Chương 2: Khúc dạo đầu
" Cô là ai? "
Hoa Bách Hợp lộ vẻ kinh ngạc, cả cơ thể nhất thời cứng ngắc, lúng túng không biết tiếp theo phải hành xử như thế nào? Cô ta tỉnh rồi? lại còn mất trí nhớ? Hoa Anh Túc cô ta là mất trí nhớ ư? Hay là đang giả vờ? Lại còn, đôi mắt đó, đôi mắt màu bạc mỗi khi nhìn thấy cô đều là điên cuồng lửa giận, nhưng bây giờ thứ mà bản thân mình bắt gặp phải là một đôi đồng tử sâu hun hút, lộ ra vẻ lạnh nhạt thản nhiên.
Dung mạo Hoa Bách Hợp vì hoảng hốt mà chau lại, vẻ đẹp xuất sắc khuynh quốc khuynh thành thoáng vài tia lo âu khiến cho người ta không khỏi thương tiếc, cái gì cũng nghĩ không ra. Nhưng rất nhanh sau đó, chính mình từ nhỏ đã học được cách che dấu cảm xúc của bản thân, tuyệt đối không nên để lộ sơ hở, Hoa Bách Hợp khôi phục lại thần sắc, nở nụ cười dịu dàng có đôi chút gượng gạo, thanh âm ôn nhuận như gió lại tưởng như đang trốn tránh.
" Chị .. để chị đi gọi bác sĩ. Rồi thông báo với mọi người. " Nói xong, Hoa Bách Hợp vội vàng chạy ra ngoài, hành lang dài hun hút vang lên tiếng bước chân ngày càng đi xa dần.
Trong phòng bệnh, Hoa Anh Túc chậm rãi rũ mắt xuống, con ngươi sâu thẳm ngày càng đậm đặc. Cô đã không còn cảm giác gì với cơn đau lúc trước, nếu có cũng chỉ là đầu hơi choáng váng một chút thôi, bụng cũng hơi khó chịu.
Nhưng --- cô biết, cô chết rồi.
Hình ảnh Hoa Anh Túc nằm trên vũng máu đỏ tươi, mắt trợn ngược nhìn lên trời đầy vẻ dữ tợn hiện rõ trong đầu.
Vậy --- đây là ai?
Cô nhanh chóng cử động thân thể cứng ngắc hiện tại của mình, liền truyền đến một trận tê buốt âm ỉ, bàn tay run run, hai cánh tay trắng nõn nuột nà, thon dài, móng tay được cắt gọt tỉ mỉ. Màu sắc vô cùng ấn tượng.
Chuyện gì đang xảy ra? chính mình nghèo đến nỗi còn không có điều kiện để sắm sửa mấy thứ lòe loẹt sặc sỡ này.
Cô nhìn xung quanh, cả căn phong phảng phất một màu trắng, có rất nhiều hoa tươi, bài trí vô cùng sang trọng. Mùi ete cùng thuốc sát trùng sộc vào mũi. Làm cho cô bất giác chau mày.
Hoa Anh Túc vội vàng quay sang trái, cửa sổ trong suốt phản ánh lên khuôn mặt của một cô gái. Dù nhìn không rõ như gương, nhưng Hoa Anh Túc biết đây không phải là gương mặt đen đủi, xấu xí của chính mình. Dung mạo yếu ớt, bình phàm, làn da tái xanh. Trên đầu còn có một mảnh băng trắng quấn quanh. Hoa Anh Túc bất giác sờ sờ lên đó.
Cô đã ý thức được rằng, bản thân đã không còn là chính mình.
Hoa Anh Túc bây giờ không còn là Hoa Anh Túc trước kia nữa. Cô chính xác đã chết, còn Tá Thi Hoàn Hồn vào một thân thể xa lạ không quen biết. Nhìn vào bàn tay này là biết, tuy có hơi gầy nhưng tuyệt đối trắng nõn đầu ngón tay không có chai sạn như cô, mười ngón không dính dương xuân thủy, khẳng định thân phận cô gái này rất cao quý. Nhưng cô không quan tâm chuyện đó, chí ít hiện tại cô đang có một thân thể lành lặn, không bị bệnh tim mạch, không bị què chân.
Không phải sao? ----
Mình có phải hay không, từ hôm nay có thể sống như một con người bình thường?
