Bạch Dương, Trạch Dương, và Liễu Hạnh sống chung một mái nhà, nhưng không khí trong căn nhà luôn có gì đó nặng nề, không thoải mái. Mặc dù Bạch Dương yêu thương và chăm sóc Liễu Hạnh tận tình, nhưng tình cảm của cô đối với anh lại hoàn toàn trống rỗng. Cô không bao giờ quên được Trạch Dương - người anh em chồng và cũng là tình yêu đích thực của cô. Thế nhưng, hiện tại Liễu Hạnh đã trở thành chị dâu của Trạch Dương, điều đó khiến cô cảm thấy bất lực và đau khổ. Làm sao cô có thể yêu người đàn ông đó khi thân phận của mình đã bị buộc chặt vào một người khác?
Dù biết rõ điều này, Bạch Dương vẫn tỏ ra không quan tâm và luôn miệng buông lời khiêu khích. Anh là người khó đoán, tính cách thay đổi thất thường, sớm nắng chiều mưa. Không phải anh là kẻ vũ phu hay bạo lực, nhưng cách anh trêu chọc Liều Hạnh khiến cô không thể thoải mái. Đôi khi anh buông ra những lời đầy ẩn ý: "Yêu làm chi cho lắm vào, cuối cùng cũng chỉ là vợ của anh thôi mà." Lời nói của Bạch Dương khiến Trạch Dương, người luôn im lặng theo dõi tình hình, không thể không cảm thấy đau lòng. Dù không thể thổ lộ tình cảm của mình, nhưng Trạch Dương không thể phủ nhận sự đau đớn khi nhìn thấy Liễu Hạnh mang trong mình đứa con của Bạch Dương. Cái thai ngày càng lớn khiến trái tim anh đau nhói, không chịu nổi cảnh phải chung sống dưới một mái nhà với cô mà không thế bày tỏ tình yều.
Trước nỗi đau không thể giải thoát, Trạch Dương quyết định rời đi. Anh dọn hành lý và chuẩn bị cho một cuộc sống mới ở vùng biên giới Tứ Xuyên, nơi anh có thể tránh xa sự dày vò khi phải đối diện với Liễu Hạnh mỗi ngày.
Trước khi rời đi, anh đã có một cuộc nói chuyện riêng với Bạch Dương. Trong cuộc nói chuyện đó, Bạch Dương không quên buông lời khiêu khích: "Anh biết mà, em không quên được đúng không? Cuối cùng thì cô ấy cũng thuộc về anh thôi."
Trạch Dương im lặng, không phản ứng lại những lời đó. Anh biết rằng dù có phản kháng hay không, sự thật vẫn không thay đổi. Anh không thể cứu Liều Hạnh khỏi cuộc sống hiện tại, và tình yêu của anh đối với cô mãi mãi không thể thốt ra thành lời. Anh quyết định chọn con đường im lặng và rời khỏi căn nhà đầy đau khổ này. Khi Trạch Dương bước chân ra khỏi cồng, Liễu Hạnh chỉ biết đứng từ xa, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng anh với những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô không thể ngăn cản anh, cũng không thế bày tỏ cảm xúc của mình. Giờ đầy, người cô yêu thương nhất đã rời xa, còn cô thì phải đối diện với cuộc sống không có tình yêu, chỉ có sự cam chịu.
Sau khi Trạch Dương rời đi, lòng anh nặng trĩu nỗi buồn. Anh lao vào công việc, tham gia các phi vụ buôn bán ma túy để quên đi Liểu Hạnh, nhưng dường như càng cố gắng, nỗi nhớ về cô càng trở nên mãnh liệt. Trạch Dương không thể thoát khỏi hình ảnh của cô, từng đêm từng giờ anh vẫn luôn nghĩ về cô, về nụ cười, ánh mắt mà anh không bao giờ có thể chạm tới.
