CHƯƠNG 216
Dương Tiêu mặt thoảng hốt không thôi, hắn thật sự không ngờ rằng bản thân vừa trở về thì cảm xúc của Đường Mộc Tuyết lại trở nên nóng nảy, cáu kỉnh như vậy.
Dương Tiêu chính là sợ Đường Mộc Tuyết ở bên ngoài bị người ức hiếp, hắn ân cần quan tâm hỏi: “Mộc Tuyết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải Đường Hạo lại âm thầm phá rối em hay không?”
“Đừng nói nữa, tôi cái gì cũng không muốn nghe, biến ra ngoài, anh mau đi ra ngoài cho tôi!” Đường Mộc Tuyết hai mắt đỏ ửng mạnh tay đuổi Dương Tiêu ra ngoài phòng.
Triệu Cầm lúc này vừa quay trở lại, nhìn thấy hai mắt Đường Mộc Tuyết sưng đỏ, toàn thân là mùi rượu, bà hung hăng trừng mắt nhìn Dương Tiêu sau đó tức giận nói: “Được lắm! Tên Dương Tiêu này vậy mà lại dám ức hiếp con gái của bà, bà liều mạng với mil”
Vừa nói, Triệu Cầm liền bước về phía nhà bếp, cầm lên cây cán bột mì sau đó hung hăng đánh lên người Dương Tiêu.
Dương Tiêu không chút chống cự, mặc kệ Triệu Cầm đánh trên người mình, lúc này Đường Mộc Tuyết nhìn chằm chằm về phía Dương Tiêu, không cách nào khống chế được cảm xúc của bản thân, nước mắt lã chã tuôn rơi, cô liền xông lên trước cản lại Triệu Cầm nghẹn ngào nói: “Mẹ, đừng đánh nữa, để anh ta đi!”
“Không được, để mẹ đánh chết tên vô dụng này; Dương Tiêu cậu to gan rồi phải không? Dám ức hiếp con gái của tôi, chính là ngại mạng sống mình quá dài hay sao?”
Triệu Cầm liên tục phẫn nộ khiển khách Dương Tiêu, sau đó bà quay sang Đường Mộc Tuyết nói: “Mộc Tuyết, mẹ sớm đã nói với con rồi; tên Dương Tiêu này cũng không phải là thứ đồ tốt lành gì. Ly hôn, ngày mai liền cùng cậu ta ly hôn!”
Khi nghe đến hai chữ ly hôn, sắc mặt Đường Mộc Tuyết càng thêm thống khổ: “Mẹ, không cần phải nói nữa; cứ để anh ta đi khỏi đây!”
Lúc này, sau một thời gian trị liệu, Đường Kiến Quốc hiện tại cũng đã đủ sức đứng dậy đi lại, chỉ là vẫn chưa thuận tiện vận động quá mạnh.
Nghe thấy âm thanh huyên náo ngoài phòng khác, Đường Kiến Quốc liền từ phòng ngủ chậm rãi bước ra.
Khi nhìn thấy trên khuôn mặt Đường Mộc Tuyết tràn ngập nước mắt, Đường Kiến Quốc liền túm chặt cổ áo của Dương Tiêu hung hăng hét lên: “Thằng nhóc này, mau nói, có phải mày đã ức hiếp gì Mộc Tuyết hay không? Mày chính là đồ bất tài vô dụng, ở ngoài khiến người khác mắt mặt, quay trở về nhà chỉ biết ức hiếp Mộc Tuyết, như vậy thì xem là thứ đàn ông gì chứ?”
“Chát!”
Giây kế tiếp, Đường Mộc Tuyết liền hung hăng tát lên mặt Dương Tiêu.
“Đánh hắn! Hung hăng đánh hắn cho tôi!” Triệu Cầm gào thét vang trời, bà hiện tại hận không thể xông lên trước xé nát mặt Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết mặc dù tâm trạng đau khổ khôn nguôi, nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy Dương Tiêu bị ba mẹ của mình đánh đập như vậy, Đường Mộc Tuyết liền nghẹn ngào nói: “Ba, đừng đánh nữa. Ba cứ để anh ta đi đi!”
Đường Kiến Quốc không muốn kích thích đến Đường Mộc Tuyết, liền tóm lấy cổ áo của Dương Tiêu, mở tung cánh cửa, một tay đem Dương Tiêu ném ra ngoài: “Cút! Người nhà chúng tôi cả đời này cũng không muốn nhìn thấy cậu!”
Bị Đường Kiến Quốc hung hăng tát một cái, bản thân vừa quay trở về thì thấy cảm xúc của Đường Mộc Tuyết mắt khống chế, những chuyện này khiến cho cả người Dương Tiêu đều ngây ngốc không thôi.
Chuyện…chuyện này rốt cuộc là như thế nào chứ?
Bản thân rõ ràng chuyện gì cũng không làm, nhưng Đường Mộc Tuyết tại sao lại đối xử với bản thân như vậy?
Cung Đường Mộc Tuyết chung sống năm năm nay, cô chưa từng một lần uống say, như thế nào lại trong nhất thời uống nhiều rượu như vậy?
Dương Tiêu vô cùng không lý giải được, nhưng lúc này cả nhà Đường Mộc Tuyết đều vô cùng tức giận, Dương Tiêu thở dài một tiếng, chỉ đành bước xuống công viên dưới nhà.
Ngồi trên băng ghế trong công viên, Dương Dương từ từ rút bao thuốc lá, châm thuốc, rít sâu vài hơi, tâm trạng lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.
Dương Tiêu vô cùng hiểu rõ, bản thân cùng Đường Mộc Tuyết chung sống bên nhau năm năm, tính cách Đường Mộc Tuyết dịu dàng ôn hòa, mặc dù đối với hắn luôn có thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại chưa từng khinh thường hắn.
Như thế nào mọi chuyện rõ ràng đang yên ổn như vậy tính cách Đường Mộc Tuyết như thế nào lại kích động đến như vậy, không lẽ bản thân đã làm sai ở chỗ nào hay sao?
Nhất thời, Dương Tiêu cảm thấy lòng rối như tơ vò. Tỉ mỉ nhớ lại những chuyện phát sinh trong những ngày gần đây, Dương Tiêu cũng rất hoài nghi thân phận của bản thân có phải hay không đã bị tiết lộ, hoặc nói rằng Đường Mộc Tuyết đã điều tra ra được Lý Thần Chiến thật sự chính là thủ hạ của hắn, nên đối với hắn cảm thấy thất vọng cùng cực.
Suy xét hồi lâu, Dương Tiêu ngược lại không hề phát hiện ra chút sơ hở hay manh mối nào.
Hắn làm bất cứ chuyện gì cũng vô cùng cần thận, căn bản không thể tồn tại quá nhiều lỗ hỏng.
Có phải Đường Hạo lại âm thầm gây rối bên trong? Chuyện này cũng không có khả năng!
Nếu như Đường Hạo ở bên trong âm thầm chơi xấu, vậy thì Đường Mộc Tuyết cùng lắm chỉ tức giận mà thôi, tuyệt đối sẽ không trút giận lên bản thân hắn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương Tiêu có thể cảm nhận được, Đường Mộc Tuyết đối với hắn chính là thất vọng cùng cực.
“Hừ!” Dương Tiêu chính là không nghĩ ra được, lại tiếp tục châm thêm một điều thuố!
c “Mộc Tuyết, Dương Tiêu đã ăn hiếp con như thế nào? Mau nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ trừng trị tên vô dụng đó một trận!”
trong phòng khách, Triệu Cầm hận đến mức nghiến răng nghiền lợi nói.
/1174
|