Đêm muộn, bến tàu nằm lặng lẽ trong bóng tối, ánh đèn leo lắt từ những ngọn đèn đường cũ kỹ hắt lên tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên mặt nước. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, chỉ thi thoảng mới có tiếng còi tàu vang lên từ xa. Một chiếc xe tải cũ kỹ lăn bánh chậm chạp trên con đường đất dẫn ra bãi tàu. Bên trong xe, Trạch Dương ngồi im lặng, đôi mắt sắc bén lia qua cửa kính, tập trung quan sát mọi thứ.
Lý Tinh, người đàn ông lái xe, khẽ liếc nhìn đồng hồ. "Chúng ta đến muộn rồi," hắn thì thầm, giọng khàn khàn. "Hy vọng bọn họ sẽ không quá phiền về chuyện này."
Trạch Dương im lặng, anh chỉ mới gia nhập thế giới ngầm ở Hồng Kông, nhưng áp lực từ nhiệm vụ đầu tiên khiến anh không thể nào thả lỏng được. Hôm nay là lần đầu tiên anh trực tiếp tham gia giao dịch ma túy – một bước tiến quan trọng trong thế giới này. Tất cả đều phụ thuộc vào sự thành công của nhiệm vụ này như chưa gì mà đã chảy qua biến cố đủ điều.
Chiếc xe tải dừng lại ở bãi đất trống cạnh bến tàu. Trong bóng tối, những bóng người xuất hiện từ phía các container chất chồng, không nói không rằng, chỉ đứng lặng lẽ quan sát. Trạch Dương cảm nhận được áp lực từ những ánh mắt ấy, một sự căng thẳng ngấm ngầm bao trùm lấy không gian.
Lý Tín bước ra khỏi xe trước, chỉnh lại áo khoác và bước về phía người đàn ông trung niên đang đứng ở giữa bãi. Trạch Dương theo sau, giữ khoảng cách nhỏ với Lý Tinh, mắt không rời khỏi những người đứng xung quanh.
“Cuối cùng các người cũng đến.” Người đàn ông trung niên lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Hắn mặc một bộ vest đen, gương mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt sắc bén lóe lên một chút chế giễu. “Tôi đã nghĩ rằng mình phải đợi cả đêm.”
“Xin lỗi vì để ông phải chờ, nhưng bọn tôi gặp chút vấn đề trên đường,” Lý Tinh đáp lại, giọng điềm tĩnh. Hắn không cúi đầu, không nịnh nọt, mà giữ đúng phong thái bình thản như thường lệ. “Hàng ở đây rồi, ông cứ kiểm tra.”
Người đàn ông trung niên không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi rồi ra hiệu cho một thuộc hạ phía sau. Một người bước tới, mở thùng xe tải và bắt đầu kiểm tra những bao tải hàng. Hắn dùng con dao nhọn rạch một đường trên một bao, để lộ ra những gói ma túy trắng tinh đóng gói cẩn thận bên trong.
Trạch Dương theo dõi mọi thứ từ xa. Tim anh đập mạnh, nhưng bên ngoài anh cố giữ khuôn mặt bình thản. Đây là giao dịch đầu tiên anh tham gia, và anh biết rõ rằng chỉ cần một chút sơ suất thôi, mọi thứ có thể trở thành thảm họa.
“Đây là hàng mẫu,” Lý Tinh nói, “Sau khi giao dịch xong, số còn lại sẽ được chuyển đến ngay khi ông cần.”
Người đàn ông trung niên lặng lẽ nhìn thuộc hạ của mình kiểm tra hàng. Hắn lấy một ít bột từ gói ma túy, nhấm nháp thử trên đầu lưỡi, rồi khẽ gật đầu. “Chất lượng tốt, nhưng lần này số lượng ít hơn so với thỏa thuận ban đầu.”
“Đúng vậy,” Lý Tinh trả lời nhanh chóng, không để khoảng lặng kéo dài, “Chúng tôi cần thêm thời gian chuẩn bị. Nhưng ông có thể yên tâm, số còn lại sẽ được giao trong ba ngày tới.”
“Ba ngày?” Người đàn ông nhếch mép, tỏ vẻ không hài lòng. “Trong thế giới này, thời gian là tiền bạc, là rủi ro. Tôi không thích phải chờ đợi.”
“Ông có thể tin tưởng chúng tôi,” Lý Tinh đáp, giữ giọng chắc nịch, nhưng đôi mắt hắn hiện lên chút căng thẳng mà Trạch Dương cảm nhận được. "Chúng tôi luôn giữ đúng lời hứa."
Người đàn ông trung niên nhìn thẳng vào mắt Lý Tinh rồi quay sang Trạch Dương, kẻ đứng lặng lẽ phía sau. "Còn cậu nhóc này thì sao? Cậu ta có vẻ mới vào nghề. Mày nghĩ cậu ta có thể bảo vệ hàng của tao sao?"
Trạch Dương đứng thẳng lưng, đôi mắt sắc lạnh đối diện với ánh mắt sắc như dao cạo của người đàn ông.
