Sau khi tan học, Tiệp Trân ra khỏi cổng trường với một vẻ mặt bình thản, nhưng bên trong cô vẫn không khỏi băn khoăn về những gì xảy ra với Khải Minh. Trạch Dương đã hẹn đến đón cô hồm nay, như thường lệ. Khi chiếc xe sang trọng của anh dừng lại, cô mỉm cười, chạy nhanh về phía cửa xe.
"Chú Trạch, hôm nay chú đến sớm hơn mọi khi đó," cô vừa nói vừa bước lên xe, cài dây an toàn.
Trạch Dương khẽ cười, nhìn Tiệp Trân qua gương chiếu hậu. "Ừ, hôm nay công ty cũng không bận lắm, nên chú tranh thủ đến sớm để đưa con đi ăn."
Tiệp Trân nghe vậy thì mừng rỡ, mắt cô sáng lên. "Hay quá, hôm nay chú dẫn con đi đâu vậy?"
"Chúng ta sẽ ghé nhà hàng của chú quen. Con muốn ăn gì cứ gọi thoải mái," Trạch Dương nói, giọng điệu nhẹ nhàng như mọi khi.
Chiếc xe lướt qua những con phố đông đúc của Tứ Xuyên, ánh đèn rực rỡ phản chiếu qua cửa kính xe. Trạch Dương thỉnh thoảng quay sang nhìn Tiệp Trân, người mà anh đã âm thẩm bảo vệ và chăm sóc từ lâu. Cô gái không hề biết gì về những kế hoạch toan tính mà anh đang dệt nên xung quanh cuộc sống của mình.
Khi đến nhà hàng, Tiệp Trân và Trạch Dương chọn một góc bàn yên tĩnh, gần cửa sổ. Bên ngoài, đường phố vẫn tấp nập nhưng bên trong nhà hàng, không gian lại yên ả và sang trọng. Sau khi gọi món, Trạch Dương nhìn Tiệp Trân hỏi:
"Hôm nay ở trường có gì đặc biệt không, Tiệp Trân?"
Tiệp Trân cắn môi một chút, suy nghĩ về chuyện Khải Minh trước khi trả lời: "Dạ, thật ra hôm nay con có nghe mấy bạn trong lớp kể về Khải Minh. Cậu ấy bị đánh đến hôn mê. Không biết sao lại như vậy, tự nhiên cậu ấy bị xã hội đen hay ai đó hành hung te tua."
Trạch Dương vẫn giữ nét mặt bình thản, nhưng ánh mắt anh ánh lên một chút hứng thú. "Bị đánh đến hôn mê à?
Gia đình cậu ta có làm gì chưa?"
Tiệp Trân gật đầu, vừa nhai một miếng bánh mì khai vị vừa nói: "Dạ, nghe nói ba mẹ Khải Minh đang thuê cả thám tử và nhờ cảnh sát điều tra. Gia đình cậu ấy giàu có, nên ba mẹ cậu ấy chắc chắn không để yên cho kẻ nào làm chuyện này đâu."
Trạch Dương nhếch môi cười nhẹ, anh khẽ lắc đầu: "Thuê thám tử và cảnh sát ư? Có cần phải nghiêm trọng đến thế không?"
Tiệp Trân ngước mắt lên nhìn anh, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Dạ, con cũng không rõ, nhưng Khải Minh là con trai duy nhất trong nhà. Ba mẹ cậu ấy đương nhiên phải tìm mọi cách để điều tra ra kẻ đã gây ra chuyện này."
Trạch Dương vẫn giữ vẻ lãnh đạm, nhưng nụ cười trên môi không hề biến mất. "Con nghĩ vậy là đúng. Chắc là ba mẹ cậu ấy lo sợ cho con trai mình quá thôi. Nhưng cũng thật lạ, tại sao lại có ai ra tay tàn nhẫn đến vậy?"
Tiệp Trân nhíu mày, tỏ ra suy tư: "Dạ đúng rồi. Con cũng không biết ai lại làm chuyện đó. Cậu ấy hiền lành, đâu có gây thù chuốc oán với ai."
