Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Chương 61: Hòa nhập vào thế giới của anh

/122


Sau khi lên taxi, Hải Băng vẫn chưa thể hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Nhật Hoàng nắm tay cô: "Em lo sao?"

"Không phải. Nhưng... anh gặp bố em rồi hả?"

"Ừm. Bác và anh có nói chuyện với nhau vào hai ngày trước."

Trên đoạn đường đến nhà Nhật Hoàng, anh kể hết sự tình cho Hải Băng nghe. Việc gặp nhau giữa anh và bố cô, ông nhìn người không bao giờ sai, hôm nay, ông cũng tin mình không bao giờ nhìn sai Nhật Hoàng. Hai người nói chuyện cùng nhau, Nhật Hoàng cũng theo lời ông Phương muốn, anh lấy tư cách là một người đàn ông, hứa với bố Hải Băng rằng sẽ chăm sóc, yêu cô ấy đến suốt cuộc đời. Nếu ai nói tình yêu tuổi học trò chỉ là bàn đạp cho những tình cảm tương lai có phải đã nhận định sai lầm? Tình yêu với Hải Băng cùng Nhật Hoàng không đơn giản như thế, họ yêu nhau không phải để mình có những trải nghiệm khi yêu, hai người đến với nhau vì hướng tới tương lai, một ngày mai thật đẹp khi anh và cô cùng nhau sánh bước đến đầu bạc răng long.

Chiếc taxi dừng lại bên một khu dân cư cao cấp, Hải Băng ngỡ ngàng bước xuống xe, Nhật Hoàng vẫn nắm tay cô, đi từ từ theo một con đường vô cùng rộng.

"Mình đi đâu thế?"

"Thì đến nhà anh..."

Hải Băng im lặng, cô không hỏi bất cứ câu nào nữa. Cho đến lúc Nhật Hoàng dừng trước một ngôi biệt thự với một vẻ tráng lệ uy nghi. Cô buông lỏng tay Nhật Hoàng ra, nhìn vào ngôi nhà rồi đứng đối diện anh.

"Đây... là..."

"Nhà của anh."

Nụ cười của Nhật Hoàng vẫn không thể khiến Hải Băng cảm giác dễ chịu, cô cảm nhận đầu mình không còn tỉnh táo để phân biệt đâu là thật, đâu là giả. Đây là nhà Nhật Hoàng, vậy anh là ai?

"Nhà của anh? Sao anh nói ba anh làm quản lí của một công ty giải trí, còn mẹ anh làm nội trợ mà... Đây là nhà của một quản lí sao?"

"Hải Băng... anh cũng định cho em biết chuyện này từ lâu rồi... Thật ra ba anh là Bùi Hưng..."

Bùi Hưng, một cái tên không lạ với những ai từng quan tâm tới làn giải trí, nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, chủ tịch công ty giải trí Starry.

"Em...nghe nhầm đúng không?"

"Em sao vậy?"

"Rốt cuộc anh xem em là cái gì hả?" Hải Băng thét lên. Cô không thể nào bình tĩnh khi biết người mình yêu đã lừa dối mình bấy lâu, sao anh có thể che giấu thân phận mình, tình yêu của anh và cô đang ở trong tình trạng thế nào?

"Hải Băng... em nghe anh nói." Nhật Hoàng cố giữ tay Hải Băng lại: "Anh không có ý định lừa em... chẳng phải hôm nay anh đã cho em biết rồi sao?"

"Tôi không nghe." Cô quơ tay mình ra, lùi xa Nhật Hoàng. Nước mắt còn rưng rưng trên mắt, Nhật Hoàng hoảng sợ cố đến gần Hải Băng.

"Em đừng như thế... anh xin lỗi... anh không cố ý che giấu em đâu."

"Tôi không tin anh nữa... không tin..."

Ở cổng khu biệt thự có người ra mở cửa, một thanh niên chừng ba bốn mươi tuổi, vừa thấy Nhật Hoàng, ông ta cúi đầu.

"Thiếu gia!"

Hải Băng chứng kiến tất cả, đúng thật anh là đại thiếu gia của một công ty giải trí lừng danh trong và ngoài nước. Vậy mà Nhật Hoàng lại cố tình tìm cách lừa dối Hải Băng, để cô tin anh, yêu anh không một chút hoài nghi. Hải Băng bỏ chạy, cô chạy thật nhanh. Nhật Hoàng đuổi theo nắm tay cô lại.