“Cậu ta còn trẻ,” Lý Tinh cười nhạt, đáp lại, “Cậu ấy là nhị ca Tứ Xuyên một thời, chắc ông cũng đã nghe tên này bên Tứ Xuyên rồi. Tôi chắc chắn rằng cậu ta sẽ không khiến ông thất vọng.”
Người đàn ông trung niên khẽ cười. “Thời thế giờ đổi rồi, người đứng đầu Tứ Xuyên là ai vẫn chưa rõ. Tao hy vọng vậy. Nếu không, cái giá phải trả sẽ không nhỏ đâu.”
Sau lời cảnh cáo, hắn quay người và ra hiệu cho đám thuộc hạ của mình dọn dẹp hàng hóa. Bãi giao dịch nhanh chóng trở lại trạng thái yên tĩnh. Không còn những ánh mắt soi mói hay sự căng thẳng ngấm ngầm.
"Chúng ta xong việc rồi," Lý Tinh nói nhỏ, vỗ nhẹ lên vai Trạch Dương. "Đi thôi."
Cả hai quay trở lại xe. Chiếc xe tải rời bến tàu, lăn bánh chầm chậm rời khỏi khu vực nguy hiểm. Bóng tối dần bao phủ lấy con đường trước mặt họ, chỉ còn lại tiếng động cơ vang lên trong đêm khuya.
Trên xe, Lý Tinh nhìn Trạch Dương qua gương chiếu hậu. “Cậu đã làm tốt,” hắn nói, giọng nói đầy ẩn ý. “Không phải ai cũng giữ được bình tĩnh trong tình huống như vậy.”
Trạch Dương không đáp lại ngay. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn đường hắt vào, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên mặt kính. "Tôi biết rõ điều gì đang chờ đợi mình nếu thất bại," cuối cùng anh nói, giọng nói trầm trầm nhưng đầy quyết tâm.
Lý Tinh khẽ cười, nhưng không nói thêm gì nữa. Hắn biết rằng Trạch Dương sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí này. Với sự quyết đoán và khả năng thích ứng nhanh chóng, Trạch Dương sẽ sớm trở thành một trong những trụ cột của tổ chức.
Chiếc xe tải lăn bánh trên con đường đêm vắng, dần biến mất vào bóng tối. Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành, và Trạch Dương biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một hành trình đầy máu và nguy hiểm trong thế giới ngầm của Hồng Kông.
Sau khi giao dịch thành công, họ nhanh chóng rời khỏi bến tàu. Không ai bị thương, và mọi việc diễn ra êm đẹp. Nhưng Trạch Dương hiểu rằng, đây chỉ là khởi đầu, và còn nhiều khó khăn, thử thách nguy hiểm đang chờ đợi phía trước. Trong lòng anh, cảm giác nhẹ nhõm khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên trôi qua rất nhanh, thay vào đó là sự cảnh giác và sẵn sàng cho những gì đang chờ đợi.
...----------------...
Lý Tinh, người đàn ông lái xe, khẽ liếc nhìn đồng hồ. "Chúng ta đến muộn rồi," hắn thì thầm, giọng khàn khàn. "Hy vọng bọn họ sẽ không quá phiền về chuyện này."
Trạch Dương im lặng, anh chỉ mới gia nhập thế giới ngầm ở Hồng Kông, nhưng áp lực từ nhiệm vụ đầu tiên khiến anh không thể nào thả lỏng được. Hôm nay là lần đầu tiên anh trực tiếp tham gia giao dịch ma túy – một bước tiến quan trọng trong thế giới này. Tất cả đều phụ thuộc vào sự thành công của nhiệm vụ này như chưa gì mà đã chảy qua biến cố đủ điều.
Chiếc xe tải dừng lại ở bãi đất trống cạnh bến tàu. Trong bóng tối, những bóng người xuất hiện từ phía các container chất chồng, không nói không rằng, chỉ đứng lặng lẽ quan sát. Trạch Dương cảm nhận được áp lực từ những ánh mắt ấy, một sự căng thẳng ngấm ngầm bao trùm lấy không gian.
Lý Tín bước ra khỏi xe trước, chỉnh lại áo khoác và bước về phía người đàn ông trung niên đang đứng ở giữa bãi. Trạch Dương theo sau, giữ khoảng cách nhỏ với Lý Tinh, mắt không rời khỏi những người đứng xung quanh.
“Cuối cùng các người cũng đến.” Người đàn ông trung niên lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Hắn mặc một bộ vest đen, gương mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt sắc bén lóe lên một chút chế giễu. “Tôi đã nghĩ rằng mình phải đợi cả đêm.”
“Xin lỗi vì để ông phải chờ, nhưng bọn tôi gặp chút vấn đề trên đường,” Lý Tinh đáp lại, giọng điềm tĩnh. Hắn không cúi đầu, không nịnh nọt, mà giữ đúng phong thái bình thản như thường lệ. “Hàng ở đây rồi, ông cứ kiểm tra.”
Người đàn ông trung niên không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi rồi ra hiệu cho một thuộc hạ phía sau. Một người bước tới, mở thùng xe tải và bắt đầu kiểm tra những bao tải hàng. Hắn dùng con dao nhọn rạch một đường trên một bao, để lộ ra những gói ma túy trắng tinh đóng gói cẩn thận bên trong.
