Chương 133
“Tại sao tên phế vật này chạy đến chỗ này chứ?” Đám người Ä Xứ À vây xem vô cùng buôn bực.
Thật ra Hoa Mộ Cam không để tâm những lời nhục mạ Dương Tiêu là phế vật. Người trước mặt này có phải phế vật hay không phải do các người quyết định, đám người ếch ngồi đáy giếng.
Giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói cho Hoa Mộ Cam, tuyệt đối lát nữa Dương Tiêu sẽ mang đến sự kinh hỉ cho cô.
Hoa Triển Bác không kiên nhẫn quát lớn: “Phế vật, anh chần chờ làm gì nữa? Tính lãng phí thời gian của mọi người đúng không?
Tất cả mọi người không coi trọng Dương Tiêu, thách đấu với Hoa Mộ Cam chả khác nào lấy trứng chọi đá.
Hơn nữa, Dương Tiêu chính là phế vật danh tiếng ngời ngời, bọn họ không tin kẻ hèn phế vật này có thể tạo ra kỳ tích gì.
Cục trưởng cục bảo vệ môi trường Lưu Vĩ thật ra vô cùng kinh ngạc. Thật ra ông ấy rất mong chờ Dương Tiêu có thể có ông ấy một sự khinh hï ngoài ý muốn hay không.
Hoa Mộ Cam là ai?
Chính là một trong những có chỉ số thông minh cao, vô cùng nỗi tiếng. Người phụ nữ mạnh mẽ đã tự mình đưa nhà họ Hoa lên thành một trong mười nhà giàu thượng lưu ở Trung Nguyên.
Dựa theo tính cách của Hoa Mộ Cam, cô ấy tuyệt đối không thách đấu với một tên phế vật.
Dương Tiêu nhìn chằm chằm lỗ bóng phía trước, ánh mắt nỗ bắn ra một ánh sao. Ở trước mắt bao nhiêu người, anh ngang nhiên ra tay, gậy golf nhảy múa, nước chảy mây trôi.
Àm!
Một trái golf trắng lập tức bay lên trời, hình thành một độ cung hoàn mỹ ở trong không trung, lập tức rơi vào bên trong lỗ bóng.
“Cái gì?”
Nhìn thấy Dương Tiêu đánh một cái đã vào ngay lỗ, tất cả mọi người ở đây tràn ngập kinh ngạc.
Hoa Triển Bác vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó cậu ta khinh thường nói: “May mắn, cái này tuyệt đối là may mắn. Một trái này chắc chắn là do thằng nhóc này đánh đại.”
Đám người chấp nhận gật gật đầu, bọn họ cũng cho rằng Dương Tiêu đánh đại, bọn họ không tin một tên phế vật sẽ có kỹ thuật đánh golf thông thiên.
“Đánh đại? Chắc chứ?” Ánh mắt Dương Tiêu lập lòe ánh sao.
Giờ khắc này, trong cơ thể Dương Tiêu đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tràng khổng lồ thổi quét bốn phía, dường như có thần golf bám lên trên người anh.
Nhận ra được một cỗ khí tràng cường đại ập vào trước mặt, Hoa Mộ Cam và cục trưởng cục bảo vệ môi trường Lưu Vĩ âm thầm kinh ngạc.
: “Không phải đánh đại sao? Tên phế vật này!” Hoa Triển Bác khit mũi coi thường, chế giễu nói.
Một cỗ hơi thở dâng lên trong cơ thể Dương Tiêu rồi lập tức phun trào ra: “Đánh đại? Vậy cậu cần phải nhìn cho rõ.”
“Ầm!”
Vừa nói xong, cây gậy golf trong tay Dương Tiêu hóa thành một tàn ảnh đánh trúng bóng trắng. Ở trước mắt bao nhiêu người, trái bóng trắng này càng hoàn mỹ hơn, trực tiếp rơi vào lỗ bóng.
“AmP”
Lúc này Dương Tiêu như vũ trụ nhỏ bùng nổ. Anh lại ra tay lần nữa, một trái bóng trắng trực tiếp rơi vào lỗ.
“Am!”
Nội tâm, ánh mắt mọi người ở đây nhắc lên từng gợn sóng to gió lớn, một trái bóng golf trắng lại bay thẳng vào lỗ.
Chỉ một lát, dường như khói thuốc súng nỗi lên khắp mọi nơi, từng âm thanh vang vọng.
“Bogey ql”
“Motty q!”
“Ouri ql”
“Unbreakable!”
“AmP Dưới sự chăm chú của mọi người, một trái bóng trắng cuối cùng trực tiếp rơi vào lỗ. Mọi người nhìn chằm chằm Dương Tiêu, sắc mặt nồng đậm vẻ khiếp sợ.
Đặc biệt là Hoa Triển Bác, cậu ta xoa xoa đôi mắt, dường như bản thân gặp phải một chục nghìn điểm bạo kích thương tổn.
Cục trưởng cục bảo vệ môi trường Lưu Vĩ trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin được.
Hoa Mộ Cam không thể tưởng tượng được mà che kín đôi môi đỏ gợi cảm, nội tâm mãi mà không bình tĩnh được.
Nhìn chằm chằm bóng hình của Dương Tiêu, tất cả mọi người sợ ngây người.
Giờ khắc này, tất cả mọi người ở đây, lặng ngắt như tờ.
Một kỹ ra, kinh bốn tòal
/1174
|