nguýt hắn, mặt cô đỏ bừng vì ấm ức, hai tay giày vò lấy tay áo, lúc ký giấy kết hôn cô chỉ biết nhắm mắt ký đại, không hề xem kĩ, bản thân lại gả cho kẻ thù, còn là một tên già chát.
Hứa Mộ Nhiên quan sát, biểu cảm cô càng lúc càng đáng yêu, giống hờn dỗi hơn là căm hận, hắn không nhịn được thích thú, cúi đầu thều thào hỏi ngược lại cô.
" Em...19 đúng không ? "
Tranh Nhi gật đầu thừa nhận, hai mắt không dám nhìn trực diện hắn, cô càng né tránh càng làm hắn mất kiên nhẫn, hắn đứng thẳng người, cao ngạo nói tiếp.
" Em còn gì muốn hỏi nữa không ? "
" Hả ! " Tranh Nhi không kịp tiếp thu, còn đang ngơ ngác.
Bất ngờ, Hứa Mộ Nhiên liền vồ tới đè cô xuống giường, mặc cô giằng co la hét.
" Hứa Mộ Nhiên, dừng lại !
Tôi...tôi...chưa nói hết ! "
" Còn chuyện gì chưa nói thì để ngày mai đi ! Tới giờ đi ngủ rồi !
Tôi phải nếm vị son môi của em ! "
Dứt lời, hắn hôn ngấu nghiến lấy đôi môi mọng, lần đầu hắn hôn phụ nữ, khoang miệng hắn như bùng nổ, lại có chút gượng gạo, cố đẩy chiếc lưỡi ẩm ướt vào trong, mặc cho Tranh Nhi cắn thủng môi hắn, càng hôn hắn càng bị đắm chìm trong hương vị ái muội, ngọt ngào.
Tay hắn giữ chặt tay và mặt Tranh Nhi, không cho cô nhúc nhích cái đầu, hôn đến mức làm hô hấp của cô thở cũng khó khăn, màu son đỏ chót dính đầy môi cô và môi hắn.
Chỉ một lúc sau, cái miệng thối tha kia linh hoạt hơn, quen dần với thao tác, gặm nhấm đầu lưỡi của Tranh Nhi đến tê dại. Sau đó, hắn rời môi cô mang theo vài sợi chỉ bạc quyến luyến, cô ở dưới thở dốc, hắn ở trên cũng chẳng khác mấy.
Môi mỏng của hắn khẽ cong hả hê, nhìn cô đang khóc dục vọng của hắn tăng cao, hắn mím lấy môi, cô vẫn còn mặc đồ nặng nề, trông gai mắt, hắn thẳng tay gỡ bỏ những món trang sức trên người cô quăng xuống sàn.
Tiếng * leng keng * theo đó mà vang lên, đến lúc tay hắn chạm vào cây trâm mà cô dùng để giết hắn thì lập tức bị cô lớn tiếng ngăn lại.
" A Nhiên, chẳng phải đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta sao... ! " Tranh Nhi bắt buộc phải dùng kế, gọi cái tên thân mật kia.
Quả nhiên, Hứa Mộ Nhiên nghe cô gọi như vậy, vui đến lộ ra mặt, cả hành động cưỡng ép cô cũng dừng lại, chăm chú nghe cô nói những lời tiếp theo.
" A Nhiên...anh có cần phải cưỡng ép tôi trong tư thế như vậy không ?
Chẳng phải anh muốn tôi ngoan ngoãn sao ?
Vậy thì giờ hãy để tôi tự nguyện ! " đôi mắt không thành thật của cô chớp liên tục, sợ Hứa Mộ Nhiên nhận ra sơ hở, cô chủ động đưa ngón tay lên khều nhẹ vào ngực hắn, hành động hệt như ả hồ ly dụ dỗ đàn ông.