Trạch Dương theo dõi mọi thứ từ xa. Tim anh đập mạnh, nhưng bên ngoài anh cố giữ khuôn mặt bình thản. Đây là giao dịch đầu tiên anh tham gia, và anh biết rõ rằng chỉ cần một chút sơ suất thôi, mọi thứ có thể trở thành thảm họa.
“Đây là hàng mẫu,” Lý Tinh nói, “Sau khi giao dịch xong, số còn lại sẽ được chuyển đến ngay khi ông cần.”
Người đàn ông trung niên lặng lẽ nhìn thuộc hạ của mình kiểm tra hàng. Hắn lấy một ít bột từ gói ma túy, nhấm nháp thử trên đầu lưỡi, rồi khẽ gật đầu. “Chất lượng tốt, nhưng lần này số lượng ít hơn so với thỏa thuận ban đầu.”
“Đúng vậy,” Lý Tinh trả lời nhanh chóng, không để khoảng lặng kéo dài, “Chúng tôi cần thêm thời gian chuẩn bị. Nhưng ông có thể yên tâm, số còn lại sẽ được giao trong ba ngày tới.”
“Ba ngày?” Người đàn ông nhếch mép, tỏ vẻ không hài lòng. “Trong thế giới này, thời gian là tiền bạc, là rủi ro. Tôi không thích phải chờ đợi.”
“Ông có thể tin tưởng chúng tôi,” Lý Tinh đáp, giữ giọng chắc nịch, nhưng đôi mắt hắn hiện lên chút căng thẳng mà Trạch Dương cảm nhận được. "Chúng tôi luôn giữ đúng lời hứa."
Người đàn ông trung niên nhìn thẳng vào mắt Lý Tinh rồi quay sang Trạch Dương, kẻ đứng lặng lẽ phía sau. "Còn cậu nhóc này thì sao? Cậu ta có vẻ mới vào nghề. Mày nghĩ cậu ta có thể bảo vệ hàng của tao sao?"
Trạch Dương đứng thẳng lưng, đôi mắt sắc lạnh đối diện với ánh mắt sắc như dao cạo của người đàn ông.
“Cậu ta còn trẻ,” Lý Tinh cười nhạt, đáp lại, “Cậu ấy là nhị ca Tứ Xuyên một thời, chắc ông cũng đã nghe tên này bên Tứ Xuyên rồi. Tôi chắc chắn rằng cậu ta sẽ không khiến ông thất vọng.”
Người đàn ông trung niên khẽ cười. “Thời thế giờ đổi rồi, người đứng đầu Tứ Xuyên là ai vẫn chưa rõ. Tao hy vọng vậy. Nếu không, cái giá phải trả sẽ không nhỏ đâu.”
Sau lời cảnh cáo, hắn quay người và ra hiệu cho đám thuộc hạ của mình dọn dẹp hàng hóa. Bãi giao dịch nhanh chóng trở lại trạng thái yên tĩnh. Không còn những ánh mắt soi mói hay sự căng thẳng ngấm ngầm.
"Chúng ta xong việc rồi," Lý Tinh nói nhỏ, vỗ nhẹ lên vai Trạch Dương. "Đi thôi."
Cả hai quay trở lại xe. Chiếc xe tải rời bến tàu, lăn bánh chầm chậm rời khỏi khu vực nguy hiểm. Bóng tối dần bao phủ lấy con đường trước mặt họ, chỉ còn lại tiếng động cơ vang lên trong đêm khuya.
Trên xe, Lý Tinh nhìn Trạch Dương qua gương chiếu hậu. “Cậu đã làm tốt,” hắn nói, giọng nói đầy ẩn ý. “Không phải ai cũng giữ được bình tĩnh trong tình huống như vậy.”
Trạch Dương không đáp lại ngay. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn đường hắt vào, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên mặt kính. "Tôi biết rõ điều gì đang chờ đợi mình nếu thất bại," cuối cùng anh nói, giọng nói trầm trầm nhưng đầy quyết tâm.
Lý Tinh khẽ cười, nhưng không nói thêm gì nữa. Hắn biết rằng Trạch Dương sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí này. Với sự quyết đoán và khả năng thích ứng nhanh chóng, Trạch Dương sẽ sớm trở thành một trong những trụ cột của tổ chức.
Chiếc xe tải lăn bánh trên con đường đêm vắng, dần biến mất vào bóng tối. Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành, và Trạch Dương biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một hành trình đầy máu và nguy hiểm trong thế giới ngầm của Hồng Kông.
Sau khi giao dịch thành công, họ nhanh chóng rời khỏi bến tàu. Không ai bị thương, và mọi việc diễn ra êm đẹp. Nhưng Trạch Dương hiểu rằng, đây chỉ là khởi đầu, và còn nhiều khó khăn, thử thách nguy hiểm đang chờ đợi phía trước. Trong lòng anh, cảm giác nhẹ nhõm khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên trôi qua rất nhanh, thay vào đó là sự cảnh giác và sẵn sàng cho những gì đang chờ đợi.
...----------------...
/198
|