Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Chương 12: Vì ích kỉ mất cả tình bạn lẫn tình yêu.

/122


***** "Băng thấy Hoàng Khang thích Nghi đó..."

Thiên Nghi đang ngồi ăn bánh, ôm lap top, nghe Hải Băng nói thế liền bật cười thật lớn, chẳng quan tâm.

"Đừng nói chuyện không có, trên đời này Nghi chỉ có thể yêu mỗi mình ngựa trắng thôi."

"Vậy Nghi định không yêu nếu ngựa trắng không xuất hiện hả?"

Thiên Nghi dừng không đưa con chuột qua lại màn hình lap top nữa, đậy nó lại, bỏ bánh xuống, cô nhìn Hải Băng, cặp mắt to tròn ngây thơ của Hải Băng đáng yêu biết mấy.

Tìm gặp ngựa trắng rồi, nhưng đó không phải ngựa trắng của Thiên Nghi. Cô cười trong nhiều cay đắng: "Rồi đây ngựa trắng sẽ lại xuất hiện, Nghi tin rằng trên đời sẽ có thêm ngựa trắng thứ hai."

"Vậy ngựa trắng thứ nhất Nghi tìm thấy rồi sao?"*****

******

Tuần sau cây cỏ như thay áo mới, đã gần đến lễ tình nhân. Năm nay chắc Thiên Nghi lại cô đơn lẻ loi ở nhà gặm bánh mì nữa rồi. Nhật Hoàng ngày càng làm Thiên Nghi chú ý, cậu ấy rất có tài và tốt bụng. Nhưng cô đã quá nhút nhát, chẳng dám bày tỏ điều gì hết, khác với trước khi tìm thấy ngựa trắng. Cô từng lớn tiếng hứa trước đám bạn, khi bản thân tìm được ngựa trắng thì cô sẽ thẳng thắn bám theo anh, giống trong mấy quyển tiểu thuyết hay bộ phim Hàn lãng mạn. Khó khăn lắm! Nói thì dễ nhưng làm lại là chuyện khác, nó quá khó khăn.

"Tránh ra!"

"Còn giận hả? Tôi chỉ đùa tí thôi, có cần giận dai vậy không?"

Hoàng Khang nghĩ đó là chuyện nhỏ nhưng người trọng ngựa trắng như Thiên Nghi thì chẳng nghĩ thế, cô bắt đầu thấy Hoàng Khang thật khó ưa vì lúc nào cũng kiếm chuyện với mình, nhưng lí do đơn giản nhất là Thiên Nghi vẫn còn thù vụ thư tình đó. Bước ngang Hoàng Khang, Thiên Nghi tự mình lẩm bẩm trong miệng.

"Cái tên này, theo mình hoài vậy trời, đồ hắc ám sao chổi xui xẻo."

"Này ngốc, giận thật sao? Nghi!"

"Ê, không thân thích nên đừng gọi tên."

Hoàng Khang đi theo Thiên Nghi dọc hành lang, bỗng đi ngang một chàng lãng tử trong lớp anh, mọt sách chuẩn thư sinh nhất trường – Gia Minh.

"Khang!"

"Gì?" Hoàng Khang trả lời ngắn ngủn, khác lúc nói chuyện với Thiên Nghi, luôn nói nhiều và tìm cớ để nói. Gia Minh quay nhìn Thiên Nghi đang đứng cạnh thằng bạn thân của mình, trông khá thân mật khi Hoàng Khang cứ đứng sát vào Thiên Nghi.

"Bạn gái sao?"

"Không phải!" Thiên Nghi phản ứng ngay tức thì, Hoàng Khang thì mỉm cười đắc chí, đáng lẻ anh phải là người phủ nhận chuyện này, vì anh là hot boy mà, đi hẹn hò với một người không thuộc hot girl ban B cả ban A như cô thì chắc là mất mặt lắm.

"Ừ, không phải đâu... Nghi ngốc sao có tiêu chuẩn làm người yêu tôi." Nhưng làm vợ thì được.

Hoàng Khang nói mà nhìn sang Thiên Nghi, anh lại cười, hình như lần nào gặp cô anh cũng cười, nụ cười rất nhiều ngụ ý, nụ cười như muốn nói lên điều gì đó với Thiên Nghi nhưng không thể.

