Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Chương 33: Anh như bóng đêm mãi không nhìn rõ

/122


Sau khi Thiên Nghi đi, trong lòng Hoàng Khang mới cảm thấy nhức nhói, tại sao mình lại chơi trò này, cần gì đem tình yêu ra thách thức cô ấy. Anh bỗng dưng hối hận và anh đã quyết định dừng lại.

"Thu Hà... em về lớp đi, anh có tí việc."

"Anh định đi đâu vậy?"

"Xin lỗi..." Câu xin lỗi của Hoàng Khang có thể khiến anh nhẹ nhỏm vì phút chốc nông nổi, nhưng lại vô tình làm tổn thương người khác. Nói rõ vẫn tốt hơn, anh thề rằng sau này không bao giờ vì tức giận mà làm chuyện mình không muốn lần hai. Anh chạy theo con đường về lớp 12D1A... bóng dáng nhỏ nhắn kia vẫn cứ chậm chạp...

"Nghi ngốc!"

Thiên Nghi đứng hẳn lại, cô quay nửa người nhìn anh bất ngờ: "Kêu tôi là gì hả?" Môi Thiên Nghi bím chặt vào nhau, mắt dữ tợn nhìn Hoàng Khang. Còn anh thì vui vẻ tiến đến gần cô.

"Nghi ngốc chứ gì. Bạn ngốc thì kêu ngốc không lẻ kêu ngếch?"

"Bạn Hoàng Khang này, có chuyện gì quan trọng không?"

"Tối nay, đừng nghỉ Anh văn nữa!"

"Tôi biết."

Lúc này Hoàng Khang đã đứng ngang Thiên Nghi, anh vẫn vẻ lãng tử khiến bao cô gái phải lòng, ánh mắt đa tình khiến ai nhìn vào cũng như bị thôi miên: "Tôi đưa bạn về nhe?"

"Cảm ơn, nhưng tôi có xe. Rảnh thì chở bạn gái bạn đi dạo thành phố đi, đừng phiền tôi." Rõ ràng là đang ghen, đang ghen mà sao lại không chịu thừa nhận.

"À... thì ra là thế." Hoàng Khang gật gật đầu như hiểu ý, gương mặt lại chứa đầy bí ẩn.

"Này, bạn đang nghĩ gì thế?"

"Không có gì, nhưng mà Thiên Nghi, bạn ghen đúng không?" Anh cúi người, đưa gương mặt kia gần lại mặt cô, mắt chạm mắt. Tim Thiên Nghi suýt rơi ra ngoài, mỗi lần Hoàng Khang ở bên đều thế, nếu cứ tiếp tục chắc cô bị bệnh tim mất.

"Ghen... ghen... sao?" Cô sẽ ngất mất, anh đang ở gần cô, giữa họ gần như không còn khoảng cách nào nữa.

"Ừm." Hoàng Khang gật đầu, anh khẳng định làm Thiên Nghi nhớ ra điều gì đó. Cô đang giận anh, nhưng với lí do gì nhỉ? Cô cũng không biết mình tại sao lại giận Hoàng Khang, vì anh hôn cô, vì anh có bạn gái hay vì cô đang dần đem anh vào tim mình?

"Không…không bao giờ! Bạn tránh ra coi!" Lấy sức đẩy Hoàng Khang lùi lại, cô đứng thẳng người, mặt nghiêm nghị: "Tôi nói cho bạn biết. Hoàng Khang... bạn là sao chổi của tôi, mấy ngày nay không gặp bạn tôi vô cùng vui vẻ, hạnh phúc, nên sau này tốt nhất cũng thế đi, tránh xa tôi ra! Nhé?"

Mặt Hoàng Khang đơ ra, anh thừa biết cô toàn nói những lời nói dối, anh cười. Thiên Nghi tức đến đầu muốn bốc khói, mặt khẽ nhăn lại và bỏ vào lớp một mạch. Làm sao để hiểu người con trai đó? Anh như bóng đêm mãi mãi không nhìn rõ, anh như ánh sáng làm chói cả mắt cô và anh như hoàng tử có đôi cánh thiên thần chữa dần vết thương lòng của cô.

