Đản Hoàng Tô buông tay Tử Phủ Đế Quân ra, lập lại một lần nữa: “Em chờ anh ra!”
Tử Phủ Đế Quân gật đầu, không hề do dự đi thẳng về vòng lửa dẫn kia. Lúc gần đến, hắn đứng lại, vung tay lên, hai tia sấm sét từ trên trời như phi đao giáng xuống, chặt đứt sợi dây thừng trói ông bà Đản. Lửa dẫn đột ngột bùng lên, hình thành một cái hố đen khổng lồ. Chỉ trong nháy mắt, ông bà Đản và Tử Phủ Đế Quân bị hố đen hút vào.
Ngày đó Tử Phủ Đế Quân còn có thể nhìn thấy Đản Hoàng Tô bị ngọn lửa màu xanh hút vào bên trong, còn lần này Đản Hoàng Tô lại không thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Cái hố đen khổng lồ vừa hình thành, sau đó ba mẹ đã không thấy đâu, kể cả cây cột cùng sợi dây thừng trói hai người. Sau khi hố đen biến mất, nó chỉ để lại một cái lỗ khác, Đản Hoàng Tô căng thẳng nhìn đăm đăm vào cái lỗ kia, đôi ngươi không động đậy.
Lam Dực nhìn thoáng qua Đản Hoàng Tô: “Nếu lo lắng như vậy sao không cùng hắn vào trong.”
“Sẽ trở thành gánh nặng.” Đản Hoàng Tô rầu rĩ đáp.
“Nhưng có thể hắn vĩnh viễn không ra được.” Không phải Lam Dực đang đe dọa nàng.
Đản Hoàng Tô siết chặt nắm tay, dời tấm mắt khỏi cái lỗ sâu hoắm kia: “Ta tin tưởng anh ấy.”
“Tình trạng của hắn không thể nói là tốt.” Lam Dực thản nhiên nói tiếp: “Trước tổn thất 6000 năm tu vi, lại vừa mới thay em chịu lôi kiếp, bây giờ chỉ sợ không khôi phục được năm phần.”
Những đốt ngón tay Đản Hoàng Tô đã siết đến trắng bệch, nhưng nàng vẫn cứng rắn trả lời: “Ta tin tưởng anh ấy!”
Lam Dực im lặng một hồi mới hỏi: “Nếu hắn thực sự chết ở trong đó thì em sẽ làm gì?”
“Ta sẽ đi vào trong cùng ảnh.” Đản Hoàng Tô bình tĩnh nói.
“Em rất sợ chết.” Lam Dực không tin.
“Bây giờ ta vẫn rất sợ chết.” Đản Hoàng Tô thẳng thắn: “Nhưng ta muốn ở cạnh anh ấy, dù thế nào cũng phải ở cạnh.”
“Chuộc tội?” Lam Dực dò xét: “Dù sao cũng vì cha mẹ em.”
“Không phải.” Đản Hoàng Tô lắc đầu: “Chỉ là đơn giản ta muốn ở bên cạnh anh ấy mà thôi, bằng cách nào cũng được.”
Lam Dực khựng lại, không cam lòng nói: “Tôi nghĩ, thời gian hai người ở bên nhau không dài bằng chúng ta, ý tôi là, thời gian của tôi và Tiểu Ngũ.”
“Có một số việc không thể dùng thời gian để đong đếm.” Đản Hoàng Tô nhìn bầu trời: “Thật ra ta cũng không biết vì sao lại như vậy, chỉ là cảm thấy tất cả mọi thứ phải là đương nhiên, phải là như thế, không thể khác được.”
