Trạch Dương, với chiếc mũ đen che nửa mặt, bước ra khỏi bìa rừng, nơi mà những âm thanh bí ẩn của thiên nhiên hòa quyện cùng ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn. Những giọt nước mưa vẫn đọng lại trên lá cây, tạo nên một cảnh tượng vừa tươi đẹp vừa u ám. Khi anh leo lên chiếc xe SUV cùng với những tên đàn em của mình, không khí trong xe tràn ngập sự lo lẳng.
"Đại ca, có phải chúng ta quá liều lĩnh không?" một tên đàn em nói, giọng lo lắng. "Nếu cảnh sát phát hiện ra..."
Trạch Dương cười khẩy, gạt đi những lo lắng của họ. "Đừng có lo lắng. Cái vụ ma túy này chỉ là một trò đùa, để cho cháu gái của tao vui vẻ mà thôi. Những tên cảnh sát đó thật ngu ngốc khi nghĩ họ có thể cản đường chúng ta." Anh nhìn ra ngoài cửa kính, nơi những bóng cây chạy vụt qua trong màn đêm.
"Đúng là đại ca!" Một tên đàn em khác khẳng định, "Yêu thương cô Tiệp Trân thì phải có người chú như đại ca đây." Mọi người cười khúc khích, không khí trong xe trở nên thoải mái hơn.
"Tiệp Trân có biết là đại ca lại xuất hiện như vậy không?" một tên đàn em hỏi.
Trạch Dương lắc đầu, nụ cười trên môi vẫn không tắt. "Nó sẽ không nghi ngờ nhiều đâu. Tiệp Trân không bao giờ nghi ngờ người chú của nó. Dù tao có làm gì đi chăng nữa, nó cũng sẽ lặng lẽ xem như không có chuyện gì cả."
Anh thầm nghĩ về sự ngây thơ của cháu gái, một cô gái luôn tin tưởng vào lòng tốt của người khác. Làm sao nó có thể nghĩ rằng người chú mà nó yêu thương lại là một tên Mafia khét tiếng chứ?
Xe lăn bánh, những tiếng động của động cơ hòa lẫn với những tiếng cười nói của đàn em. Trạch Dương nhìn ra ngoài, ánh đèn của thành phố loang loáng như những ngôi sao bị giam cẩm. Anh không thể ngăn cản được nỗi lo lẳng trong lòng mình. Dù chỉ là một trò đùa, nhưng cũng không thể xem thường những rủi ro mà mình và các thuộc hạ đang phải đổi mặt.
Khi xe đi qua những con phố tối tăm, anh không khỏi nhớ về Tiệp Trân, cô gái mà anh yêu thương và muốn bảo vệ. Anh từng chứng kiến ánh mắt trong trẻo và nụ cười rạng rỡ của cô, và điều đó càng làm anh quyết tâm hơn để không để bất kỳ điều gì đe dọa đến hạnh phúc của cháu gái mình.
"Đại ca, chúng ta còn phải giao ma túy cho ông trùm bên Giang Tô nữa," một tên đàn em nhắc nhở.
"Được rồi, đeo mặt nạ vào," Trạch Dương nói, giọng lạnh lùng. "Đã đến lúc phải làm việc."
Trong khi Trạch Dương và đàn em thực hiện kế hoạch của mình, ở một nơi khác, Tiệp Trân đang hoàn thành nhiệm vụ của mình với niềm đam mê và quyết tâm. Cô, một nữ cảnh sát trẻ tuổi, vừa nhận được thông tin về một vụ giao dịch ma túy nhỏ lẻ và đang lên kế hoạch để truy bắt các đối tượng liên quan.
Với những báo cáo từ đồng nghiệp, Tiệp Trân cảm thấy tự hào về bản thân. "Mình không thể để họ thất vọng!" cô tự nhủ, lòng đầy quyết tâm. Đằng sau sự thành công này, có sự trợ giúp âm thầm của Trạch Dương. Anh đã chỉ đạo những giao dịch nhỏ để giúp Tiệp Trân có được những thành công bước đầu, mà không ai hay biết.
Những ngày sau đó, Tiệp Trân nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ đồng nghiệp và cấp trên. Cô được trao thưởng vì đã bắt được một số tên tội phạm ma túy. Lòng tự hào và hạnh phúc trào dâng, Tiệp Trân chạy ngay về nhà đề khoe với người chú của mình.