Tối về, đêm nay Nhật Hoàng dùng chiếc xe đạp xanh dương ấy để đưa công chúa của mình dạo cả thành phố lộng đèn, Hải Băng không cần con ngựa sắt rạng ngời như xe của Đại Phong, cô chỉ cần có Nhật Hoàng, có người tình yêu mình thật lòng là quá đủ.

"Hải Băng..."

"Hở?"

"Hải Băng..."

"Chuyện gì vậy?"

Cô ngước đầu về phía trước, Nhật Hoàng thì mỉm cười dùng tay mình nắm lấy bàn tay cô: "Em có muốn đi xe hơi không?"

"Không."

"Sao thế?"

"Em cũng không biết nữa... chắc tại không có anh, em thấy đi xe đạp với anh là vui rồi... với lại.." Hải Băng ngưng lại cười nhẹ và cuối cùng hai người cùng đồng thanh: "Không gây ô nhiễm." Cả hai cười khúc khích trong niềm vui, có những hạnh phúc phải đánh đổi bằng vật chất sa hoa, còn có những hạnh phúc chỉ thật như thế, nếu ai hỏi cô còn tin tình yêu thời @ có một căn nhà tranh hai quả tim vàng không, chắc chắn cô sẽ tin, vì giờ đây, hạnh phúc, tình yêu của cô đều ở nơi anh – chàng trai trắng tay nhưng có cả một tình yêu cháy bỏng chỉ dành riêng cho cô.

Lát sau, hai người dắt xe dọc theo đường về nhà, khu phố giờ này vắng vẻ, chẳng có ai, chỉ còn đôi tình nhân này thôi.

"Nhật Hoàng... anh thấy Thiên Nghi có gì lạ không?"

"Hoàng Khang?"

"Sao anh biết thế?"

"Anh cũng có con mắt tinh tế chứ bộ, bởi vậy mới chọn được cô bạn gái như em nè."

Tay cô và tay anh đung đưa trong khoảng không, bóng dáng hai người càng hiện rõ trong đêm tối, nó không khuất dần như ta nghĩ, có lẽ tình yêu là trường cửu, điều ấy có thể mang đến cho thế giới này ánh sáng duy nhất.

Về đến cổng nhà Nhật Hoàng, anh muốn tiễn Hải Băng đến tận nhà cô nhưng cô lại không muốn Lâm An làm ầm lên nên thôi.

"Em vào nhà đi!"

"Anh ngủ ngon."

"Muốn anh ngủ ngon mà thờ ơ thế sao?"

Hải Băng nén cười để Nhật Hoàng phải khỏi lên mặt, cô giả ngây ngô: "Gì nữa đây? Em nói trước, anh đừng bảo em hôn anh đó."

"Anh đâu bảo em phải hôn anh... Nhưng anh hôn em là được mà." Vừa dứt lời, môi anh đã không để Hải Băng nói thêm từ nào nữa, Hải Băng nắm chặt lấy vạt áo của anh, một vị ngọt dịu không ai có thể cảm nhận, tình yêu là thế, nước mắt đắng chát, còn nụ hôn thì dịu dàng.

Trong cả tiết học Thiên Nghi không ngó ngàng gì đến Hoàng Khang, anh ngồi bên cạnh dù làm trò thế nào cũng bị cô cho là không khí. Đến tận ra về, Thiên Nghi đứng trước cổng nhà cô, Hoàng Khang bước ra.

"Nghi ngốc... xe đâu?"

"Xe gì?"

"Xe của bạn."

"À... tôi không đi xe."

"Vậy bạn..." Hoàng Khang ngơ ngát hỏi chưa hết câu, ánh đèn xe Ducati chói vào mắt anh. Đăng Khôi dừng trước Thiên Nghi, anh bước xuống xe, cười rạng rỡ: "Xin lỗi, tại kẹt xe nên Khôi đến trễ."

"Không sao... về thôi!"

Đăng Khôi nhìn Hoàng Khang đang giữ khuôn mặt toàn ám khí, bốn con mắt của hai chàng trai ấy nhìn nhau, chợt có mùi khét xung quanh.

Thiên Nghi lên xe Đăng Khôi, anh dịu dàng quay lại đội mũ vào, nhưng dù Thiên Nghi định phục thù Hoàng Khang thì vẫn còn biết giữ khoảng cách với người không nên có quan hệ hơn mức bạn bè.