Trong nháy mắt, nàng chợt nghĩ đến lần đầu tiên gặp Tử Phủ Đế Quân, nàng vừa phá vỏ trứng chui ra đã bắt gặp đôi mắt hắn, rồi nhớ đến cả cách nuôi nấng kỳ quái dạo trước, nhớ lúc hắn mang nàng đến chỗ Ngao Ngưng Vận uống chùa nước Long Diên Hương, nhớ lúc hắn dẫn nàng đến xem ngân hà. Đó cũng là lần đầu tiên hắn bày tỏ tình cảm của mình với nàng, lúc ấy nàng cảm thấy thực 囧, nhưng vẫn rất hạnh phúc, sau rồi từng bước một chìm đắm, nhưng từ lúc nào lại chìm sâu đến như vậy chứ, chỉ cần được ở bên nhau đã bất chấp tất cả. Là từ lúc hắn đi đến dục vọng chi uyên cứu nàng, hay từ lúc mình hồi sinh từ lửa dục vọng đã nhìn thấy hắn phát cuồng, hay từ lúc hắn bỏ tự tôn của mình xuống, trả lời hàng loạt câu hỏi của ba nàng?
Chỉ nghĩ như vậy, nàng chợt nhận ra hắn đã vì nàng làm nhiều chuyện như vậy mà bản thân nàng lại không thấy lạ. Nhưng còn nàng, nàng thì đã làm gì cho hắn, có lẽ đó chính là tin tưởng hắn.
Nghĩ đến đó, Đản Hoàng Tô cười. Đúng vậy, tin tưởng, nàng rất tin tưởng trình độ BT của hắn.
Đản Hoàng Tô tự tin tràn đầy nói: “Nhất định ảnh sẽ ra ngoài!”
“Cho nên, ta nhất định phải cài một bẫy rập khác mới được.” Lam Thiên bước ra từ không gian ẩn thân gần đó.
Y lạnh lùng nhìn Lam Dực: “Nếu ngươi không nhúng tay thì ta vẫn có thể coi ngươi là con trai mình.”
“Một khi cha đã nói như vậy, có nghĩa là cha vẫn còn rất kiêng kị tôi.” Lam Dực bình tĩnh đẩy Đản Hoàng Tô ra sau lưng.
“Ta không muốn lãng phí sức lực không cần thiết.” Lam Thiên đùa cợt: “Nếu là Tử Úc ta còn sẽ đề phòng, nhưng ngươi, chưa bao giờ ta để ngươi vào mắt.”
Đây là phụ thân của hắn, tuy vẫn biết tình cảm đối với ma giới mà nói thì quá xa xỉ, nhưng khi gặp cha mẹ Tô Tô rồi trái tim hắn vẫn nảy sinh ảo tưởng kia.
Lam Dực đè nén cảm giác tuyệt vọng trong lòng, thản nhiên trả lời: “Vậy đành phải để cha lãng phí sức lực không cần thiết kia.”
“Vì một đứa con gái chưa bao giờ trao tình cảm cho ngươi, đáng giá không?” Lam Thiên nhíu mày.
Đản Hoàng Tô cũng nói: “Đúng vậy…”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh giá của Lam Dực chiếu tướng, nàng đột nhiên run run, vội vàng im miệng, ngượng ngùng giải thích: “Ta không có ý gì khác à, chỉ là…”
“Tôi đã thỏa hiệp hơn hai lần,” Lam Dực cắt ngang lời nàng: “Cho dù tôi là con trai của ông ấy thì cũng đã vì ông ấy mà làm đủ, lần này ta chỉ muốn vì bản thân mình.”
Có phải hắn đã ngộ ra quá muộn hay không? Đản Hoàng Tô thở dài, cảm giác không chịu nổi.
“Vậy đừng trách ta vô tình.” Lam Thiên lạnh lùng, y giơ tay lên, một con rồng lửa quét tới.
Lam Dực dựng lên bức từng gió, nói khẽ với Đản Hoàng Tô: “Em đi mau, tôi không chống cự được bao lâu.”
Đản Hoàng Tô tung ra một trì dũ thuật, lắc đầu: “Ngươi cứ đi đi.”
Mục tiêu của y chỉ có nàng mà thôi.
“Em không thể nghe lời tôi một lần hay sao!” Lam Dực tức giận.
