Tranh Nhi kéo áo lên, chẳng buồn để tâm đến bất kì ai, gương mặt thất thần, lê bước loạng muốn rời khỏi nơi chướng khí này, ruột gan cô quặn thắt, tim cô như bị bóp nghẹt, đau đến ngạt thở, những giọt nước nước bi thương, lạnh buốt nhỏ xuống xương quai của cô, lạnh đến thấu xương tủy.
Con ngươi bên trong mắt hiện lên từng chi tiết bi kịch, cơn đau lên đến đỉnh điểm, cô thổ huyết ngay tại chỗ, máu đỏ nhỏ xuống sàn, cả cơ thể cô không trọng lực, hai mắt lim dim dần cụp xuống, buông xuôi đổ kềnh.
Tức thì, Hứa Mộ Nhiên lao đến, đưa tay đỡ kịp cô, miệng hắn ríu rít gọi tên cô không ngừng " Hàn Tranh Nhi, Hàn Tranh Nhi ". Áo cô dính đầy máu, sắc mặt cô trắng bệch, có lẽ cô đã ngất đi vì chịu quá nhiều đả kích tinh thần.
Hắn không nghĩ nhiều, bồng cô lên, rời đi mặc cho Thương Lan ở phía sau gào khóc xin hắn.
Hắn đi rồi, căn phòng ấy cũng trở thành một mới hỗn độn đầy mùi máu tanh, Đường Ân quay lại với việc của mình, cho người cưỡng chế đưa Thương Lan về phòng, rồi tiến đến chỗ Âm Tuyết Ánh.
" Nhị phu nhân người cũng về đi ạ ! " anh cúi người cung kính, nói từ tốn từng chữ.
Như cũ, Âm Tuyết Ánh rất điềm tĩnh, ngẩn cao mặt, khiễng chân, đi phóng khoáng trở về phòng của mình, cô không có lấy một lời phản đối hình phạt của Hứa Mộ Nhiên.
Chung quy, vụ việc vừa rồi Tuyết Ánh cũng tự cảm thấy mình tắc trách, để xảy ra quá nhiều chuyện rắc rối.
Còn, Đường Ân sau khi thu dọn tàn cuộc, anh và Tô Ngọc Hồng cũng phải nhận hình riêng của Hứa Mộ Nhiên, cả hai được hắn giao cho nhiệm vụ giám sát, bảo vệ Hàn Tranh Nhi, lại lơ là xảy ra chuyện, đều bị hắn phạt đòn, trừ đi tháng lương.
Tranh Nhi ngất đi, nằm mê man suốt nhiều giờ đồng hồ, Hứa Mộ Nhiên canh chừng cô không rời mắt, đến khi hắn bận việc trong quân doanh, phải rời đi cô vẫn còn chưa tỉnh lại.
Kim đồng hồ xoay chuyển, điểm đúng 7h tối, bên ngoài truyền đến những tiếng gió lộng, âm thanh của ve sầu lanh lảnh giữa tháng 6. Tranh Nhi bị thứ âm thanh đó đánh thức, hai mắt cô hé mở, ánh đèn mập mờ đi qua con ngươi, cô nhìn rõ hiện thực, lồm cồm ngồi dậy.
" Tứ phu nhân, người tỉnh rồi ! " Ngọc Hồng trông thấy cô tỉnh, mừng rỡ đi đến dìu cô ngồi dậy.
" Ngọc Hồng... " Tranh Nhi lẩm bẩm.
Đôi mắt cô nheo lại, đầu óc còn mơ màng, vài giây sau đôi mắt ấy bỗng mở to, hớt hải, đột ngột túm lấy bắp tay Ngọc Hồng.
" Ngọc Hồng, em không sao chứ ? " Tranh Nhi nhớ lại chuyện đêm qua, Ngọc Hồng cũng gặp nạn, lo lắng hỏi thăm cô.
Hai bàn tay nhỏ của cô, sờ mó khắp người Ngọc Hồng, dòm thật kĩ, hốc mắt còn ươn ướt giọt lệ, cô nhìn thấy gương mặt xinh xắn kia điểm vài vết bầm trên khóe miệng, đau lòng đưa tay lên đó, lóng ngóng không dám chạm.