"Để tôi được rồi..." Cô cười miễn cưỡng, đội mũ vào, không nhìn gì đến Hoàng Khang. Và khói xe bay ngút lên, Hoàng Khang nắm chặt hai tay mình, người con gái đó chưa từng cho anh chút nào yêu thương, nhưng ngược lại hết lần này đến lần khác tổn thương anh.

Về phần Thiên Nghi, cô dù đã cố giữ khoảng cách tránh tiếp xúc thân mật với Đăng Khôi nhưng vẫn khó có thể như thế, chiếc xe này, nếu không ôm lấy anh thì cô sẽ lọt xuống đất mất.

"Người khi nãy là ai vậy Nghi?"

"Một người bạn."

"Người bạn này không bình thường tí nào đó." Chút phím chỉ sơ sài của Đăng Khôi làm Thiên Nghi khó chịu, cô ờ cho qua rồi im lặng suốt quãng đường.

Tối nay anh không chợp mắt, cô cũng mất ngủ, trong lòng ai cũng có ngọn lửa sôi sục khiến họ không thể nào không tức giận và oán trách lẫn nhớ thương.

Ngọc Diệp vì cãi nhau với Đại Phong mà tâm trạng không vui nên cứ ở trong nhà không chịu ra ngoài. Cô tiểu thư ấy chưa bao giờ xuống giọng với ai, dù lần này người sai là cô hay anh thì cô nhất quyết không hạ mình, đã ba ngày Đại Phong không nhắn tin, gọi điện hay đến tìm cô. Thật ra với cô vị trí của Đại Phong là gì?

Buổi sáng, cô bước ra khỏi nhà, một bó hoa hồng nhung trên tay anh xuất hiện đột ngột nhém làm cô bật té. Lát sau mới lấy được thăng bằng, lòng cô cảm thấy vui mừng nhưng lại không thèm chú ý tới anh.

"Lưu tiểu thư! Tha lỗi cho anh đi!"

"Anh là ai vậy?"

"Em định giả làm người xa lạ với anh sao?"

"Dương Đại Phong , em nói cho anh biết... em..." Đại Phong hôn ngay vào khóe môi Ngọc Diệp, anh ân hận làm mặt tội nghiệp: "Cho anh xin lỗi, anh biết mình sai rồi, em tha thứ cho anh đi, được không?"

"Anh... lợi dụng em hả?"

"Cái này đâu phải lợi dụng. Là nỗi nhớ của anh sau ba ngày đi công tác không được nói chuyện với em đó."

Ngọc Diệp cúi đầu thẹn thùng, cô cũng không kém phần nhớ anh, tối nào cũng cầm điện thoại chờ tin nhắn.

"Tưởng anh đeo theo cô nào luôn rồi."

"Đâu có... anh qua Châu Phi quyên góp tiền ủng hộ trẻ em ở đó, em nghĩ anh còn tâm trạng mà ngắm ai?"

Câu nói của Đại Phong dễ dàng xua đi bao ấm ức trong lòng cô trước đó, cô bật cười, còn Đại Phong đưa bó hoa ra: "Của em."

"Không biết sao lần nào anh cũng dùng cách này xin lỗi em mà em vẫn bị lừa..."

Cô ôm bó hoa vào lòng, Đại Phong vội mở cửa xe, cúi người như những tay tài xế chuyên nghiệp đang phục vụ tiểu thư: "Mời Lưu tiểu thư." Anh nguyện làm nô lệ cho cô cả đời.

Ngọc Diệp ngang nhiên đi đến, cô bước vào xe, xem anh như chàng tài xế thật: "Đưa tôi đến The First nhé." Miệng vẫn không ngớt nụ cười .

Buổi sáng ngày mai…gió thổi rất mạnh…Trong quán Dream…

"Quỳnh sao vậy?"

"Nghi hỏi nó làm gì? Nhớ anh Kỳ Dương của nó chứ sao?"

