Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Chương Kết 6: Người ra đi, người ở lại. Ai đau khổ hơn ai? (tt)

/122


Cuối cùng Thiên Nghi cũng gắng gượng qua được, cô tỉnh dậy lần nữa thì đã tờ mờ sáng ngày hôm sau. Cô mở mắt, trong phòng có rất nhiều người, họ vừa thấy cô tỉnh đã chạy đến bên giường, vẻ mặt lo lắng và xúc động. Thiên Nghi không nói nổi nữa, cô cố cử động tay, Gia Minh hiểu ý nên nắm ngay bàn tay của Thiên Nghi.

"Em muốn nói gì?"

Cô không nói được, chỉ cử động ngón tay viết chữ vào lòng bàn tay của Gia Minh. Cô hy vọng, Gia Minh sẽ hiểu, cô tin anh sẽ hiểu cô muốn làm gì.

Đúng thật là Gia Minh hiểu, anh nói Thiên Nghi muốn đến cánh đồng hoa bồ công anh. Mọi người sững sờ, ai cũng thừa biết cánh đồng hoa năm đó đã bị phá hủy từ lâu. Làm sao còn tồn tại một cánh đồng hoa bồ công anh tự nhiên nào nữa. Nhưng Gia Minh lại không lo lắng, anh sắp xếp tất cả, đưa Thiên Nghi đi.

Lúc đến được một cánh đồng rộng lớn của hoa bồ công anh, ai cũng phải ngỡ ngàng với cảnh vật trước mắt. Thì ra Thiên Nghi đã có dự định từ trước, cô dẫn Gia Minh đến đây cũng vì biết rõ có ngày hôm nay.

Đỡ Thiên Nghi ngồi xuống thảm cỏ, Gia Minh để cô tựa vào lòng anh, anh gọi khẽ: "Thiên Nghi… Đến nơi rồi… Em tỉnh dậy đi…"

Mở mắt ra lần nữa, Thiên Nghi không còn thấy một mảnh đen tối mà là ánh sáng, là ánh sáng của buổi sớm bình minh. Môi cô cử động, khẽ cười.

Những người bạn đứng bên cạnh không ai lên tiếng, để không gian yên tĩnh cho Thiên Nghi, Nun không giỏi kiềm chế, chỉ có thể khóc lớn, tựa vào lòng Vương Tuấn mà khóc.

Gia Minh thì bình tĩnh hơn nhiều, anh tựa má mình vào tóc Thiên Nghi, đưa tay chỉ về bầu trời phía xa: "Em nhìn xem Thiên Nghi, lần trước em nói muốn giữ lại khu đất này, anh đã giữ lại giúp em. Còn bảo người mang bồ công anh đến đây trồng, anh nghĩ rằng em sẽ thích… Không ngờ tất cả là do em dự tính cho ngày hôm nay… Thiên Nghi… Em đóng kịch rất giỏi…"

Đương nhiên Thiên Nghi không sao trả lời, cô chỉ cử động tay, gõ nhẹ lên mu bàn tay Gia Minh. Anh biết cô muốn xin lỗi anh, nhưng anh không muốn chấp nhận câu xin lỗi này tí nào.

"Nghi à…" Hải Băng ngồi khụy xuống, nắm tay Thiên Nghi: "Nghi…"

Nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi người bật khóc, nước mắt như đê vỡ bờ, đồng loạt rơi xuống.

Tình bạn kéo dài suốt hơn hai mươi năm, nhìn bạn mình vui cười, buồn khóc, nhìn nó biết yêu, hẹn hò rồi chia tay. Chứng kiến Thiên Nghi gụt ngã rồi đứng lên, nay lại phải nhìn Thiên Nghi bỏ lại mọi người mà đi, bất cứ ai cũng không thể chịu đựng được.

Thiên Nghi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, lại nghiêng đầu nhìn ra xa. Sao cô vẫn không thấy anh?

Cô tin Hoàng Khang sẽ đến tìm cô, cô đang chờ anh đến đón cô.

"Hoàng… Khang..."

Đây là tiếng gọi cuối cùng trong cuộc đời Thiên Nghi, cô cố gắng dùng toàn bộ hơi sức mà gọi. Lại một cơn đau truyền đến, cô lại nôn ra một ngụm máu lớn, Gia Minh dùng tay đỡ lấy, anh đau lòng thét lên: "Thiên Nghi! Đừng mà! Thiên Nghi!"

Thiên Nghi dường như không còn nghe ai nói, tất cả mọi thứ xung quanh rơi vào tĩnh lặng. Cô cảm giác cơ thể mình nhẽ bẫng, toàn bộ tứ chi đều không còn nặng nề hay đau đớn, mảnh tối đen không còn, Thiên Nghi đã nhìn thấy ánh sáng, là một cánh đồng hoa màu trắng tinh khôi, người con trai đó ngày một bước đến gần cô… Chỉ một chút nữa thôi thì có thể nhìn rõ mặt người ấy rồi…

Ở đây mọi người thấy Thiên Nghi đã buông lỏng bàn tay, hai mắt cũng nhắm nghiền thì tất cả đều xúc động thét gọi Thiên Nghi. Cô không nghe thấy, vẫn buông xuôi mọi thứ để tìm đến ước mơ cô đã nuôi dưỡng suốt tám năm dài ròng rã.

"Thiên Nghi! Thiên Nghi!" Gia Minh gọi lớn, ôm chặt cơ thể đã không còn hơi thở của cô, anh cố gắng ủ ấm cho cô: "Làm ơn đi! Thiên Nghi!!! Anh xin em… Đừng mà Thiên Nghi…"

Rất lâu sau đã không còn âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng khóc vẫn vang vọng che lấp đi mọi thứ. Gia Minh đưa mắt nhìn ra phía xa, anh vẫn ôm Thiên Nghi trong lòng, mà rất nhẹ nhàng nói: "Chúc hai người hạnh phúc…"

Hoàng Khang! Nhất định phải đối tốt với Thiên Nghi… Nhất định…

Càng đến gần, cô càng hạnh phúc khi từng đường nét trên gương mặt ấy đều hiện rõ. Là anh, Hoàng Khang của cô, người mà cô đã khao khát gặp lại trong khoảng thời gian dài thống khổ.

"Hoàng Khang…"

"Nghi ngốc… Em đến rồi…"

Anh ôm lấy Thiên Nghi, cô vòng tay mà cảm nhận cơ thể của anh, đã chờ bao lâu, cuối cùng cũng có ngày gặp lại.

"Em rất nhớ anh… Hoàng Khang…"

Hoàng Khang ôm cô thật chặt, mãi mãi cũng không buông tay, anh dịu dàng bảo: "Chúng ta… sống chết không rời…"

Tám năm trước anh không chống lại được định mệnh mà đành chấp nhận rời bỏ cô. Tám năm sau, cô tình nguyện chịu mọi đớn đau để tìm đến bên anh.

Hai người trải qua bao trở ngại, ngăn cách giữa âm và dương, sống và chết. Nhưng tình yêu lại vượt lên sự vô hạn của thời gian để được bên nhau trường trường cửu cửu.

Kiếp này yêu không trọn vẹn… Thề nguyện hàng vạn kiếp sau… Yêu nhau không rời xa…

Dù thiên hay địa, không gian hay thời gian cũng không chia cắt được anh và em.


/122

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status