CHƯƠNG 227
Chỉ là chuyện này nói ra quá xấu hỗ đi, Dương Tiêu cũng không biết nên mở lời như thế nào.
“Anh mau uống đi!” Đường Mộc Tuyết mang bình dinh dưỡng đưa đến trước mặt Dương Tiêu.
Dương Tiêu chỉ có thể căng da đầu nói: “Mộc Tuyết, em hiểu lầm rồi; anh thật sự không phải vì chuyện đó!”
Đường Mộc Tuyết dịu dàng cười: “Được rồi, em tin tưởng anh mà; anh mau uống đi!”
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết muốn ép hắn uống bình dinh dưỡng, Dương Tiêu muốn khóc không ra nước mắt, hắn biết Đường Mộc Tuyết căn bản chính là không hề tin tưởng bản thân hắn, chỉ một mực cho rằng Dương Tiêu chính là vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý.
“Được! Anh uống, anh uống!” trong lòng Dương Tiêu vô cùng phức tạp.
Đây rõ ràng chính là cho dù nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch vết bần.
Mặc dù lời này nói có chút khó nghe, nhưng lời nói thô thiên lại chân thật.
Đường Kiến Quốc cùng Triệu Cầm sáng sớm sau khi ăn sáng xong liền rời khỏi bệnh viện quay về căn nhà cũ trước đây.
Tòa chung cư đột nhiên trở thành đống đổ nát, cả nhà bọn họ hiện tại không còn chốn dung thân, nếu như không nhanh chóng tìm một căn nhà mới, cũng không thể cứ ở mãi trong bệnh viện được.
Nhất thời, một chiếc xe ferrari màu đỏ dừng ngay trước cổng bệnh viện, một người đàn ông mặc âu phục từ trên xe bước xuống chính là Đường Hạo.
Giây phút này, Đường Hạo sắc mặt vui vẻ sảng khoái, thần sắc nham hiểm nói: “Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết hai kẻ khốn khiếp nhà các người, cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi sao?”
“Ha Ha Ha Ha! Vốn dĩ đã co rút cuộn mình trong một khu nghèo nàn ở thành phố Trung Nguyên này, giờ tòa nhà ở khu ổ chuột này cũng đã sụp đỗ thành đống đỗ nát, tôi phải xem thử hai con chó nhà tang các người còn đấu với tôi như thế nào nữa chứ!”
Sáng nay Đường Hạo đã nhận được tin tức, đêm qua tại khu thành khố cũ thuộc thành phố Trung Nguyên xảy ra vụ việc rò rỉ khí gas, dẫn đến một vụ nổ lớn, khiến cho cả tòa chung cư trong chốc lát trở thành bãi phế tích.
Đường Hạo vốn dĩ không hề để tâm đến, cho đến khi Đường Mộc Tuyết gọi điện thoại đến xin nghỉ phép, Đường Hạo lúc này mới sực tỉnh, tòa chung cư sụp nát trong tin tức chính là nhà của Đường Mộc Tuyết bọn họ.
Ayda, chuyện này quả thật khiến cho Đường Hạo vui mừng không thôi.
Đường Hạo hắn vẫn còn đang suy nghĩ nên báo thù Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết như thế nào, nhưng không nghĩ rằng họa từ trên trời giáng xuống lại giáng xuống nhà Đường Mộc Tuyết nhanh như vậy.
Hiện tại, nhìn có vẻ như đến thăm hỏi nhưng thực tế chính là bỏ đá xuống giếng, mục đích châm chọc Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết một phen.
Sau khi bước đến phòng bệnh, Đường Hạo nhìn vết thương băng bó đầy vải trắng của Dương Tiêu, dáng vẻ vô cùng đau đón, giả tạo hỏi han: “Ay da da, Dương Tiêu cậu làm sao lại biến thành cái dạng như thế này chứ? Vết thương có nghiêm trọng hay không? Hiện tại có thể có thể bước xuống đi lại hay không?”
Khi nhìn thấy Đường Hạo bước vào, sắc mặt Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết lập tức có phần u ám.
“Đường Hạo, anh lại muốn làm gì nữa đây?” Dương Tiêu vô cùng tức giận nói.
Đường Hạo quả thực kinh tởm, những chuyện bỏ đá xuống giếng tuyệt đối không thiếu phần của hắn.
Đường Mộc Tuyết biết rõ Đường Hạo chạy đến đây với tâm tư như thế nào, cô lạnh giọng nói: “Nơi này không hoan nghênh anh, mời anh ra ngoài!”
Nhìn Đường Mộc Tuyết một bộ dạng bảo vệ Dương Tiêu không rời, nội tâm Đường Hạo cảm thấy kỳ quái không thôi.
Rõ ràng hôm qua hắn đã gửi cho Đường Mộc Tuyết tắm hình mờ ám giữa Dương Tiêu cùng một thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung, Đường Mộc Tuyết tại sao vẫn bảo vệ Dương Tiêu như vậy?
Dựa theo đạo lý mà nói, Đường Mộc Tuyết nên nổi trận lôi đình tìm đến Dương Tiêu gây sự mới đúng!
Đường Hạo không kịp nghĩ nhiều đến như vậy, dáng vẻ hòa ái thân thiết nói: Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết lời này của hai người rốt cuộc có ý gì? Tôi đây đang đại diện cho toàn bộ Đường gia đến đây để an ủi thăm hỏi hai người. Xem này, tôi cũng đặc biệt mang hoa đến thăm hai người rồi đây!”
Vừa nói, Đường Hạo liền đặt bó hoa trắng trên đầu giường.
Nhìn thấy đóa hoa màu trắng, Đường Mộc Tuyết muốn tức đến xì khói, tên Đường Hạo này chính là cố ý nguyền rủa hai người bọn mau chóng chết đi hay sao?
Làm gì có người nào đến thăm người bệnh lại tặng hoa trắng chứ, đây rõ ràng chính là cố ý nguyền rủa hai người bọn họ!
Không sai Mục đích Đường Hạo đến đây lúc này chính là cố ý khiến hai người bọn họ kinh tởm đây mà!
Khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của Đường Mộc Tuyết, Đường Hạo ra vẻ quan tâm hỏi: “Mộc Tuyết, sắc mặt cô tại sao lại khó coi như vậy? Có phải tiền viện phí không đủ hay không, yên tâm tôi có tiền!”
Giây kế tiếp, Đường Hạo sờ soạng trong túi quần lấy ra một nắm tiền xu, tất cả đều là một đồng, một nắm cũng ít nhất có đến hơn hai mươi đồng xu.
Đem cả nắm tiền xu để trên đầu giường, Đường Hạo bày ra dáng vẻ hào phóng, cười nhạt nói: “Mộc Tuyết, đừng khách sáo. Cứ cầm lấy số tiền này mua chút đồ tâm bổ!”
` Nhìn thấy nắm đồng xu trên đầu giường, sắc mặt Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết lập tức tối sầm, bọn họ biết Đường Hạo đây chính là cố ý đến đây châm chọc cả hai.
Sắc mặt Đường Hạo lúc này, nói không hết sự châm chọc trên khuôn mặt, chỉ kém muốn nói to thành lời, ông đây chính là muốn đến khinh thường hai người các người đấy.
Không phục sao? Không phục thì cứ đến đây đánh ông đây!
Ông đây chính là thích nhìn dáng vẻ các người muốn làm nhưng lại không làm được gì.
/1174
|