Ở phía bên kia, Liễu Hạnh cũng không kém phần đau khổ. Cô cảm thấy trái tim mình tan nát mỗi khi nghĩ về
Trạch Dương. Bạch Dương, dù biết rõ rằng Liễu Hạnh không yêu mình, nhưng vẫn không chịu buông tha. Sự lạnh nhạt của cô càng khiến anh bực bội và khó chịu hơn. Mỗi lần nhìn thấy Liễu Hạnh, anh lại cảm thấy như bị phản bội, dù rằng cô không làm gì sai. Đứa con trong bụng Liễu Hạnh là của anh, nhưng tâm trí cô dường như luôn hướng về một người khác.
Bạch Dương không mắng mỏ hay vũ phu với Liễu Hạnh, nhưng anh dùng những hành động, lời nói để ép buộc cô phải chấp nhận và thỏa mãn những nhu cầu tinh thần của anh. Anh muốn cô yêu mình, nhưng càng ép buộc, cô càng xa cách. Tâm lý Liều Hạnh bị dồn vào đường cùng, cô luôn cảm thấy sợ hãi trước sự kiểm soát và ép buộc của Bạch Dương, nhưng lại không dám phản kháng. Mỗi ngày sống dưới cùng một mái nhà với người mà cô không yêu thương khiến cô cảm thấy như mình đang bị giam cầm.
Còn với Bạch Dương, sự bất lực và ghen tuông ngày càng trở nên tồi tệ. Dù anh biết rằng ép buộc Liễu Hạnh sẽ chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn, nhưng anh không thể ngừng lại. Những cơn ghen tuông, nỗi đau bị phản bội cứ dày vò anh từng đêm. Nhìn thấy cô ngày một xa cách, trái tim Bạch Dương càng thêm nặng trĩu. Anh hiểu rằng Liễu Hạnh không bao giờ yêu mình, nhưng vẫn không chịu từ bỏ. Tâm trí anh không ngừng xoáy sâu vào nỗi ám ảnh rằng Trạch Dương mới chính là người mà Liễu Hạnh yêu thương. Điều đó khiến anh như muốn phát điên.
Ngày qua ngày, cuộc sống trong căn nhà ấy không bao giờ có được niềm vui hay sự yên bình. Liễu Hạnh sống trong nỗi đau khổ và sợ hãi, còn Bạch Dương thì chìm trong những cơn ghen tuông và bực bội không hồi kết.
Trạch Dương, dù đã rời xa nhưng tâm trí vẫn luôn quay về người con gái anh không thể có. Mỗi người đều mắc kẹt trong nỗi đau của riêng mình, và không ai biết con đường giải thoát sẽ dẫn họ đi về đâu.
Dù biết rõ điều này, Bạch Dương vẫn tỏ ra không quan tâm và luôn miệng buông lời khiêu khích. Anh là người khó đoán, tính cách thay đổi thất thường, sớm nắng chiều mưa. Không phải anh là kẻ vũ phu hay bạo lực, nhưng cách anh trêu chọc Liều Hạnh khiến cô không thể thoải mái. Đôi khi anh buông ra những lời đầy ẩn ý: "Yêu làm chi cho lắm vào, cuối cùng cũng chỉ là vợ của anh thôi mà." Lời nói của Bạch Dương khiến Trạch Dương, người luôn im lặng theo dõi tình hình, không thể không cảm thấy đau lòng. Dù không thể thổ lộ tình cảm của mình, nhưng Trạch Dương không thể phủ nhận sự đau đớn khi nhìn thấy Liễu Hạnh mang trong mình đứa con của Bạch Dương. Cái thai ngày càng lớn khiến trái tim anh đau nhói, không chịu nổi cảnh phải chung sống dưới một mái nhà với cô mà không thế bày tỏ tình yều.
Trước nỗi đau không thể giải thoát, Trạch Dương quyết định rời đi. Anh dọn hành lý và chuẩn bị cho một cuộc sống mới ở vùng biên giới Tứ Xuyên, nơi anh có thể tránh xa sự dày vò khi phải đối diện với Liễu Hạnh mỗi ngày.
Trước khi rời đi, anh đã có một cuộc nói chuyện riêng với Bạch Dương. Trong cuộc nói chuyện đó, Bạch Dương không quên buông lời khiêu khích: "Anh biết mà, em không quên được đúng không? Cuối cùng thì cô ấy cũng thuộc về anh thôi."