" Khổ thân cho em quá ! " cô xuýt xoa, lời nói nghẹn ngào.
Ngọc Hồng vội bắt lấy tay cô, lắc lắc đầu mình, nụ cười của cô cực kì dịu ngọt, khe khẽ giọng.
" Em rất ổn, tứ phu nhân đừng lo ! "
" Cũng may là Đương Ân đến kịp nên em và người đều thoát nạn ! " Ngọc Hồng kéo tay Tranh Nhi xuống, vỗ nhẹ vài cái lên mu bàn tay, trấn an cô.
Sau tiếng nói ấy, Tranh Nhi thở phào, tâm trạng của cô cũng nhẹ nhõm hơn một chút, may mà đời con gái của Ngọc Hồng không bị hủy hoại, nếu không tội lỗi mà cô đang mang có chết cũng không giảm bớt.
Tranh Nhi hít thật sâu, bình tâm lại, ngó nghiêng căn phòng này, cảnh vật quen thuộc, là phòng của Hứa Mộ Nhiên, là phòng riêng của hắn nhưng người lại chẳng thấy đâu, cô đảo mắt dò xét một vòng.
Có lẽ, hắn đã đi đâu đó, Tranh Nhi kéo chiếc chăn ra khỏi người, muốn bước xuống, cơ thể cô yếu ớt, mềm nhũn, bụng dưới và chỗ đó vẫn còn cảm thấy nhói lên, không ngồi vững, suýt ngã xuống đất.
" Tứ phu nhân người ổn chứ ? " Ngọc Hồng đỡ kịp cô, lo lắng hỏi han.
Bụng của Tranh Nhi bất thình lình kêu lên * òng ọc *, nó đang rất đói, đó lí do khiến cơ thể cô mệt mỏi không còn chút sức lực, tiếng kêu lớn đến mức cơ mặt của Tranh Nhi méo xệch, muối mặt trước Ngọc Hồng.
" Tứ phu nhân ngồi ở đây chờ em một chút nhé !
Em đi lấy thức ăn cho người ! " Ngọc Hồng cười thầm, cố giấu gương mặt tinh ranh đi, xoay người vắt chân chạy thật nhanh.
Chỉ vài phút sau, cô mang đến một mâm cơm thịnh soạn, mùi thơm nực nồng của thức ăn làm chiếc bụng đói kia đang cồn cào càng nháo nhào hơn.
Miệng Tranh Nhi chóp chép, Ngọc Hồng vừa đưa đến cô nóng lòng ăn ngay, mùi vị nhạt nhẽo làm răng nhai chậm, mất ngon, không phải vì thừa ăn không ngon, mà vì tâm cô đang chán nản, bụng có đói đến mấy, ăn vào như chẳng ăn.
Cô cố nuốt từng muỗng cơm cay đắng, ráng nhồi nhét vào trong dạ dày, đầu óc cô giờ đây hình thành tư tưởng, cô phải sống, phải chiều lòng ác quỷ thì anh trai của cô mới được bình an.
Ngọc Hồng không hiểu tâm trạng của cô, gắp thức ăn lia lịa cho cô, còn lanh mồm truyền lại lệnh của Hứa Mộ Nhiên vào lúc này.
" Tứ phu nhân, Đô đốc có dặn dò...
Người không còn là hạ nhân nữa...
Từ giờ phòng của người sẽ ở kế căn phòng này ! "
" Mỗi đêm người phải chuẩn bị thật tốt để hầu hạ Đô đốc đấy ! " cô còn cố ý nhấn mạnh câu cuối, nhắc nhở, vô tình tăng cao sát thương tâm lí.
" Tôi biết rồi ! " Tranh Nhi ngừng muỗng, đáp một cách bất mãn.
Rồi, cô lại cắm đầu cắm cổ ăn lấy ăn để, Ngọc Hồng đưa vào bát cô bao nhiêu cô đều cho hết miệng mình bấy nhiêu.
