CHƯƠNG 255
“Lưu tiên sinh vừa rồi không phải nói chúng tôi hợp mưu lại tạo dựng tin đồn hay sao?” Cổ Soái nợ nụ cười tựa như không cười lên tiếng hỏi.
Kim Bàng Tử lúc này mới chú ý đến trong đám người đang tụ tập còn có Cổ Soái: “Yo! Đây không phải là ông chủ Cố hay sao, ông cũng được Dương lão đệ gọi đến đây hay sao?
Trong lòng hai người bọn họ tự nhiên cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ đến đối phương vậy mà lại bị Dương Tiêu gọi đến đây.
Bọn họ dù sao cũng là nhân vật có mặt mũi ở thành phố Trung Nguyên này, tất nhiên có quen biết.
Cổ Soái châm chọc nói: “Mặt mũi của Dương tiên sinh đây nhất định phải cho rồi, chỉ là thủ hạ dưới trướng của ông tính cách cũng không nhỏ đâu! Không những xỉ nhục Dương tiên sinh, còn nói chúng tôi đang tung tin đồn thất thiệt!”
“Cái gì? Còn có loại chuyện này xảy ra?” sắc mặt Kim Đại Chung lúc này vô cùng khó coi.
Dù cho là Dương Tiêu hay Cố Soái, trong lòng Kim Đại Chung đều là những đại nhân vật, không thể tùy tiện đắc tội. Nhưng không nghĩ đến tên ngu ngốc Lưu Chính Lâm này vậy mà lại không những đắc tối đến Dương Tiêu, đến cả Cổ Soái cũng đắc tội một lượt.
“Chậc chậc!” Khuôn mặt Cổ Soái châm chọc quan sát tình hình.
Lưu Chính Lâm hoảng sợ không yên nhìn Kim Đại Chung: “Anh…anh Kim, huynh đệ tôi đã đi theo anh lăn lộn bao nhiêu năm nay, cầu xin anh mở lời tha cho tôi một con đường sống!”
Lưu Chính Lâm hiểu rõ hiện tại người có thể cứu ông chỉ có thể là Kim Đại Chung.
Nhưng Kim Đại Chung lúc này sắc mặt cực kì khó coi, Lưu Chính Lâm quả thật đã theo hắn nhiều năm, lập được không ít công lao hãn mã.
Nhưng tên Lưu Chính Lâm này vậy mà lại đắc tội với những người không nên đắc tội, vậy mà cùng một lúc đắc tội cả hai người, chuyện này quả thật khiến cho Kim Đại Chung to đầu.
Điều quan trọng nhất chính là những năm gần đây Lưu Chính Lâm có chút bành trướng, không những lôi bè kết phái trong nội bộ công ty, còn không để bất cứ ai khác vào mắt, chuyện này khiến cho Kim Đại Chung vô cùng phản cảm.
Nếu như không phải nễ tình Lưu Chính Lâm là nguyên lão của công ty, Kim Đại Chung sớm đã khai trừ ông ta. Kim Đại Chung ông dù sao cũng là một người biết nói tình nghĩa, ông chỉ còn nước căng da đầu nhìn sang Dương Tiêu cùng Cổ Soái thương lượng: “Dương lão đệ, ông chủ Cổ, chuyện là như thế này, tên Lưu Chính Lâm này đã cùng tôi vào nam ra bắc hơn mười năm nay, không biết Dương lão đệ cùng ông chủ Cổ tính xử lý ông ta như thế nào?”
Cổ Soái tất nhiên sẽ nễ mặt mũi của Kim Đại Chung liền lên tiếng trước: “Kim Bàng Tử, ông cũng quá khách sáo rồi đấy, đều là người một nhà cả; về phía tôi thì không có vấn đề gì, chỉ cần sau này ông quản người cho tốt là được, đắc tội người của mình còn dễ ăn nói, lỡ như đắc tội lên những hào môn gia tộc có danh tiếng, vậy thì sẽ gặp phiền phức lớn đấy!”
“Cảm ơn ông chủ Cổ!” Kim Đại Chung có chút cảm kích nói.
“Cảm ơn ông chủ Cổ, cảm ơn ông chủ Cổ!” Lưu Chính Lâm gấp gáp nói.
Kin Đại Chung lúc này nhìn sang Dương Tiêu hỏi ý kiến: “Dương lão đệ, ý của cậu như thế nào?”
Dương Tiêu cười nhạt một tiếng sau đó trả lời: “Kim đại ca, chuyện này đối với tôi mà nói cũng không có vấn đề gì to tát, chỉ là hai cha con bọn họ đã gây tổn thương cho người nhà của tôi, cho nên về việc này người nhà của tôi nói xử lý như thế nào thì làm như thế đấy!”
Kim Đại Chung cũng không còn lời nào để phản bác, những lời này của Dương Tiêu cũng không phải vô lý, ông không có cách nào phản bác được.
“Đường Đường, em muốn giải quyết bọn họ như thế nào?”
Dương Tiêu nhìn sang Đường Đường hỏi ý kiến.
Đường Đường mặc dù tức giận, nhưng dù sao cũng là người có trái tim lương thiện, cô nhất thời không biết nên làm như thế nào.
“Đường Đường, tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa đâu; chúng ta là chị em tốt, cậu tha cho tôi lần này có được không?”
sắc mặt Lưu Hiểu Lâm trắng bệch như một tờ giấy không ngừng cầu xin.
Đường Đường thở dài một tiếng, nhìn sang Dương Tiêu nói: “Anh rễ, nếu như bọn họ đã xin lỗi rồi, vậy thì cứ bỏ qua đi!”
Nghe câu nói này, Lưu Chính Lâm như được đại xá, ông chính là sợ Đường Đường cắn hoài không buông.
Dương Tiêu gật đầu nói: “Nếu như Đường Đường cũng không có ý tính toán với các người, vậy thì tôi cũng không còn lời nào để nói, nhưng ở tại nơi này tôi muốn nói cho Lưu Hiểu Lâm cô biết một câu.”
“Câu gì?” Lưu Hiểu Lâm sắc mặt trắng bệnh nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu trầm giọng nói: “Có tiền thì làm tốt việc của mình!
Không tiền nên làm người tốt! Bản thân rắn không biết mình có độc, người cũng không biết bản thân mình gây ra sai lầm! Điểm tốt của cô đối với người khác mà nói giếng như một viên đường, ăn vào là hết. Còn điểm không tốt của cô, thì giống như một vết sẹo, vĩnh viễn không bao giờ biến mắt.
“Hôm nay, Đường Đường không tính toán với cô, không có nghĩa tôi sẽ không tính toán với cô; chuyện này ảnh hưởng ác liệt, cô nhất định phải đứng trước toàn thể giáo viên trong trường gửi lời xin lỗi đến Đường Đường.”
/1174
|