Buổi lễ đầy tháng cho cô con gái của Bạch Dương đang được chuẩn bị kỹ lưỡng. Không gian rộn ràng tiếng cười nói, bong bóng đủ màu sắc lấp lánh giữa bầu trời ban đềm, trang trí thật lung linh với những dải màu hồng, trắng.
Đèn nháy trải khắp khu vườn, tỏa ra ánh sáng ấm áp, tạo cảm giác như bước vào một giấc mơ. Nhiều bạn bè, họ hàng từ xa đã có mặt, một số thậm chí ngủ lại qua đêm, vì buổi tiệc sẽ diễn ra vào sáng sớm hôm sau.
Bạch Dương, trong bộ vest lịch lãm, gương mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại lấp lóe một tia tính toán. Anh ta đứng giữa đám đông, không ngừng tiếp chuyện khách khứa, tay không ngừng cầm ly rượu, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến một người duy nhất.
Trong khoảnh khắc tạm dừng cuộc nói chuyện, anh rút điện thoại ra, bấm gọi một dãy số quen thuộc. Đầu dây bền kia nhanh chóng đổ chuông.
"Alo," giọng Bạch Dương cất lên, mang âm sắc vừa thân thiết vừa có chút đùa cợt, "Lâu lắm rồi anh em mình không gặp nhau. Em biết rồi đấy, hôm nay là đầy tháng của cháu gái em. Em nhớ về dự chứ?"
Trạch Dương, đang ngồi trước màn hình máy tính, nghe giọng của anh trai, chậm rãi đáp: "Ừ, em biết. Để em sắp xếp công việc, sẽ về sớm nhất có thề."
Bạch Dương cười nhẹ, giọng anh chợt có chút trêu chọc: "Không phải vì cháu gái đâu nhé, chắc là vì người khác.
Nhớ người tình của em lắm rồi phải không? Gần một năm rồi còn gì, mà này, không phải người tình, phải là chị dâu của em chứ? Người tình cũng không đúng nữa có làm tình lần nào đâu phải không?"
Trạch Dương cau mày, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. "Anh vẫn như vậy à? Lớn rồi, sao cứ đùa kiểu trẻ con thế? Liễu Hạnh là vợ của anh rồi, anh nói năng cẩn thận chút."
Bạch Dương cười khẩy, đáp lại với chút thách thức: "Anh chỉ nói đùa thôi mà. Nhưng sao? Em không thích? Miệng thì nói quên, nhưng trong lòng thì khác phải không?"
Trạch Dương khẽ thở dài, tránh né chủ đề khó chịu: "Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. Em sẽ về sớm."
Nói xong, Trạch Dương cúp máy, gương mặt hơi căng thẳng. Bên kia, Bạch Dương nhếch mép, nhét điện thoại vào túi áo, rồi thở dài trong lòng: "Cô ấy mang thai và sinh con cho mình rồi, nhưng trái tim vẫn chỉ hướng về thằng em ngu ngốc của mình thôi. Mình sẽ không để mọi thứ cứ thế này mãi."
Tối hôm đó, Trạch Dương về tới nhà Bạch Dương. Không gian đã được chuẩn bị cần thận, các nhân viên giúp việc bận rộn trang trí, sắp xếp mọi thứ cho buổi lễ đầy tháng ngày mai. Bóng bay hồng phủ khắp khu vườn, đèn nhấp nháy khắp nơi. Nhưng Trạch Dương không quá bận tâm đến cảnh trí xung quanh, anh chỉ muốn vào phòng nghỉ ngơi sau một chặng đường dài.
Bước vào căn phòng quen thuộc, căn phòng mà anh đã từng ngủ lại trong những lần trước, Trạch Dương đặt vali sang một bên rồi bước ra ban công phía sau nhà, nơi anh thường ngồi ngắm vườn vào mỗi tối. Nhưng hồm nay, có một cảnh tượng khác đang chờ đợi anh.
Ớ đó, Liễu Hạnh ngồi trên chiếc xích đu giữa vườn, ánh đèn vàng nhẹ nhàng phản chiếu lên gương mặt cô. Cô nhìn anh, nở một nụ cười mà trước đây anh chưa bao giờ thấy. Một nụ cười dịu dàng nhưng khiền lòng anh dao động mãnh liệt. Lâu lắm rồi, anh mới lại cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp như vậy.
Trạch Dương đứng lặng một lúc, không biết nên tiến tới hay lùi lại. Trái tim anh đập nhanh hơn, cảm giác như mình đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời. Cô gái anh yêu, từng coi là tất cả, giờ đây đang ở trước mắt anh, nhưng cũng là người vợ của anh trai anh.