Bước chân bên ngoài ngày càng dồn dập, cánh cửa bị đẩy vào. Hoa Anh Túc hồi phục thần trí, cố gắng bình ổn lại hơi thở, cô tựa lưng vào gối, đôi mắt thoáng một vài tia tà khí lại trở về vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Hoảng loạn làm gì chứ? Chân tướng không phải sẽ nhanh chóng rõ ràng thôi sao.
Một vài bóng trắng bước vào phòng, màu áo blouse lượn lờ bay phấp phới trong gió. Nổi bật nhất là nam nhân đi đầu tiên, thân phận có lẽ cao hơn những người còn lại, hắn ta bước từng bước về phía Hoa Anh Túc đang nằm trên giường bệnh.
Hoa Anh Túc lẳng lặng nhìn nam nhân đứng cách mình tầm một mét. Thân hình thon dài trong chiếc áo blouse trắng, khí chất bất phàm, tư thái nhẹ nhàng phiêu dật, tựa như một đóa hoa nhài trắng tinh khiết tươi mát nổi bật trên gương mặt cực kỳ trẻ tuổi. Đích thị là một nam nhân tuấn mỹ vô trù. Bất quá ánh mắt của hắn ta nhìn thân thể này ----
Hắn ta không ưa gì chủ nhân thân thể này, có thể nói là chán ghét cũng rất đúng. Đôi mắt không hề dịu dàng, ngoài phức tạp ra cũng chỉ có khinh thường. Còn lại đều là hư tình giả ý. (1)
Nhưng, khi hắn ta chậm rãi tiến về phía cô. Bản thân không tự chủ mà rụt người lại. Hoa Anh Túc sợ hãi người khác đụng vào mình, cảm xúc lúc ấy phải nói là cực kỳ buồn nôn. Cô chính là kiếp trước bị người khác cưỡng bức, sau đó tan nát và tuyệt vọng mới nhảy lầu tự vẫn. Nghĩ đến đây, thân người yếu ớt co rúm của Hoa Anh Túc run lên. Đôi mắt bạc sắc lạnh léo lên tia tà khí, oán hận một loại diêm dúa tà ác.
" Anh muốn làm gì? " Mơ hồ giữa những câu nói, có mùi vị nghiến răng nghiến lợi, nồng đậm vị máu.
Tầm mắt sắc bén của Y Lộng Tuyết dừng lại trên người Hoa Anh Túc, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc, tìm tòi. Cô ta thật lạ, giống như vừa ngủ dậy liền biến thành một con người khác. Cô ta không còn vừa nhìn thấy anh đã bám dai như đĩa nữa mà đổi lại là sự dè chừng và phòng bị. Chẳng lẽ giấc ngủ khiến cho một con người hoa si ngu ngốc như Hoa Anh Túc đây thay đổi sao? Quả thật buồn cười, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Hoa Anh Túc, cô sống lại cũng coi như là một kỳ tích đấy. Để xem cô lại bày ra chiêu trò gì để quyến rũ tôi. Động tác Y Lộng Tuyết vô cùng dịu dàng, trong đôi mắt là ý cười ấm áp, trộn lẫn một vài tia trào phúng lạnh như băng không chút che giấu. Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng:
" Tam tiểu thư, tôi đây chỉ là muốn kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô mà thôi. "
Bàn tay thon dài, từng đầu ngón tay xinh đẹp như băng ngọc chạm vào vai cô. Đầu Hoa Anh Túc đau điếng, một vài hình ảnh mơ hồ như dòng điện xẹt qua trong đầu. Mùi vị tình dục, bàn tay xuồng xã của lũ đàn ông rách nát chạm vào người cô. Tiếng cầu xin vô lực yếu ớt, tiếng thở dốc rên rỉ kích tình. Đây chính là khoảnh khắc nhục nhã cuối cùng trước khi bản thân nhảy xuống từ cửa sổ tầng mười hai, kết thúc sinh mệnh hèn mọn của chính mình sau hơn ba mươi năm trôi dạt khắp nơi, tồn tại không mục đích trên cõi đời này. Ngay lập tức, cơ thể Hoa Anh Túc liền phản ứng, cô hất mạnh cánh tay hắn ra khỏi người mình, ép sát vào đầu giường, khẩu khí như một con thú hoang, gằn giọng:
" Đừng chạm vào tôi. " Giống như chạm phải một loại đả kích gì. Cô đột nhiên ôm đầu mình, khiến cho mái tóc đen rối nay lại càng thêm bù xù, cả cơ thể run lên kịch liệt, đầu liên tục bị cảm giác đau đớn tấn công sau đó nhanh chóng dồn lên đại não mà, ký ức ghê tởm đó thật sự như một mũi tên độc đâm xuyên qua trái tim vốn không lành lặn của bản thân, mãi mãi để lại những vết sẹo sâu hoắm không bao giờ có thể xóa nhòa. Ngón tay mảnh khảnh bấm sâu vào da thịt, thoáng chốc mùi máu tươi đã nồng nặc trong không gian.