* Khục khục * cô nhồi nhét đến mức tự làm mình sặc, nước mắt đau khổ lại rơi.
" Tứ phu nhân, xin người đừng cố ăn như vậy ạ ! " Ngọc Hồng chứng kiến, lúc này mới hiểu tâm trạng Tranh Nhi bất ổn, xót xa, vỗ lấy tấm lưng nhỏ kia, còn tự đánh vào miệng mình vì ăn nói không đúng lúc.
Tranh Nhi ho lên liên tục, ứa nước mắt, bất giác khóc nức nở ôm lấy Ngọc Hồng, cô tự cắn lấy môi mình, cắn đến trầy trật, bàn tay ôm chặt lấy lòng ngực, hơi thở như ngừng lại.
Bi thương quặn thắt trong lòng, ám ảnh cứ mãi bóp nghẹt tâm trí lẫn trái tim cô đến cùng cực, cô vùi đầu vào người Ngọc Hồng, trút hết oán thán.
" A Tuấn, A Tuấn... " cô gọi tên anh, trong tiếng nấc nghẹn.
" Em có lỗi với anh... " cô lẩm bẩm tiếp, nghe không rõ, nước mắt chảy xuống vành môi mọng, vào đến đầu lưỡi, vị mặn ngấm vào, mặn chát hệt như cuộc đời bi thảm của cô.
Những dấu vết của Hứa Mộ Nhiên để lại trên thân cô chưa mờ nhạt, nhìn đâu cũng thấy, Ngọc Hồng biết cô bị Hứa Mộ Nhiên cưỡng đoạt, thương cảm cho cô.
Nhưng, đây vốn là chuyện riêng của họ, nhiệm vụ của cô là chăm sóc và giám sát Tranh Nhi, không thể làm quá chức phận, cái mà cô giúp được cho Tranh Nhi lúc này là ngồi im để Tranh Nhi xả cơn đau buồn, cô sẽ giữ bí mật này.
Tiếng khóc đau thương âm âm khắp căn phòng.
Khóc được một lúc cũng ngừng, Tranh Nhi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục ăn, cơ thể cô nạp vào chất dinh dưỡng, khỏe hơn một chút, người không còn bủn rủn.
Cô bước ra khỏi giường, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, 9h rồi, Hứa Mộ Nhiên vẫn xuất hiện, trộm nghĩ, có lẽ đêm nay hắn sẽ tha cho cô.
Ở trong căn phòng này quá ngột ngạt, cô ghét nó, muốn ra ngoài hít thở không khí, tự đi một mình còn cả gan cấm Ngọc Hồng theo sau.
* Cạch ! *
" Thương Lan !!! " Tranh Nhi giật bắn người khi vừa mở cửa.
Thương Lan với đôi mắt sưng húp, quỳ ngay trước cửa phòng này, gương mặt cô ta phờ phạc, hốc hác, cặp mắt đỏ ngầu chĩa vào người Tranh Nhi, làm cô cảm thấy có chút rợn người.
" Tôi không phải quỳ ở đây cầu xin cô...
Đừng đưa bộ mặt kinh ngạc đó nhìn tôi ! " cô ta thốt giọng trầm thấp, pha đầy hận ý.
Tranh Nhi hiểu ngay, cô ta đang đợi Hứa Mộ Nhiên, dù gì cũng không phải chuyện của cô, nếu cô ta đã lên tiếng, cô cũng không việc gì phải đứng đó hứng chịu ánh mắt căm phẫn.
Cô sải bước chậm rãi, lướt qua cô ta, thẳng tiến đến hoa viên, nơi đây phủ kín hoa ly trắng, mùi hương thoang thoảng, mát mẻ làm tâm trí cô thư thả hơn một chút.
Trời tối, cả hai người vợ kia của Hứa Mộ Nhiên đều đang chịu phạt, một người bị nhốt, một người quỳ trước cửa phòng đợi hắn, nơi này chẳng có lấy một bóng người nào ra đây thưởng hoa, Tranh Nhi tự do tự tại, ngồi xuống một ghế đá, ngẫm nghĩ.
