Thời gian trôi qua nhanh chóng, sáu tháng đã vụt qua kể từ ngày Trạch Dương bắt đầu nhận nhiệm vụ từ Hạo Huy. Với sự khéo léo và khả năng xử lý tình huống sắc bén, anh đã hoàn thành mọi nhiệm vụ mà Hạo Huy giao cho một cách trơn tru. Từ những lần vận chuyển ma túy, trao đổi hàng hóa cho đến những phi vụ tiêu diệt đối thủ, Trạch Dương đều làm chúng một cách nhanh chóng, gọn gàng mà không để lại bất kỳ sơ hở nào. Điều này khiến Hạo Huy dần thay đổi thái độ từ nghi ngờ đến tin tưởng tuyệt đối.
Ban đầu, Hạo Huy vẫn xem Trạch Dương như một kẻ cần phải theo dõi và kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng những báo cáo liên tục từ đàn em cho thấy Trạch Dương thực sự đáng gờm. Không chỉ xử lý công việc với tốc độ thần tốc, anh còn thể hiện khả năng dùng súng thành thạo, bắn tỉa chính xác và giết người mà không chút do dự. Những điều này khiến Hạo Huy cảm thấy hài lòng, dần dần ông ta bắt đầu coi Trạch Dương như một cánh tay đắc lực.
Tuy nhiên, Hạo Huy không chỉ cần một kẻ giỏi thực thi, mà còn muốn thử thách lòng trung thành của Trạch Dương. Chính vì thế, ông ta đã quyết định giao cho Trạch Dương một nhiệm vụ mới – một nhiệm vụ nguy hiểm hơn tất cả những gì anh từng trải qua.
Đêm đó, trời lạnh buốt. Gió đông thổi qua những con phố vắng vẻ, từng làn sương giá lùa vào qua khe cửa. Trạch Dương ngồi trong căn biệt thự, ánh mắt chăm chú vào màn hình điện thoại khi nhận được tin nhắn từ Lý Tinh, thông báo về nhiệm vụ mới. "Lần này đặc biệt hơn nhiều, cậu cần gặp Hạo Huy trực tiếp," tin nhắn viết.
Không chần chừ, Trạch Dương lập tức đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo khoác dày và bước ra ngoài. Anh biết rằng bất cứ nhiệm vụ nào được gặp Hạo Huy trực tiếp đều không đơn giản. Càng nguy hiểm, càng phải cẩn thận.
Chiếc xe đen chạy băng qua những con đường tĩnh lặng, tiến đến ngôi biệt thự xa hoa của Hạo Huy. Khi đến nơi, anh được Lý Tinh dẫn vào một căn phòng lớn, nơi ánh sáng mờ ảo hắt ra từ chiếc đèn treo trần. Hạo Huy ngồi sau chiếc bàn gỗ lớn, đôi mắt sắc bén nhìn Trạch Dương từ xa.
“Cậu đã làm rất tốt trong sáu tháng qua,” Hạo Huy nói, giọng nói trầm nhưng uy quyền. “Tôi không thể phủ nhận rằng cậu có tài, nhưng lần này, tôi có một nhiệm vụ đặc biệt dành cho cậu.”
Trạch Dương không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi. Anh biết rằng trong thế giới ngầm, những kẻ giữ im lặng và lắng nghe mới là những kẻ sống sót lâu nhất.
Hạo Huy đứng dậy, bước về phía cửa sổ lớn, nơi gió đông thổi mạnh, khiến rèm cửa khẽ rung rinh. Ông ta nhìn ra ngoài một lúc trước khi quay lại và nói: “Cậu sẽ phải vận chuyển một lô hàng lớn qua biên giới, nhưng lần này không giống như trước. Thời tiết khắc nghiệt, đường đi khó khăn, và biên giới hiện đang được canh gác rất nghiêm ngặt.”
Nghe đến đây, Trạch Dương hiểu rằng nhiệm vụ lần này thực sự nguy hiểm. Chỉ một sai lầm nhỏ có thể khiến anh mất mạng.