"Hải Băng…"

"Xin anh cho tôi yên tĩnh…tôi cần suy nghĩ…"

Không thể chấp nhận, Hải Băng đành trốn tránh, cô rút tay mình khỏi Nhật Hoàng, đi ra khỏi khu nhà cao cấp rồi lên xe đi thẳng đến nhà Thiên Nghi. Nhật Hoàng chỉ biết nhìn theo, không còn cách nào biện minh cho bản thân, chỉ do anh chưa hiểu cô, định sẽ để cô biết rõ về anh thì mới tìm cơ hội cho Hải Băng biết, ai ngờ, chuyện này lại gây cho Hải Băng cú sốc như thế.

Gần hai tuần không gặp được Ngọc Diệp, lòng Đại Phong như lửa đốt. Tối nay, Đại Phong đến nhà cô, tay vẫn là đóa hồng thật đẹp, anh bấm chuông cửa, nhưng người bước ra lại là bà Lưu.

"Đại Phong…con đến tìm Ngọc Diệp sao?"

"Dạ…cô ấy có nhà không bác?"

"Nó… có nhà, nhưng lại không muốn gặp con."

Đại Phong thở dài, bà Lưu có mời anh vào nhà nhưng anh lại vẫn cứ đứng ngoài sân, tựa vào mui xe và nhìn lên ban công phòng Ngọc Diệp. Tình cảm của anh, không lẽ cô còn nghi ngờ? Đại Phong cứ nhìn mãi về phía Ngọc Diệp nhưng cô thì chỉ đi thẳng về phía trước, nhìn về phía trước mà không bao giờ để mắt về ai đang dõi theo phía sau lưng mình. Cô tiểu thư ấy giờ đang nằm trên giường xem ca nhạc, cô biết Đại Phong đứng đợi ở dưới nhưng vẫn không chịu chú ý đến, cũng nghĩ rằng mình không cần lo nữa, dù bà Lưu đã lên nhắc nhở rất nhiều lần.

"Em xuống nhà được không?"

"Không." Ngọc Diệp dập máy vô tình, Đại Phong thơ thẩn nhìn lên ánh đèn sáng rực còn trên phòng cô, anh đã đợi hơn ba tiếng, bà Lưu cũng về phòng mà ngủ, bà không nghĩ Đại Phong có đủ lòng kiên nhẫn để đợi cô con gái của bà. Cho đến tận khuya, phòng Ngọc Diệp tắt đèn, Đại Phong vẫn đứng đó, anh vẫn nhìn lên phòng cô, lòng ngập tràn tâm sự. Nếu bỏ cuộc, tình yêu của hai người sẽ ra sao, hy vọng của Đại Phong đặt hết tất cả vào Ngọc Diệp sẽ như thế nào? Anh không dám nghĩ tới, mỗi khi biết mình và Ngọc Diệp cãi nhau hoặc có nguy cơ dẫn đến chia tay là anh đều vô cùng sợ. Một Dương Đại Phong từng lừng lẫy trong giới làn chơi nhưng lại có thể vì Ngọc Diệp mà bỏ tất cả, anh vì Ngọc Diệp bỏ những thói hư tật xấu, bỏ các bông hồng rực rỡ quanh anh, sao cô còn chưa chịu hiểu. Lần cuối, Đại Phong nhắc nhở mình nên kiên trì gọi điện cho Ngọc Diệp. Cô bắt máy nhưng vẫn trong im lặng.

"Anh biết, em giận anh rất nhiều. Nhưng em biết không Ngọc Diệp, anh yêu em! Cô gái đó là do cô anh giới thiệu, anh không thể không gặp, nhưng anh đã từ chối cô ấy rồi, cũng nói với cô ấy rằng cuộc đời anh chỉ biết yêu em thôi. Ngọc Diệp, xin em tha thứ cho anh đi, anh cần em... rất cần."