Y Lộng Tuyết bị hành động của cô làm cho kinh ngạc. Không ngờ chỉ mới chạm vào thôi mà phản ứng của cô lại kịch liệt đến như vậy làm cho hắn không thể ngờ đến. Rõ ràng mỗi ngày cô ta không phải đều mong muốn mình chạm vào sao? Tại sao lúc này, lại giống như đang sợ hãi? lẫn chán ghét? còn có --- căm hặn? Phải, chính là căm hận. Đối với Hoa Anh Túc như vậy, hắn có chút không quen, hoàn toàn không quen. Tầm mắt trở nên mơ hồ, trái tim không tự chủ được mà đập ngày càng nhanh.
Trong đầu liền khẳng định cô ta không phải giả vờ ----
" Nhịp đập của bệnh nhân đang ngày càng yếu. " Tiếng tút tút của máy đo nhịp tim không ngừng hò hét, bên tai hắn vang lên giọng nói gấp gáp của một bác sĩ.
" Mau... mau cho cô ấy thở ống dưỡng khí. " Khuôn mặt hắn giờ phút này đã không còn ý cợt nhã trêu đùa nữa, mà đây chính là dáng vấp của một bác sĩ có bổn phận chăm lo cho bệnh nhân của mình. Trong đôi mắt đen là sự thâm thúy cùng nghĩ ngợi được che lấp dưới một dung mạo họa thủy sâu xa khó đoán.
Chú thích:
(1) Hư tình giả ý: Giả dối, không có ý tốt.
" Cô là ai? "
Hoa Bách Hợp lộ vẻ kinh ngạc, cả cơ thể nhất thời cứng ngắc, lúng túng không biết tiếp theo phải hành xử như thế nào? Cô ta tỉnh rồi? lại còn mất trí nhớ? Hoa Anh Túc cô ta là mất trí nhớ ư? Hay là đang giả vờ? Lại còn, đôi mắt đó, đôi mắt màu bạc mỗi khi nhìn thấy cô đều là điên cuồng lửa giận, nhưng bây giờ thứ mà bản thân mình bắt gặp phải là một đôi đồng tử sâu hun hút, lộ ra vẻ lạnh nhạt thản nhiên.
Dung mạo Hoa Bách Hợp vì hoảng hốt mà chau lại, vẻ đẹp xuất sắc khuynh quốc khuynh thành thoáng vài tia lo âu khiến cho người ta không khỏi thương tiếc, cái gì cũng nghĩ không ra. Nhưng rất nhanh sau đó, chính mình từ nhỏ đã học được cách che dấu cảm xúc của bản thân, tuyệt đối không nên để lộ sơ hở, Hoa Bách Hợp khôi phục lại thần sắc, nở nụ cười dịu dàng có đôi chút gượng gạo, thanh âm ôn nhuận như gió lại tưởng như đang trốn tránh.
" Chị .. để chị đi gọi bác sĩ. Rồi thông báo với mọi người. " Nói xong, Hoa Bách Hợp vội vàng chạy ra ngoài, hành lang dài hun hút vang lên tiếng bước chân ngày càng đi xa dần.
Trong phòng bệnh, Hoa Anh Túc chậm rãi rũ mắt xuống, con ngươi sâu thẳm ngày càng đậm đặc. Cô đã không còn cảm giác gì với cơn đau lúc trước, nếu có cũng chỉ là đầu hơi choáng váng một chút thôi, bụng cũng hơi khó chịu.
Nhưng --- cô biết, cô chết rồi.
Hình ảnh Hoa Anh Túc nằm trên vũng máu đỏ tươi, mắt trợn ngược nhìn lên trời đầy vẻ dữ tợn hiện rõ trong đầu.