Trạch Dương im lặng, không phản ứng lại những lời đó. Anh biết rằng dù có phản kháng hay không, sự thật vẫn không thay đổi. Anh không thể cứu Liều Hạnh khỏi cuộc sống hiện tại, và tình yêu của anh đối với cô mãi mãi không thể thốt ra thành lời. Anh quyết định chọn con đường im lặng và rời khỏi căn nhà đầy đau khổ này. Khi Trạch Dương bước chân ra khỏi cồng, Liễu Hạnh chỉ biết đứng từ xa, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng anh với những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô không thể ngăn cản anh, cũng không thế bày tỏ cảm xúc của mình. Giờ đầy, người cô yêu thương nhất đã rời xa, còn cô thì phải đối diện với cuộc sống không có tình yêu, chỉ có sự cam chịu.
Sau khi Trạch Dương rời đi, lòng anh nặng trĩu nỗi buồn. Anh lao vào công việc, tham gia các phi vụ buôn bán ma túy để quên đi Liểu Hạnh, nhưng dường như càng cố gắng, nỗi nhớ về cô càng trở nên mãnh liệt. Trạch Dương không thể thoát khỏi hình ảnh của cô, từng đêm từng giờ anh vẫn luôn nghĩ về cô, về nụ cười, ánh mắt mà anh không bao giờ có thể chạm tới.
Ở phía bên kia, Liễu Hạnh cũng không kém phần đau khổ. Cô cảm thấy trái tim mình tan nát mỗi khi nghĩ về
Trạch Dương. Bạch Dương, dù biết rõ rằng Liễu Hạnh không yêu mình, nhưng vẫn không chịu buông tha. Sự lạnh nhạt của cô càng khiến anh bực bội và khó chịu hơn. Mỗi lần nhìn thấy Liễu Hạnh, anh lại cảm thấy như bị phản bội, dù rằng cô không làm gì sai. Đứa con trong bụng Liễu Hạnh là của anh, nhưng tâm trí cô dường như luôn hướng về một người khác.
Bạch Dương không mắng mỏ hay vũ phu với Liễu Hạnh, nhưng anh dùng những hành động, lời nói để ép buộc cô phải chấp nhận và thỏa mãn những nhu cầu tinh thần của anh. Anh muốn cô yêu mình, nhưng càng ép buộc, cô càng xa cách. Tâm lý Liều Hạnh bị dồn vào đường cùng, cô luôn cảm thấy sợ hãi trước sự kiểm soát và ép buộc của Bạch Dương, nhưng lại không dám phản kháng. Mỗi ngày sống dưới cùng một mái nhà với người mà cô không yêu thương khiến cô cảm thấy như mình đang bị giam cầm.
Còn với Bạch Dương, sự bất lực và ghen tuông ngày càng trở nên tồi tệ. Dù anh biết rằng ép buộc Liễu Hạnh sẽ chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn, nhưng anh không thể ngừng lại. Những cơn ghen tuông, nỗi đau bị phản bội cứ dày vò anh từng đêm. Nhìn thấy cô ngày một xa cách, trái tim Bạch Dương càng thêm nặng trĩu. Anh hiểu rằng Liễu Hạnh không bao giờ yêu mình, nhưng vẫn không chịu từ bỏ. Tâm trí anh không ngừng xoáy sâu vào nỗi ám ảnh rằng Trạch Dương mới chính là người mà Liễu Hạnh yêu thương. Điều đó khiến anh như muốn phát điên.
Ngày qua ngày, cuộc sống trong căn nhà ấy không bao giờ có được niềm vui hay sự yên bình. Liễu Hạnh sống trong nỗi đau khổ và sợ hãi, còn Bạch Dương thì chìm trong những cơn ghen tuông và bực bội không hồi kết.
Trạch Dương, dù đã rời xa nhưng tâm trí vẫn luôn quay về người con gái anh không thể có. Mỗi người đều mắc kẹt trong nỗi đau của riêng mình, và không ai biết con đường giải thoát sẽ dẫn họ đi về đâu.
/198
|