Liễu Hạnh đứng trước ngã rẽ của cuộc đời mình, mắt cô nhìn xuống đôi bàn tay run rẩy, cảm nhận trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực. Giữa ngàn cân treo sợi tóc, cô không biết phải lựa chọn thế nào. Bạch Dương đứng trước mặt cô, ánh mắt sắc bén như muốn xiên thẳng vào tâm can. Cô biết rất rõ, Bạch Dương yêu cô, nhưng tình yêu của anh ta chỉ mang lại cho cô đau khổ, bất an, và thậm chí là sự đe dọa đến người đàn ông cô thực sự yêu.
Bụng cô đã lớn dần lên, trong đó là giọt máu của Bạch Dương - anh trai Trạch Dương, người cô từng bị ép buộc phải chung sống.
"Em..." Giọng Liều Hạnh nghẹn ngào, ánh mắt nhìn thẳng vào Trạch Dương. "Em không biết phải làm sao nữa..."
Cô muốn chết đi để thoát khỏi mọi đau khổ, nhưng đứa con trong bụng cô là một sinh mạng vô tội. Cô không thể để nó chết theo cô. Cô yêu đứa trẻ này, như một phần của chính mình, và cô cũng... yêu Trạch Dương, yêu anh một cách chân thành, dù biết tình yêu đó không thể mang lại hạnh phúc. Một giọt nước mắt lăn dài trên má Liễu Hạnh, cô nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Trạch Dương, cố gắng không để những lời sắp thốt ra bị nghẹn lại.
"Em đồng ý," cô nói, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết. "Em sẽ lấy anh... xin anh, đừng làm hại đến anh ấy nữa. Em không muốn anh ấy phải chịu thêm tồn thương hay đau khổ gì nữa."
Bạch Dương nhìn cô một lúc, rồi nở một nụ cười hài lòng, nụ cười mà cô đã quá quen thuộc. Anh bước đến gần cô, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
"Được rồi," anh nói, giọng trầm và đầy quyền lực. "Ngày mai là ngày tốt, chúng ta sẽ kết hôn sớm nhất có thể.
Anh không thể chờ thêm được nữa. Trời ơi, ngày mai anh sẽ có vợ rồi, sung sướng thật đó."
Anh quay về phía đám đàn em đang đứng rải rác xung quanh, ra lệnh bằng giọng không thể cãi lại: "Tụi bay đâu, chuẩn bị viết thiệp mời ngay. Hãy mời những anh em thân thiết nhất tới dự lễ cưới của tao vào ngày mai. Làm cho hoành tráng vào, vì vợ tao đang mang thai rồi. Kể từ nay, cô ấy là chị dầu của tụi bay. Hãy biết tôn ti trật tự, không được vô lễ."
Đám đàn em mừng rỡ, cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng tản ra để chuẩn bị cho đám cưới. Không khí trong căn phòng dần tĩnh lặng, chỉ còn lại Trạch Dương và Liễu Hạnh. Ánh mắt cô vẫn tràn đầy nỗi lo sợ, và trái tim cô như bị xé toạc khi nghĩ đến người đàn ông mình thực sự yêu thương, Bạch Dương đã kéo cô vào cơn lốc của những âm mưu, tham vọng và sự chiếm hữu không có điểm dừng.
"Phải rồi..." Bạch Dương nói thêm, giọng điệu trở nên đùa cợt, ánh mắt sáng quắc. "Đêm nay... em và Trạch Dương muốn làm gì thì làm anh không cấm đâu. Anh cho đứa em trai mình ăn thừa một miếng cũng được, tại anh cũng rất thích chia sẻ cho em trai mình. Hai đứa ôn lại kỉ niệm đêm nay đi tạm biệt vợ yêu, tạm biệt em trai yêu quý. Đêm nay tận hưởng đi nhé."
Câu nói ấy như lưỡi dao đâm vào tim Liễu Hạnh. Cô không biết phải làm gì, không thể phản kháng trước quyền lực và sự kiểm soát mà Bạch Dương đã áp đặt lên cuộc đời cô. Cô chỉ có thể nhìn anh, đôi mắt cô ngập tràn nước mắt.
Ở một góc khác của thành phố, Trạch Dương ngồi một mình, ánh mắt hướng về phía bầu trời đêm. Bóng tối bao trùm lấy mọi thứ xung quanh, nhưng trong lòng anh cũng tối tăm chẳng kém. Cô gái mà anh yêu - Liều Hạnh - đang mang thai đứa con của Bạch Dương, người anh trai khốn nạn của mình. Những kỷ niệm ùa về, từ lúc họ còn hạnh phúc bên nhau, cho đến khi mọi thứ sụp đồ.