Ngọc Diệp mím chặt môi, cô ngồi bật dậy, tay vẫn giữ chặt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa ban công, cô nén lòng mình bước ra, vén tấm rèm, anh vẫn ở đó, luôn luôn ở bên cô. Sau đó Ngọc Diệp thở dài, cô ngồi xuống giường, mắt vẫn không có chút hồn. Nhìn lên đồng hồ, đã gần mười hai giờ mà anh còn có thể đợi, liệu trên đời này còn ai yêu cô hơn Đại Phong?

Không có ai.

Đại Phong gạt đi tàn thuốc cuối cùng, dưới mặt đường đêm nay toàn mùi của khói thuốc, tàn thuốc vẫn còn bay đâu đó xung quanh. Lâu lắm Đại Phong không hút thuốc, cũng bởi Ngọc Diệp ghét mùi khói, cô bảo anh không nên hút thuốc là Đại Phong liền bỏ ngay. Chỉ mỗi lúc buồn thì anh mới mang hết tâm tư để tổn hại sức khỏe vì khói thôi. Căn phòng trên kia vẫn tĩnh lặng, mọi thứ dần chìm sâu vào yêu ắn, chắc Ngọc Diệp đã ngủ rồi, cô không cho anh cơ hội nào nữa đâu.

Đại Phong thất vọng tràn trề, anh không hiểu vì sao mình làm mọi thứ vì Ngọc Diệp mà cô vẫn không hài lòng, vẫn chưa thể yêu anh như mối tình đầu của cô. Anh quay người lại, bước đến bên cửa xe và định đi vào. Bất ngờ, Ngọc Diệp mở cổng ra, cô đứng yên tại đó, trên người chỉ mỗi bộ váy ngủ màu hồng mỏng tanh, mái tóc màu ngã nâu bay trong gió, che đi gương mặt kiều diễm.

"Anh định bỏ cuộc sao?"

"Không. Mai anh lại đến. Anh sẽ chờ đến khi nào em chịu ra."

"Thế em ra rồi thì anh sẽ làm gì?"

Chớp mắt, anh đã chạy ngay đến ôm chầm lấy Ngọc Diệp, ôm rất chặt. Ngọc Diệp cảm động, cô bị anh đánh bại rồi, trong cuộc sống, đôi lúc cô muốn mọi thứ quanh mình phải hoàn hảo tuyệt đối, cả Đại Phong cũng thế, Ngọc Diệp không cho phép bất kì ai bỏ rơi mình lần nữa, bởi vậy, cô đặt rất nhiều hy vọng lên Đại Phong.

"Xin lỗi em... đừng giận anh nữa, anh không thể mất em đâu Ngọc Diệp à..."

"Đừng đi gặp người con gái khác. Em không muốn anh tiếp xúc nhiều với họ, họ sẽ cướp anh đi mất..." Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt Ngọc Diệp rưng rưng. Đây là lần đầu tiên cô khóc vì Đại Phong, anh càng ôm cô chặt hơn nữa, hơi thở hai người như hòa làm một, hai nhịp tim như cùng theo một lối.

"Anh chỉ biết yêu em." Đôi môi anh không ngừng di chuyển từ vành tai, đến má rồi chạm nhẹ vào môi cô. Bao nhớ thương trong mấy tuần không gặp được nụ hôn nồng cháy ấy tỏa ra bội phần. Nếu có thể, Đại Phong muốn Ngọc Diệp chỉ là của riêng anh, nguyệt lão đã để anh yêu cô thì xin ngài đừng để ai cướp tình yêu của anh ra khỏi cuộc sống này.

Một buổi chiều, Hoàng Khang dẫn Thiên Nghi đi dự sinh nhật của một người bạn. Anh đứng ngoài đầu hẻm đón cô, cô Lan hoàn toàn không hề phát hiện việc Thiên Nghi có người yêu, nếu biết, chắc chắn cô Lan sẽ tìm mọi cách ngăn cản khi biết rõ hơn người đó là Hoàng Khang. Hôm nay Thiên Nghi thay đổi cách ăn mặc, cô vừa được Hoàng Khang tặng cho bộ đầm trắng thơ ngây, ngang gối, có tay và cổ áo, trông cũng giống một áo sơ mi dài. Thiên Nghi từng hỏi anh, sao lại chọn bộ này, anh hay bảo không thích để người con gái anh yêu quá đẹp, nếu vậy sẽ có rất nhiều người làm phiền cô. Cô tự mình lẩm bẩm, anh tự cao quá rồi, bạn gái anh thế này ai mà thèm nhìn. Nhưng ít ra việc này khiến Thiên Nghi lên mặt, cô lại thừa cơ hội đả kích kêu anh phải thật tốt với mình.