Vậy --- đây là ai?
Cô nhanh chóng cử động thân thể cứng ngắc hiện tại của mình, liền truyền đến một trận tê buốt âm ỉ, bàn tay run run, hai cánh tay trắng nõn nuột nà, thon dài, móng tay được cắt gọt tỉ mỉ. Màu sắc vô cùng ấn tượng.
Chuyện gì đang xảy ra? chính mình nghèo đến nỗi còn không có điều kiện để sắm sửa mấy thứ lòe loẹt sặc sỡ này.
Cô nhìn xung quanh, cả căn phong phảng phất một màu trắng, có rất nhiều hoa tươi, bài trí vô cùng sang trọng. Mùi ete cùng thuốc sát trùng sộc vào mũi. Làm cho cô bất giác chau mày.
Hoa Anh Túc vội vàng quay sang trái, cửa sổ trong suốt phản ánh lên khuôn mặt của một cô gái. Dù nhìn không rõ như gương, nhưng Hoa Anh Túc biết đây không phải là gương mặt đen đủi, xấu xí của chính mình. Dung mạo yếu ớt, bình phàm, làn da tái xanh. Trên đầu còn có một mảnh băng trắng quấn quanh. Hoa Anh Túc bất giác sờ sờ lên đó.
Cô đã ý thức được rằng, bản thân đã không còn là chính mình.
Hoa Anh Túc bây giờ không còn là Hoa Anh Túc trước kia nữa. Cô chính xác đã chết, còn Tá Thi Hoàn Hồn vào một thân thể xa lạ không quen biết. Nhìn vào bàn tay này là biết, tuy có hơi gầy nhưng tuyệt đối trắng nõn đầu ngón tay không có chai sạn như cô, mười ngón không dính dương xuân thủy, khẳng định thân phận cô gái này rất cao quý. Nhưng cô không quan tâm chuyện đó, chí ít hiện tại cô đang có một thân thể lành lặn, không bị bệnh tim mạch, không bị què chân.
Không phải sao? ----
Mình có phải hay không, từ hôm nay có thể sống như một con người bình thường?
Bước chân bên ngoài ngày càng dồn dập, cánh cửa bị đẩy vào. Hoa Anh Túc hồi phục thần trí, cố gắng bình ổn lại hơi thở, cô tựa lưng vào gối, đôi mắt thoáng một vài tia tà khí lại trở về vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Hoảng loạn làm gì chứ? Chân tướng không phải sẽ nhanh chóng rõ ràng thôi sao.
Một vài bóng trắng bước vào phòng, màu áo blouse lượn lờ bay phấp phới trong gió. Nổi bật nhất là nam nhân đi đầu tiên, thân phận có lẽ cao hơn những người còn lại, hắn ta bước từng bước về phía Hoa Anh Túc đang nằm trên giường bệnh.
Hoa Anh Túc lẳng lặng nhìn nam nhân đứng cách mình tầm một mét. Thân hình thon dài trong chiếc áo blouse trắng, khí chất bất phàm, tư thái nhẹ nhàng phiêu dật, tựa như một đóa hoa nhài trắng tinh khiết tươi mát nổi bật trên gương mặt cực kỳ trẻ tuổi. Đích thị là một nam nhân tuấn mỹ vô trù. Bất quá ánh mắt của hắn ta nhìn thân thể này ----
Hắn ta không ưa gì chủ nhân thân thể này, có thể nói là chán ghét cũng rất đúng. Đôi mắt không hề dịu dàng, ngoài phức tạp ra cũng chỉ có khinh thường. Còn lại đều là hư tình giả ý. (1)
Nhưng, khi hắn ta chậm rãi tiến về phía cô. Bản thân không tự chủ mà rụt người lại. Hoa Anh Túc sợ hãi người khác đụng vào mình, cảm xúc lúc ấy phải nói là cực kỳ buồn nôn. Cô chính là kiếp trước bị người khác cưỡng bức, sau đó tan nát và tuyệt vọng mới nhảy lầu tự vẫn. Nghĩ đến đây, thân người yếu ớt co rúm của Hoa Anh Túc run lên. Đôi mắt bạc sắc lạnh léo lên tia tà khí, oán hận một loại diêm dúa tà ác.
" Anh muốn làm gì? " Mơ hồ giữa những câu nói, có mùi vị nghiến răng nghiến lợi, nồng đậm vị máu.