Khi về đến nhà, cô lao vào ôm chặt Trạch Dương, ánh mắt ngập tràn niềm vui. "Chú ơi, con được khen thưởng!
Con đã bắt được những tên ma túy đó!"
"Chúc mừng con, Tiệp Trân," Trạch Dương mỉm cười, nhưng bên trong anh lại cảm thấy nỗi lo lắng. "Làm tốt lắm!"
Anh khẽ nói, không dám để lộ bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh biết rõ mọi chuyện.
"Chúng ta đã lâu không đi chơi! Cuối năm nay chúng ta đi Cáp Nhĩ Tân nhé, nơi đó rất đẹp vào tháng 12," Trạch Dương gợi ý.
Tiệp Trân háo hức gật đầu. "Vâng! Con rất thích đi Cáp Nhĩ Tân! Chú thật tuyệt vời!"
Nhưng trong thâm tâm Trạch Dương, anh biết rằng mọi thứ không hề đơn giản. Anh phải giữ bí mật về những hoạt động ngầm của mình, đồng thời đảm bảo Tiệp Trân không bị cuốn vào cuộc sống đầy nguy hiểm này. Anh lặng lẽ quan sát cô, trong lòng nặng trĩu một mổi lo không nguôi.
Sau khi Tiệp Trân ra ngoài, Trạch Dương ngồi lại một mình, nỗi lo lắng bao trùm lấy anh. Anh đã giúp Tiệp Trân đạt được thành công này, nhưng không biết điều đó có thể đe dọa đến an toàn của cô hay không. Có một âm mưu lớn đang được dàn dựng từ những tên tội phạm khác, và Trạch Dương cảm nhận được sự chuyển động trong bóng tối.
"Mình phải hành động," anh nghĩ, "để bảo vệ Tiệp Trân và những người mình yêu thương." Anh quyết định sẽ điều tra sâu hơn về những kẻ địch mà mình đang phải đối mặt. Những tên này sẽ không dễ dàng từ bỏ việc trả thù, và một khi đã động đến lợi ích của chúng, mọi thứ sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.
"Cái chết của họ sẽ là bài học cho những kẻ khác," Trạch Dương lầm bầm, đôi mắt anh sáng rực lên với ý chí mãnh liệt. "Mình sẽ không để ai đụng đến Tiệp Trân."
"Đại ca, có phải chúng ta quá liều lĩnh không?" một tên đàn em nói, giọng lo lắng. "Nếu cảnh sát phát hiện ra..."
Trạch Dương cười khẩy, gạt đi những lo lắng của họ. "Đừng có lo lắng. Cái vụ ma túy này chỉ là một trò đùa, để cho cháu gái của tao vui vẻ mà thôi. Những tên cảnh sát đó thật ngu ngốc khi nghĩ họ có thể cản đường chúng ta." Anh nhìn ra ngoài cửa kính, nơi những bóng cây chạy vụt qua trong màn đêm.
"Đúng là đại ca!" Một tên đàn em khác khẳng định, "Yêu thương cô Tiệp Trân thì phải có người chú như đại ca đây." Mọi người cười khúc khích, không khí trong xe trở nên thoải mái hơn.
"Tiệp Trân có biết là đại ca lại xuất hiện như vậy không?" một tên đàn em hỏi.
Trạch Dương lắc đầu, nụ cười trên môi vẫn không tắt. "Nó sẽ không nghi ngờ nhiều đâu. Tiệp Trân không bao giờ nghi ngờ người chú của nó. Dù tao có làm gì đi chăng nữa, nó cũng sẽ lặng lẽ xem như không có chuyện gì cả."
Anh thầm nghĩ về sự ngây thơ của cháu gái, một cô gái luôn tin tưởng vào lòng tốt của người khác. Làm sao nó có thể nghĩ rằng người chú mà nó yêu thương lại là một tên Mafia khét tiếng chứ?
Xe lăn bánh, những tiếng động của động cơ hòa lẫn với những tiếng cười nói của đàn em. Trạch Dương nhìn ra ngoài, ánh đèn của thành phố loang loáng như những ngôi sao bị giam cẩm. Anh không thể ngăn cản được nỗi lo lẳng trong lòng mình. Dù chỉ là một trò đùa, nhưng cũng không thể xem thường những rủi ro mà mình và các thuộc hạ đang phải đổi mặt.