Quay lại buổi tiệc, Thiên Nghi không hề biết sinh nhật này của ai, Hoàng Khang luôn tỏ ra bí mật. Anh đưa cô đến một quán bar, dẫn vào một phòng vip, nơi những con người có đẳng cấp mới có khả năng bước vào. Hoàng Khang nắm lấy tay cô, mở cánh cửa phòng 24. Mọi thứ khác hẳn, một không gian toàn những ngọn đèn đầy màu sắc, những người thuộc thế giới thượng lưu, cửa đóng, càng nghe rõ nhịp nhạc dồn dập. Hồng Ngân vừa thấy Thiên Nghi đã lôi ngay cô ngồi cạnh mình, làm Hoàng Khang chưa có cơ hội giới thiệu. Từ lúc ra viện, tâm trạng Hồng Ngân bỗng khác hẳn, cô trở nên lạc quan và biết cười nhiều hơn, không biết đây là thật hay chỉ tạo một lớp mặt nạ che đi vết thương lòng khó chữa.

"Sao Ngân cũng đến đây?"

"Ngân là chị Hoàng Khang mà, bạn của nó nên Ngân cũng quen chứ bộ."

Trong phòng khá nhiều người, không gian rất rộng rãi nên không đến nổi ngột ngạt. Thiên Nghi nhìn xung quanh, từ lúc Hồng Ngân kéo cô đi, cô không thấy Hoàng Khang đâu cả.

"Tìm nó sao?"

"Đâu…có."

"Còn nói dối. Nghi không qua khỏi mắt thần của Ngân đâu nhé..." Hồng Ngân cười ranh mảnh, cô đưa cho Thiên Nghi ly nước ép rồi lại liên tiếp mang cả đống thức ăn đến bàn mình, mọi người dòm ngó, Hồng Ngân cũng kệ. Lát sau, Hoàng Khang đi đến cùng một người, Thiên Nghi thấy anh nên đứng dậy, Hoàng Khang qua choàng tay lên vai Thiên Nghi.

"Ra mắt với mày... vợ tương lai của tao."

Chưa để Hoàng Khang giới thiệu tiếp, Thiên Nghi đã thụi cho anh một cái vào bụng, khiến mặt mày anh nhăn nhó. Hồng Ngân vẫn bình nhiên ngồi ăn trái cây, không thèm chú tâm nhiều đến ai cả, để mặc Thiên Nghi bắt nạt em trai mình.

"Em lại đánh anh?"

"Ai kêu nói linh tinh làm gì?"

Anh chàng kia nhìn Hoàng Khang đã có thể cười nhiều hơn, sống cuộc sống không còn sự gò bó của nỗi đau trong quá khứ, anh mỉm cười.

"Chào Thiên Nghi."

"Ờ... chào bạn."

Hoàng Khang ho khan vài tiếng, lấy tay che đi nụ cười ẩn ý. Thiên Nghi ngơ ngát vẫn chưa hiểu gì, Hồng Ngân run run chân theo điệu nhạc, mắt nhìn cảnh Thiên Nghi ngây thơ chưa biết nhìn người.

"Không biết tôi à? Chúng ta gặp nhau rồi mà."

"Gặp rồi sao?" Cô nhìn sang Hoàng Khang, anh lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu, Thiên Nghi quay lại cố gắng nhìn xem anh chàng này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Kết quả khi ánh đèn chiếu ngang mặt anh, Thiên Nghi mở to hai mắt, há hốc mồm chẳng còn biết nói gì.

"Này! Có anh ở đây mà em dám nhìn người khác thế sao? Nghi ngốc." Hoàng Khang quơ tay để tránh sự chú ý của Thiên Nghi về anh chàng cá tính kia.

"Đây... không... phải là Gia Minh sao?"

"Cuối cùng bạn cũng nhìn ra tôi rồi." Gia Minh bật cười, tay vẫn nâng ly rượu vang màu đỏ. Hoàng Khang tìm cách xua Gia Minh đi để mình còn có cơ hội trò chuyện với Thiên Nghi.

