Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma
Chương 42 - Tao không hề biết mày là ai sao mày dám đổ tội cho tao
/160
|
" Hứa Mộ Nhiên... " Tranh Nhi đau đớn, nhìn vào đôi mắt hắn, đôi mắt của quỷ dữ, cô vô lực trước bá khí của hắn, không thể tự sát còn báo hại anh trai mất đi ngón tay, tinh thần cô bị đả kích không nhẹ.
Đôi mắt cô mở to không chớp nổi, nước mắt chảy liên tục, hai bàn tay run run cầm di vật đáng sợ, tâm trí cô vẫn chưa kịp hoàn hồn sau mọi chuyện.
" Không...không đâu... " cô tự làu bàu trong miệng, rút cằm ra khỏi tay hắn, cúi xuống mắt rơm rơm nhìn vào ngón tay đang cầm, muốn tự lừa mình một lần nữa.
Hứa Mộ Nhiên đọc được tâm lý cô, chẳng trừng trừ lấy từ trong túi ra con hình nhân mà cô làm cho anh trai, lắc lắc nó ngay trước mặt cô.
" Hàn Tranh Nhi, nhìn xem đây là gì ! "
" Ha... " Tranh Nhi nhận ra, chụp lấy con hình nhân, hắn không cản cô, để cô cầm con hình nhân tự coi cho kĩ.
" Anh hai, anh hai... " cô gọi liên tục, nước mắt lạnh buốt qua da thịt nhỏ xuống từng giọt, con hình nhân này thật sự là của Hàn Tuyên.
Không còn nghi ngờ vào đâu nữa, những gì Tranh Nhi chứng kiến là thật, cô không thể tiếp tục tự lựa mình, khóc càng lớn, và nhiều hơn, tim cô đau, ôm lấy lồng ngực mình, dày xéo.
Trông cô khốn khổ, chịu đủ bi kịch, Hứa Mộ Nhiên vẫn cảm thấy chưa đủ tàn nhẫn, hắn cố tình bắt lấy hai bắp tay của cô, đối mặt với hắn, bá khí kinh hoàng trói buộc cả cơ thể cô cứng đờ trong tay hắn.
" Hàn Tranh Nhi...trên người em bây giờ đâu đâu cũng lưu lại giấu vết của Hứa Mộ Nhiên này
Cho dù em có tự sát Hoắc Tuấn ở dưới đó cũng chẳng muốn chấp nhận em đâu
Cơ thể em đã thuộc về tôi ! " hắn thều thào, tung đòn vào tâm lí Tranh Nhi lần nữa.
Nước mắt trên mặt cô rơi đến sắp cạn kiệt, đôi mắt phượng nhòe nhoẹt, chớp liên tục, đầu óc cô bị hắn thao túng, thực sự nghĩ cơ thể mình bị hắn vấy bẩn, nhơ nhuốc và kinh tởm, làm sao có thể xuống dưới đối diện với Hoắc Tuấn, đối diện với đứa con đã mất.
Đầu óc của cô lấp đầy ý nghĩ mơ hồ, bên tai cô còn văng vẳng câu nói " Tranh Nhi, thật dơ bẩn ! ", nghe như Hoắc Tuấn đang nói với cô.
Tinh thần cô triệt để sụp đổ, đánh rơi cả con hình nhân và ngón tay kia xuống dưới, cơ thể không còn chút sức lực, cố vịn vào tay hắn.
" Hứa Mộ Nhiên... " hơi thở cô ngắt quãng.
Đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều nhắm chặt, hít lấy một hơi thật sâu, cô điều tiết tâm trạng, mở mắt đối diện hiện thật.
" Tôi không tự sát...tôi sẽ nghe lời anh...
Tha cho Hàn Tuyên, đừng hành hạ anh ấy nữa... " cô nói từng chữ nặng nề, khó khăn, ruột gan đứt thành từng đoạn, tim cô bị xé nát, đau đến tê tâm.