“Cũng phiền ngươi nghe lời ta một lần được không.” Đản Hoàng Tô phát cáu.
“Em!” Lam Dực bị ức chế.
“Khỏi cãi nhau, không ai đi được.” Lam Thiên nhìn không lọt mắt, lại vung tay lên, con rồng lửa được tiếp theo sức mạnh càng nguy hiểm, sắp xuyên qua bức tường gió của Lam Dực.
Đột nhiên, con rồng lửa đổi hướng, tấn công về phía cái lỗ sâu hoắm kia.
Ngay sau đó tia sáng màu tím chói mắt lóe lên, một kết giới màu tím như thủy tinh vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, Tử Phủ Đế Quân trong kết giới dùng tử huyết, khó khăn dập tắt con rồng lửa kia. Phía sau Tử Phủ Đế Quân chính là ông bà Đản vẫn còn chìm trong cơn bàng hoàng.
“Anh ra rồi!” Đản Hoàng Tô vui vẻ, nhưng Tử Phủ Đế Quân lại phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch không một chút máu. Áo sơ mi trên người hắn đã chuyển sang màu hồng tím, không biết áo vest đã đi đằng nào.
Vui vẻ này lập tức biến thành hoảng hốt.
“Thì ra Tử Phủ Đế Quân cũng biết bị thương.” Lam Thiên điên cuồng cười, hai tay vung lên, tung ra hàng loạt rồng lửa khác.
Lam Dực lập tức kéo Đản Hoàng Tô thuấn di lên phía trước Tử Phủ Đế Quân, dùng tất cả sức lực dựng lên một bức tường gió khác. Cùng lúc đó, tử lôi của Tử Phủ Đế Quân từ trên trời giáng xuống, nhưng lần này số lượng lẫn sự nguy hiểm đều không như bình thường.
Đản Hoàng Tô run run ném ra một trì dũ thuật, Tử Phủ Đế Quân mỉm cười, hắn nhếch miệng, muốn nói với nàng, nhưng chỉ phun ra một ngụm máu tươi khác, sau đó máu từ khóe miệng không ngừng chảy xuống, nhân thân thể vẫn như một cây giáo, đứng thẳng tắp.
“Anh đừng nói gì cả.” Đản Hoàng Tô run rẩy vươn tay lau máu, nhưng lau thế nào cũng không hết.
Tử Phủ Đế Quân cố gắng mỉm cười với nàng: “Ta đã đưa ba mẹ nàng ra, nhưng ta chỉ có thể làm vậy. Lam Thiên quá bỉ ổi, lại chọn ngay thời điểm này ra tay…”
“Anh đừng nói nữa mà.” Đản Hoàng Tô nấc nghẹn, nước mắt chảy xuống.
“Có bao nhiêu máu mới chảy như được như vậy…” Nước mắt bà Đản cũng chảy xuống.
“Tất cả là vì cứu chúng ta.” Ông Đản tự trách bản thân.
Lam Dực quay đầu nhìn thoáng qua, hắn nói: “Không cứu.”
Hắn vừa nói xong, Đản Hoàng Tô lại bình tĩnh.
“Ba mẹ đừng lo lắng, anh sẽ không sao cả.” Đản Hoàng Tô an ủi ông bà Đản xong, lập tức lấy không gian giới tử của Tử Phủ Đế Quân ra, lấy một con dao bạc thường dùng để gọt hoa quả cho nàng ăn cùng chiếc bát ngọc nhỏ nàng thường dùng để uống sữa ra.
“Nàng muốn làm gì?” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày.
“Chữa thương cho anh.” Đản Hoàng Tô nói.
“Nhất định ta sẽ không chết.” Sao Tử Phủ Đế Quân có thể để Đản Hoàng Tô hy sinh cho mình.
“Em không chết đâu, anh quên rồi sao, em kế thừa khả năng thiên phú của Vô Thượng Đế Quân.” Đản Hoàng Tô cười: “Với lại, dù sao anh cũng phải để em làm gì đó cho anh chứ, bằng không em thật vô dụng, chỉ biết liên lụy anh thôi.”