" Em dâu ! "
Tranh Nhi chưa ngồi nóng đ.ít, tiếng của Hứa Đoản bất ngờ ngân lên, còn kèm theo hơi thở lạnh ngắt thổi vào da mặt cô từ đằng sau, cô giật bắn người theo phản xạ.
" Anh Hứa Đoản ! " cô la lên, lùi người, hai tay đưa hờ trước ngực như dè chừng.
Hứa Đoản vậy mà từ lúc nào đã đứng ở đằng sau cô, miệng đang còn cong hớn hở, hai tay chống lên chiếc ghế đá, khom người như đang chơi trò hù dọa người khác.
" Chào em, nghe nói em dâu không được khỏe
Có chuyện gì xảy ra sao ? " anh cất giọng hỏi han, gương mặt ôn nhu đối diện với Tranh Nhi, tay anh chỉ vào cổ mình, ám chỉ phần cổ đang quấn băng của Tranh Nhi.
Có vẻ như, Hứa Đoản còn chưa hay biết chuyện gì đã xảy ra tối qua, nhìn thấy cổ Tranh Nhi quấn băng, không nhịn được tò mò.
Câu hỏi nhã ý của anh làm Tranh Nhi bất mãn, chẳng buồn nói rõ.
" Chỉ bị thương nhẹ thôi
Cảm ơn anh đã hỏi thăm !
Tôi không khỏe trong người, xin phép ! " cô đáp một cách hờ hững, vừa dứt lời, cô bơ đẹp Hứa Đoản, ngoảnh mặt mà đi.
Lần thứ hai, anh bị người phụ nữ lạnh lùng này làm ngơ, lòng hiếu kì với cô tăng lên, không ngần nào lê lết cái chân bị tật của mình đuổi theo cô.
Sải chân của anh dài không khác gì Hứa Mộ Nhiên, đôi ba bước đã đuổi kịp Tranh Nhi, còn đứng chắn trước mặt cô.
" Em dâu à, trời tối như vậy em còn ra đây ngắm hoa ư ? " miệng anh cười ôn nhu, thể hiện nhã ý của một người đàn ông lịch sự.
Con ngươi bên trong mắt hiện lên từng chi tiết bi kịch, cơn đau lên đến đỉnh điểm, cô thổ huyết ngay tại chỗ, máu đỏ nhỏ xuống sàn, cả cơ thể cô không trọng lực, hai mắt lim dim dần cụp xuống, buông xuôi đổ kềnh.
Tức thì, Hứa Mộ Nhiên lao đến, đưa tay đỡ kịp cô, miệng hắn ríu rít gọi tên cô không ngừng " Hàn Tranh Nhi, Hàn Tranh Nhi ". Áo cô dính đầy máu, sắc mặt cô trắng bệch, có lẽ cô đã ngất đi vì chịu quá nhiều đả kích tinh thần.
Hắn không nghĩ nhiều, bồng cô lên, rời đi mặc cho Thương Lan ở phía sau gào khóc xin hắn.
Hắn đi rồi, căn phòng ấy cũng trở thành một mới hỗn độn đầy mùi máu tanh, Đường Ân quay lại với việc của mình, cho người cưỡng chế đưa Thương Lan về phòng, rồi tiến đến chỗ Âm Tuyết Ánh.
" Nhị phu nhân người cũng về đi ạ ! " anh cúi người cung kính, nói từ tốn từng chữ.
Như cũ, Âm Tuyết Ánh rất điềm tĩnh, ngẩn cao mặt, khiễng chân, đi phóng khoáng trở về phòng của mình, cô không có lấy một lời phản đối hình phạt của Hứa Mộ Nhiên.
Chung quy, vụ việc vừa rồi Tuyết Ánh cũng tự cảm thấy mình tắc trách, để xảy ra quá nhiều chuyện rắc rối.