Tầm mắt sắc bén của Y Lộng Tuyết dừng lại trên người Hoa Anh Túc, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc, tìm tòi. Cô ta thật lạ, giống như vừa ngủ dậy liền biến thành một con người khác. Cô ta không còn vừa nhìn thấy anh đã bám dai như đĩa nữa mà đổi lại là sự dè chừng và phòng bị. Chẳng lẽ giấc ngủ khiến cho một con người hoa si ngu ngốc như Hoa Anh Túc đây thay đổi sao? Quả thật buồn cười, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Hoa Anh Túc, cô sống lại cũng coi như là một kỳ tích đấy. Để xem cô lại bày ra chiêu trò gì để quyến rũ tôi. Động tác Y Lộng Tuyết vô cùng dịu dàng, trong đôi mắt là ý cười ấm áp, trộn lẫn một vài tia trào phúng lạnh như băng không chút che giấu. Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng:
" Tam tiểu thư, tôi đây chỉ là muốn kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô mà thôi. "
Bàn tay thon dài, từng đầu ngón tay xinh đẹp như băng ngọc chạm vào vai cô. Đầu Hoa Anh Túc đau điếng, một vài hình ảnh mơ hồ như dòng điện xẹt qua trong đầu. Mùi vị tình dục, bàn tay xuồng xã của lũ đàn ông rách nát chạm vào người cô. Tiếng cầu xin vô lực yếu ớt, tiếng thở dốc rên rỉ kích tình. Đây chính là khoảnh khắc nhục nhã cuối cùng trước khi bản thân nhảy xuống từ cửa sổ tầng mười hai, kết thúc sinh mệnh hèn mọn của chính mình sau hơn ba mươi năm trôi dạt khắp nơi, tồn tại không mục đích trên cõi đời này. Ngay lập tức, cơ thể Hoa Anh Túc liền phản ứng, cô hất mạnh cánh tay hắn ra khỏi người mình, ép sát vào đầu giường, khẩu khí như một con thú hoang, gằn giọng:
" Đừng chạm vào tôi. " Giống như chạm phải một loại đả kích gì. Cô đột nhiên ôm đầu mình, khiến cho mái tóc đen rối nay lại càng thêm bù xù, cả cơ thể run lên kịch liệt, đầu liên tục bị cảm giác đau đớn tấn công sau đó nhanh chóng dồn lên đại não mà, ký ức ghê tởm đó thật sự như một mũi tên độc đâm xuyên qua trái tim vốn không lành lặn của bản thân, mãi mãi để lại những vết sẹo sâu hoắm không bao giờ có thể xóa nhòa. Ngón tay mảnh khảnh bấm sâu vào da thịt, thoáng chốc mùi máu tươi đã nồng nặc trong không gian.
Y Lộng Tuyết bị hành động của cô làm cho kinh ngạc. Không ngờ chỉ mới chạm vào thôi mà phản ứng của cô lại kịch liệt đến như vậy làm cho hắn không thể ngờ đến. Rõ ràng mỗi ngày cô ta không phải đều mong muốn mình chạm vào sao? Tại sao lúc này, lại giống như đang sợ hãi? lẫn chán ghét? còn có --- căm hặn? Phải, chính là căm hận. Đối với Hoa Anh Túc như vậy, hắn có chút không quen, hoàn toàn không quen. Tầm mắt trở nên mơ hồ, trái tim không tự chủ được mà đập ngày càng nhanh.
Trong đầu liền khẳng định cô ta không phải giả vờ ----
" Nhịp đập của bệnh nhân đang ngày càng yếu. " Tiếng tút tút của máy đo nhịp tim không ngừng hò hét, bên tai hắn vang lên giọng nói gấp gáp của một bác sĩ.
" Mau... mau cho cô ấy thở ống dưỡng khí. " Khuôn mặt hắn giờ phút này đã không còn ý cợt nhã trêu đùa nữa, mà đây chính là dáng vấp của một bác sĩ có bổn phận chăm lo cho bệnh nhân của mình. Trong đôi mắt đen là sự thâm thúy cùng nghĩ ngợi được che lấp dưới một dung mạo họa thủy sâu xa khó đoán.
Chú thích:
(1) Hư tình giả ý: Giả dối, không có ý tốt.
/2
|