Ngọc Diệp liếc xéo Tiểu Quỳnh và cười châm chọc. Kỳ Dương đi cũng gần một tuần, không gọi điện hay nhắn tin gì cho cô, phận con gái sao Tiểu Quỳnh có thể tự gọi điện cho anh, cô gái này bắt đầu biết mắc cỡ vì có Kỳ Dương rồi.

"Không có đâu…sao mình phải nhớ anh ta…" Cô giả vờ giận dỗi, mặt bí xị, cầm nĩa xơi mấy miếng sườn mà không vững, Hải Băng ngó ra cửa rồi quay sang hỏi mọi người: "Lam Linh đâu?"

"Nó hả? Chắc vào trường luôn rồi..."

"Sao dạo này Nghi ít thấy Linh quá đi được."

Tiểu Quỳnh thở dài, Ngọc Diệp thì não nề lắc đầu, hai người kia cũng chẳng chú ý tới. Mỗi người một suy nghĩ, ai cũng lớn cũng biết lo cho suy tính riêng tư của mình, để rồi sau này mới hối hận về thời áo trắng mộng mơ mình đã bỏ lỡ.

Đại Phong bỗng nhiên bước vào, làm mọi thứ có sức sống hẳn.

"Chào buổi sáng các công chúa..."

"Chào anh...." Tiểu Quỳnh, Thiên Nghi và cả Hải Băng giơ tay lên đồng thanh chào hỏi. Còn Ngọc Diệp vẫn im lặng, dọn đồ vào tập và đứng dậy.

"Đi học nhe?"

"Ủa…ủa hai người giận nhau mà." Tiểu Quỳnh nhém tí quên mất chuyện trêu Ngọc Diệp cùng Đại Phong, cô nắm ngay áo khoác Ngọc Diệp. Đại Phong mỉm cười im lặng, chỉ có Lưu tiểu thư quơ tay Tiểu Quỳnh ra, kênh mặt: "Tình yêu có giận có hòa, không giận sao gọi là yêu hả?"

"Ờ... giận vô cớ có ngày mất bạn trai nhé?"

"Anh Đại Phong giờ muốn có người yêu mới là chuyện dễ như trở bàn tay đó."

Ngọc Diệp nge Thiên Nghi cùng Hải Băng phân trần, cô quay thót người sang Đại Phong: "Anh! Có không?"

"Hả? Sao có được, anh như thế mà ai thèm để tâm..." Rồi anh nhìn sang Thiên Nghi đang tủm tỉm cười cùng Hải Băng, Tiểu Quỳnh cũng giả ngơ nhìn Đại Phong: "Ba đứa em phá hoại hạnh phúc của anh mới vừa lòng sao?"

Tiếng cười giòn rộn cả quán ăn.

Vào trường, mắt Thiên Nghi dù không muốn nhưng vẫn kiếm tìm ai đó, Hải Băng khẩy tay cô.

"Kiếm ai thế?"

"À... đâu có ai đâu...." Miệng nói mà mắt vẫn kiếm bóng lưng của con người xấu xa ấy.

Nhật Hoàng tình cờ đi từ nhà xe đến, hai vai mang balô xanh: "Chào buổi sáng..."

"Chào..."

Thiên Nghi hết đùa với Đại Phong giờ chuyển sang Nhật Hoàng, cô nhìn Hải Băng rồi lại lên giọng với Nhật Hoàng: "Nè... nghe nói Hoàng bắt nạt Hải Băng đúng không?"

"Không có... Sao tôi bắt nạt Hải Băng được..."

Hải Băng kéo kéo vạt áo Thiên Nghi: "Nghi..." Làm Băng đỏ mặt thẹn thùng rồi.

"Đừng kéo mà... thôi hai người tâm tình đi, Nghi thiên tài này không làm kì đà cản mũi..." Lùi vài bước rồi Thiên Nghi giơ tay chào Nhật Hoàng cùng Hải Băng. Hải Băng đảo ánh mắt xung quanh như có chút e ngại, rồi bước cùng tình yêu.

"Lâm An còn làm khó em không?"

"Thì cũng như thế... nhưng anh đừng lo, chị ấy không làm gì đươc em đâu, anh thi có kết quả chưa?"

"Em nghĩ xem?"Anh tự tin nhìn cô miệng nở nụ cười.

"Sao anh giỏi thế nhỉ?"


/122

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status