Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Chương 103: Độc chiếm nhà anh

/122


Sau khi về nước, Thiên Nghi đón taxi về nhà mình. Hoàng Khang định đưa cô về nhưng Thiên Nghi từ chối ngay, do đi đường xa nên anh cần nghỉ ngơi nhiều. Bạn Hoàng Khang nghe lời đành ngoan ngoãn về nhà.

Bước vào cổng đã thấy Boo chạy ra cửa nguẫy nguẫy đuôi. Thiên Nghi bỏ vali xuống rồi ôm Boo vào lòng, dạo này Boo ăn thịt của nước Mĩ, uống sữa tươi sản xuất từ Mĩ, coi ra nó tăng lên mấy kí nữa rồi.

"Boo... đừng có liếm nữa, dơ lắm... Boo mới ăn phải không? Buông Hai ra cái đã... Boo!"

"Boo Boo..."

Boo nghe tiếng Nun nó liền chạy vào trong, Nun bỏ thức ăn xuống chén cho Boo rồi đi ra kéo vali vào nhà cho Thiên Nghi.

"Hai..."

"Ừm."

Nun nhìn vào phòng có ý ra hiệu cho Thiên Nghi rằng tình hình không ổn lắm. Thiên Nghi gật đầu rồi đi vào trong, cô Lan đang ngồi trên giường vẻ mặt trầm ngâm.

"Cô... cô mới về sao?" Thiên Nghi ngồi xuống cạnh giường rồi choàng lấy tay cô Lan, cô hừ một cái rồi quay lại, ngắm nghía khuôn mặt gầy gò của Thiên Nghi, lắc đầu: "Mới có không gặp chưa tới ba tháng mà con thành ra như vậy sao hả?"

"Ờ... Con…giảm cân mà."

Cô Lan thở dài não nề rồi vỗ nhẹ lên vai Thiên Nghi: "Hoàng Khang sao rồi? Khỏe hơn chưa?"

"Anh ấy cũng vậy thôi... Nhưng cô à... con..." Làm sao nói cho cô Lan rằng Thiên Nghi muốn dọn đến sống cùng Hoàng Khang, biết chắc là cô sẽ từ chối, Thiên Nghi càng khó nói ra, cô cứ ấp a ấp úng mãi. Đến khi cô Lan hắng giọng.

"Con suy nghĩ kĩ chưa?"

"Dạ. Con sẽ sống cùng Hoàng Khang, dù thời gian... thời gian ngắn thế nào đi nữa, con cũng sẽ bên cạnh anh ấy... Cô ơi, lúc dượng bị tai nạn, cô đã không ngại khó nhọc mà chăm lo cho dượng, cô yêu dượng nên xin cô hãy hiểu cho con. Con bất hiếu không trả được công nuôi dưỡng của cô... xin lỗi cô." Cô cháu nhỏ đã khịt mũi sắp khóc, cô Lan liền ôm lấy Thiên Nghi vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc đã được bím gọn ra sau: "Ngoan... chỉ cần con vui là được, nếu con đã quyết định thì cô không cản, hãy ở bên Hoàng Khang trong thời gian này...."

Thiên Nghi gật gật đầu, vòng tay ôm chặt cô của mình.

Người cô ấy chỉ biết thở dài, cô lo cho Thiên Nghi, họ sống chung như thế, nếu không may cuộc phẫu thuật đó không thành công, Thiên Nghi sẽ ra sao đây? Nhiều khi ý nghĩ ngăn cản Thiên Nghi lại xuất hiện, cô Lan đang định mở lời nào đó khuyên ngăn thì lại không nỡ.

Mỗi lúc nhớ đến từng lời từng chữ Hoàng Khang nói với mình vào hai tháng trước. Thời gian mà mọi người tưởng rằng kẻ bạc tình như Hoàng Khang đã cao chạy xa bay tìm hạnh phúc mới.

Trong một quán cà phê, cô Lan theo như lời hẹn đến, thấy Hoàng Khang đã chờ sẵn, cô vào ngay vấn đề.

"Cậu hứa với tôi ra sao mà dám bỏ rơi Thiên Nghi? Giờ còn mặt mũi đến tìm tôi hả?"

"Con yêu Thiên Nghi."