Cô còn có anh trai, người thân duy nhất mà cô luôn tìm kiếm, đổi bằng chính mạng sống của Hoắc Tuấn và con cô.
Những sai lầm đã qua khiến anh chịu khổ vì cô quá nhiều, tội lỗi của cô không kể xuể, không thể chết đi để tạ tội với Hoắc Tuấn, cô chỉ còn biết chiều theo ý của hắn, dùng chút giá trị của bản thân giữ mạng cho Hàn Tuyên.
Hứa Mộ Nhiên đạt được ý định, liền kéo Tranh Nhi đứng dậy, không chút do dự, nhặt ngón tay và con hình nhân kia vứt qua cửa sổ ngay trước mắt cô.
" Không... " Tranh Nhi hét lên, bổ nhào cơ thể theo phản xạ, ra cửa sổ.
Hắn nhanh tay giữ người cô lại, ôm chặt cô đang giằng co, khóc lóc, kêu la " không " liên tục, hắn gằn giọng bên lỗ tai cô lời cảnh cáo.
" Em dám bước thêm một bước nữa tôi chặt một ngón tay khác của Hàn Tuyên ! "
Ngay lập tức, Tranh Nhi bị dọa, dừng lại hành động, đứng yên tại chỗ, nhăn mặt ôm lấy cổ mình, vết thương bị động, máu chảy thấm ra băng quấn, Hứa Mộ Nhiên bồng cô trở vào sofa, đặt gọn cô ngồi trên đó, tự hắn kiểm tra vết thương cho cô.
May mắn, vết thương không nặng, hắn xử lí xong, quay vào trong lấy một chiếc khăn ướt lau sạch bàn tay dính máu của cô, còn xịt lên đó một mùi hương thơm nồng nặc, nồng đến mức bay vào hai bên cánh mũi của cô, hắt hơi liên tục.
" Hồ ly nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời tôi...tôi sẽ không bạc đãi em
Em yên tâm, chỉ cần em nghe lời Hàn Tuyên sẽ sống trong sung sướng... " hắn đưa ngón tay, lau nước mắt trên mặt cô, cả gương mặt của hắn đều thể hiện sự chiến thắng, môi cong đầy dã tâm.
Tranh Nhi nhớ đến anh trai, vừa bị chặt mất ngón tay, lo lắng, đứng ngồi không yên.
" Tôi muốn gặp anh ấy ! " cô the thé giọng xin xỏ hắn.
" Bây giờ chưa phải lúc...
Đợi em khỏe tôi sẽ cho em và hắn gặp nhau ! " giọng hắn trầm khàn, dứt khoát, còn lườm đôi mắt đỏ rực sang cô, ngụ ý cô phải nghe lời, không được câu kéo với hắn.
Người phụ nữ nhỏ vào thế bị động, im lặng, giương mắt nhìn hắn tiêu soái ra ngoài, gọi người mang thức ăn đến, bắt Tranh Nhi ăn hết trước mặt hắn.
Đợi đến khi cô vừa đặt muỗng xuống, hắn nóng lòng kéo người cô nhào vào lòng hắn, bàn tay hư hỏng sờ mó vào đùi cô, hít lấy hít để bên cổ cô, đôi mắt hiện lên cơn dục vọng vô độ.
" Hứa Mộ Nhiên đừng... " tiếng Tranh Nhi rưng rức, dùng sức lực yếu đuối, ghê tởm đẩy hắn ra.
" Yên nào ! Tôi chỉ hôn em một cái thôi ! " hắn hằn giọng vào tai cô, còn thổi hơi thở nóng hổi vào đó, làm cô không rét mà run lên cầm cập.
Cô nhắm nghiền hai mắt, kinh tởm run cả hai bả vai nhỏ, cố ngậm tủi nhục ngồi im trong lòng hắn, bàn tay của hắn nhẹ nhàng nâng niu một bên má cô, còn đôi môi mỏng kia chạm vào bên má còn lại, hôn thật sâu.