Đương nhiên, Hứa Mộ Nhiên chưa đừng thấy qua vẻ yểu điệu này của Tranh Nhi, càng nghe càng nhìn càng bị cô mê hoặc, để cô ngoan ngoãn tự nguyện, hắn đỡ phải tốn sức giằng co với cô.
Hắn ngồi dậy, hai mắt dáng chặt vào người cô, chờ đợi hành động tiếp theo của cô.
Tranh Nhi ngẫm nghĩ, nếu bây giờ cô rút cây trâm cài, đâm vào hắn, chắc chắn sẽ không thành công, hắn biết võ, là một Đô đốc tài ba, dễ dàng phản được đòn đánh của cô.
Cho nên, cô chấp nhận chịu thiệt thòi, tự mình ngồi dậy, cởi áo trước mặt hắn, để lộ ra nửa thân trên đẩy đà cực kì quyến rũ, khuôn ngực căng mịn của cô làm hắn khó thở.
* Ực * hắn nuốt nước bọt liên tục, lần đầu hắn được nhìn thấy thứ kỳ quan này rõ mồn một, làm hắn hoa mắt, tim đập loạn nhịp.
Tranh Nhi đưa tay nhỏ nhắn lên cổ áo, giúp hắn cởi bỏ chiếc áo chú rể, bên trong lớp áo là một mĩ nam đẹp như tượng tạc, khuôn ngực vạm vỡ, pha múi cơ rắn chắc cùng làn da màu đồng hoàn mỹ đủ làm cho hàng chục cô gái phải gục ngã, Tranh Nhi không dám nhìn thẳng, đôi mắt lẩn tránh, ghê tởm hắn vô cùng.
Hứa Mộ Nhiên không nhận ra sự ghê tởm ấy, tưởng rằng cô đang xấu hổ, rụt rè trước mặt hắn, đợi đến khi cô cởi hết cúc áo cho hắn, trên thân hắn bây giờ chỉ còn phần dưới với chiếc quần tây sẫm dài.
Hai tay của cô thu về, ôm lấy bộ ngực to tròn căng mẩy, bả vai tròn trịa kia run lên từng đợt, cả cơ thể cô uốn éo làm hắn hấp tấp, không cần đợi cô cởi hết đồ, chồm tới, đè cô xuống lần nữa.
" Hồ ly nhỏ...để tôi nếm thử mùi vị của em nào ! " hắn lí nhí chất giọng đê tiện vào tai cô.
Rồi, hắn hôn lấy hôn để lên chiếc cổ nhỏ, còn in hằng vài dấu hôn như đánh dấu chủ quyền, hắn bắt đầu di chuyển đôi môi ẩm ướt xuống khuôn ngực của cô, bàn tay dơ bẩn vần vò bầu ngực căng tròn kia đủ hình thù.
Tranh Nhi ứa nước mắt, tủi nhục vô cùng, vì muốn giết hắn mà chịu sự lăng nhục, hắn lè lưỡi, liếm lấy viên hồng ngọc chính giữa bầu ngực, rồi ngoạm lấy nó, mút khí thế.
Thừa cơ hội hắn đang đắm chìm trong mật ngọt, Tranh Nhi từ từ đưa tay lên đầu, rút thật nhanh chiếc trâm cài.
* Xoạt * dòng máu tươi nhỏ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn.
Đoạn, Hàn Tranh Nhi vừa rút trâm, đứt khoát đâm vào người Hứa Mộ Nhiên thì hắn bất ngờ né được đòn chí mạng, cây trâm đâm vào ngay vai trái của hắn, máu chảy chan hòa, mùi tanh tưởi tỏa khắp phòng.
Thoắt cái, Hứa Mộ Nhiên một tay giữ chặt tay đang cầm trâm của Tranh Nhi, một bóp lấy cổ cô, ấn cô dưới nệm.
" Hàn Tranh Nhi...cô muốn giết tôi ? " hắn gằn giọng, đôi mắt giận dữ mang theo vài tia máu đỏ, cả gương mặt hắn xám xịt, gân nổi đầy trán.
/160
|