Tử Phủ Đế Quân nhìn thẳng vào mắt Đản Hoàng Tô, một giây sau hắn mỉm cười: “Được.”
Tử Phủ Đế Quân đã nghĩ kỹ. Hắn nhớ lúc ở ma giới, Đản Hoàng Tô đã từng nói với hắn, cùng sống cùng chết. Mà trước mắt, nếu hắn chết thật, đừng nói là hắn cùng Đản Hoàng Tô, mà ông bà Đản và Lam Dực cũng không thể chạy thoát. Còn nếu như Đản Hoàng Tô không may mất máu quá nhiều mà chết, cùng lắm hắn lại chôn ma giới cùng nàng là được.
Đản Hoàng Tô cười với ông bà Đản: “Ba, mẹ, một lát nữa con giúp ảnh chữa thương, có thể hơi đáng sợ một chút, nhưng không có việc gì nghiêm trọng, ba mẹ đừng sợ.”
Ông bà Đản nghe hai người nói chuyện chỉ cảm thấy sợ hãi, nhưng ông bà cũng là người rõ ràng, lưỡng lự một lát rồi cũng gật đầu.
Đản Hoàng Tô lại cười, hít sâu một hơi cầm dao đâm thẳng vào ngực mình.
“Tiểu Đản Hoàng, con làm cái gì vậy!” Bà Đản quát lên, muốn chạy tới ngăn lại, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Đản Hoàng Tô đành phải khựng lại, chỉ có thể im lặng lau nước mắt.
Lam Dực nghe tiếng bà Đản hét lên, hắn vội quay đầu lại. Thấy, không khỏi cười, chỉ là, nụ cười này phải dùng từ thê thiết để hình dung.
Đản Hoàng Tô đã không cần quan tâm nụ cười của hắn thê thiết hay không thê thiết, nàng cầm cái bát ngọc kề sát vào ngực, dòng máu trong suốt của song vĩ hồ ly chầm chậm chảy xuống, chảy được một lúc rồi ngừng.
Vì thế, thật ra khả năng thiên phú nàng kế thừa của Vô Thượng Đế Quân cũng không tính là tốt, Đản Hoàng Tô bất đắc dĩ cười cười, tự đâm thêm một nhát khác.
Đâm thêm mấy lần nữa, cuối cùng cũng đủ một bát. Đản Hoàng Tô run rẩy kề bát sát môi Tử Phủ Đế Quân. Tử Phủ Đế Quân uống một ngụm, ngồi xuống tĩnh tọa.
Máu song vĩ hồ ly là thuốc tiên trị thương cho tiên ma, trong đó máu lấy từ trái tim chính là tốt nhất. Một lúc sâu, sắc mặt Tử Phủ Đế Quân đã tốt hơn nhiều, Đản Hoàng Tô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm trạng nhìn Lam Dực.
Sức mạnh giữa Lam Dực và Lam Thiên vốn đã một trời một vực, huống chi ngày đó vết thương Tử Phủ Đế Quân gây ra lại quá nặng, chống cự lâu như vậy đã kéo đến giới hạn cuối cùng của hắn. Giờ phút này, tình trạng của hắn so với Tử Phủ Đế Quân cũng không tốt hơn bao nhiêu, mà Lam Thiên vừa thấy Tử Phủ Đế Quân uống máu song vĩ hồ ly xong đã bắt đầu nôn nóng, ra tay càng tuyệt tình hơn.
Đản Hoàng Tô lập tức tung ra trì dũ thuật, cầm dao muốn lấy máu.
Nhưng Tử Phủ Đế Quân vẫn còn đang thiền, nếu Lam Dực uống máu xong cũng phải tĩnh tọa, lúc đó ai có thể ngăn cản Lam Thiên?
Thế nào cũng được, nàng không thể nợ hắn được nữa!
