Vào năm Trạch Dương 15 tuổi, trong lần đầu tiên đặt chân đến Canada, anh đã gặp một cô gái tên Liễu Hạnh. Cô ấy có nụ cười ngọt ngào, dễ thương và đôi mắt lấp lánh khiến bất kỳ ai cũng phải say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô ấy là hình mẫu của sự tinh khôi và trong sáng mà bất kỳ chàng trai nào cũng dễ dàng bị thu hút. Vô tình, khi cả hai biết rằng họ đều là người Trung Quốc và đều đi du học ở đây, dường như có một sợi dây vô hình nào đó gắn kết họ lại gần nhau.
Họ bắt đầu trò chuyện bằng tiếng Trung, một thứ ngôn ngữ thân thuộc với họ giữa một môi trường xa lạ. Những cuộc trò chuyện ngày càng nhiều, không chỉ là trao đổi thông tin đơn giản, mà dần trở thành những cuộc tầm sự sâu sắc. Cả hai thường nói về cuộc sống, gia đình, và những ước mơ tương lai. Ban đầu chỉ là những câu hỏi ngại ngùng, nhưng dần dần, họ không còn giữ khoảng cách nữa. Trạch Dương nhận ra rằng, ở một đất nước xa lạ, Liễu Hạnh là người duy nhất hiểu và chia sẻ với anh tất cả những điều mà anh không thể nói với ai khác. Đó là sự đồng cảm, sự thấu hiểu về văn hóa, quê hương, và cả những khó khăn khi phải xa nhà.
Bước vào những năm cấp ba, họ càng trở nên gắn bó hơn. Thời gian trôi qua, tình cảm giữa họ không còn đơn thuần là tình bạn mà đã phát triển thành tình yêu. Cả hai không thể nào xa nhau quá lâu, lúc nào cũng cùng đi học, cùng ngồi ăn trưa, cùng nhau làm bài tập. Họ nắm tay nhau đi dạo dưới những hàng cây đỏ thấm của mùa thu Canada, thỉnh thoảng Liều Hạnh ngả đầu lên vai Trạch Dương, và cả hai im lặng tận hưởng khoảnh khắc bình yên.
Một buổi chiều mùa đông, Trạch Dương nắm lấy tay Liễu Hạnh và ngượng ngùng nói:
"Anh nghĩ... chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi. Khi tốt nghiệp, nếu không học tiếp đại học, anh muốn cưới em."
Liễu Hạnh khẽ mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc.
"Em cũng nghĩ vậy. Nếu chúng ta yêu nhau thật lòng, chẳng điều gì có thể ngăn cản chúng ta cả."
Hai người đã thề hẹn bên nhau, lập ra kế hoạch cho tương lai, và cùng chia sẻ những ước mơ về cuộc sống gia đình, về những đứa trẻ mà họ sẽ có. Liễu Hạnh luôn tin tưởng Trạch Dương, và điều này khiến anh càng yêu cô nhiều hơn. Trạch Dương chưa từng yêu ai nhiều đến thể, tình cảm của anh dành cho cô không chỉ là sự say mê, mà còn là sự tôn trọng, bảo vệ. Họ sống như đôi vợ chồng trẻ, dù vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường.
Khi Trạch Dương 18 tuổi, một biến cố lớn đã xảy ra. Anh nhận được tin nhắn từ anh trai Bạch Dương, yêu cầu anh quay trở về Trung Quốc. Bạch Dương nói rằng không cần thiết phải học tiếp đại học, thay vào đó, Trạch Dương nên về nhà để quản lý công việc gia đình. Gia đình của họ không phải là gia đình bình thường. Bạch Dương, anh trai của Trạch Dương, là một trùm mafia khét tiếng ở Tứ Xuyên, người đứng đầu thể giới ngầm ở đó. Thực chất,
Trạch Dương từ nhỏ đã biết điều này, nhưng anh luôn cố gắng giữ khoảng cách với thể giới tội phạm mà anh trai đang theo đuổi. Tuy nhiên, giờ đây anh không thể tránh né được nữa.
Trước khi trở về Trung Quốc, Trạch Dương quyết định dẫn Liễu Hạnh về nhà để gặp anh trai. Anh biết việc mình không học đại học và theo nghiệp gia đình có thể sẽ làm Liễu Hạnh lo lắng, nhưng anh tin tưởng rằng tình yêu giữa hai người đủ lớn để vượt qua mọi khó khăn.