Còn, Đường Ân sau khi thu dọn tàn cuộc, anh và Tô Ngọc Hồng cũng phải nhận hình riêng của Hứa Mộ Nhiên, cả hai được hắn giao cho nhiệm vụ giám sát, bảo vệ Hàn Tranh Nhi, lại lơ là xảy ra chuyện, đều bị hắn phạt đòn, trừ đi tháng lương.
Tranh Nhi ngất đi, nằm mê man suốt nhiều giờ đồng hồ, Hứa Mộ Nhiên canh chừng cô không rời mắt, đến khi hắn bận việc trong quân doanh, phải rời đi cô vẫn còn chưa tỉnh lại.
Kim đồng hồ xoay chuyển, điểm đúng 7h tối, bên ngoài truyền đến những tiếng gió lộng, âm thanh của ve sầu lanh lảnh giữa tháng 6. Tranh Nhi bị thứ âm thanh đó đánh thức, hai mắt cô hé mở, ánh đèn mập mờ đi qua con ngươi, cô nhìn rõ hiện thực, lồm cồm ngồi dậy.
" Tứ phu nhân, người tỉnh rồi ! " Ngọc Hồng trông thấy cô tỉnh, mừng rỡ đi đến dìu cô ngồi dậy.
" Ngọc Hồng... " Tranh Nhi lẩm bẩm.
Đôi mắt cô nheo lại, đầu óc còn mơ màng, vài giây sau đôi mắt ấy bỗng mở to, hớt hải, đột ngột túm lấy bắp tay Ngọc Hồng.
" Ngọc Hồng, em không sao chứ ? " Tranh Nhi nhớ lại chuyện đêm qua, Ngọc Hồng cũng gặp nạn, lo lắng hỏi thăm cô.
Hai bàn tay nhỏ của cô, sờ mó khắp người Ngọc Hồng, dòm thật kĩ, hốc mắt còn ươn ướt giọt lệ, cô nhìn thấy gương mặt xinh xắn kia điểm vài vết bầm trên khóe miệng, đau lòng đưa tay lên đó, lóng ngóng không dám chạm.
" Khổ thân cho em quá ! " cô xuýt xoa, lời nói nghẹn ngào.
Ngọc Hồng vội bắt lấy tay cô, lắc lắc đầu mình, nụ cười của cô cực kì dịu ngọt, khe khẽ giọng.
" Em rất ổn, tứ phu nhân đừng lo ! "
" Cũng may là Đương Ân đến kịp nên em và người đều thoát nạn ! " Ngọc Hồng kéo tay Tranh Nhi xuống, vỗ nhẹ vài cái lên mu bàn tay, trấn an cô.
Sau tiếng nói ấy, Tranh Nhi thở phào, tâm trạng của cô cũng nhẹ nhõm hơn một chút, may mà đời con gái của Ngọc Hồng không bị hủy hoại, nếu không tội lỗi mà cô đang mang có chết cũng không giảm bớt.
Tranh Nhi hít thật sâu, bình tâm lại, ngó nghiêng căn phòng này, cảnh vật quen thuộc, là phòng của Hứa Mộ Nhiên, là phòng riêng của hắn nhưng người lại chẳng thấy đâu, cô đảo mắt dò xét một vòng.
Có lẽ, hắn đã đi đâu đó, Tranh Nhi kéo chiếc chăn ra khỏi người, muốn bước xuống, cơ thể cô yếu ớt, mềm nhũn, bụng dưới và chỗ đó vẫn còn cảm thấy nhói lên, không ngồi vững, suýt ngã xuống đất.
" Tứ phu nhân người ổn chứ ? " Ngọc Hồng đỡ kịp cô, lo lắng hỏi han.
Bụng của Tranh Nhi bất thình lình kêu lên * òng ọc *, nó đang rất đói, đó lí do khiến cơ thể cô mệt mỏi không còn chút sức lực, tiếng kêu lớn đến mức cơ mặt của Tranh Nhi méo xệch, muối mặt trước Ngọc Hồng.
" Tứ phu nhân ngồi ở đây chờ em một chút nhé !