Đản Hoàng Tô cắn môi, cầm dao đâm thêm lần nữa.
Tử Phủ Đế Quân gật đầu, không hề do dự đi thẳng về vòng lửa dẫn kia. Lúc gần đến, hắn đứng lại, vung tay lên, hai tia sấm sét từ trên trời như phi đao giáng xuống, chặt đứt sợi dây thừng trói ông bà Đản. Lửa dẫn đột ngột bùng lên, hình thành một cái hố đen khổng lồ. Chỉ trong nháy mắt, ông bà Đản và Tử Phủ Đế Quân bị hố đen hút vào.
Ngày đó Tử Phủ Đế Quân còn có thể nhìn thấy Đản Hoàng Tô bị ngọn lửa màu xanh hút vào bên trong, còn lần này Đản Hoàng Tô lại không thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Cái hố đen khổng lồ vừa hình thành, sau đó ba mẹ đã không thấy đâu, kể cả cây cột cùng sợi dây thừng trói hai người. Sau khi hố đen biến mất, nó chỉ để lại một cái lỗ khác, Đản Hoàng Tô căng thẳng nhìn đăm đăm vào cái lỗ kia, đôi ngươi không động đậy.
Lam Dực nhìn thoáng qua Đản Hoàng Tô: “Nếu lo lắng như vậy sao không cùng hắn vào trong.”
“Sẽ trở thành gánh nặng.” Đản Hoàng Tô rầu rĩ đáp.
“Nhưng có thể hắn vĩnh viễn không ra được.” Không phải Lam Dực đang đe dọa nàng.
Đản Hoàng Tô siết chặt nắm tay, dời tấm mắt khỏi cái lỗ sâu hoắm kia: “Ta tin tưởng anh ấy.”
“Tình trạng của hắn không thể nói là tốt.” Lam Dực thản nhiên nói tiếp: “Trước tổn thất 6000 năm tu vi, lại vừa mới thay em chịu lôi kiếp, bây giờ chỉ sợ không khôi phục được năm phần.”
Những đốt ngón tay Đản Hoàng Tô đã siết đến trắng bệch, nhưng nàng vẫn cứng rắn trả lời: “Ta tin tưởng anh ấy!”
Lam Dực im lặng một hồi mới hỏi: “Nếu hắn thực sự chết ở trong đó thì em sẽ làm gì?”
“Ta sẽ đi vào trong cùng ảnh.” Đản Hoàng Tô bình tĩnh nói.
“Em rất sợ chết.” Lam Dực không tin.
“Bây giờ ta vẫn rất sợ chết.” Đản Hoàng Tô thẳng thắn: “Nhưng ta muốn ở cạnh anh ấy, dù thế nào cũng phải ở cạnh.”
“Chuộc tội?” Lam Dực dò xét: “Dù sao cũng vì cha mẹ em.”
“Không phải.” Đản Hoàng Tô lắc đầu: “Chỉ là đơn giản ta muốn ở bên cạnh anh ấy mà thôi, bằng cách nào cũng được.”
Lam Dực khựng lại, không cam lòng nói: “Tôi nghĩ, thời gian hai người ở bên nhau không dài bằng chúng ta, ý tôi là, thời gian của tôi và Tiểu Ngũ.”
“Có một số việc không thể dùng thời gian để đong đếm.” Đản Hoàng Tô nhìn bầu trời: “Thật ra ta cũng không biết vì sao lại như vậy, chỉ là cảm thấy tất cả mọi thứ phải là đương nhiên, phải là như thế, không thể khác được.”