Ngày anh về nhà, anh nói với Liễu Hạnh:
"Anh muốn em gặp anh trai anh. Anh ấy là người quan trọng trong cuộc đời anh, và nếu chúng ta muốn tiến xa hơn, anh muốn mọi người đều biết đến sự tồn tại của em."
Liễu Hạnh đồng ý. Cô tin tưởng Trạch Dương và sẵn lòng gặp gỡ gia đình anh. Khi đến nhà, Trạch Dương giới thiệu Liễu Hạnh với Bạch Dương. Cô ấy tỏ ra lễ phép, lịch sự, và ánh mắt cô không hề che giấu tình cảm sâu sắc dành cho Trạch Dương.
Bạch Dương nhìn Liễu Hạnh một cách lạnh lùng, nhưng ánh mắt ấy có gì đó mờ ám, một chút dâm dục hiện rõ trong ánh mắt của hắn. Trạch Dương, dù rất yêu quý anh trai mình, cũng không thể phủ nhận rằng Bạch Dương là một con người đáng sợ, một kẻ tàn bạo và không từ thủ đoạn.
Sau buổi gặp, khi chỉ còn lại hai anh em, Trạch Dương hỏi:
"Anh nghĩ sao về Liễu Hạnh? Em muốn cưới cô ấy."
Bạch Dương bật cười, nhìn Trạch Dương như đang trêu đùa:
"Cưới vợ sớm thế à? Được, nhưng để anh xem thêm vài bữa đã. Cô ta có vẻ ngoan ngoãn đấy, nhưng cuộc sống không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Anh cần kiểm tra xem cô ấy thực sự là người như thế nào."
Trạch Dương biết rằng Bạch Dương không bao giờ làm gì mà không có lý do. Lòng anh dấy lên lo lắng về việc anh trai mình có thể đang lên kế hoạch gì đó với Liếu Hạnh, nhưng anh không thể từ chối lời đề nghị của Bạch Dương.
Trong sâu thằm, Trạch Dương yêu Liếu Hạnh vô điều kiện và sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ cô, kể cả đối đầu với anh trai mình nếu cần thiết.
Từ đó, giữa tình yêu sâu đậm và thế giới đen tối mà anh buộc phải đối mặt, Trạch Dương dần dẫn thân vào con đường mà anh chưa bao giờ muốn bước đi. Nhưng dù có thế nào, anh cũng hứa với chính mình, anh sẽ không bao giờ để mất Liễu Hạnh.
Họ bắt đầu trò chuyện bằng tiếng Trung, một thứ ngôn ngữ thân thuộc với họ giữa một môi trường xa lạ. Những cuộc trò chuyện ngày càng nhiều, không chỉ là trao đổi thông tin đơn giản, mà dần trở thành những cuộc tầm sự sâu sắc. Cả hai thường nói về cuộc sống, gia đình, và những ước mơ tương lai. Ban đầu chỉ là những câu hỏi ngại ngùng, nhưng dần dần, họ không còn giữ khoảng cách nữa. Trạch Dương nhận ra rằng, ở một đất nước xa lạ, Liễu Hạnh là người duy nhất hiểu và chia sẻ với anh tất cả những điều mà anh không thể nói với ai khác. Đó là sự đồng cảm, sự thấu hiểu về văn hóa, quê hương, và cả những khó khăn khi phải xa nhà.
Bước vào những năm cấp ba, họ càng trở nên gắn bó hơn. Thời gian trôi qua, tình cảm giữa họ không còn đơn thuần là tình bạn mà đã phát triển thành tình yêu. Cả hai không thể nào xa nhau quá lâu, lúc nào cũng cùng đi học, cùng ngồi ăn trưa, cùng nhau làm bài tập. Họ nắm tay nhau đi dạo dưới những hàng cây đỏ thấm của mùa thu Canada, thỉnh thoảng Liều Hạnh ngả đầu lên vai Trạch Dương, và cả hai im lặng tận hưởng khoảnh khắc bình yên.
Một buổi chiều mùa đông, Trạch Dương nắm lấy tay Liễu Hạnh và ngượng ngùng nói:
"Anh nghĩ... chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi. Khi tốt nghiệp, nếu không học tiếp đại học, anh muốn cưới em."
Liễu Hạnh khẽ mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc.