Cô Lan cười khẩy rồi chậm rãi nói từng từ như con dao cắt từng lát thịt trên người Hoàng Khang: "Lúc nào cũng nói yêu nó, cậu không cho Thiên Nghi đi Mĩ với tôi, lúc ấy cậu hứa gì, cậu đã hứa gì hả? Còn bây giờ mỗi khi điện thoại về, tôi chỉ nghe thấy giọng nói của cháu gái mình mà nghẹn đắng lòng, nó bảo là không sao. Chia tay thì thôi, nó nói nó sẽ tìm người hợp với nó hơn, còn nữa, Thiên Nghi còn bảo tôi đừng trách cậu. Nhưng có bao giờ cậu nghĩ rằng tình đầu của đứa trẻ ngốc đó thành ra như thế thì liệu nó có thể yêu được người thứ hai?"

Hoàng Khang đặt hai tay mình lên bàn, cúi mặt không dám trả lời những lời trách mắng mà anh đáng phải chịu.

"Cậu nói đi. Tình yêu của cậu chỉ có thế thôi sao? Để Thiên Nghi yêu cậu một lòng một dạ rồi chà đạp, vứt bỏ nó như món đồ chơi. Cậu có trái tim không? Cậu không thấy hối hận à?"

"Cô, con yêu Thiên Nghi là chuyện không bao giờ thay đổi. Con... con không bao giờ muốn xa cô ấy."

Cơn tức của cô Lan càng bốc lên đến tận đỉnh đầu, mặt cô đỏ bừng rồi nhìn Hoàng Khang đầy căm thù: "Còn dám nói yêu nó sao? Cậu! Cậu! Thiên Nghi tại sao nó lại ngốc như thế chứ?"

"Con không ở bên Thiên Nghi được nữa."

"Vì sao?"

"Con sắp chết rồi."

Như sét đánh ngang tai, cô Lan hỏi lại lần nữa: "Cậu nói gì?"

"Con bị bệnh tim bẩm sinh, con không thể bên Thiên Nghi được, nếu đợi đến lúc con chết đi, Thiên Nghi sẽ rất đau lòng, thà để cô ấy hận con thì con sẽ an tâm hơn nhiều."

Giọng cô Lan run rẩy, đúng thật nhìn sắc mặt Hoàng Khang không lấy gì làm tốt, mà anh cũng không có lí do để nói dối cô Lan nữa.

"Hoàng Khang... Tại sao vậy... Chia tay với Thiên Nghi vì lí do này ư?"

"Con không phải đến tìm cô để biện hộ cho mình, chỉ là, con đã từng bảo đảm với cô sẽ yêu thương Thiên Nghi, giờ con không làm được, con xin lỗi cô... Thật lòng xin cô tha thứ."

Ngay thời khắc đó, cô Lan tin tưởng tuyệt đối vào sự lựa chọn của Thiên Nghi, cô bé đã không chọn nhầm người. Hoàng Khang bay từ NewYork đến bang B chỉ để nói lời xin lỗi, anh còn xin cô Lan đừng bao giờ nói với Thiên Nghi chuyện này. Bởi thế lúc những cuộc điện thoại sau đó, cô không còn mắng Hoàng Khang cho Thiên Nghi nghe nữa, cô chỉ im lặng mà an ủi Thiên Nghi, kêu cô cháu gái bỏ qua chuyện đó mà chuyên tâm học hành.

*****

Thiên Nghi vào phòng thu dọn đồ đạc, cô sắp từng khung ảnh đã bị ném vào kho lại, lau chùi kĩ lưỡng từng cái rồi đưa vào trong vali.

"Hai. Lần này mẹ với em ở lại ba tháng."

"Nun xin nghỉ học bên đó lâu như vậy được hả?"

"Việc học ở nước Mĩ theo khóa, em đổi khóa rồi. Anh Khang á... vài hôm nữa em đến thăm anh chị được không?"

Thiên Nghi kéo Nun ngồi xuống cạnh mình, nắm lấy tay Nun rồi mỉm cười: "Hoàng Khang rất nhớ em, anh ấy còn đang làm cho em một con chuột con bằng đá quý nữa đó."

"Anh Khang biết khắc đá quý sao?"

"Ừm... chị cũng vừa biết, Hoàng Khang làm gần xong rồi, vài hôm nữa em ghé qua đó, có lẽ sẽ xong thôi."

Nun năm nay lên lớp mười nên dáng người vô cùng xinh xắn, gương mặt càng thanh tú với những đường nét như các mỹ nhân cổ đại trong bộ ảnh sưu tập của con bé. Thời gian nhanh thật, mới ngày nào chị em còn cãi nhau in ỏi, giờ ai nấy cũng có suy nghĩ, lý tưởng riêng.

"Vương Tuấn có đến tìm Nun không?"