Liễu Hạnh chậm rãi đứng dậy, tiến về phía anh. "Mừng anh đã trở về," cô nói nhẹ nhàng, giọng nói mang theo chút hoài niệm. "Em nhớ anh nhiều lắm, Trạch Dương."
Những lời nói đó, bao năm qua, anh vẫn mong chờ được nghe, nhưng giờ đây, khi chúng vang lên, anh chỉ thấy lòng mình nặng nề. Anh cúi đầu, giấu đi giọt nước mắt đang dầng lên trong mắt. "Anh cũng vậy, anh rất nhớ em....
vẫn còn yêu em."
"Em sống thế nào?" Trạch Dương hỏi, cố gắng thay đổi chủ đề, nhưng giọng anh vẫn lộ rõ sự đau khổ.
"Cuộc sống của em vẫn vậy thôi, nhàm chán và vô vị khi không có anh. Anh biết mà, làm sao em có thể vui vẻ khi thiếu anh?" Liễu Hạnh trả lời, đôi mắt buồn bã nhìn thẳng vào anh.
Hai người nhìn nhau trong im lặng, khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần, nhưng lại xa vời vợi trong lòng.
Khoảnh khắc ấy kéo dài như một sự tra tấn, cho đến khi một giọng nói phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Bạch Dương từ đâu bước tới, vỗ vai Trạch Dương từ phía sau, ôm chặt anh: "Về rồi à? Sao không chào hỏi anh gì cả mà lại xuống đây trước? Ổi chà, vợ anh cũng ở đây à? Hai người đang làm gì mà trong lúc chỉ có hai người ở đây thế này? Thật là mờ ám quá đấy!"
Trạch Dương giật mình, vội đẩy Bạch Dương ra, cảm thấy vô cùng khó xử: "'Chỉ là tình cờ chạm mặt nhau thôi."
Bạch Dương nhướng mày, giọng có phần mỉa mai: "Tình cờ? Nghe lạ nhỉ. Hồi nãy anh nghe gì đó không đúng cho lắm. Người em chồng mà nói chuyện với chị dâu như vậy thì có gì đó sai sai đấy."
Trạch Dương cảm thấy khó chịu với cách nói của Bạch Dương, nhưng anh không muốn đôi co thêm, chỉ lạnh lùng đáp: "Em mệt rồi, em vào phòng đây."
Nói xong, anh nhanh chóng bước vào trong nhà, đóng cửa lại. Bên ngoài, Liễu Hạnh vẫn đứng đó, lòng cô nặng tríu hơn bao giờ hết. Sự im lặng giữa ba người họ như một lưới dao, cứa sâu vào những vết thương chưa bao giờ lành.
Đèn nháy trải khắp khu vườn, tỏa ra ánh sáng ấm áp, tạo cảm giác như bước vào một giấc mơ. Nhiều bạn bè, họ hàng từ xa đã có mặt, một số thậm chí ngủ lại qua đêm, vì buổi tiệc sẽ diễn ra vào sáng sớm hôm sau.
Bạch Dương, trong bộ vest lịch lãm, gương mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại lấp lóe một tia tính toán. Anh ta đứng giữa đám đông, không ngừng tiếp chuyện khách khứa, tay không ngừng cầm ly rượu, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến một người duy nhất.
Trong khoảnh khắc tạm dừng cuộc nói chuyện, anh rút điện thoại ra, bấm gọi một dãy số quen thuộc. Đầu dây bền kia nhanh chóng đổ chuông.
"Alo," giọng Bạch Dương cất lên, mang âm sắc vừa thân thiết vừa có chút đùa cợt, "Lâu lắm rồi anh em mình không gặp nhau. Em biết rồi đấy, hôm nay là đầy tháng của cháu gái em. Em nhớ về dự chứ?"
Trạch Dương, đang ngồi trước màn hình máy tính, nghe giọng của anh trai, chậm rãi đáp: "Ừ, em biết. Để em sắp xếp công việc, sẽ về sớm nhất có thề."
Bạch Dương cười nhẹ, giọng anh chợt có chút trêu chọc: "Không phải vì cháu gái đâu nhé, chắc là vì người khác.
Nhớ người tình của em lắm rồi phải không? Gần một năm rồi còn gì, mà này, không phải người tình, phải là chị dâu của em chứ? Người tình cũng không đúng nữa có làm tình lần nào đâu phải không?"
Trạch Dương cau mày, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. "Anh vẫn như vậy à? Lớn rồi, sao cứ đùa kiểu trẻ con thế? Liễu Hạnh là vợ của anh rồi, anh nói năng cẩn thận chút."
Bạch Dương cười khẩy, đáp lại với chút thách thức: "Anh chỉ nói đùa thôi mà. Nhưng sao? Em không thích? Miệng thì nói quên, nhưng trong lòng thì khác phải không?"
Trạch Dương khẽ thở dài, tránh né chủ đề khó chịu: "Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. Em sẽ về sớm."