Hắn nở nụ cười thỏa mãn ngay sau đó, cả người Tranh Nhi nổi lên từng lớp lớp da gà, hơi thở cô hổn hển, làm bộ ngực căng tròn nâng lên hạ xuống trước mặt hắn.
* Ực * hắn nuốt sự thèm khát, thở một hơi nặng trịch, nhớ lại lời dặn của bác sĩ, hắn phải kiềm nén dục vọng vào lúc này, tha cho Tranh Nhi vài ngày.
" Đi thôi ! Tôi cho em xem kịch hay " hắn cất giọng đạm mạc, chẳng đợi Tranh Nhi kịp tiếp thu, bồng cô ngơ ngác lên.
Cô phản ứng theo thói quen, lại đẩy hắn, lí nhí cái tên của hắn " Hứa Mộ Nhiên... " còn kèm theo chữ " đừng ", làm hắn mạnh tay, bóp lấy bắp tay nhỏ của cô.
" Đừng động đậy !
Em mà còn không nghe lời thì đừng trách tôi ! " hắn lại đe dọa, Tranh Nhi sợ xanh xao mặt mày, không dám phản kháng, co người, ngoan ngoãn trong vòng tay.
Đôi chân kia dài miên man, bước bước cũng nào đều rộng thênh thang, Hứa Mộ Nhiên trước mắt người khác oai nghiêm, hùng vĩ, ai cũng phải khép nép, cúi đầu trước hắn.
Mỗi một chỗ hắn đi qua, chẳng có ai dám ngang nhiên cản bước, càng không có ai dám ngước mặt lên nhìn hắn.
Trong dinh thự to lớn này, có cả hàng trăm căn phòng, hắn đến bất cứ căn phòng nào Tranh Nhi cũng không nhớ được chính xác địa điểm ấy, chỉ biết hắn dừng chân nơi mà Đường Ân đang đứng.
" Đô đốc ! " anh vừa thấy hắn, cung kính gọi hắn, cúi đầu nghiêm trang giống với tác phong quân nhân làm việc.
Anh tự động mở cửa mời hắn vào trong, Tranh Nhi lập tức nhận ngay những ánh mắt khinh khi, đăm chiêu chĩa thẳng vào người cô, từ ba người vợ sớm đã ở nơi này.
Hứa Mộ Nhiên đặt cô ngồi gọn trên ghế, còn hắn ung dung sải bước tới chính giữ căn phòng, ngồi chễm chệ như một ông hoàng ở đó.
Tranh Nhi ngó nghiêng căn phòng này, không đồ đạc, trống trơn đến lạnh người, cứ như căn phòng ma ám trong phim, làm cô bất giác giựt người vài cái, linh cảm như mách bảo cô chuyện ghê rợn.
" Bắt đầu đi ! " câu nói cũ của Hứa Mộ Nhiên thốt lên, ra lệnh cho Đường Ân đứng trước cửa.
Tất cả những người có mặt ở đây đều có chung một trạng thái, thắc mắc không biết Hứa Mộ Nhiên lại định làm gì, lòng Tranh Nhi thấp thỏm vô cùng, sợ Hàn Tuyên sắp sửa bị phạt giống với hai lần trước, hắn cũng gọi những người vợ kia cùng chứng kiến.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, từ sau cánh cửa không đóng ấy, từng người từng người một bước khập khiễng vào trong, còn bị vài tên lính thô bạo đẩy ở phía sau.
Những người đó, người nào người nấy mình đầy thương tích, những vết tra tấn, đánh đập dã man đến mức mắt thường có thể nhìn thấy rõ tất cả các vết thương chi chít kia. Tất cả bọn họ đều phải quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu lên, Hứa Mộ Nhiên từ đầu tới cuối luôn chĩa ánh nhìn tà ý về phía Thương Hà.