Trong nháy mắt, nàng chợt nghĩ đến lần đầu tiên gặp Tử Phủ Đế Quân, nàng vừa phá vỏ trứng chui ra đã bắt gặp đôi mắt hắn, rồi nhớ đến cả cách nuôi nấng kỳ quái dạo trước, nhớ lúc hắn mang nàng đến chỗ Ngao Ngưng Vận uống chùa nước Long Diên Hương, nhớ lúc hắn dẫn nàng đến xem ngân hà. Đó cũng là lần đầu tiên hắn bày tỏ tình cảm của mình với nàng, lúc ấy nàng cảm thấy thực 囧, nhưng vẫn rất hạnh phúc, sau rồi từng bước một chìm đắm, nhưng từ lúc nào lại chìm sâu đến như vậy chứ, chỉ cần được ở bên nhau đã bất chấp tất cả. Là từ lúc hắn đi đến dục vọng chi uyên cứu nàng, hay từ lúc mình hồi sinh từ lửa dục vọng đã nhìn thấy hắn phát cuồng, hay từ lúc hắn bỏ tự tôn của mình xuống, trả lời hàng loạt câu hỏi của ba nàng?
Chỉ nghĩ như vậy, nàng chợt nhận ra hắn đã vì nàng làm nhiều chuyện như vậy mà bản thân nàng lại không thấy lạ. Nhưng còn nàng, nàng thì đã làm gì cho hắn, có lẽ đó chính là tin tưởng hắn.
Nghĩ đến đó, Đản Hoàng Tô cười. Đúng vậy, tin tưởng, nàng rất tin tưởng trình độ BT của hắn.
Đản Hoàng Tô tự tin tràn đầy nói: “Nhất định ảnh sẽ ra ngoài!”
“Cho nên, ta nhất định phải cài một bẫy rập khác mới được.” Lam Thiên bước ra từ không gian ẩn thân gần đó.
Y lạnh lùng nhìn Lam Dực: “Nếu ngươi không nhúng tay thì ta vẫn có thể coi ngươi là con trai mình.”
“Một khi cha đã nói như vậy, có nghĩa là cha vẫn còn rất kiêng kị tôi.” Lam Dực bình tĩnh đẩy Đản Hoàng Tô ra sau lưng.
“Ta không muốn lãng phí sức lực không cần thiết.” Lam Thiên đùa cợt: “Nếu là Tử Úc ta còn sẽ đề phòng, nhưng ngươi, chưa bao giờ ta để ngươi vào mắt.”
Đây là phụ thân của hắn, tuy vẫn biết tình cảm đối với ma giới mà nói thì quá xa xỉ, nhưng khi gặp cha mẹ Tô Tô rồi trái tim hắn vẫn nảy sinh ảo tưởng kia.
Lam Dực đè nén cảm giác tuyệt vọng trong lòng, thản nhiên trả lời: “Vậy đành phải để cha lãng phí sức lực không cần thiết kia.”
“Vì một đứa con gái chưa bao giờ trao tình cảm cho ngươi, đáng giá không?” Lam Thiên nhíu mày.
Đản Hoàng Tô cũng nói: “Đúng vậy…”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh giá của Lam Dực chiếu tướng, nàng đột nhiên run run, vội vàng im miệng, ngượng ngùng giải thích: “Ta không có ý gì khác à, chỉ là…”
“Tôi đã thỏa hiệp hơn hai lần,” Lam Dực cắt ngang lời nàng: “Cho dù tôi là con trai của ông ấy thì cũng đã vì ông ấy mà làm đủ, lần này ta chỉ muốn vì bản thân mình.”
Có phải hắn đã ngộ ra quá muộn hay không? Đản Hoàng Tô thở dài, cảm giác không chịu nổi.
“Vậy đừng trách ta vô tình.” Lam Thiên lạnh lùng, y giơ tay lên, một con rồng lửa quét tới.
Lam Dực dựng lên bức từng gió, nói khẽ với Đản Hoàng Tô: “Em đi mau, tôi không chống cự được bao lâu.”
Đản Hoàng Tô tung ra một trì dũ thuật, lắc đầu: “Ngươi cứ đi đi.”
Mục tiêu của y chỉ có nàng mà thôi.
“Em không thể nghe lời tôi một lần hay sao!” Lam Dực tức giận.
“Cũng phiền ngươi nghe lời ta một lần được không.” Đản Hoàng Tô phát cáu.