Trạch Dương cười khẽ, một tiếng cười nhẹ nhưng lạnh lẽo. "Thể con nghĩ chuyện này tàn nhẫn lắm sao?"
Tiệp Trân nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Dạ, con thấy đánh người ta đến hồn mê như vậy mà không gọi là tàn nhẫn thì gọi là gì hả chú? Cậu ấy có thể mất mạng luôn mà."
Trạch Dương nhìn sâu vào mắt Tiệp Trân, rồi khẽ nói: "Con cứ cho là vậy đi. Nhưng chú lại thấy tội nghiệp cho cậu nam đó, thật đáng thương, chú cũng có quen vài bác sĩ giỏi để chú nhờ họ xem tình hình cậu ấy ra sao cũng được.
Nghe con kể tội chú nghe đau lòng quá."
Tiệp Trân không khỏi ngạc nhiên, cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay Trạch Dương, cười nói: "Chú đúng là có tấm lòng từ bi. Lúc nào cũng thương người, bởi vậy con càng quý mến chú."
Trạch Dương chỉ mỉm cười, không đáp lại lời nói của Tiệp Trân. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thằm. Bữa ăn tiếp tục trong không khí yên bình, nhưng Tiệp Trân không hề biết rằng trong lòng Trạch Dương, những kế hoạch tàn nhẫn vẫn đang hình thành.
-==
Vài ngày sau, khi chuyện Khải Minh vẫn còn làm xôn xao dư luận, một sự kiện mới xảy ra. Công ty của ba Khải Minh - một doanh nhân giàu có và quyền lực - bất ngờ thông báo hợp tác làm ăn với công ty của Trạch Dương.
Cả hai công ty đều nổi tiếng trong ngành công nghệ, và sự hợp tác lần này được kỳ vọng sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ cho cả hai bên.
Trong buổi họp báo ra mắt dự án, các giám đốc và đại diện của hai công ty cùng nhau đứng trên sân khấu, giới thiệu về sản phẩm mới sắp được tung ra thị trường. Đó là một ứng dụng công nghệ dành cho ngành y tế, hứa hẹn sẽ thay đối hoàn toàn cách thức mà các bệnh viện và phòng khám quản lý dữ liệu bệnh nhần. Các đại diện của công ty Trạch Dương phát biểu đầy tự tin, trong khi ba Khải Minh cũng tỏ ra hài lòng về mối hợp tác này.
Bên trong căn phòng họp sang trọng, ánh đèn chiếu rọi từng góc không gian, Trạch Dương ngồi im lặng ở hàng ghế đầu, đôi mắt chăm chú theo dõi mọi diễn biến. Anh biết rõ rằng đây không chỉ là một dự án kinh doanh đơn thuần. Mối hợp tác này là cơ hội để anh tiến sâu hơn vào cuộc sống của gia đình Khải Minh, để tiếp tục kế hoạch trả thù một cách tinh vi và tàn nhấn hơn.
Khi buổi họp kết thúc, Trạch Dương bước ra khỏi phòng họp, ánh mắt đầy toan tính. Một tên đàn em tiền lại gần, thì thầm: "Anh Trạch, mọi thứ đã sẵn sàng. Chỉ còn đợi lệnh của anh thôi."
Trạch Dương nhìn thoáng qua người đàn em rồi gật đầu. "Tốt. Chúng ta sẽ tiếp tục, nhưng nhớ kỹ, đừng để lại bất cứ dấu vết nào."
Tên đàn em cúi đầu kính cẩn, lùi lại vài bước trước khi biến mất vào đám đông. Trạch Dương đứng lại một lúc, nhìn lên bầu trời đêm qua cửa sổ lớn của tòa nhà, rồi thở dài một cách hài lòng.
Mối làm ăn này chỉ mới là khởi đầu. Sự hợp tác giữa hai công ty không chỉ mang lại lợi ích kinh tế, mà còn là công cụ để anh tiến gần hơn đến mục tiêu cuối cùng: phá hủy toàn bộ cuộc sống của Khải Minh và gia đình cậu ta.
