Chương 460:
Nếu như Dương Tiêu thật sự là một tên phế vật, vậy thì bọn họ chỉ có thể dùng một câu để hình dùng.
Đó chính là, kim lân há có phải vật trong ao, chỉ cần gặp thời vận tức hóa rồng!
Tất cả quan khách lúc này đều đã cho rằng, người thanh niên Dương Tiêu này, tuyệt đối không đơn giản!
Đường Dĩnh nhìn theo bóng lưng đã rời khỏi của Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết, ánh mắt tràn ngập sự oán hận.
Đêm nay chính là tiệc cuối năm của Đường Gia, cô triệt để chính là mất sạch mặt mũi, chỉ sợ rằng sau này sẽ nổi danh ở thành phố Trung Nguyên, hơn nữa tất cả những chuyện này đều do Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết ban tặng.
*Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho hai người, Dương Tiêu, tôi muốn anh phải chết, Đường Mộc Tuyết, tôi muốn cô thân bại danh liệt!” trong lòng Đường Dĩnh thống hận vô cùng.
Trong lòng Đường Hạo cũng tức giận không ngừng, chỉ đáng tiếc Hình Kiến vẫn còn có mặt tại hiện trường, hắn dù tức giận cũng không dám lên tiếng, lửa giận chỉ có thể đè nén trong lòng.
Cả khuôn mặt già nua của Đường lão thái thái âm trầm lạnh lẽo, bà biết rằng, tại bữa tiệc cuối năm này mặt mũi của Đường Gia đã triệt để mất sạch.
Còn Hình Kiến cũng vì nể mặt mũi Dương Tiêu, nên chỉ cần bồi thường đúng giá vốn của cặp vòng phỉ thúy kia là được, Đường lão thái thái lập tức cho người chuyển số tiền tám triệu nhân dân tệ đến số tài khoản cho Hình Kiến.
Sau khi chuyển đi tám triệu nhân dân tệ từ tài khoản của mình, trái tim Đường lão thái thái như đang rỉ máu, tám triệu nhân dân tệ đối với bà mà nói, đối với Đường Gia mà nói đều không phải là một con số nhỏ.
Nếu như không phải Lý Minh Hiên chỉ thừa nhận duy nhát Đường Mộc Tuyết là người phụ trách chính của hạng mục thì bà đã sớm trục xuất Đường Mộc Tuyết ra khỏi Đường Gia rồi.
Đường lão thái thái hít sâu một hơi, trong lòng đã sớm có quyết định, sau này chỉ cần có cơ hội, nhất định phải xử lý Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết, hai người này quả thật quả đáng ghét.
Đường Hạo ly hôn dẫn đến Đường Gia tổn thất hơn mươi triệu nhân dân tệ, Đường Dĩnh làm hư chuyện dẫn đến tổn thất đến tám triệu nhân dân tệ, gộp lại cũng đã gần hai mươi triệu nhân dân tệ.
Ngoại trừ những chuyện này, Đường Gia còn đắc tội với Hình Kiến, tiệc cuối năm mắt sạch mặt mũi, đây chính là sự sỉ nhục không gì to lớn bằng.
Cả đám người dòng chính Đường Gia tức giận phừng phừng, chỉ đáng tiếc, bọn họ tức giận cũng vô dụng, tắt cả cũng do Đường Dĩnh tự gây chuyện.
Sau khi bước ra khỏi khách sạn, bước lên xe, Đường Mộc Tuyết mắt đỏ ửng nhìn sang Dương Tiêu: “Anh có biết hay không, hôm nay chính là tiệc cuối năm của Đường Gia, anh làm như vậy bà nội không còn chút mặt mũi nào cả!”
Dương Tiêu nhìn sang Đường Mộc Tuyết dịu dàng nói: “Bà nội có mất mặt hay không, anh không biết, nhưng anh chỉ biết một chuyện! Hơn nữa chuyện này anh nhát định sẽ khắc ghi trong lòng!”
“Là điểm gì?” Đường Mộc Tuyết tò mò hỏi.
Dương Tiêu sủng nịch nói: “Có người đã từng nói rằng, có thể chịu mười phần khổ, nhưng không thể chịu nữa điểm ủy khuất, hơn nữa, anh cũng đã hứa với một người, tuyệt đối không thể cô ấy chịu ủy khuất!”
Đường Mộc Tuyết lúc này không còn cách nào khống chế được cảm xúc, hai hàng nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Cô thật sự cảm thấy bản thân mình rất may mắn vì có thể gặp được Dương Tiêu, được Dương Tiêu bảo hộ, Đường Mộc Tuyết lúc này chỉ cảm thấy bản thân chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
“Cảm ơn! Cảm ơn anh!” Đường Mộc Tuyết cảm động nói.
/1174
|