Em đi lấy thức ăn cho người ! " Ngọc Hồng cười thầm, cố giấu gương mặt tinh ranh đi, xoay người vắt chân chạy thật nhanh.
Chỉ vài phút sau, cô mang đến một mâm cơm thịnh soạn, mùi thơm nực nồng của thức ăn làm chiếc bụng đói kia đang cồn cào càng nháo nhào hơn.
Miệng Tranh Nhi chóp chép, Ngọc Hồng vừa đưa đến cô nóng lòng ăn ngay, mùi vị nhạt nhẽo làm răng nhai chậm, mất ngon, không phải vì thừa ăn không ngon, mà vì tâm cô đang chán nản, bụng có đói đến mấy, ăn vào như chẳng ăn.
Cô cố nuốt từng muỗng cơm cay đắng, ráng nhồi nhét vào trong dạ dày, đầu óc cô giờ đây hình thành tư tưởng, cô phải sống, phải chiều lòng ác quỷ thì anh trai của cô mới được bình an.
Ngọc Hồng không hiểu tâm trạng của cô, gắp thức ăn lia lịa cho cô, còn lanh mồm truyền lại lệnh của Hứa Mộ Nhiên vào lúc này.
" Tứ phu nhân, Đô đốc có dặn dò...
Người không còn là hạ nhân nữa...
Từ giờ phòng của người sẽ ở kế căn phòng này ! "
" Mỗi đêm người phải chuẩn bị thật tốt để hầu hạ Đô đốc đấy ! " cô còn cố ý nhấn mạnh câu cuối, nhắc nhở, vô tình tăng cao sát thương tâm lí.
" Tôi biết rồi ! " Tranh Nhi ngừng muỗng, đáp một cách bất mãn.
Rồi, cô lại cắm đầu cắm cổ ăn lấy ăn để, Ngọc Hồng đưa vào bát cô bao nhiêu cô đều cho hết miệng mình bấy nhiêu.
* Khục khục * cô nhồi nhét đến mức tự làm mình sặc, nước mắt đau khổ lại rơi.
" Tứ phu nhân, xin người đừng cố ăn như vậy ạ ! " Ngọc Hồng chứng kiến, lúc này mới hiểu tâm trạng Tranh Nhi bất ổn, xót xa, vỗ lấy tấm lưng nhỏ kia, còn tự đánh vào miệng mình vì ăn nói không đúng lúc.
Tranh Nhi ho lên liên tục, ứa nước mắt, bất giác khóc nức nở ôm lấy Ngọc Hồng, cô tự cắn lấy môi mình, cắn đến trầy trật, bàn tay ôm chặt lấy lòng ngực, hơi thở như ngừng lại.
Bi thương quặn thắt trong lòng, ám ảnh cứ mãi bóp nghẹt tâm trí lẫn trái tim cô đến cùng cực, cô vùi đầu vào người Ngọc Hồng, trút hết oán thán.
" A Tuấn, A Tuấn... " cô gọi tên anh, trong tiếng nấc nghẹn.
" Em có lỗi với anh... " cô lẩm bẩm tiếp, nghe không rõ, nước mắt chảy xuống vành môi mọng, vào đến đầu lưỡi, vị mặn ngấm vào, mặn chát hệt như cuộc đời bi thảm của cô.
Những dấu vết của Hứa Mộ Nhiên để lại trên thân cô chưa mờ nhạt, nhìn đâu cũng thấy, Ngọc Hồng biết cô bị Hứa Mộ Nhiên cưỡng đoạt, thương cảm cho cô.
Nhưng, đây vốn là chuyện riêng của họ, nhiệm vụ của cô là chăm sóc và giám sát Tranh Nhi, không thể làm quá chức phận, cái mà cô giúp được cho Tranh Nhi lúc này là ngồi im để Tranh Nhi xả cơn đau buồn, cô sẽ giữ bí mật này.
Tiếng khóc đau thương âm âm khắp căn phòng.
Khóc được một lúc cũng ngừng, Tranh Nhi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục ăn, cơ thể cô nạp vào chất dinh dưỡng, khỏe hơn một chút, người không còn bủn rủn.
