Đêm đó, Liều Hạnh dường như mất hồn, bước chân nặng nề lê qua từng hành lang của căn biệt thự rộng lớn. Mọi thứ trở nên mờ nhạt, chẳng còn ý nghĩa, như một thế giới vừa bị bẻ gãy. Những lời nói chua chát, những hành động thô bạo từ Bạch Dương khiển cô không còn đủ sức chịu đựng. Trong lòng cô dầng lên một sự tuyệt vọng và uất ức không thể diễn tả thành lời. Cô muốn thoát ra, muốn trốn khỏi cái ác mộng đen tối này, muốn gọi điện cho
Trạch Dương để kể hết sự thật, để anh đưa cô đi. Nhưng cô đã chậm mất một bước.
Cô run rẩy với điện thoại trong tay, ngón tay yếu ớt chạm vào màn hình, nhưng chưa kịp nhấn nút gọi thì Bạch Dương đã xuất hiện ngay sau lưng. Hắn tóm lấy điện thoại trong tay cô, mạnh tay giật lấy và đập nát nó trước mặt cô mà không nói một lời. Mảnh kính vỡ bắn tung tóe xuống sàn nhà, còn Liều Hạnh thì chỉ biết đứng nhìn, câm lặng trong nối kinh hoàng
Bạch Dương cười lạnh lùng, đôi mắt hẳn đầy vẻ châm biếm và nham hiểm. "Em tưởng em có thể trốn thoát khỏi tôi dễ vậy sao?" Hẳn hạ thấp giọng, giọng nói trầm đục khiến không gian xung quanh như ngưng đọng. "Em là của tôi rồi, Liễu Hạnh, đừng hòng ai cứu được em." Hắn chộp lấy cánh tay cô, kéo mạnh về phía mình, khiến cô không thể nào chống cự.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày địa ngục không hồi kết. Bạch Dương giam giữ cô trong căn phòng kín, không cho cô ra ngoài, không cho cô tiếp xúc với bất cứ ai. Cô chẳng khác nào một con búp bê sống, không có quyền tự chủ, không có cách nào thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Mỗi đêm, hắn lại đến bên giường cô, gã nở nụ cười đắc ý và không ngừng hãm hiếp cô như một món đồ chơi. Gã không coi cô là con người, mà là thứ để thỏa mãn thú tính của mình. Hắn thích thú mỗi lần thấy cô yếu đuối, run rẩy trong nỗi sợ hãi. Còn cô, chẳng còn chút sức lực để phản kháng, chỉ biết im lặng chịu đựng những cơn ác mộng kinh hoàng ấy.
Ngày qua ngày, cơ thể cô dần thay đổi. Cô không còn ăn uống như trước, cảm giác buồn nôn và mệt mỏi bắt đầu xuất hiện. Đến một ngày, cô nhận ra mình đã mang thai. Một nồi sợ hãi khủng khiếp tràn ngập tầm trí cô. Cố không biết phải làm gì, không biết nên đối mặt với thực tại ra sao. Cô sợ hãi không dám đổi diện với sự thật này,
nhung cung khong the giau dudc su that qua เลิน.
Bạch Dương nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của cô. Hắn chăm chú quan sát từng hành động, từng biểu hiện của cô, và không lâu sau đó hẳn đã biết được cô đang mang trong mình giọt máu của hắn. Trái ngược với sự sợ hãi của Liều Hạnh, Bạch Dương lại tỏ ra vô cùng vui sướng. Nụ cười trên gương mặt hắn không thể giấu nổi niềm hân hoan. "Thì ra em đang mang thai!" hắn thốt lên, giọng nói chứa đựng niềm hạnh phúc không tưởng.
Hẳn bước tới, vuốt nhẹ bụng cô, mắt hẳn ánh lên vẻ mãn nguyện. "Cái thai này chứng tỏ em đã thuộc về anh mãi mãi. Không ai có thể cướp em khỏi tay anh nữa, kể cả Trạch Dương!" Hắn cười lớn, rồi lấy điện thoại ra, gọi ngay cho Trạch Dương để thông báo tin tức này. "Này, Trạch Dương, em biết tin gì chưa? Người yêu của em có thai rồi, nhưng là với anh đó! Liễu Hạnh là của anh mày rồi!"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Trạch Dương không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Tim anh như ngừng đập, một nỗi đau xé lòng ập tới. Anh nắm chặt điện thoại, giọng run rẩy hỏi lại: "Anh nói cái gì?"