Hạo Huy tiếp tục: “Lô hàng lần này không chỉ là ma túy, mà còn bao gồm vũ khí quân sự, và nó cần phải được giao cho một đối tác ở phía Bắc. Cậu sẽ phải đi xuyên qua một khu vực bị đóng băng, nơi mà những tên lính canh biên giới sẽ không ngần ngại nổ súng. Tuy nhiên, nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ này, vị trí của cậu trong tổ chức sẽ được đảm bảo.”
Trạch Dương cảm thấy hơi lạnh từ gió đông như thấm sâu vào tận xương tủy, nhưng gương mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ. Anh gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. Hạo Huy mỉm cười hài lòng khi thấy phản ứng của Trạch Dương. "Tôi biết cậu sẽ không từ chối. Hãy chuẩn bị kỹ lưỡng, Lý Tinh sẽ cung cấp cho cậu những thông tin cần thiết. Nhớ kỹ, không được thất bại."
Hai ngày sau, mọi thứ đã sẵn sàng. Trạch Dương và nhóm đàn em bắt đầu hành trình vận chuyển lô hàng qua biên giới. Thời tiết không mấy thuận lợi, nhiệt độ đã xuống dưới 0 độ, tuyết phủ trắng xóa khắp mọi nơi, gió lạnh buốt thổi từng cơn mạnh mẽ khiến ai cũng phải rùng mình. Nhưng Trạch Dương không để những yếu tố bên ngoài ảnh hưởng đến tâm trí anh. Tất cả những gì anh nghĩ đến lúc này là nhiệm vụ, là mục tiêu cần phải hoàn thành.
Cả nhóm di chuyển bằng những chiếc xe tải cỡ lớn, bên trong chứa đầy những kiện hàng cồng kềnh. Lô hàng lần này có giá trị rất lớn, không chỉ là ma túy mà còn gồm cả vũ khí hạng nặng – một thứ hàng hóa mà nếu bị phát hiện, chắc chắn họ sẽ phải đối mặt với cái chết.
Con đường họ đi không phải là những con đường chính thức, mà là những lối đi bí mật được các tay buôn lậu và những kẻ sống ngoài vòng pháp luật khám phá từ lâu. Tuy nhiên, việc di chuyển qua vùng đất đóng băng trong đêm đông không phải là điều dễ dàng. Mặt đường trơn trượt, sương mù dày đặc che phủ tầm nhìn, và những ngọn đồi tuyết dốc cao khiến mọi bước đi đều trở nên chậm chạp và nguy hiểm.
Trên đường, Lý Tinh ngồi trong chiếc xe phía trước, liên tục trao đổi qua bộ đàm với Trạch Dương. "Mọi thứ ổn chứ?" Lý Tinh hỏi, giọng nói của anh ta rõ ràng qua tiếng nhiễu của bộ đàm.
"Ổn. Cứ tiếp tục như kế hoạch," Trạch Dương đáp lại, mắt vẫn dán vào con đường phía trước.
Cuộc hành trình kéo dài hàng giờ, cho đến khi họ đến gần biên giới. Trước mặt họ là một khu vực bị canh gác chặt chẽ bởi những tên lính biên phòng. Mọi người trong xe đều căng thẳng, nhưng Trạch Dương vẫn giữ được sự bình tĩnh. Anh ra hiệu cho cả nhóm giảm tốc độ, đồng thời quan sát xung quanh tìm kiếm cơ hội để vượt qua trạm gác mà không bị phát hiện.
Lý Tinh nhìn vào Trạch Dương, ánh mắt đầy lo lắng. "Cậu có chắc về kế hoạch này không?"
Trạch Dương gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo và quyết đoán. "Chúng ta sẽ đợi đúng thời điểm và di chuyển nhanh chóng."
Khi trời đã về khuya, trong lúc những tên lính canh biên giới đang thay ca và không chú ý, Trạch Dương ra hiệu cho cả nhóm tiến về phía trước. Các xe di chuyển một cách thận trọng, lách qua những chướng ngại vật mà không gây ra tiếng động nào. Trời tối mịt, không gian chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn pha xe và tuyết rơi nhẹ.
Mọi thứ dường như đang diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một chiếc đèn pin từ xa rọi thẳng vào chiếc xe đi đầu. Một tên lính phát hiện ra sự di chuyển bất thường và lập tức lên tiếng báo động.