Cô bước ra khỏi giường, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, 9h rồi, Hứa Mộ Nhiên vẫn xuất hiện, trộm nghĩ, có lẽ đêm nay hắn sẽ tha cho cô.
Ở trong căn phòng này quá ngột ngạt, cô ghét nó, muốn ra ngoài hít thở không khí, tự đi một mình còn cả gan cấm Ngọc Hồng theo sau.
* Cạch ! *
" Thương Lan !!! " Tranh Nhi giật bắn người khi vừa mở cửa.
Thương Lan với đôi mắt sưng húp, quỳ ngay trước cửa phòng này, gương mặt cô ta phờ phạc, hốc hác, cặp mắt đỏ ngầu chĩa vào người Tranh Nhi, làm cô cảm thấy có chút rợn người.
" Tôi không phải quỳ ở đây cầu xin cô...
Đừng đưa bộ mặt kinh ngạc đó nhìn tôi ! " cô ta thốt giọng trầm thấp, pha đầy hận ý.
Tranh Nhi hiểu ngay, cô ta đang đợi Hứa Mộ Nhiên, dù gì cũng không phải chuyện của cô, nếu cô ta đã lên tiếng, cô cũng không việc gì phải đứng đó hứng chịu ánh mắt căm phẫn.
Cô sải bước chậm rãi, lướt qua cô ta, thẳng tiến đến hoa viên, nơi đây phủ kín hoa ly trắng, mùi hương thoang thoảng, mát mẻ làm tâm trí cô thư thả hơn một chút.
Trời tối, cả hai người vợ kia của Hứa Mộ Nhiên đều đang chịu phạt, một người bị nhốt, một người quỳ trước cửa phòng đợi hắn, nơi này chẳng có lấy một bóng người nào ra đây thưởng hoa, Tranh Nhi tự do tự tại, ngồi xuống một ghế đá, ngẫm nghĩ.
" Em dâu ! "
Tranh Nhi chưa ngồi nóng đ.ít, tiếng của Hứa Đoản bất ngờ ngân lên, còn kèm theo hơi thở lạnh ngắt thổi vào da mặt cô từ đằng sau, cô giật bắn người theo phản xạ.
" Anh Hứa Đoản ! " cô la lên, lùi người, hai tay đưa hờ trước ngực như dè chừng.
Hứa Đoản vậy mà từ lúc nào đã đứng ở đằng sau cô, miệng đang còn cong hớn hở, hai tay chống lên chiếc ghế đá, khom người như đang chơi trò hù dọa người khác.
" Chào em, nghe nói em dâu không được khỏe
Có chuyện gì xảy ra sao ? " anh cất giọng hỏi han, gương mặt ôn nhu đối diện với Tranh Nhi, tay anh chỉ vào cổ mình, ám chỉ phần cổ đang quấn băng của Tranh Nhi.
Có vẻ như, Hứa Đoản còn chưa hay biết chuyện gì đã xảy ra tối qua, nhìn thấy cổ Tranh Nhi quấn băng, không nhịn được tò mò.
Câu hỏi nhã ý của anh làm Tranh Nhi bất mãn, chẳng buồn nói rõ.
" Chỉ bị thương nhẹ thôi
Cảm ơn anh đã hỏi thăm !
Tôi không khỏe trong người, xin phép ! " cô đáp một cách hờ hững, vừa dứt lời, cô bơ đẹp Hứa Đoản, ngoảnh mặt mà đi.
Lần thứ hai, anh bị người phụ nữ lạnh lùng này làm ngơ, lòng hiếu kì với cô tăng lên, không ngần nào lê lết cái chân bị tật của mình đuổi theo cô.
Sải chân của anh dài không khác gì Hứa Mộ Nhiên, đôi ba bước đã đuổi kịp Tranh Nhi, còn đứng chắn trước mặt cô.
" Em dâu à, trời tối như vậy em còn ra đây ngắm hoa ư ? " miệng anh cười ôn nhu, thể hiện nhã ý của một người đàn ông lịch sự.
/160
|