Hắn quan sát rất tỉ mỉ từng cử chỉ của ả, trông ả lấm la lấm lét, sắc mặt tái mét, vầng trán còn vương vài giọt mồ hôi lạnh khi trông thấy, người hầu thân cận bên cạnh ả bị đưa vào.
Tranh Nhi chấn động ngay tại chỗ, đứng bật dậy, nhìn trân trân, kẻ vào cuối trong đám người này chính là một trong bốn tên côn đồ tối qua đã hại cô và Tô Ngọc Hồng, tức khắc sắc mặt cô đỏ rần, căm hận tột độ, không tài nào quên được gương mặt của những kẻ cặn bã đó.
" Đã đủ rồi chứ ! " giọng của Hứa Mộ Nhiên lại cất lên, làm cơn giận trong lòng Tranh Nhi bị đàn áp.
Cô không dám lên tiếng, biết hắn sẽ xử lí chúng, cô vội điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi xuống ghế xem kịch đúng theo ý hắn.
Đường Ân bước vào trong, cúi người trước hắn, tỏ ý đã đầy đủ, hắn bắt đầu vào việc, mặt lãnh khốc, chĩa ánh nhìn chết chóc sang đám người đó.
" Lôi hắn ra đây ! " giọng hắn dứt khoát, mang theo nộ khí cuồn nộ.
" Đô đốc ! Xin ngài tha cho tiểu nhân !
Tất cả mọi việc đều là tam phu nhân kêu tiểu nhân làm hết ! " tên côn đồ sợ hãi, chưa đánh đã khai, dập đầu ở dưới.
Hắn bị lính kéo ra trước, Thương Hà nghe câu nói của hắn, hốt hoảng đứng bật dậy, chửi tan tác vào mặt hắn.
" Đồ vô lại, tao không hề biết mày là ai sao mày dám đổ tội cho tao ! " ả chỉ vào hắn, gân cổ lên, bên ngoài mặt ả hung hãn thiếu điều muốn nhào tới giết tên côn đồ, bên trong lòng lại dậy sóng sợ hắn kể ra mọi chuyện.
Đôi mắt cô mở to không chớp nổi, nước mắt chảy liên tục, hai bàn tay run run cầm di vật đáng sợ, tâm trí cô vẫn chưa kịp hoàn hồn sau mọi chuyện.
" Không...không đâu... " cô tự làu bàu trong miệng, rút cằm ra khỏi tay hắn, cúi xuống mắt rơm rơm nhìn vào ngón tay đang cầm, muốn tự lừa mình một lần nữa.
Hứa Mộ Nhiên đọc được tâm lý cô, chẳng trừng trừ lấy từ trong túi ra con hình nhân mà cô làm cho anh trai, lắc lắc nó ngay trước mặt cô.
" Hàn Tranh Nhi, nhìn xem đây là gì ! "
" Ha... " Tranh Nhi nhận ra, chụp lấy con hình nhân, hắn không cản cô, để cô cầm con hình nhân tự coi cho kĩ.
" Anh hai, anh hai... " cô gọi liên tục, nước mắt lạnh buốt qua da thịt nhỏ xuống từng giọt, con hình nhân này thật sự là của Hàn Tuyên.
Không còn nghi ngờ vào đâu nữa, những gì Tranh Nhi chứng kiến là thật, cô không thể tiếp tục tự lựa mình, khóc càng lớn, và nhiều hơn, tim cô đau, ôm lấy lồng ngực mình, dày xéo.
Trông cô khốn khổ, chịu đủ bi kịch, Hứa Mộ Nhiên vẫn cảm thấy chưa đủ tàn nhẫn, hắn cố tình bắt lấy hai bắp tay của cô, đối mặt với hắn, bá khí kinh hoàng trói buộc cả cơ thể cô cứng đờ trong tay hắn.