"Em cũng nghĩ vậy. Nếu chúng ta yêu nhau thật lòng, chẳng điều gì có thể ngăn cản chúng ta cả."
Hai người đã thề hẹn bên nhau, lập ra kế hoạch cho tương lai, và cùng chia sẻ những ước mơ về cuộc sống gia đình, về những đứa trẻ mà họ sẽ có. Liễu Hạnh luôn tin tưởng Trạch Dương, và điều này khiến anh càng yêu cô nhiều hơn. Trạch Dương chưa từng yêu ai nhiều đến thể, tình cảm của anh dành cho cô không chỉ là sự say mê, mà còn là sự tôn trọng, bảo vệ. Họ sống như đôi vợ chồng trẻ, dù vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường.
Khi Trạch Dương 18 tuổi, một biến cố lớn đã xảy ra. Anh nhận được tin nhắn từ anh trai Bạch Dương, yêu cầu anh quay trở về Trung Quốc. Bạch Dương nói rằng không cần thiết phải học tiếp đại học, thay vào đó, Trạch Dương nên về nhà để quản lý công việc gia đình. Gia đình của họ không phải là gia đình bình thường. Bạch Dương, anh trai của Trạch Dương, là một trùm mafia khét tiếng ở Tứ Xuyên, người đứng đầu thể giới ngầm ở đó. Thực chất,
Trạch Dương từ nhỏ đã biết điều này, nhưng anh luôn cố gắng giữ khoảng cách với thể giới tội phạm mà anh trai đang theo đuổi. Tuy nhiên, giờ đây anh không thể tránh né được nữa.
Trước khi trở về Trung Quốc, Trạch Dương quyết định dẫn Liễu Hạnh về nhà để gặp anh trai. Anh biết việc mình không học đại học và theo nghiệp gia đình có thể sẽ làm Liễu Hạnh lo lắng, nhưng anh tin tưởng rằng tình yêu giữa hai người đủ lớn để vượt qua mọi khó khăn.
Ngày anh về nhà, anh nói với Liễu Hạnh:
"Anh muốn em gặp anh trai anh. Anh ấy là người quan trọng trong cuộc đời anh, và nếu chúng ta muốn tiến xa hơn, anh muốn mọi người đều biết đến sự tồn tại của em."
Liễu Hạnh đồng ý. Cô tin tưởng Trạch Dương và sẵn lòng gặp gỡ gia đình anh. Khi đến nhà, Trạch Dương giới thiệu Liễu Hạnh với Bạch Dương. Cô ấy tỏ ra lễ phép, lịch sự, và ánh mắt cô không hề che giấu tình cảm sâu sắc dành cho Trạch Dương.
Bạch Dương nhìn Liễu Hạnh một cách lạnh lùng, nhưng ánh mắt ấy có gì đó mờ ám, một chút dâm dục hiện rõ trong ánh mắt của hắn. Trạch Dương, dù rất yêu quý anh trai mình, cũng không thể phủ nhận rằng Bạch Dương là một con người đáng sợ, một kẻ tàn bạo và không từ thủ đoạn.
Sau buổi gặp, khi chỉ còn lại hai anh em, Trạch Dương hỏi:
"Anh nghĩ sao về Liễu Hạnh? Em muốn cưới cô ấy."
Bạch Dương bật cười, nhìn Trạch Dương như đang trêu đùa:
"Cưới vợ sớm thế à? Được, nhưng để anh xem thêm vài bữa đã. Cô ta có vẻ ngoan ngoãn đấy, nhưng cuộc sống không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Anh cần kiểm tra xem cô ấy thực sự là người như thế nào."
Trạch Dương biết rằng Bạch Dương không bao giờ làm gì mà không có lý do. Lòng anh dấy lên lo lắng về việc anh trai mình có thể đang lên kế hoạch gì đó với Liếu Hạnh, nhưng anh không thể từ chối lời đề nghị của Bạch Dương.
Trong sâu thằm, Trạch Dương yêu Liếu Hạnh vô điều kiện và sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ cô, kể cả đối đầu với anh trai mình nếu cần thiết.
Từ đó, giữa tình yêu sâu đậm và thế giới đen tối mà anh buộc phải đối mặt, Trạch Dương dần dẫn thân vào con đường mà anh chưa bao giờ muốn bước đi. Nhưng dù có thế nào, anh cũng hứa với chính mình, anh sẽ không bao giờ để mất Liễu Hạnh.
/198
|