"Liễu Hạnh..." Trạch Dương thì thầm trong màn đêm, nhớ lại khoảnh khắc anh bị đẩy ra chiến trường, sống sót sau những trận chiến khốc liệt ngoài biên giới. Anh đã từng nghĩ mình sẽ chết, nhưng chính hình ảnh của cô, người con gái anh yêu, đã khiến anh cố gắng sống sót để trở về.
Trạch Dương không biết làm sao để an ủi Liều Hạnh lúc này. Cô đang phải chịu đựng những gì? Bị ép cưới Bạch Dương, mang thai đứa con không mong muốn, và giờ đây, đứng trước ngưỡng cửa của một cuộc hôn nhân không tình yêu. Anh chỉ biết rằng mình vẫn yêu cô, vẫn muốn bảo vệ cô, dù cho mọi thứ đã trở nên quá phức tạp.
Đêm hôm đó, khi Liễu Hạnh và Trạch Dương nhìn nhau, họ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Sau khi mọi người đã rời đi, chỉ còn lại hai người trong căn phòng tĩnh lặng. Trạch Dương bước đến gần Liễu Hạnh, nhìn sâu vào mắt cô, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng
"Anh xin lỗi..." Trạch Dương thì thầm, giọng anh như vỡ tan. "Anh không muốn chuyện này xảy ra, không muốn em phải chịu khổ. Anh đã làm mọi thứ vì em, nhưng... giờ anh không biết phải làm sao."
Liều Hạnh lặng lẽ dựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim đều đặn của người đàn ông cô yêu. "Em cũng vậy... Em đã cố gắng rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là vô ích. Anh trai anh... Em không muốn kết hôn với anh ta, nhưng giờ em không còn lựa chọn nào khác."
Cả hai lặng thinh, không cần lời nói thêm nữa. Đêm đó, họ nói chuyện suốt đêm, chia sẻ với nhau những nỗi đau, những kỷ niệm. Họ ôm nhau, không nói nhiều, chỉ cảm nhận sự hiện diện của nhau như thể đây là lần cuối cùng.
Trạch Dương nắm chặt tay Liễu Hạnh, không muốn buông, và cô cũng vậy, không thể từ bỏ người đàn ông mà cô yêu, dù cho ngày mai, cô sẽ trở thành vợ của người khác.
Khi trời gần sáng, cả hai ngả mình xuống giường, nằm cạnh nhau, nhưng trong lòng họ đều nặng trĩu. Đêm đó, không ai nói lời chia tay, nhưng trong ánh mắt cả hai, dường như đều hiểu rằng, đây có thể là đêm cuối cùng họ còn có thể ở bên nhau như thế này.
Bụng cô đã lớn dần lên, trong đó là giọt máu của Bạch Dương - anh trai Trạch Dương, người cô từng bị ép buộc phải chung sống.
"Em..." Giọng Liều Hạnh nghẹn ngào, ánh mắt nhìn thẳng vào Trạch Dương. "Em không biết phải làm sao nữa..."
Cô muốn chết đi để thoát khỏi mọi đau khổ, nhưng đứa con trong bụng cô là một sinh mạng vô tội. Cô không thể để nó chết theo cô. Cô yêu đứa trẻ này, như một phần của chính mình, và cô cũng... yêu Trạch Dương, yêu anh một cách chân thành, dù biết tình yêu đó không thể mang lại hạnh phúc. Một giọt nước mắt lăn dài trên má Liễu Hạnh, cô nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Trạch Dương, cố gắng không để những lời sắp thốt ra bị nghẹn lại.
"Em đồng ý," cô nói, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết. "Em sẽ lấy anh... xin anh, đừng làm hại đến anh ấy nữa. Em không muốn anh ấy phải chịu thêm tồn thương hay đau khổ gì nữa."
Bạch Dương nhìn cô một lúc, rồi nở một nụ cười hài lòng, nụ cười mà cô đã quá quen thuộc. Anh bước đến gần cô, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
"Được rồi," anh nói, giọng trầm và đầy quyền lực. "Ngày mai là ngày tốt, chúng ta sẽ kết hôn sớm nhất có thể.
Anh không thể chờ thêm được nữa. Trời ơi, ngày mai anh sẽ có vợ rồi, sung sướng thật đó."
Anh quay về phía đám đàn em đang đứng rải rác xung quanh, ra lệnh bằng giọng không thể cãi lại: "Tụi bay đâu, chuẩn bị viết thiệp mời ngay. Hãy mời những anh em thân thiết nhất tới dự lễ cưới của tao vào ngày mai. Làm cho hoành tráng vào, vì vợ tao đang mang thai rồi. Kể từ nay, cô ấy là chị dầu của tụi bay. Hãy biết tôn ti trật tự, không được vô lễ."