" Hàn Tranh Nhi...trên người em bây giờ đâu đâu cũng lưu lại giấu vết của Hứa Mộ Nhiên này
Cho dù em có tự sát Hoắc Tuấn ở dưới đó cũng chẳng muốn chấp nhận em đâu
Cơ thể em đã thuộc về tôi ! " hắn thều thào, tung đòn vào tâm lí Tranh Nhi lần nữa.
Nước mắt trên mặt cô rơi đến sắp cạn kiệt, đôi mắt phượng nhòe nhoẹt, chớp liên tục, đầu óc cô bị hắn thao túng, thực sự nghĩ cơ thể mình bị hắn vấy bẩn, nhơ nhuốc và kinh tởm, làm sao có thể xuống dưới đối diện với Hoắc Tuấn, đối diện với đứa con đã mất.
Đầu óc của cô lấp đầy ý nghĩ mơ hồ, bên tai cô còn văng vẳng câu nói " Tranh Nhi, thật dơ bẩn ! ", nghe như Hoắc Tuấn đang nói với cô.
Tinh thần cô triệt để sụp đổ, đánh rơi cả con hình nhân và ngón tay kia xuống dưới, cơ thể không còn chút sức lực, cố vịn vào tay hắn.
" Hứa Mộ Nhiên... " hơi thở cô ngắt quãng.
Đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều nhắm chặt, hít lấy một hơi thật sâu, cô điều tiết tâm trạng, mở mắt đối diện hiện thật.
" Tôi không tự sát...tôi sẽ nghe lời anh...
Tha cho Hàn Tuyên, đừng hành hạ anh ấy nữa... " cô nói từng chữ nặng nề, khó khăn, ruột gan đứt thành từng đoạn, tim cô bị xé nát, đau đến tê tâm.
Cô còn có anh trai, người thân duy nhất mà cô luôn tìm kiếm, đổi bằng chính mạng sống của Hoắc Tuấn và con cô.
Những sai lầm đã qua khiến anh chịu khổ vì cô quá nhiều, tội lỗi của cô không kể xuể, không thể chết đi để tạ tội với Hoắc Tuấn, cô chỉ còn biết chiều theo ý của hắn, dùng chút giá trị của bản thân giữ mạng cho Hàn Tuyên.
Hứa Mộ Nhiên đạt được ý định, liền kéo Tranh Nhi đứng dậy, không chút do dự, nhặt ngón tay và con hình nhân kia vứt qua cửa sổ ngay trước mắt cô.
" Không... " Tranh Nhi hét lên, bổ nhào cơ thể theo phản xạ, ra cửa sổ.
Hắn nhanh tay giữ người cô lại, ôm chặt cô đang giằng co, khóc lóc, kêu la " không " liên tục, hắn gằn giọng bên lỗ tai cô lời cảnh cáo.
" Em dám bước thêm một bước nữa tôi chặt một ngón tay khác của Hàn Tuyên ! "
Ngay lập tức, Tranh Nhi bị dọa, dừng lại hành động, đứng yên tại chỗ, nhăn mặt ôm lấy cổ mình, vết thương bị động, máu chảy thấm ra băng quấn, Hứa Mộ Nhiên bồng cô trở vào sofa, đặt gọn cô ngồi trên đó, tự hắn kiểm tra vết thương cho cô.
May mắn, vết thương không nặng, hắn xử lí xong, quay vào trong lấy một chiếc khăn ướt lau sạch bàn tay dính máu của cô, còn xịt lên đó một mùi hương thơm nồng nặc, nồng đến mức bay vào hai bên cánh mũi của cô, hắt hơi liên tục.
" Hồ ly nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời tôi...tôi sẽ không bạc đãi em
Em yên tâm, chỉ cần em nghe lời Hàn Tuyên sẽ sống trong sung sướng... " hắn đưa ngón tay, lau nước mắt trên mặt cô, cả gương mặt của hắn đều thể hiện sự chiến thắng, môi cong đầy dã tâm.