Trạch Dương ngay lập tức ra lệnh cho cả nhóm tăng tốc. Tiếng súng vang lên từ phía sau khi những tên lính biên phòng bắt đầu tấn công. Nhưng với sự nhanh nhẹn và quyết đoán, Trạch Dương cùng đồng đội đã vượt qua được trận địa và thoát khỏi biên giới an toàn.
...----------------...
Ban đầu, Hạo Huy vẫn xem Trạch Dương như một kẻ cần phải theo dõi và kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng những báo cáo liên tục từ đàn em cho thấy Trạch Dương thực sự đáng gờm. Không chỉ xử lý công việc với tốc độ thần tốc, anh còn thể hiện khả năng dùng súng thành thạo, bắn tỉa chính xác và giết người mà không chút do dự. Những điều này khiến Hạo Huy cảm thấy hài lòng, dần dần ông ta bắt đầu coi Trạch Dương như một cánh tay đắc lực.
Tuy nhiên, Hạo Huy không chỉ cần một kẻ giỏi thực thi, mà còn muốn thử thách lòng trung thành của Trạch Dương. Chính vì thế, ông ta đã quyết định giao cho Trạch Dương một nhiệm vụ mới – một nhiệm vụ nguy hiểm hơn tất cả những gì anh từng trải qua.
Đêm đó, trời lạnh buốt. Gió đông thổi qua những con phố vắng vẻ, từng làn sương giá lùa vào qua khe cửa. Trạch Dương ngồi trong căn biệt thự, ánh mắt chăm chú vào màn hình điện thoại khi nhận được tin nhắn từ Lý Tinh, thông báo về nhiệm vụ mới. "Lần này đặc biệt hơn nhiều, cậu cần gặp Hạo Huy trực tiếp," tin nhắn viết.
Không chần chừ, Trạch Dương lập tức đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo khoác dày và bước ra ngoài. Anh biết rằng bất cứ nhiệm vụ nào được gặp Hạo Huy trực tiếp đều không đơn giản. Càng nguy hiểm, càng phải cẩn thận.
Chiếc xe đen chạy băng qua những con đường tĩnh lặng, tiến đến ngôi biệt thự xa hoa của Hạo Huy. Khi đến nơi, anh được Lý Tinh dẫn vào một căn phòng lớn, nơi ánh sáng mờ ảo hắt ra từ chiếc đèn treo trần. Hạo Huy ngồi sau chiếc bàn gỗ lớn, đôi mắt sắc bén nhìn Trạch Dương từ xa.
“Cậu đã làm rất tốt trong sáu tháng qua,” Hạo Huy nói, giọng nói trầm nhưng uy quyền. “Tôi không thể phủ nhận rằng cậu có tài, nhưng lần này, tôi có một nhiệm vụ đặc biệt dành cho cậu.”
Trạch Dương không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi. Anh biết rằng trong thế giới ngầm, những kẻ giữ im lặng và lắng nghe mới là những kẻ sống sót lâu nhất.
Hạo Huy đứng dậy, bước về phía cửa sổ lớn, nơi gió đông thổi mạnh, khiến rèm cửa khẽ rung rinh. Ông ta nhìn ra ngoài một lúc trước khi quay lại và nói: “Cậu sẽ phải vận chuyển một lô hàng lớn qua biên giới, nhưng lần này không giống như trước. Thời tiết khắc nghiệt, đường đi khó khăn, và biên giới hiện đang được canh gác rất nghiêm ngặt.”
Nghe đến đây, Trạch Dương hiểu rằng nhiệm vụ lần này thực sự nguy hiểm. Chỉ một sai lầm nhỏ có thể khiến anh mất mạng.
Hạo Huy tiếp tục: “Lô hàng lần này không chỉ là ma túy, mà còn bao gồm vũ khí quân sự, và nó cần phải được giao cho một đối tác ở phía Bắc. Cậu sẽ phải đi xuyên qua một khu vực bị đóng băng, nơi mà những tên lính canh biên giới sẽ không ngần ngại nổ súng. Tuy nhiên, nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ này, vị trí của cậu trong tổ chức sẽ được đảm bảo.”