Thiên Nghi ghét nhất cái tên Nghi ngốc, từ nhỏ đến lớn có ai chửi Thiên Nghi ngốc đâu, cô thông minh lanh lợi thế cơ mà. Lúc nghe Hoàng Khang nói mình là Nghi ngốc, Thiên Nghi đã muốn đấm vào mặt anh một đấm, nhưng lí trí bảo cô không nên làm thế, chuyện gì cũng phải nghĩ tới hậu quả, hắn ta là hot boy ban B đó, là ban B đấy, không đụng được.

Giờ ra chơi ở trường, Thiên Nghi đang ngồi đọc tiểu thuyết thì Hải Băng đến dựa đầu vào vai cô.

"Lại sao nữa rồi?"

"Băng định tỏ tình."

"Với ai?"

"Anh chàng hôm trước kể với Nghi đó."

Thiên Nghi bơ ra khi nghe quyết định của bạn, từ khi quen biết Hải Băng, Hải Băng với Thiên Nghi chỉ là người lo cho hoài bão trở thành ngôi sao, không bao giờ Hải Băng nhắc đến chuyện tình cảm, vốn thuộc típ người không thích vòng vo phức tạp, chuyện gì cũng làm rất gọn gàng nhanh chóng, khác với Thiên Nghi lề mề chậm chạp.

Một tuần qua, ngày nào Nhật Hoàng cũng tìm đến Hải Băng, hai người nói chuyện với nhau rất hợp, dần dần anh dễ dàng cướp mất trái tim Hải Băng như đang đánh cắp trái tim Thiên Nghi. Mọi thứ trở nên trớ trêu với cả Thiên Nghi và Hải Băng...

Đến ra về, Thiên Nghi cùng Hải Băng và Tiểu Quỳnh đi chung với nhau, ra tới cổng mọi người nói chuyện vui vẻ, không học buổi chiều nên cả ba người định qua trường The First gặp Đại Phong cùng Ngọc Diệp đi ăn uống. Ai ngờ vừa khỏi cổng được vài bước thì Tiểu Quỳnh bị ai đó giữ chặt bàn tay.

"Anh đến đây làm gì?"

"Bố em nói hôm nay em đến nhà tôi ăn cơm."

"Không cần, hôm nay tôi bận rồi..."

Kỳ Dương quay nhìn Thiên Nghi và Hải Băng đang đứng trơ ra nhìn cả hai người đang níu kéo.

"Hai em có thể cho anh mượn Tiểu Quỳnh một ngày được không?"

"Anh cứ đem nó đi đi." Thiên Nghi cười nhìn Kỳ Dương và quên rằng Tiểu Quỳnh đang tức tối biết nhường nào.

"Thiên Nghi!" Tiểu Quỳnh tức giận la lên, Hải Băng cười với Tiểu Quỳnh .

"Nghe lời chồng đi Quỳnh. Băng với Nghi về à... bye bye..."

Tận mắt nhìn hai đứa bạn lên xe và đạp nhanh ra khỏi đó, Tiểu Quỳnh nhìn theo rồi nhìn sang Kỳ Dương đang nắm chặt tay mình.

"Tôi không đi."

"Không đi em sẽ hối hận, đến lúc đó đừng tìm tôi."

"Hối hận?" Tiểu Quỳnh suy tư trước lời nói của anh, đầy ẩn ý. Kỳ Dương trầm tĩnh như một người lớn thật sự, điều đó làm Tiểu Quỳnh bị cuốn hút.

Trưa nay đến nhà Kỳ Dương, Tiểu Quỳnh không quên cởi giày ra, bỏ tập da xuống ghế. Cô nghĩ mình phải chịu cực hình trong bếp rồi, nhưng không, thức ăn được Kỳ Dương chuẩn bị chu đáo trong bếp.

"Em ngồi xuống bàn đi, sắp xong rồi."

Bao ngỡ ngàng bắt đầu làm đầu Tiểu Quỳnh như lạc vào mê cung: "Bộ anh định kết hôn với tôi thật sao?"

"Ừ." Kỳ Dương cười nhẹ nhưng khi thấy sắc mặt Tiểu Quỳnh thay đổi ngay sau tiếng 'ừ', anh đã nói vào ngay: "Đợi em đủ hai mươi tuổi và tất nhiên phải có sự đồng ý của em."

"Anh nói thật hả? Chắc không lừa tôi chứ?"

Tiểu Quỳnh nhìn Kỳ Dương đầy hoài nghi, Kỳ Dương nghe Tiểu Quỳnh hỏi thế, để cô yên tâm, anh biết chắc cô chưa thể nào tin một người xa lạ như anh, anh cũng thừa biết hôn nhân là hạnh phúc cả đời người. Biết thế nên bây giờ anh đang tìm cách làm cô tin anh đây.