Tranh Nhi nhớ đến anh trai, vừa bị chặt mất ngón tay, lo lắng, đứng ngồi không yên.
" Tôi muốn gặp anh ấy ! " cô the thé giọng xin xỏ hắn.
" Bây giờ chưa phải lúc...
Đợi em khỏe tôi sẽ cho em và hắn gặp nhau ! " giọng hắn trầm khàn, dứt khoát, còn lườm đôi mắt đỏ rực sang cô, ngụ ý cô phải nghe lời, không được câu kéo với hắn.
Người phụ nữ nhỏ vào thế bị động, im lặng, giương mắt nhìn hắn tiêu soái ra ngoài, gọi người mang thức ăn đến, bắt Tranh Nhi ăn hết trước mặt hắn.
Đợi đến khi cô vừa đặt muỗng xuống, hắn nóng lòng kéo người cô nhào vào lòng hắn, bàn tay hư hỏng sờ mó vào đùi cô, hít lấy hít để bên cổ cô, đôi mắt hiện lên cơn dục vọng vô độ.
" Hứa Mộ Nhiên đừng... " tiếng Tranh Nhi rưng rức, dùng sức lực yếu đuối, ghê tởm đẩy hắn ra.
" Yên nào ! Tôi chỉ hôn em một cái thôi ! " hắn hằn giọng vào tai cô, còn thổi hơi thở nóng hổi vào đó, làm cô không rét mà run lên cầm cập.
Cô nhắm nghiền hai mắt, kinh tởm run cả hai bả vai nhỏ, cố ngậm tủi nhục ngồi im trong lòng hắn, bàn tay của hắn nhẹ nhàng nâng niu một bên má cô, còn đôi môi mỏng kia chạm vào bên má còn lại, hôn thật sâu.
Hắn nở nụ cười thỏa mãn ngay sau đó, cả người Tranh Nhi nổi lên từng lớp lớp da gà, hơi thở cô hổn hển, làm bộ ngực căng tròn nâng lên hạ xuống trước mặt hắn.
* Ực * hắn nuốt sự thèm khát, thở một hơi nặng trịch, nhớ lại lời dặn của bác sĩ, hắn phải kiềm nén dục vọng vào lúc này, tha cho Tranh Nhi vài ngày.
" Đi thôi ! Tôi cho em xem kịch hay " hắn cất giọng đạm mạc, chẳng đợi Tranh Nhi kịp tiếp thu, bồng cô ngơ ngác lên.
Cô phản ứng theo thói quen, lại đẩy hắn, lí nhí cái tên của hắn " Hứa Mộ Nhiên... " còn kèm theo chữ " đừng ", làm hắn mạnh tay, bóp lấy bắp tay nhỏ của cô.
" Đừng động đậy !
Em mà còn không nghe lời thì đừng trách tôi ! " hắn lại đe dọa, Tranh Nhi sợ xanh xao mặt mày, không dám phản kháng, co người, ngoan ngoãn trong vòng tay.
Đôi chân kia dài miên man, bước bước cũng nào đều rộng thênh thang, Hứa Mộ Nhiên trước mắt người khác oai nghiêm, hùng vĩ, ai cũng phải khép nép, cúi đầu trước hắn.
Mỗi một chỗ hắn đi qua, chẳng có ai dám ngang nhiên cản bước, càng không có ai dám ngước mặt lên nhìn hắn.
Trong dinh thự to lớn này, có cả hàng trăm căn phòng, hắn đến bất cứ căn phòng nào Tranh Nhi cũng không nhớ được chính xác địa điểm ấy, chỉ biết hắn dừng chân nơi mà Đường Ân đang đứng.
" Đô đốc ! " anh vừa thấy hắn, cung kính gọi hắn, cúi đầu nghiêm trang giống với tác phong quân nhân làm việc.
