Chương 121
“Có phải cậu nhìn lén đơn thuốc của tôi hay không?”
Vẻ mặt Vương Trạch phẫn nộ, căm tức nhìn về phía Dương Tiêu.
Dương Tiêu chỉ chỉ đơn thuốc của mình, nói nhỏ: “Đương nhiên, đơn thuốc của chúng ta không khác nhau lắm nhưng phiền anh đọc cho kỹ, tôi có thêm một phần dược liệu khác với của anh.”
“Thêm một phần dược liệu gì?” Vẻ mặt Vương Trạch khiếp sợ, gã ta nhìn về phía đơn thuốc của Dương Tiêu lần nữa.
Tập trung nhìn vào, thấy cuối đơn thuốc của Dương Tiêu có thêm Pepsin.
*“Pepsin? Thuốc này để trợ giúp tiêu hóa. Ngài Kim bị thận hư, cậu viết thêm thuốc trợ giúp tiêu hóa làm cái gì?” Vương Trạch vô cùng khó hiểu, hỏi.
Dương Tiêu cười nhạt, nói: “Pepsin là một loại thuốc tiêu hóa có chứa protease. Đừng quên anh Kim là người béo, vừa rồi anh Kim cũng nói, anh ấy đã uống rất nhiều loại thuốc bổ và chúng đều vô dụng.”
“Xét cho cùng, việc tiêu hóa không theo kịp. Hơn nữa, cộng với việc tích tụ quá nhiều thuốc bổ sẽ mang đến gánh nặng cho cơ thể, lâu dài cơ thể sẽ miễn dịch cho nên anh Kim có uống thêm bao nhiêu loại thuốc bổ cũng vô ích.”
“Với thực lực của anh Kim, không biết đã khám qua bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng. Loại thuốc này chắc chắn trước đó đã được kê, ngoại trừ nó thiếu pepsin giúp tiêu hóa. Anh Kim, em nói không sai chứ?”
: “Trời ạ, em Dương thật sự là một thân y!” Mập mạp Kim liên tục khiếp sợ.
Đúng vậy, loại thuốc này trước đó đã có người kê cho anh ta nên sau khi nhìn thấy đơn thuốc của Vương Trạch, nội tâm mập mạp Kim tràn ngập thất vọng.
Bởi vì anh ta đã từng thử qua, hoàn toàn không có bắt kỳ tác dụng nào.
Nên sau khi nghe thấy Dương Tiêu phân tích, lúc này mập mạp Kim mới nhận ra được bởi vì mình quá mập mạp nên đã gây ra chứng khó tiêu lâu ngày.
Không nghĩ đến, Dương Tiêu chú ý chỉ tiết tốt như vậy, lập tức thấy được nguồn gốc của căn bệnh.
“Chết tiệt!”
Vương Trạch nghe xong, giống như gặp phải chục nghìn điểm bạo kích tổn thương, khuôn mặt già dần dần khó coi.
Gã ta thật sự không đoán trước được kẻ vô dụng trong mắt gã ta nói năng rõ ràng như thế, khiến gã ta không thể nào phản bác được.
Chẳng lẽ người này thật sự biết y thuật sao?
Không có khả năng! Thằng nhóc này chính là phế vật ăn cơm mềm, phế vật này không có chứng chỉ hành nghề bác sĩ, sao có thể biết y thuật được chứ?
Không chừng trước khi đến đây đã nhờ bác sĩ tài giỏi nào đó kê ra đơn thuốc như vậy.
Cho đến bây giờ, Vương Trạch vẫn không muốn thừa nhận thực lực của Dương Tiêu áp đảo vượt xa gã ta.
Dương Tiêu nhìn về phía Vương Trạch, cười nhạt nói: “Bác sĩ Vương, đơn thuốc này anh thấy thế nào?”
Sắc mặt Vương Trạch lúc xanh lúc trắng, gã ta nghiến răng nghiền lợi nói: “Phé vật, đừng tưởng rằng cậu có cao nhân giúp đỡ thì có thể kiêu ngạo. Ngài Kim, tôi có việc nên xin đi trước.”
Bây giờ ném mặt, Vương Trạch cũng không cần thiết ở lại nơi này.
Nhìn chằm chằm Vương Trạch u ám rời đi, Dương Tiêu cười cười. Đối với loại người như Vương Trạch, Dương Tiêu thấy quá nhiều rồi, anh lười phản ứng.
Mập mạp Kim thấy Dương Tiêu ép Vương Trạch đi rồi, trong long không ngừng chắn động.
Lúc trước anh ta còn duy trì thái độ nghi ngờ với y thuật của Dương Tiêu, lúc này một sự băn khoăn cuối cùng của anh ta đã tan thành mây khói.
Chỉ cần một loại thuốc giúp tiêu hóa, sự chênh lệch cao thấp giữa Dương Tiêu và Vương Trạch đã được phân rõ! Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý của mập mạp Kim, Dương Tiêu lái xe trở về tập đoàn y dược Đường Nhân.
Vừa mới dừng xe đã nhìn thấy Đường Mộc Tuyết trở về với sắc mặt tái nhợt.
Đồng tử Dương Tiêu co rụt lại, anh biết, Đường Mộc Tuyết vấp phải trắc trở.
/1174
|