"Ăn đi, tôi không thích em nói tôi là kẻ tiểu nhân lợi dụng em, bây giờ yên tâm mà ăn, trong đây không có độc cũng chẳng có thuốc mê như trong mấy cuốn kinh dị em đọc đâu..." Anh đưa cô cây nĩa, môi hé nhẹ lộ nụ cười dịu dàng tình cảm. Anh nghĩ rằng mình đã Tiểu Quỳnh, cá tính và đầy sức hút, mỗi người mỗi sở thích mà, nếu Đại Phong thích Ngọc Diệp tiểu thư ngang bướng, Nhật Hoàng thích Hải Băng dịu dàng nữ tính, thì Kỳ Dương lại thích Tiểu Quỳnh mạnh mẽ cứng đầu.

Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược với cô tưởng tượng, trước kia, cô luôn một mực cho rằng người tên Triệu Kỳ Dương là kẻ xấu xa, xấu xí và là một tên biến thái trâu già thích gặm cỏ non. Hiện thực, Kỳ Dương – vị hôn phu của Tiểu Quỳnh là một chàng trai lịch lãm, khôi ngô và đầy nét phong độ chuẩn mực.

Hôm nay Valentine lần thứ mười bảy, Thiên Nghi vẫn cô đơn một mình không có ngựa trắng ở bên, nhóm Ngũ Long Công Chúa của Thiên Nghi luôn giữ trọn lời hứa, Valentine phải dành cho nhau, trừ khi nào ba trong số năm đứa đều có người yêu mới hủy bỏ lời hứa đó.

Giờ này, tình nhân ngoài đường bên nhau tấp nập, riêng tại nhà Ngọc Diệp, năm đứa con gái đang cùng nhau chuẩn bị bữa tối để lên sân thượng mở tiệc, mọi thứ đã chuẩn bị, món ngọt món mặn gì cũng có, nước ngọt, nước trái cây và các món ăn linh tinh đã đầy bàn, cái bàn tròn trên sân thượng hôm nay phải mệt nhọc với năm cô gái này rồi. Hải Băng cùng Thiên Nghi đang xếp trái cây ra dĩa, còn Ngọc Diệp thì trang trí các món ăn, có Tiểu Quỳnh và Lam Linh thì lo phần trang trí xung quanh. Họ tổ chức mừng Valentine như mừng sinh nhật, làm thế để an ủi cho mấy người độc thân thôi, chứ Ngọc Diệp thì chẳng quan trọng gì ngày này.

"Diệp, giờ này ở đây không sợ anh Phong đi với cô khác sao?"

Hải Băng giả vờ ngây thơ hỏi Ngọc Diệp đang say mê trang trí mấy món bánh ngọt, nghe Hải Băng hỏi thế Ngọc Diệp chẳng nói gì ngoài việc cười mỉm.

"Trời ơi, Băng lo cho con Diệp làm gì, sợ ai chứ khỏi sợ anh Phong si tình nhà mình. Mình nói phải không Linh?" Tiểu Quỳnh chen vào.

"Tất nhiên, Diệp là có phúc nhất đó."

"Nghi thấy tội anh Phong nhiều hơn..."

Ngọc Diệp liền lên tiếng khi thấy Thiên Nghi nói vậy: "Hẹn hò với Diệp là anh ấy hạnh phúc mới đúng. Mà công nhận anh Phong rất chu đáo, biết hôm nay Diệp không đi được nên cả ngày hôm nay anh ấy dẫn Diệp đi rất nhiều nơi, mua rất nhiều quà."

"Nghi thấy quà hay không đâu có quan trọng, vấn đề là tình cảm kìa."

Ngọc Diệp chưa bao giờ trân trọng thứ gì, điều cô cần là cái kiêu của người con gái, sự hơn kém từng chút một. Cũng có lẽ chính vì cái tính cách đó mà sau này Ngọc Diệp phải giam mình trong hối tiếc và đau khổ.

Ăn uống xong, năm đứa nằm dài ra giường gỗ trên sân thượng, chưa dọn thức ăn trên bàn, ngày mai trước khi bà Lưu về thì phải lau dọn lại nhà cửa.

Chuyện đó là ngày mai, còn hôm nay, nhà tiên tri Ngọc Diệp trổ tài bói toán, bộ bài năm mươi hai lá được bày ra đầy giường.

"Cho tôi nè." Lam Linh lấy tay rút một lá bài, ngay con năm rô: "Sao hả Diệp yêu quý?"