“Em!” Lam Dực bị ức chế.
“Khỏi cãi nhau, không ai đi được.” Lam Thiên nhìn không lọt mắt, lại vung tay lên, con rồng lửa được tiếp theo sức mạnh càng nguy hiểm, sắp xuyên qua bức tường gió của Lam Dực.
Đột nhiên, con rồng lửa đổi hướng, tấn công về phía cái lỗ sâu hoắm kia.
Ngay sau đó tia sáng màu tím chói mắt lóe lên, một kết giới màu tím như thủy tinh vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, Tử Phủ Đế Quân trong kết giới dùng tử huyết, khó khăn dập tắt con rồng lửa kia. Phía sau Tử Phủ Đế Quân chính là ông bà Đản vẫn còn chìm trong cơn bàng hoàng.
“Anh ra rồi!” Đản Hoàng Tô vui vẻ, nhưng Tử Phủ Đế Quân lại phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch không một chút máu. Áo sơ mi trên người hắn đã chuyển sang màu hồng tím, không biết áo vest đã đi đằng nào.
Vui vẻ này lập tức biến thành hoảng hốt.
“Thì ra Tử Phủ Đế Quân cũng biết bị thương.” Lam Thiên điên cuồng cười, hai tay vung lên, tung ra hàng loạt rồng lửa khác.
Lam Dực lập tức kéo Đản Hoàng Tô thuấn di lên phía trước Tử Phủ Đế Quân, dùng tất cả sức lực dựng lên một bức tường gió khác. Cùng lúc đó, tử lôi của Tử Phủ Đế Quân từ trên trời giáng xuống, nhưng lần này số lượng lẫn sự nguy hiểm đều không như bình thường.
Đản Hoàng Tô run run ném ra một trì dũ thuật, Tử Phủ Đế Quân mỉm cười, hắn nhếch miệng, muốn nói với nàng, nhưng chỉ phun ra một ngụm máu tươi khác, sau đó máu từ khóe miệng không ngừng chảy xuống, nhân thân thể vẫn như một cây giáo, đứng thẳng tắp.
“Anh đừng nói gì cả.” Đản Hoàng Tô run rẩy vươn tay lau máu, nhưng lau thế nào cũng không hết.
Tử Phủ Đế Quân cố gắng mỉm cười với nàng: “Ta đã đưa ba mẹ nàng ra, nhưng ta chỉ có thể làm vậy. Lam Thiên quá bỉ ổi, lại chọn ngay thời điểm này ra tay…”
“Anh đừng nói nữa mà.” Đản Hoàng Tô nấc nghẹn, nước mắt chảy xuống.
“Có bao nhiêu máu mới chảy như được như vậy…” Nước mắt bà Đản cũng chảy xuống.
“Tất cả là vì cứu chúng ta.” Ông Đản tự trách bản thân.
Lam Dực quay đầu nhìn thoáng qua, hắn nói: “Không cứu.”
Hắn vừa nói xong, Đản Hoàng Tô lại bình tĩnh.
“Ba mẹ đừng lo lắng, anh sẽ không sao cả.” Đản Hoàng Tô an ủi ông bà Đản xong, lập tức lấy không gian giới tử của Tử Phủ Đế Quân ra, lấy một con dao bạc thường dùng để gọt hoa quả cho nàng ăn cùng chiếc bát ngọc nhỏ nàng thường dùng để uống sữa ra.
“Nàng muốn làm gì?” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày.
“Chữa thương cho anh.” Đản Hoàng Tô nói.
“Nhất định ta sẽ không chết.” Sao Tử Phủ Đế Quân có thể để Đản Hoàng Tô hy sinh cho mình.
“Em không chết đâu, anh quên rồi sao, em kế thừa khả năng thiên phú của Vô Thượng Đế Quân.” Đản Hoàng Tô cười: “Với lại, dù sao anh cũng phải để em làm gì đó cho anh chứ, bằng không em thật vô dụng, chỉ biết liên lụy anh thôi.”