Khi xe đi qua những con phố tối tăm, anh không khỏi nhớ về Tiệp Trân, cô gái mà anh yêu thương và muốn bảo vệ. Anh từng chứng kiến ánh mắt trong trẻo và nụ cười rạng rỡ của cô, và điều đó càng làm anh quyết tâm hơn để không để bất kỳ điều gì đe dọa đến hạnh phúc của cháu gái mình.
"Đại ca, chúng ta còn phải giao ma túy cho ông trùm bên Giang Tô nữa," một tên đàn em nhắc nhở.
"Được rồi, đeo mặt nạ vào," Trạch Dương nói, giọng lạnh lùng. "Đã đến lúc phải làm việc."
Trong khi Trạch Dương và đàn em thực hiện kế hoạch của mình, ở một nơi khác, Tiệp Trân đang hoàn thành nhiệm vụ của mình với niềm đam mê và quyết tâm. Cô, một nữ cảnh sát trẻ tuổi, vừa nhận được thông tin về một vụ giao dịch ma túy nhỏ lẻ và đang lên kế hoạch để truy bắt các đối tượng liên quan.
Với những báo cáo từ đồng nghiệp, Tiệp Trân cảm thấy tự hào về bản thân. "Mình không thể để họ thất vọng!" cô tự nhủ, lòng đầy quyết tâm. Đằng sau sự thành công này, có sự trợ giúp âm thầm của Trạch Dương. Anh đã chỉ đạo những giao dịch nhỏ để giúp Tiệp Trân có được những thành công bước đầu, mà không ai hay biết.
Những ngày sau đó, Tiệp Trân nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ đồng nghiệp và cấp trên. Cô được trao thưởng vì đã bắt được một số tên tội phạm ma túy. Lòng tự hào và hạnh phúc trào dâng, Tiệp Trân chạy ngay về nhà đề khoe với người chú của mình.
Khi về đến nhà, cô lao vào ôm chặt Trạch Dương, ánh mắt ngập tràn niềm vui. "Chú ơi, con được khen thưởng!
Con đã bắt được những tên ma túy đó!"
"Chúc mừng con, Tiệp Trân," Trạch Dương mỉm cười, nhưng bên trong anh lại cảm thấy nỗi lo lắng. "Làm tốt lắm!"
Anh khẽ nói, không dám để lộ bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh biết rõ mọi chuyện.
"Chúng ta đã lâu không đi chơi! Cuối năm nay chúng ta đi Cáp Nhĩ Tân nhé, nơi đó rất đẹp vào tháng 12," Trạch Dương gợi ý.
Tiệp Trân háo hức gật đầu. "Vâng! Con rất thích đi Cáp Nhĩ Tân! Chú thật tuyệt vời!"
Nhưng trong thâm tâm Trạch Dương, anh biết rằng mọi thứ không hề đơn giản. Anh phải giữ bí mật về những hoạt động ngầm của mình, đồng thời đảm bảo Tiệp Trân không bị cuốn vào cuộc sống đầy nguy hiểm này. Anh lặng lẽ quan sát cô, trong lòng nặng trĩu một mổi lo không nguôi.
Sau khi Tiệp Trân ra ngoài, Trạch Dương ngồi lại một mình, nỗi lo lắng bao trùm lấy anh. Anh đã giúp Tiệp Trân đạt được thành công này, nhưng không biết điều đó có thể đe dọa đến an toàn của cô hay không. Có một âm mưu lớn đang được dàn dựng từ những tên tội phạm khác, và Trạch Dương cảm nhận được sự chuyển động trong bóng tối.
"Mình phải hành động," anh nghĩ, "để bảo vệ Tiệp Trân và những người mình yêu thương." Anh quyết định sẽ điều tra sâu hơn về những kẻ địch mà mình đang phải đối mặt. Những tên này sẽ không dễ dàng từ bỏ việc trả thù, và một khi đã động đến lợi ích của chúng, mọi thứ sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.
"Cái chết của họ sẽ là bài học cho những kẻ khác," Trạch Dương lầm bầm, đôi mắt anh sáng rực lên với ý chí mãnh liệt. "Mình sẽ không để ai đụng đến Tiệp Trân."
/198
|