Nói xong, Trạch Dương cúp máy, gương mặt hơi căng thẳng. Bên kia, Bạch Dương nhếch mép, nhét điện thoại vào túi áo, rồi thở dài trong lòng: "Cô ấy mang thai và sinh con cho mình rồi, nhưng trái tim vẫn chỉ hướng về thằng em ngu ngốc của mình thôi. Mình sẽ không để mọi thứ cứ thế này mãi."
Tối hôm đó, Trạch Dương về tới nhà Bạch Dương. Không gian đã được chuẩn bị cần thận, các nhân viên giúp việc bận rộn trang trí, sắp xếp mọi thứ cho buổi lễ đầy tháng ngày mai. Bóng bay hồng phủ khắp khu vườn, đèn nhấp nháy khắp nơi. Nhưng Trạch Dương không quá bận tâm đến cảnh trí xung quanh, anh chỉ muốn vào phòng nghỉ ngơi sau một chặng đường dài.
Bước vào căn phòng quen thuộc, căn phòng mà anh đã từng ngủ lại trong những lần trước, Trạch Dương đặt vali sang một bên rồi bước ra ban công phía sau nhà, nơi anh thường ngồi ngắm vườn vào mỗi tối. Nhưng hồm nay, có một cảnh tượng khác đang chờ đợi anh.
Ớ đó, Liễu Hạnh ngồi trên chiếc xích đu giữa vườn, ánh đèn vàng nhẹ nhàng phản chiếu lên gương mặt cô. Cô nhìn anh, nở một nụ cười mà trước đây anh chưa bao giờ thấy. Một nụ cười dịu dàng nhưng khiền lòng anh dao động mãnh liệt. Lâu lắm rồi, anh mới lại cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp như vậy.
Trạch Dương đứng lặng một lúc, không biết nên tiến tới hay lùi lại. Trái tim anh đập nhanh hơn, cảm giác như mình đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời. Cô gái anh yêu, từng coi là tất cả, giờ đây đang ở trước mắt anh, nhưng cũng là người vợ của anh trai anh.
Liễu Hạnh chậm rãi đứng dậy, tiến về phía anh. "Mừng anh đã trở về," cô nói nhẹ nhàng, giọng nói mang theo chút hoài niệm. "Em nhớ anh nhiều lắm, Trạch Dương."
Những lời nói đó, bao năm qua, anh vẫn mong chờ được nghe, nhưng giờ đây, khi chúng vang lên, anh chỉ thấy lòng mình nặng nề. Anh cúi đầu, giấu đi giọt nước mắt đang dầng lên trong mắt. "Anh cũng vậy, anh rất nhớ em....
vẫn còn yêu em."
"Em sống thế nào?" Trạch Dương hỏi, cố gắng thay đổi chủ đề, nhưng giọng anh vẫn lộ rõ sự đau khổ.
"Cuộc sống của em vẫn vậy thôi, nhàm chán và vô vị khi không có anh. Anh biết mà, làm sao em có thể vui vẻ khi thiếu anh?" Liễu Hạnh trả lời, đôi mắt buồn bã nhìn thẳng vào anh.
Hai người nhìn nhau trong im lặng, khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần, nhưng lại xa vời vợi trong lòng.
Khoảnh khắc ấy kéo dài như một sự tra tấn, cho đến khi một giọng nói phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Bạch Dương từ đâu bước tới, vỗ vai Trạch Dương từ phía sau, ôm chặt anh: "Về rồi à? Sao không chào hỏi anh gì cả mà lại xuống đây trước? Ổi chà, vợ anh cũng ở đây à? Hai người đang làm gì mà trong lúc chỉ có hai người ở đây thế này? Thật là mờ ám quá đấy!"
Trạch Dương giật mình, vội đẩy Bạch Dương ra, cảm thấy vô cùng khó xử: "'Chỉ là tình cờ chạm mặt nhau thôi."
Bạch Dương nhướng mày, giọng có phần mỉa mai: "Tình cờ? Nghe lạ nhỉ. Hồi nãy anh nghe gì đó không đúng cho lắm. Người em chồng mà nói chuyện với chị dâu như vậy thì có gì đó sai sai đấy."
Trạch Dương cảm thấy khó chịu với cách nói của Bạch Dương, nhưng anh không muốn đôi co thêm, chỉ lạnh lùng đáp: "Em mệt rồi, em vào phòng đây."
Nói xong, anh nhanh chóng bước vào trong nhà, đóng cửa lại. Bên ngoài, Liễu Hạnh vẫn đứng đó, lòng cô nặng tríu hơn bao giờ hết. Sự im lặng giữa ba người họ như một lưới dao, cứa sâu vào những vết thương chưa bao giờ lành.
/198
|