Trạch Dương khẽ nhếch môi, một nụ cười tàn ác lóe lên trên khuôn mặt điển trai của anh. Những kế hoạch đen tối vẫn tiếp tục được dệt nên, và anh biết rằng không có gì có thể cản đường mình.
"Chú Trạch, hôm nay chú đến sớm hơn mọi khi đó," cô vừa nói vừa bước lên xe, cài dây an toàn.
Trạch Dương khẽ cười, nhìn Tiệp Trân qua gương chiếu hậu. "Ừ, hôm nay công ty cũng không bận lắm, nên chú tranh thủ đến sớm để đưa con đi ăn."
Tiệp Trân nghe vậy thì mừng rỡ, mắt cô sáng lên. "Hay quá, hôm nay chú dẫn con đi đâu vậy?"
"Chúng ta sẽ ghé nhà hàng của chú quen. Con muốn ăn gì cứ gọi thoải mái," Trạch Dương nói, giọng điệu nhẹ nhàng như mọi khi.
Chiếc xe lướt qua những con phố đông đúc của Tứ Xuyên, ánh đèn rực rỡ phản chiếu qua cửa kính xe. Trạch Dương thỉnh thoảng quay sang nhìn Tiệp Trân, người mà anh đã âm thẩm bảo vệ và chăm sóc từ lâu. Cô gái không hề biết gì về những kế hoạch toan tính mà anh đang dệt nên xung quanh cuộc sống của mình.
Khi đến nhà hàng, Tiệp Trân và Trạch Dương chọn một góc bàn yên tĩnh, gần cửa sổ. Bên ngoài, đường phố vẫn tấp nập nhưng bên trong nhà hàng, không gian lại yên ả và sang trọng. Sau khi gọi món, Trạch Dương nhìn Tiệp Trân hỏi:
"Hôm nay ở trường có gì đặc biệt không, Tiệp Trân?"
Tiệp Trân cắn môi một chút, suy nghĩ về chuyện Khải Minh trước khi trả lời: "Dạ, thật ra hôm nay con có nghe mấy bạn trong lớp kể về Khải Minh. Cậu ấy bị đánh đến hôn mê. Không biết sao lại như vậy, tự nhiên cậu ấy bị xã hội đen hay ai đó hành hung te tua."
Trạch Dương vẫn giữ nét mặt bình thản, nhưng ánh mắt anh ánh lên một chút hứng thú. "Bị đánh đến hôn mê à?
Gia đình cậu ta có làm gì chưa?"
Tiệp Trân gật đầu, vừa nhai một miếng bánh mì khai vị vừa nói: "Dạ, nghe nói ba mẹ Khải Minh đang thuê cả thám tử và nhờ cảnh sát điều tra. Gia đình cậu ấy giàu có, nên ba mẹ cậu ấy chắc chắn không để yên cho kẻ nào làm chuyện này đâu."
Trạch Dương nhếch môi cười nhẹ, anh khẽ lắc đầu: "Thuê thám tử và cảnh sát ư? Có cần phải nghiêm trọng đến thế không?"
Tiệp Trân ngước mắt lên nhìn anh, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Dạ, con cũng không rõ, nhưng Khải Minh là con trai duy nhất trong nhà. Ba mẹ cậu ấy đương nhiên phải tìm mọi cách để điều tra ra kẻ đã gây ra chuyện này."
Trạch Dương vẫn giữ vẻ lãnh đạm, nhưng nụ cười trên môi không hề biến mất. "Con nghĩ vậy là đúng. Chắc là ba mẹ cậu ấy lo sợ cho con trai mình quá thôi. Nhưng cũng thật lạ, tại sao lại có ai ra tay tàn nhẫn đến vậy?"
Tiệp Trân nhíu mày, tỏ ra suy tư: "Dạ đúng rồi. Con cũng không biết ai lại làm chuyện đó. Cậu ấy hiền lành, đâu có gây thù chuốc oán với ai."
Trạch Dương cười khẽ, một tiếng cười nhẹ nhưng lạnh lẽo. "Thể con nghĩ chuyện này tàn nhẫn lắm sao?"