Bạch Dương bật cười chế giếu. "Em không nghe nhầm đâu, Liếu Hạnh đã mang thai với anh. Em giờ không thể làm gì được nữa đâu, Trạch Dương. Cô ấy bây giờ là của anh, mãi mãi em thấy thú vị không?.
Trạch Dương nghe mà như bị ai đó đấm thẳng vào ngực. Anh cảm thấy như cả thế giới sụp đồ trước mắt mình.
Người yêu anh, người con gái anh vẫn luôn bảo vệ và yêu thương, giờ đây lại mang thai với thằng anh trai mà tôn kính nhất. Sự giận dữ bùng cháy trong lòng anh, nhưng xen lẫn vào đó là nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Anh muốn hét lên, muốn phá tan tất cả, nhưng lại bất lực vì khoảng cách quá xa. Anh đang ở một nơi xa xôi, làm nhiệm vụ, và giờ đây mọi thứ trở nên vô nghĩa.
Trong cơn đau đớn, Trạch Dương nắm chặt điện thoại, mắt đỏ ngầu vì giận dữ và tổn thương. Anh gầm lên trong vô vọng: "Bạch Dương! Em sẽ không tha cho anh!" Nhưng Bạch Dương chỉ cười khẩy, tắt máy, để lại Trạch Dương chìm trong nổi đau cùng cực.
Còn lại một mình trong phòng, Bạch Dương ném điện thoại lên bàn và quay sang nhìn Liều Hạnh. "Em thấy chưa?
Giờ em là của anh, không ai cứu được em đầu. Trạch Dương cũng chẳng làm gì được đâu, anh là anh trai của nó và anh thương biết nó rất tồn kính anh nó sẽ không dám làm gì anh cả." Hắn bước tới gần, cúi xuống và thì thầm vào tai cô: "'Chúng ta sẽ hạnh phúc với nhau, phải không?"
Nhưng ánh mắt của Liễu Hạnh trống rỗng, không còn chút sức sống nào. Cô không biết phải làm gì, không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu. Sự tàn nhẫn của Bạch Dương đã đẩy cô vào góc tối tăm nhất, không còn lối thoát.
Trạch Dương để kể hết sự thật, để anh đưa cô đi. Nhưng cô đã chậm mất một bước.
Cô run rẩy với điện thoại trong tay, ngón tay yếu ớt chạm vào màn hình, nhưng chưa kịp nhấn nút gọi thì Bạch Dương đã xuất hiện ngay sau lưng. Hắn tóm lấy điện thoại trong tay cô, mạnh tay giật lấy và đập nát nó trước mặt cô mà không nói một lời. Mảnh kính vỡ bắn tung tóe xuống sàn nhà, còn Liều Hạnh thì chỉ biết đứng nhìn, câm lặng trong nối kinh hoàng
Bạch Dương cười lạnh lùng, đôi mắt hẳn đầy vẻ châm biếm và nham hiểm. "Em tưởng em có thể trốn thoát khỏi tôi dễ vậy sao?" Hẳn hạ thấp giọng, giọng nói trầm đục khiến không gian xung quanh như ngưng đọng. "Em là của tôi rồi, Liễu Hạnh, đừng hòng ai cứu được em." Hắn chộp lấy cánh tay cô, kéo mạnh về phía mình, khiến cô không thể nào chống cự.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày địa ngục không hồi kết. Bạch Dương giam giữ cô trong căn phòng kín, không cho cô ra ngoài, không cho cô tiếp xúc với bất cứ ai. Cô chẳng khác nào một con búp bê sống, không có quyền tự chủ, không có cách nào thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Mỗi đêm, hắn lại đến bên giường cô, gã nở nụ cười đắc ý và không ngừng hãm hiếp cô như một món đồ chơi. Gã không coi cô là con người, mà là thứ để thỏa mãn thú tính của mình. Hắn thích thú mỗi lần thấy cô yếu đuối, run rẩy trong nỗi sợ hãi. Còn cô, chẳng còn chút sức lực để phản kháng, chỉ biết im lặng chịu đựng những cơn ác mộng kinh hoàng ấy.