Anh tự động mở cửa mời hắn vào trong, Tranh Nhi lập tức nhận ngay những ánh mắt khinh khi, đăm chiêu chĩa thẳng vào người cô, từ ba người vợ sớm đã ở nơi này.
Hứa Mộ Nhiên đặt cô ngồi gọn trên ghế, còn hắn ung dung sải bước tới chính giữ căn phòng, ngồi chễm chệ như một ông hoàng ở đó.
Tranh Nhi ngó nghiêng căn phòng này, không đồ đạc, trống trơn đến lạnh người, cứ như căn phòng ma ám trong phim, làm cô bất giác giựt người vài cái, linh cảm như mách bảo cô chuyện ghê rợn.
" Bắt đầu đi ! " câu nói cũ của Hứa Mộ Nhiên thốt lên, ra lệnh cho Đường Ân đứng trước cửa.
Tất cả những người có mặt ở đây đều có chung một trạng thái, thắc mắc không biết Hứa Mộ Nhiên lại định làm gì, lòng Tranh Nhi thấp thỏm vô cùng, sợ Hàn Tuyên sắp sửa bị phạt giống với hai lần trước, hắn cũng gọi những người vợ kia cùng chứng kiến.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, từ sau cánh cửa không đóng ấy, từng người từng người một bước khập khiễng vào trong, còn bị vài tên lính thô bạo đẩy ở phía sau.
Những người đó, người nào người nấy mình đầy thương tích, những vết tra tấn, đánh đập dã man đến mức mắt thường có thể nhìn thấy rõ tất cả các vết thương chi chít kia. Tất cả bọn họ đều phải quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu lên, Hứa Mộ Nhiên từ đầu tới cuối luôn chĩa ánh nhìn tà ý về phía Thương Hà.
Hắn quan sát rất tỉ mỉ từng cử chỉ của ả, trông ả lấm la lấm lét, sắc mặt tái mét, vầng trán còn vương vài giọt mồ hôi lạnh khi trông thấy, người hầu thân cận bên cạnh ả bị đưa vào.
Tranh Nhi chấn động ngay tại chỗ, đứng bật dậy, nhìn trân trân, kẻ vào cuối trong đám người này chính là một trong bốn tên côn đồ tối qua đã hại cô và Tô Ngọc Hồng, tức khắc sắc mặt cô đỏ rần, căm hận tột độ, không tài nào quên được gương mặt của những kẻ cặn bã đó.
" Đã đủ rồi chứ ! " giọng của Hứa Mộ Nhiên lại cất lên, làm cơn giận trong lòng Tranh Nhi bị đàn áp.
Cô không dám lên tiếng, biết hắn sẽ xử lí chúng, cô vội điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi xuống ghế xem kịch đúng theo ý hắn.
Đường Ân bước vào trong, cúi người trước hắn, tỏ ý đã đầy đủ, hắn bắt đầu vào việc, mặt lãnh khốc, chĩa ánh nhìn chết chóc sang đám người đó.
" Lôi hắn ra đây ! " giọng hắn dứt khoát, mang theo nộ khí cuồn nộ.
" Đô đốc ! Xin ngài tha cho tiểu nhân !
Tất cả mọi việc đều là tam phu nhân kêu tiểu nhân làm hết ! " tên côn đồ sợ hãi, chưa đánh đã khai, dập đầu ở dưới.
Hắn bị lính kéo ra trước, Thương Hà nghe câu nói của hắn, hốt hoảng đứng bật dậy, chửi tan tác vào mặt hắn.
" Đồ vô lại, tao không hề biết mày là ai sao mày dám đổ tội cho tao ! " ả chỉ vào hắn, gân cổ lên, bên ngoài mặt ả hung hãn thiếu điều muốn nhào tới giết tên côn đồ, bên trong lòng lại dậy sóng sợ hắn kể ra mọi chuyện.
/160
|