"Số năm tốt lắm, nhưng Linh nên bớt suy nghĩ linh tinh đi, vậy thì trong lòng sẽ nhẹ nhỏm hơn nhiều đó. Hiểu không?"

"Ừm... tôi biết rồi."

"Vậy còn hy vọng thoát khỏi trường kinh tế của mình thì sao hả?"

Ngọc Diệp nhìn xuống lá bài trên tay Tiểu Quỳnh: "Quỳnh hả? Đi lo mà lấy anh Kỳ Dương của Quỳnh đi! Yên phận làm vợ hiền thì tốt hơn."

Mặt Tiểu Quỳnh xụ xuống còn bốn người kia thì ngả ngửa cười đến không biết trời trăng gì cả. Hải Băng nhẹ nhàng rút cho mình một lá bài, là số chín.

"Số chín là số có sao đào hoa chiếu vào đó, lần này chắc anh chàng được Băng để ý sẽ yêu Băng thôi, nhưng sao trong số chín có cái gì đó buồn buồn, tình cảm lần này không ít gian nan đâu..."

Thiên Nghi vỗ tay mình lên tay Hải Băng an ủi bạn, rồi bản thân rút ra một lá, là lá ách, là con ách bích màu đen.

"Sao đen thui vậy... kì quá..."

"Không đen như Nghi nghĩ đâu, đây là may mắn đó, ngựa của Nghi xuất hiện rồi."

Ngọc Diệp nghiêm túc nhìn vào lá bài rồi nhìn sang Thiên Nghi đang ủ rủ. Bạn nào đó vừa nghe Ngọc Diệp nói vậy thì miệng liền nở nụ cười.

"Thật hả?"

"Nhưng là ngựa đen chứ không phải ngựa trắng."

Lần này đến lượt bốn người kia chọc quê Thiên Nghi, họ cười còn lớn hơn khi nãy cười Tiểu Quỳnh.

Ngọc Diệp nhìn lại lá bài màu đen đó, là tình cảm trong u tối, là đau buồn thê lương và kết cuộc ngang trái cho một mối tình say đắm.

Mãi mãi Thiên Nghi không tin, không tin ngựa đen có thể là hoàng tử, cô ghét màu đen vì nó tăm tối và chẳng có gì cuốn hút người khác cả. Tình yêu ấy… cô dành tất cả cho bạch mã hoàng tử rồi.

*****

"Chiều nay bạn không được vắng mặt."

"Để tôi cố gắng, nhưng quà tôi sẽ gửi."

Tuấn Nguyên vỗ mạnh xuống bàn: "Ai cần quà của bạn, bộ bạn nghĩ chỉ có bạn tặng quà cho tôi thôi sao? Tôi cần bạn đi kìa."

"Bạn nói gì vậy?" Lam Linh bất ngờ nhìn Tuấn Nguyên, anh thường ngày ít tỏ thái độ với ai, luôn trầm tĩnh tìm cách ứng phó với mọi tình huống, tự nhiên trong chốc lát Tuấn Nguyên lại phản ứng mạnh làm ai cũng phải bất ngờ.

"Ý tôi là tôi muốn thấy người tôi mời phải đi, không đi mất mặt lắm."

Hải Băng thì chìm sâu trong hạnh phúc bên Nhật Hoàng, Nhật Hoàng cũng như Hải Băng, nhẹ nhàng và trìu mến với đối phương, tình cảm biểu hiện không kín đáo cũng chẳng rõ ràng đúng nghĩa.

"Tặng cho Băng!"

"Cái này là gì vậy Hoàng?" Hải Băng nhìn xuống tay mình, Nhật Hoàng vừa bỏ tờ vé vào tay cô.

"Đây là vé mời đi xem ca nhạc trong một phòng trà mới mở. Tôi vừa về nên ít bạn, chỉ có mình Hải Băng là thân thiết thôi."

"Có thật Hoàng nghĩ tôi hợp đi với Hoàng không?"

"Nếu Băng không hợp thì ai sẽ là người hợp hơn đây? Mà dù có người hợp hơn thì tôi vẫn muốn đi cùng Băng."

Nhật Hoàng, Hải Băng, họ lại nhìn nhau mỉm cười, tiếng sét ái tình ngay lần đầu gặp đã ngày càng kéo họ lại nhau, tình yêu chớm nở như hoa hồng đơm nụ, ngọt ngào sẽ có và đắng cay cũng không thừa.


/122

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status