Nghe đến cái tên này, mặt Nun đỏ bừng, con bé cúi cúi đầu: "Anh… anh ấy…bảo khi nào em lớn mới được phép ở bên cạnh anh ấy. Anh Tuấn nói sẽ chờ em lớn…"

"Ừm… Vậy bây giờ Nun cố học hành đi. Hoàng Khang nói lúc nhỏ Vương Tuấn học rất giỏi."

Con bé gật mạnh đầu, quyết tâm nhìn Thiên Nghi.

Nun lớn thế này rồi… Cả yêu cũng biết rồi. Thời gian ơi… Sao mà trôi nhanh quá.

Nun thấy Thiên Nghi thở dài nên xà vào lòng chị mình, giọng nũng nịu như trước kia: "Hai... em chúc Hai và anh Khang mãi hạnh phúc, sau này đợi anh Khang khỏe rồi, Hai nhớ sinh cho em một đứa cháu nha? Cháu gái đi, tiểu Nghi Nghi, em sẽ dạy cho nó múa ba lê."

Liệu cuộc sống đó có đến với Thiên Nghi?

Dọn dẹp xong mọi thứ, Tuấn Nguyên cùng Hồng Ngân đến nhà đón Thiên Nghi. Trước khi đi, cô Lan mắt đã đỏ hoe như tiễn con gái về nhà chồng, Thiên Nghi mít ướt làm sao mà không khóc được, chỉ có điều, có một người vẫn đang chờ cô.

Việc Hoàng Khang và Thiên Nghi quay về bên nhau làm mọi người vừa vui mừng, vừa lo âu. Tiểu Quỳnh vừa nghe Hoàng Khang quay về, cô còn ôm mối hận chưa trả thay bạn thì nghe Gia Minh tường thuật về nguyên nhân, đầu đuôi sự việc.

Thế là mấy cú đấm định sẵn không còn dịp trổ tài, ngược lại tâm trạng ai nấy đều thấp thỏm không yên.

Tuấn Nguyên và Hồng Ngân sau khi đưa Thiên Nghi đến trước cổng thì đã vội đi về, không dám làm phiền không gian riêng hiếm hoi của họ. Thiên Nghi một tay kéo vali, một tay cầm túi xách, vai mang balô. Vào đến cửa đã làm Hoàng Khang giật mình nhém rơi luôn cả điện thoại.

"Em... em... mang gì mà nhiều thế?" Miệng nói vậy nhưng tay đã lấy hết những thứ đó ra khỏi người của Thiên Nghi. Hoàng Khang nhìn đống đồ được đặt gọn ràng, anh chỉ vào nó: "Thiên Nghi. Này là sao?"

"Sao là sao?" Cô tự rót cho mình ly nước ép trái cây rồi bình thản nói: "Cô giận em quá đuổi em đi luôn rồi."

Hoàng Khang kéo cô ngồi xuống sofa rồi chau mày: "Anh đang nghiêm túc."

"Nói thế nào đây? Cô quyết định gả em cho anh rồi? Hôm nay tiễn em về nhà chồng."

Sắc mặt Hoàng Khang thay đổi, anh vẫn đăm đăm nhìn cô, không nói ra lời. Thiên Nghi bẹo hai má anh rồi mỉm cười: "Sao đây? Không đồng ý hả? Em vì anh mà cả gia đình cũng bỏ, anh định đuổi em như lúc bên Mĩ sao? Nói cho anh hay, em sẽ ở đây. Không những thế, em còn muốn dành phòng với anh, Hoàng Khang, anh ra phòng khách ngủ đi, nhường cho em phòng của anh được không? Anh biết đó, giường của anh rất..."

"Thiên Nghi!"

Cô giật mình khi Hoàng Khang lại gọi cô nghiêm trang, trịnh trọng như thế: "Sao thế?"

"Em về nhà em đi." Nếu mỗi đêm mà cứ thấy em mặc đồ ngủ nằm trên giường, anh không bị bệnh tim chết thì cũng bị ức chết mà chết.

Tất nhiên, vế sau, Hoàng Khang đã lượt bỏ. Thiên Nghi trừng to hai mắt lên hết cỡ, cô bỏ ly nước cam xuống bàn, không chút nhúng nhường.

"Tại sao chứ? Em bị cô đuổi đi rồi, phòng em Nun chiếm rồi. Em chỉ còn mỗi nhà anh mà đến thôi."

"Anh mua nhà khác cho em."

"Em thích nhà anh."

"Em định thế thật hả?"

"Tất nhiên rồi."