Trạch Dương cảm thấy hơi lạnh từ gió đông như thấm sâu vào tận xương tủy, nhưng gương mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ. Anh gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. Hạo Huy mỉm cười hài lòng khi thấy phản ứng của Trạch Dương. "Tôi biết cậu sẽ không từ chối. Hãy chuẩn bị kỹ lưỡng, Lý Tinh sẽ cung cấp cho cậu những thông tin cần thiết. Nhớ kỹ, không được thất bại."
Hai ngày sau, mọi thứ đã sẵn sàng. Trạch Dương và nhóm đàn em bắt đầu hành trình vận chuyển lô hàng qua biên giới. Thời tiết không mấy thuận lợi, nhiệt độ đã xuống dưới 0 độ, tuyết phủ trắng xóa khắp mọi nơi, gió lạnh buốt thổi từng cơn mạnh mẽ khiến ai cũng phải rùng mình. Nhưng Trạch Dương không để những yếu tố bên ngoài ảnh hưởng đến tâm trí anh. Tất cả những gì anh nghĩ đến lúc này là nhiệm vụ, là mục tiêu cần phải hoàn thành.
Cả nhóm di chuyển bằng những chiếc xe tải cỡ lớn, bên trong chứa đầy những kiện hàng cồng kềnh. Lô hàng lần này có giá trị rất lớn, không chỉ là ma túy mà còn gồm cả vũ khí hạng nặng – một thứ hàng hóa mà nếu bị phát hiện, chắc chắn họ sẽ phải đối mặt với cái chết.
Con đường họ đi không phải là những con đường chính thức, mà là những lối đi bí mật được các tay buôn lậu và những kẻ sống ngoài vòng pháp luật khám phá từ lâu. Tuy nhiên, việc di chuyển qua vùng đất đóng băng trong đêm đông không phải là điều dễ dàng. Mặt đường trơn trượt, sương mù dày đặc che phủ tầm nhìn, và những ngọn đồi tuyết dốc cao khiến mọi bước đi đều trở nên chậm chạp và nguy hiểm.
Trên đường, Lý Tinh ngồi trong chiếc xe phía trước, liên tục trao đổi qua bộ đàm với Trạch Dương. "Mọi thứ ổn chứ?" Lý Tinh hỏi, giọng nói của anh ta rõ ràng qua tiếng nhiễu của bộ đàm.
"Ổn. Cứ tiếp tục như kế hoạch," Trạch Dương đáp lại, mắt vẫn dán vào con đường phía trước.
Cuộc hành trình kéo dài hàng giờ, cho đến khi họ đến gần biên giới. Trước mặt họ là một khu vực bị canh gác chặt chẽ bởi những tên lính biên phòng. Mọi người trong xe đều căng thẳng, nhưng Trạch Dương vẫn giữ được sự bình tĩnh. Anh ra hiệu cho cả nhóm giảm tốc độ, đồng thời quan sát xung quanh tìm kiếm cơ hội để vượt qua trạm gác mà không bị phát hiện.
Lý Tinh nhìn vào Trạch Dương, ánh mắt đầy lo lắng. "Cậu có chắc về kế hoạch này không?"
Trạch Dương gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo và quyết đoán. "Chúng ta sẽ đợi đúng thời điểm và di chuyển nhanh chóng."
Khi trời đã về khuya, trong lúc những tên lính canh biên giới đang thay ca và không chú ý, Trạch Dương ra hiệu cho cả nhóm tiến về phía trước. Các xe di chuyển một cách thận trọng, lách qua những chướng ngại vật mà không gây ra tiếng động nào. Trời tối mịt, không gian chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn pha xe và tuyết rơi nhẹ.
Mọi thứ dường như đang diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một chiếc đèn pin từ xa rọi thẳng vào chiếc xe đi đầu. Một tên lính phát hiện ra sự di chuyển bất thường và lập tức lên tiếng báo động.
Trạch Dương ngay lập tức ra lệnh cho cả nhóm tăng tốc. Tiếng súng vang lên từ phía sau khi những tên lính biên phòng bắt đầu tấn công. Nhưng với sự nhanh nhẹn và quyết đoán, Trạch Dương cùng đồng đội đã vượt qua được trận địa và thoát khỏi biên giới an toàn.
...----------------...
/198
|