CHƯƠNG 294
“Đệch!”
“Đệch, đệch, đệch!
Tận mắt chứng kiến Lưu Sướng quỳ xuống trước mặt Dương Tiêu, tất cả mọi người ở hiện trường giống như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài. Đặc biệt nhất chính là trong nội tâm của những sinh viên yêu thích đàn piano càng không ngừng nổi sóng gió.
Quỳ gối sao?
Lưu Sướng đại sư không những quỳ gối, còn muốn tên tiểu tử này nhận ông ta làm đồ đệ?
Thé…thế giới này trở nên loạn rồi sao?
Lưu Sướng dù sao cũng là nghệ sĩ dương cầm cấp quốc gia, cũng là đại nhân vật tiêu biểu trong giới âm nhạc nước nhà; vậy mà lại bái người khác làm thầy; cảnh tượng này thật sự quá đả kích đến người khác.
Tiếp sau đó, Lãng Lãng cũng bước lên phía trước cung kính nói: “Lãng Lãng bái kiến Dương đại sư!”
Nhìn thấy đến cả Lãng Lãng cũng tham kiến Dương Tiêu, sắc mặt một đám người ở hiện trường không cách nào bình tĩnh được nữa, toàn hội trường vang lên từng trận huyên náo.
*Chuyện…chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tên tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
“Không rõ nữa! Hắn ta không phải là Dương tiểu thần y thần bí hay sao? Không lẽ tên tiểu tử này cũng có liên quan đến đàn piano sao? Cho nên người tái hiện lại khung cảnh thịnh điển Không Sơn Điều Ngữ chính là hắn hay sao?
“Không thể nào? Không lẽ tên tiểu tử này lại là kẻ đa tài đa nghệ hay sao?”
Chính vào ngay giây phút này, hiện trường vô số học viên đều không ngừng to gan suy đoán.
“Mẹ tôi ơi! Tần Lãng Hiên lại lần nữa bị chắn động, hắn vội vàng bước lên trước gấp gáo hỏi: “Lưu Sướng tiền bối, ngài…
ngài đây là?”
Lưu Sướng lạnh giọng nói: “Tần thiếu, vị Dương tiên sinh đây chính là người đã tái hiện lại khung cảnh thịnh điển Không Sơn Điều Ngữ, trước mặt Dương tiên sinh đây, kỹ năng đàn piano của tôi căn bản không đáng nhắc đến!”
“OMGI” nghe thấy câu nói này của Lưu Sướng, cả đám người xung quanh lại tiếp tục há hốc mồm ngạc nhiên.
Vốn dĩ cho rằng Dương Tiêu chỉ là tay mơ, không nghĩ đến người ta lại là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ đa tài đa nghệ.
Tần Lãng Hiên giống như chịu hơn trăm ngàn đả kích, khiến cả người hoảng loạn không gì sánh bằng, ánh mắt nhìn Dương Tiêu tràn ngập sự sợ hãi. Hắn thật sự không ngờ rằng Dương Tiêu vậy mà lại có lai lịch lớn đến như vậy.
“Không đúng, Dương đại sư? Anh không phải là Tiêu Dương?”
Tần Lãng Hiên cũng không phải kẻ ngốc, hắn lập tức phản ứng lại: “Tiêu Dương? Dương Tiêu? Anh chính là Tiêu Dương chứ không phải là Dương Tiêu?”
Dương Tiêu lạnh nhạt nói: “Họ tên căn bản không quan trọng, chỉ là một cách xưng hô mà thôi!”
Nhìn Dương Tiêu lúc này, hiện trường có không ít người hít vào một ngụm khí lạnh.
Bọn họ lúc này triệt để bị Dương Tiêu hù dọa rồi, rõ ràng tuổi còn trẻ như vậy, vậy mà lại đứng trên đỉnh cao của cả hai lĩnh vực khác nhau. Thiên tài như vậy, chỉ có thể nhìn ngắm từ xa chứ không nên trêu đùa.
Lúc này Lưu Kiện —- nghệ sĩ dương cầm số một Trung Nguyên càng thêm kinh ngạc không thôi, giây phút này trong lòng ông đã không còn chút bất mãn nào.
Đứng trước đại sư dương cầm người đã tái hiện lại khung cảnh thịnh điển Không Sơn Điều Ngữ, ông đến cái rắm cũng không phải.
Đôi môi nhỏ xinh đẹp gợi cảm của Đường Đường há hốc thành hình chữ O, cô càng lúc càng cảm thấy người anh rễ này của mình thâm sâu khó dò.
Sự việc đã đến nước này, mục đích ban đầu của Dương Tiêu cũng đã đạt được. Cũng không phải hắn muốn thể hiện ra sao, chỉ là muốn vì Đường Đường giải quyết sạch sẽ mọi phức tạp sau này. Sau khi hù dọa Tần Lãng Hiên một trận, Dương Tiêu cũng không có ý định tiếp tục ở lại đây.
Còn về việc Lưu Sướng muốn bái sư, tạm thời cứ để yên ở đó vậy. Nếu như ông ta lần thứ ba quỳ xuống muốn xin bái sư, vậy “
thì Dương Tiêu cũng không dễ dàng gì từ chối được. Từ xưa đã có câu tam cố mao lư (ý chỉ việc: ba lần đến mời; mời với tắm lòng chân thành); quá tam ba bận.
Dương Tiêu cũng không phải kẻ thích ra vẻ thanh cao, nhưng cũng vì thân phận của hắn quá đặc biệt đi.
Nếu như bản thân thật sự nhận Lưu Sướng làm đệ tử, vậy rõ ràng không phải đem hắn đẩy ra trước mặt công chúng hay sao? Chỉ cần thân phận hắn được tiết lộ trong tầm mắt của công chúng, như vậy nguy cơ tất nhiên cũng sẽ từ từ giáng xuống bên người.
Năm năm trước, trận chiến tại cồn cát, không biết là kẻ nào đã điều động các sát thủ cấp toàn cầu đến ám sát mình. Hai phần ba chiến đội đều hi sinh, đến cả Lăng Ảnh Huyên cũng sống chết không rõ, Dương Tiêu tuyệt đối không cho phép bỉ kịch như vậy diễn ra một lần nữa.
Nhìn theo bóng dáng đã rời đi của Dương Tiêu, Lưu Sướng không hề cảm thấy có bắt kỳ điều gì không thỏa đáng, ngược lại ông càng cảm thấy tôn kính Dương Tiêu từ tận đáy lòng.
Cũng vì cao nhân thật sự tự có cốt khí kiêu ngạo của riêng mình, những cao nhân này khi thu nhận đệ tử không những phải xem thành ý mà còn phải xem thực lực của người đó.
Xem ra sau này bản thân ông càng phải nỗ lực hơn, đợi đến lần kết tiếp bản thân nhất định phải quỳ gối bái sư, ông không tin Dương Tiêu sẽ luôn từ chối ông ở bên ngoài.
Tần Lãng Hiên ngây ngốc vô hạn, hắn quả thật bị Dương Tiêu làm cho khiếp sợ.
/1174
|