Tử Phủ Đế Quân nhìn thẳng vào mắt Đản Hoàng Tô, một giây sau hắn mỉm cười: “Được.”
Tử Phủ Đế Quân đã nghĩ kỹ. Hắn nhớ lúc ở ma giới, Đản Hoàng Tô đã từng nói với hắn, cùng sống cùng chết. Mà trước mắt, nếu hắn chết thật, đừng nói là hắn cùng Đản Hoàng Tô, mà ông bà Đản và Lam Dực cũng không thể chạy thoát. Còn nếu như Đản Hoàng Tô không may mất máu quá nhiều mà chết, cùng lắm hắn lại chôn ma giới cùng nàng là được.
Đản Hoàng Tô cười với ông bà Đản: “Ba, mẹ, một lát nữa con giúp ảnh chữa thương, có thể hơi đáng sợ một chút, nhưng không có việc gì nghiêm trọng, ba mẹ đừng sợ.”
Ông bà Đản nghe hai người nói chuyện chỉ cảm thấy sợ hãi, nhưng ông bà cũng là người rõ ràng, lưỡng lự một lát rồi cũng gật đầu.
Đản Hoàng Tô lại cười, hít sâu một hơi cầm dao đâm thẳng vào ngực mình.
“Tiểu Đản Hoàng, con làm cái gì vậy!” Bà Đản quát lên, muốn chạy tới ngăn lại, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Đản Hoàng Tô đành phải khựng lại, chỉ có thể im lặng lau nước mắt.
Lam Dực nghe tiếng bà Đản hét lên, hắn vội quay đầu lại. Thấy, không khỏi cười, chỉ là, nụ cười này phải dùng từ thê thiết để hình dung.
Đản Hoàng Tô đã không cần quan tâm nụ cười của hắn thê thiết hay không thê thiết, nàng cầm cái bát ngọc kề sát vào ngực, dòng máu trong suốt của song vĩ hồ ly chầm chậm chảy xuống, chảy được một lúc rồi ngừng.
Vì thế, thật ra khả năng thiên phú nàng kế thừa của Vô Thượng Đế Quân cũng không tính là tốt, Đản Hoàng Tô bất đắc dĩ cười cười, tự đâm thêm một nhát khác.
Đâm thêm mấy lần nữa, cuối cùng cũng đủ một bát. Đản Hoàng Tô run rẩy kề bát sát môi Tử Phủ Đế Quân. Tử Phủ Đế Quân uống một ngụm, ngồi xuống tĩnh tọa.
Máu song vĩ hồ ly là thuốc tiên trị thương cho tiên ma, trong đó máu lấy từ trái tim chính là tốt nhất. Một lúc sâu, sắc mặt Tử Phủ Đế Quân đã tốt hơn nhiều, Đản Hoàng Tô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm trạng nhìn Lam Dực.
Sức mạnh giữa Lam Dực và Lam Thiên vốn đã một trời một vực, huống chi ngày đó vết thương Tử Phủ Đế Quân gây ra lại quá nặng, chống cự lâu như vậy đã kéo đến giới hạn cuối cùng của hắn. Giờ phút này, tình trạng của hắn so với Tử Phủ Đế Quân cũng không tốt hơn bao nhiêu, mà Lam Thiên vừa thấy Tử Phủ Đế Quân uống máu song vĩ hồ ly xong đã bắt đầu nôn nóng, ra tay càng tuyệt tình hơn.
Đản Hoàng Tô lập tức tung ra trì dũ thuật, cầm dao muốn lấy máu.
Nhưng Tử Phủ Đế Quân vẫn còn đang thiền, nếu Lam Dực uống máu xong cũng phải tĩnh tọa, lúc đó ai có thể ngăn cản Lam Thiên?
Thế nào cũng được, nàng không thể nợ hắn được nữa!
Đản Hoàng Tô cắn môi, cầm dao đâm thêm lần nữa.
/59
|