Tiệp Trân nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Dạ, con thấy đánh người ta đến hồn mê như vậy mà không gọi là tàn nhẫn thì gọi là gì hả chú? Cậu ấy có thể mất mạng luôn mà."
Trạch Dương nhìn sâu vào mắt Tiệp Trân, rồi khẽ nói: "Con cứ cho là vậy đi. Nhưng chú lại thấy tội nghiệp cho cậu nam đó, thật đáng thương, chú cũng có quen vài bác sĩ giỏi để chú nhờ họ xem tình hình cậu ấy ra sao cũng được.
Nghe con kể tội chú nghe đau lòng quá."
Tiệp Trân không khỏi ngạc nhiên, cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay Trạch Dương, cười nói: "Chú đúng là có tấm lòng từ bi. Lúc nào cũng thương người, bởi vậy con càng quý mến chú."
Trạch Dương chỉ mỉm cười, không đáp lại lời nói của Tiệp Trân. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thằm. Bữa ăn tiếp tục trong không khí yên bình, nhưng Tiệp Trân không hề biết rằng trong lòng Trạch Dương, những kế hoạch tàn nhẫn vẫn đang hình thành.
-==
Vài ngày sau, khi chuyện Khải Minh vẫn còn làm xôn xao dư luận, một sự kiện mới xảy ra. Công ty của ba Khải Minh - một doanh nhân giàu có và quyền lực - bất ngờ thông báo hợp tác làm ăn với công ty của Trạch Dương.
Cả hai công ty đều nổi tiếng trong ngành công nghệ, và sự hợp tác lần này được kỳ vọng sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ cho cả hai bên.
Trong buổi họp báo ra mắt dự án, các giám đốc và đại diện của hai công ty cùng nhau đứng trên sân khấu, giới thiệu về sản phẩm mới sắp được tung ra thị trường. Đó là một ứng dụng công nghệ dành cho ngành y tế, hứa hẹn sẽ thay đối hoàn toàn cách thức mà các bệnh viện và phòng khám quản lý dữ liệu bệnh nhần. Các đại diện của công ty Trạch Dương phát biểu đầy tự tin, trong khi ba Khải Minh cũng tỏ ra hài lòng về mối hợp tác này.
Bên trong căn phòng họp sang trọng, ánh đèn chiếu rọi từng góc không gian, Trạch Dương ngồi im lặng ở hàng ghế đầu, đôi mắt chăm chú theo dõi mọi diễn biến. Anh biết rõ rằng đây không chỉ là một dự án kinh doanh đơn thuần. Mối hợp tác này là cơ hội để anh tiến sâu hơn vào cuộc sống của gia đình Khải Minh, để tiếp tục kế hoạch trả thù một cách tinh vi và tàn nhấn hơn.
Khi buổi họp kết thúc, Trạch Dương bước ra khỏi phòng họp, ánh mắt đầy toan tính. Một tên đàn em tiền lại gần, thì thầm: "Anh Trạch, mọi thứ đã sẵn sàng. Chỉ còn đợi lệnh của anh thôi."
Trạch Dương nhìn thoáng qua người đàn em rồi gật đầu. "Tốt. Chúng ta sẽ tiếp tục, nhưng nhớ kỹ, đừng để lại bất cứ dấu vết nào."
Tên đàn em cúi đầu kính cẩn, lùi lại vài bước trước khi biến mất vào đám đông. Trạch Dương đứng lại một lúc, nhìn lên bầu trời đêm qua cửa sổ lớn của tòa nhà, rồi thở dài một cách hài lòng.
Mối làm ăn này chỉ mới là khởi đầu. Sự hợp tác giữa hai công ty không chỉ mang lại lợi ích kinh tế, mà còn là công cụ để anh tiến gần hơn đến mục tiêu cuối cùng: phá hủy toàn bộ cuộc sống của Khải Minh và gia đình cậu ta.
Trạch Dương khẽ nhếch môi, một nụ cười tàn ác lóe lên trên khuôn mặt điển trai của anh. Những kế hoạch đen tối vẫn tiếp tục được dệt nên, và anh biết rằng không có gì có thể cản đường mình.
/198
|