Đám đàn em mừng rỡ, cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng tản ra để chuẩn bị cho đám cưới. Không khí trong căn phòng dần tĩnh lặng, chỉ còn lại Trạch Dương và Liễu Hạnh. Ánh mắt cô vẫn tràn đầy nỗi lo sợ, và trái tim cô như bị xé toạc khi nghĩ đến người đàn ông mình thực sự yêu thương, Bạch Dương đã kéo cô vào cơn lốc của những âm mưu, tham vọng và sự chiếm hữu không có điểm dừng.
"Phải rồi..." Bạch Dương nói thêm, giọng điệu trở nên đùa cợt, ánh mắt sáng quắc. "Đêm nay... em và Trạch Dương muốn làm gì thì làm anh không cấm đâu. Anh cho đứa em trai mình ăn thừa một miếng cũng được, tại anh cũng rất thích chia sẻ cho em trai mình. Hai đứa ôn lại kỉ niệm đêm nay đi tạm biệt vợ yêu, tạm biệt em trai yêu quý. Đêm nay tận hưởng đi nhé."
Câu nói ấy như lưỡi dao đâm vào tim Liễu Hạnh. Cô không biết phải làm gì, không thể phản kháng trước quyền lực và sự kiểm soát mà Bạch Dương đã áp đặt lên cuộc đời cô. Cô chỉ có thể nhìn anh, đôi mắt cô ngập tràn nước mắt.
Ở một góc khác của thành phố, Trạch Dương ngồi một mình, ánh mắt hướng về phía bầu trời đêm. Bóng tối bao trùm lấy mọi thứ xung quanh, nhưng trong lòng anh cũng tối tăm chẳng kém. Cô gái mà anh yêu - Liều Hạnh - đang mang thai đứa con của Bạch Dương, người anh trai khốn nạn của mình. Những kỷ niệm ùa về, từ lúc họ còn hạnh phúc bên nhau, cho đến khi mọi thứ sụp đồ.
"Liễu Hạnh..." Trạch Dương thì thầm trong màn đêm, nhớ lại khoảnh khắc anh bị đẩy ra chiến trường, sống sót sau những trận chiến khốc liệt ngoài biên giới. Anh đã từng nghĩ mình sẽ chết, nhưng chính hình ảnh của cô, người con gái anh yêu, đã khiến anh cố gắng sống sót để trở về.
Trạch Dương không biết làm sao để an ủi Liều Hạnh lúc này. Cô đang phải chịu đựng những gì? Bị ép cưới Bạch Dương, mang thai đứa con không mong muốn, và giờ đây, đứng trước ngưỡng cửa của một cuộc hôn nhân không tình yêu. Anh chỉ biết rằng mình vẫn yêu cô, vẫn muốn bảo vệ cô, dù cho mọi thứ đã trở nên quá phức tạp.
Đêm hôm đó, khi Liễu Hạnh và Trạch Dương nhìn nhau, họ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Sau khi mọi người đã rời đi, chỉ còn lại hai người trong căn phòng tĩnh lặng. Trạch Dương bước đến gần Liễu Hạnh, nhìn sâu vào mắt cô, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng
"Anh xin lỗi..." Trạch Dương thì thầm, giọng anh như vỡ tan. "Anh không muốn chuyện này xảy ra, không muốn em phải chịu khổ. Anh đã làm mọi thứ vì em, nhưng... giờ anh không biết phải làm sao."
Liều Hạnh lặng lẽ dựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim đều đặn của người đàn ông cô yêu. "Em cũng vậy... Em đã cố gắng rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là vô ích. Anh trai anh... Em không muốn kết hôn với anh ta, nhưng giờ em không còn lựa chọn nào khác."
Cả hai lặng thinh, không cần lời nói thêm nữa. Đêm đó, họ nói chuyện suốt đêm, chia sẻ với nhau những nỗi đau, những kỷ niệm. Họ ôm nhau, không nói nhiều, chỉ cảm nhận sự hiện diện của nhau như thể đây là lần cuối cùng.
Trạch Dương nắm chặt tay Liễu Hạnh, không muốn buông, và cô cũng vậy, không thể từ bỏ người đàn ông mà cô yêu, dù cho ngày mai, cô sẽ trở thành vợ của người khác.
Khi trời gần sáng, cả hai ngả mình xuống giường, nằm cạnh nhau, nhưng trong lòng họ đều nặng trĩu. Đêm đó, không ai nói lời chia tay, nhưng trong ánh mắt cả hai, dường như đều hiểu rằng, đây có thể là đêm cuối cùng họ còn có thể ở bên nhau như thế này.
/198
|