"Chị tao đi rồi kìa, lo mà giữ lại đi!"

Thoáng chốc, Hồng Ngân đã không còn ngồi ở ghế, Gia Minh nhìn xung quanh rồi cười giao tiếp với Thiên Nghi, sau đó xin phép đi. Anh còn chưa kịp nói một câu nào với Hồng Ngân. Hoàng Khang cùng cô bạn gái ngồi xuống ghế, thấy mặt cô vẫn chưa khỏi bất ngờ, anh có vẻ khó chịu.

"Đã bảo em không được nghĩ tới người nào cả nữa mà, anh này, sao không chịu nhìn mà nhìn ai không thế." Anh áp sát mặt mình vào mặt Thiên Nghi.

"Ngắm anh hoài chán lắm." Thiên Nghi nghiêng người qua để lại cho Hoàng Khang một đống bơ. Cô uống một ít nước rồi nghiêm chỉnh hơn khi nói chuyện cùng Hoàng Khang.

"Em không nhìn lầm chứ."

"Em nói Gia Minh hả? Nó luôn có cách sống điên khùng như thế, đừng bận tâm..."

"Nhìn bạn ấy khác hẳn, không mang theo cặp kính cận, mái tóc ngố, trông phong độ quá đi được." Ánh mắt ngưỡng mộ của Thiên Nghi đối với Gia Minh càng làm cơn ghen của Hoàng Khang bùng phát, đôi lúc anh rất trẻ con, có tính chiếm hữu mãnh liệt.

"Anh sẽ giận đó..." Hoàng Khang cảnh cáo.

"Trước khi giận thì nhớ đưa em về nhà." Sự bình thản của Thiên Nghi khiến mặt anh đỏ bừng, anh không thèm nói nữa, quay mặt về hướng khác. Chọc giận được Hoàng Khang, là niềm hạnh phúc rất lớn trong đời Thiên Nghi. Bao nhiêu đủ rồi, nếu còn chọc nữa, anh sẽ giận thật mất. Cô tựa đầu vào vai Hoàng Khang, tay thì giữ lấy hai tay anh, cô không thích anh uống rượu nên tìm cớ nắm tay để Hoàng Khang không cần cầm đến ly rượu mạnh ấy.

"Giận em thật sao? Hoàng Khang yêu dấu?"

"Gọi anh là gì?"

"Hoàng..." Thiên Nghi ngưng lại, rồi mỉm cười hạnh phúc: "Bạn trai."

"Chưa được." Anh nén cười để còn có thể trêu lại Thiên Nghi, giọng cứ lạnh lùng.

"Khang."

"Nghi ngốc!"

Thiên Nghi buông Hoàng Khang ra, tới lượt cô giận dỗi: "Em gọi anh đàng hoàng mà anh dám gọi em thế sao?"

"Anh yêu em!"

Cô câm nín.

Bất ngờ Hoàng Khang hôn lên má Thiên Nghi trong chốc lát, khiến mặt cô đỏ bừng. Thế là hết giận. Buổi tiệc khá nhiều tiết mục, hôm nay Thiên Nghi mới biết Gia Minh cũng rất có gia thế, đúng là con cháu của dòng tộc quyền quý nên mọi thứ quá xa lạ với cô, lối sống cũng khác người. Hoàng Khang không thể để mấy anh chàng trong buổi tiệc nhìn ngắm bạn gái mình, Thiên Nghi cũng không thích mấy cô tiểu thư sành điệu kia tiếp cận Hoàng Khang mãi. Cả hai thỏa hiệp cùng nhau đi về sớm, tìm cách lẻn ra ngoài...

Cô về đến nhà thì suy nghĩ nhiều thứ, sau khi nhận được điện thoại của Hoàng Khang, cô lại càng lo lắng hơn. Thành tích học tập của Hoàng Khang không tốt lắm, cô lại mong muốn Hoàng Khang có thể tốt hơn nên đã đặt nhiều hy vọng ở anh. Thiên Nghi muốn vì cô mà Hoàng Khang tiến bộ, biết suy nghĩ cho mình và vạch ra một kế hoạch cụ thể về tương lai của cả hai.


/122

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status