"Rốt cuộc em muốn gì? Này này... em đi đâu thế?" Chưa để Hoàng Khang nói hết, Thiên Nghi vội xách đồ đạc của mình, chiếm đóng phòng anh. Hoàng Khang đuổi theo lên tới tận trên lầu, Thiên Nghi đã chốt cửa. Anh vỗ nhẹ vào cửa: "Em không về thật sao?"

"Không! Em muốn ngủ, anh về phòng anh đi!"

"Nhưng phòng này là của anh."

"Bây giờ nó là của em."

"Em cứng đầu quá..." Đến giờ anh mới phát hiện e đã muộn quá rồi.

Thiên Nghi nằm sấp xuống giường, ôm chăn. Lần này tuyệt đối cô không cho phép anh lừa cô rời xa anh nữa.

Hoàng Khang quay xuống nhà nấu bữa tối, mới có bảy giờ mà ai đó đã đóng chặt cửa muốn ngủ, chắc lại chưa ăn gì.

Lát sau, Thiên Nghi nấp sau bức tường rồi thò đầu ra. Chắc anh lên phòng ngủ rồi, cô sắp đói chết thôi. Heo háo ăn lại chạy lật đật, nhón từng bước chân trần đi xuống bếp. Trên bàn toàn là thức ăn, một bàn ăn vô cùng thịnh soạn. Thiên Nghi ngồi nhanh xuống ghế, với tay xé cái đùi gà rồi bỏ vào miệng, ngạm không thương tiếc, chẳng thèm lo cho những món này là ai nấu.

Bỗng dưng phát hiện có gì đó khác lạ, Thiên Nghi ngước mặt lên thì Hoàng Khang đã ngồi đối diện, anh chống tay lên cằm, cười cười nhìn cô.

"Em... đói."

"Anh nấu cho em ăn đó."

Cô quên mất ý tứ mà nhe răng cười với anh, trong khoang miệng vẫn còn thịt gà chưa nhai xong.

"Anh cũng ăn đi!"

"Anh không đói, em ăn đi."

Quả nhiên tài nấu nướng của Hoàng Khang không chê vào đâu được, bao tử của Thiên Nghi sắp vỡ mà vẫn cố nhét vào bụng mấy miếng thịt sườn còn dư lại, phí phạm của trời là một tội lớn. Ăn no nê, Thiên Nghi uống một ngụm nước lọc, sảng khoái vươn vai.

"No quá rồi... Hoàng Khang, em sẽ thành heo mất." Cô vỗ vỗ vào bụng mình, nheo mắt nhìn người đối diện vẫn chống cằm nhìn mình: "Sao thế? Mặt em dính gì à?"

Thiên Nghi sờ khắp mặt, vẫn đâu có gì. Hoàng Khang mỉm cười đứng dậy dọn bát đũa, không chịu lên tiếng.

"Hoàng Khang…Lại có chuyện gì sao? Anh đừng cười kiểu đó, nhìn gian tà kinh khủng. Y như mấy yêu râu xanh thích dụ dỗ phụ nữ."

Tay đang dọn bát đũa ai đó ngừng lại, anh nhìn dáng vẻ Thiên Nghi lúc này, cô mặc bộ đồ ngủ hình Doraemon trông rất đáng yêu, tóc thắt bím hai bên lại lộ rõ vẻ ngây thơ, ai kia đang chớp mắt nhìn anh.

"Em đi ngủ đi, nhớ khóa cửa."

Thiên Nghi gật đầu rồi đi thẳng lên lầu. Chưa đầy năm phút sau, cô chạy ào xuống thở hổn hển, kéo Hoàng Khang ra khỏi bếp.

"Anh nghỉ đi, để em rửa." Thiên Nghi chui ngay vào bếp, rửa đống bát đã được Hoàng Khang chà sạch. Anh lấy khăn lau tay rồi ra phòng khách ngồi, bật tivi lên xem, xem người đang rửa chén trong bếp.

Nếu lúc ngồi trong phòng không đọc tin nhắn của Ngọc Diệp, Thiên Nghi cũng quên mất mình đến nhà anh để làm gì. 'Nghi có nấu cơm cho Hoàng Khang ăn không? Đừng cho anh ấy ăn trứng không đó, phải bồi bổ cho Hoàng Khang. Đừng bắt người ta hầu hạ Nghi nhớ không?' Ôi, cô quên mất, vậy mà cứ thản nhiên như mình được mời đến làm khách quý, Thiên Nghi là ăn vạ ở đây chứ không phải Hoàng Khang muốn cô đến. Cái đó, là do cô tự suy diễn.


/122

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status