Ngày qua ngày, cơ thể cô dần thay đổi. Cô không còn ăn uống như trước, cảm giác buồn nôn và mệt mỏi bắt đầu xuất hiện. Đến một ngày, cô nhận ra mình đã mang thai. Một nồi sợ hãi khủng khiếp tràn ngập tầm trí cô. Cố không biết phải làm gì, không biết nên đối mặt với thực tại ra sao. Cô sợ hãi không dám đổi diện với sự thật này,
nhung cung khong the giau dudc su that qua เลิน.
Bạch Dương nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của cô. Hắn chăm chú quan sát từng hành động, từng biểu hiện của cô, và không lâu sau đó hẳn đã biết được cô đang mang trong mình giọt máu của hắn. Trái ngược với sự sợ hãi của Liều Hạnh, Bạch Dương lại tỏ ra vô cùng vui sướng. Nụ cười trên gương mặt hắn không thể giấu nổi niềm hân hoan. "Thì ra em đang mang thai!" hắn thốt lên, giọng nói chứa đựng niềm hạnh phúc không tưởng.
Hẳn bước tới, vuốt nhẹ bụng cô, mắt hẳn ánh lên vẻ mãn nguyện. "Cái thai này chứng tỏ em đã thuộc về anh mãi mãi. Không ai có thể cướp em khỏi tay anh nữa, kể cả Trạch Dương!" Hắn cười lớn, rồi lấy điện thoại ra, gọi ngay cho Trạch Dương để thông báo tin tức này. "Này, Trạch Dương, em biết tin gì chưa? Người yêu của em có thai rồi, nhưng là với anh đó! Liễu Hạnh là của anh mày rồi!"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Trạch Dương không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Tim anh như ngừng đập, một nỗi đau xé lòng ập tới. Anh nắm chặt điện thoại, giọng run rẩy hỏi lại: "Anh nói cái gì?"
Bạch Dương bật cười chế giếu. "Em không nghe nhầm đâu, Liếu Hạnh đã mang thai với anh. Em giờ không thể làm gì được nữa đâu, Trạch Dương. Cô ấy bây giờ là của anh, mãi mãi em thấy thú vị không?.
Trạch Dương nghe mà như bị ai đó đấm thẳng vào ngực. Anh cảm thấy như cả thế giới sụp đồ trước mắt mình.
Người yêu anh, người con gái anh vẫn luôn bảo vệ và yêu thương, giờ đây lại mang thai với thằng anh trai mà tôn kính nhất. Sự giận dữ bùng cháy trong lòng anh, nhưng xen lẫn vào đó là nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Anh muốn hét lên, muốn phá tan tất cả, nhưng lại bất lực vì khoảng cách quá xa. Anh đang ở một nơi xa xôi, làm nhiệm vụ, và giờ đây mọi thứ trở nên vô nghĩa.
Trong cơn đau đớn, Trạch Dương nắm chặt điện thoại, mắt đỏ ngầu vì giận dữ và tổn thương. Anh gầm lên trong vô vọng: "Bạch Dương! Em sẽ không tha cho anh!" Nhưng Bạch Dương chỉ cười khẩy, tắt máy, để lại Trạch Dương chìm trong nổi đau cùng cực.
Còn lại một mình trong phòng, Bạch Dương ném điện thoại lên bàn và quay sang nhìn Liều Hạnh. "Em thấy chưa?
Giờ em là của anh, không ai cứu được em đầu. Trạch Dương cũng chẳng làm gì được đâu, anh là anh trai của nó và anh thương biết nó rất tồn kính anh nó sẽ không dám làm gì anh cả." Hắn bước tới gần, cúi xuống và thì thầm vào tai cô: "'Chúng ta sẽ hạnh phúc với nhau, phải không?"
Nhưng ánh mắt của Liễu Hạnh trống rỗng, không còn chút sức sống nào. Cô không biết phải làm gì, không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu. Sự tàn nhẫn của Bạch Dương đã đẩy cô vào góc tối tăm nhất, không còn lối thoát.
/198
|