Sau khi biết được thi thể của anh trai và chị dâu được tìm thấy, Trạch Dương cảm thấy lòng mình như vỡ vụn. Đêm đó, anh không thể ngủ, trái tim nặng trĩu bởi những cảm xúc lẫn lộn giữa đau đớn và hận thù. Những ký ức về Bạch Dương - người anh trai mà anh yêu thương và ngưỡng mộ, cùng với người chị dâu luôn chăm sóc và lo lắng cho anh, lần lượt ùa về. Đó là hai người duy nhất anh còn lại trên cõi đời này, và bây giờ họ đã bị cướp mất theo cách tàn bạo nhất.
Sáng sớm hôm sau, Trạch Dương cùng với Ngụy Lâm - cánh tay đắc lực của Bạch Dương trước đây, đến nhận lại thi thể. Khi nhìn thấy những gì còn sót lại của họ, Trạch Dương như chết lặng. Cái xác của anh trai còn chút nguyên vẹn, nhưng gương mặt lộ rõ những dấu vết của sự tra tấn tàn nhẫn. Còn chị dâu anh, cô không còn là người phụ nữ dịu dàng, hiền lành mà anh từng biết. Thân thể cô bị tàn phá thảm thương, không chỉ bị giết mà còn bị bọn chúng làm những điều đồi bại trước khi kết thúc mạng sống của cô. Trái tim Trạch Dương thắt lại, sự phẫn nộ trong anh bùng lên như lửa cháy.
Ngụy Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ đau thương. Anh là người đã từng sát cánh bên Bạch Dương trong mọi trận chiến, và giờ đây phải chứng kiến cảnh tượng này khiến anh cảm thấy không chỉ đau đớn mà còn có lỗi với người đã khuất.
"Trạch Dương.." Ngụy Lâm khẽ gọi, giọng
anh nghẹn lại. "Anh biết rằng giờ có nói gì
cũng không thể bù đắp được những mất
mát này, nhưng anh thề, chúng ta sẽ không để bọn chúng yên. Anh sẽ cùng em trả thù cho Bạch Dương và chị dâu."
phải nói ra,
Trạch Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Anh không cần phải nói ra, nhưng trong lòng đã có một quyết định chắc chắn. Lòng hận thù trong anh đã chín muồi, và từ giờ, mọi thứ anh làm sẽ chỉ để thực hiện lời thề trả thù.
Lễ hỏa táng diễn ra trong không khí u ám. Cha xứ cất giọng cầu nguyện, mong linh hồn của Bạch Dương và chị dâu được siêu thoát, nhưng Trạch Dương không còn tin vào sự yên bình của cái chết nữa. Đối với anh, thế giới này chỉ còn lại sự hỗn loạn, tàn ác, và máu. Những lời cầu nguyện của cha xứ vang lên, nhưng dường như không chạm tới trái tim đầy hận thù của anh.
"Nguyện cho linh hồn của hai con sớm được an nghỉ," cha xứ nói, giọng ông đều đều, nhưng lại mang sự thành kính sâu sắc. "Dù kiếp này phải chịu nhiều đau khổ, xin Chúa ban cho họ sự bình yên ở cõi vĩnh hằng. Những kẻ đã gây ra tội ác sẽ phải đối mặt với phán xét của Chúa trời"
Ngụy Lâm đứng cạnh, đôi mắt trầm tư, còn Trạch Dương chỉ im lặng nhìn ngọn lửa thiêu đốt cơ thể anh trai và chị dâu. Cái cảm giác mất mát và đau đớn như xiết chặt tim anh. Khi mọi thứ chỉ còn lại tro tàn, anh cẩn thận thu gom tro cốt vào hai chiếc hũ, rồi cùng Ngụy Lâm đưa họ ra giữa biển để thả tro xuống.
Trên chiếc thuyền nhỏ giữa biển khơi, Trạch Dương đứng trước gió, đôi tay cầm lấy hũ tro cốt. Gió thổi mạnh, làm mái tóc anh bay rối bời, nhưng ánh mắt anh vẫn sắc lạnh và cương quyết. Anh mở nắp hũ, nhìn xuống tro cốt của người thân yêu trước khi thả chúng vào không trung, để gió cuốn chúng đi.
"Anh, em hứa sẽ lấy lại công bằng cho anh," Trạch Dương nói, giọng anh lạnh lùng nhưng đầy căm phẫn. "Bọn chúng sẽ phải trả giá, từng đứa một. Tứ Xuyên mà chúng ta từng chiến đấu để giành được, em sẽ giành lại, và em sẽ khiến cho bọn chúng phải quỳ xuống dưới chân em, phải nếm trải những gì mà anh và chị dâu đã phải chịu đựng."
Ngụy Lâm khẽ thở dài, anh bước đến gần Trạch Dương, nhìn theo hướng gió cuốn đi tro cốt.
"Trạch Dương, anh biết em sẽ làm được" Ngụy Lâm nói, giọng anh trầm lắng nhưng đầy quyết tâm. "Anh cũng sẽ theo em đến cùng. Bọn chúng sẽ không bao giờ thoát khỏi tay chúng ta."
Trạch Dương im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn Ngụy Lâm, đôi mắt anh đỏ ngầu vì thiếu ngủ và sự căm hận chất chứa trong lòng.
"Ngụy Lâm, em sẽ giết sạch bọn chúng," Trạch Dương nghiến răng. "Không chỉ để trả thù cho anh trai và chị dâu, mà còn để chúng biết thế nào là địa ngục. Chúng sẽ không được chết nhanh chóng đâu. Em sẽ khiến chúng đau đớn, gào thét cầu xin, nhưng sẽ không ai cứu được chúng"
Giọng anh lạnh lùng, từng từ phát ra như lưỡi dao cắt vào không khí.
"Anh hiểu. Anh sẽ không để em chiến đấu một mình" Ngụy Lâm đáp lại, gương mặt kiên định. "Cả đời này, anh đã nợ Bạch Dương quá nhiều. Nếu em muốn giết sạch bọn chúng, thì anh sẽ đứng cạnh em, làm đến cùng."
Trạch Dương nhìn Ngụy Lâm, rồi quay lại nhìn mặt biển mênh mông phía trước. "Chúng sẽ phải trả giá, đặc biệt là kẻ đã làm chuyện đồi bại với Liễu Hạnh. Em sẽ cho chúng chết trong sự tủi nhục, đúng như cái cách mà chị ấy đã phải chịu đựng. Còn bọn Outlaws... Bọn chúng sẽ phải quỳ gối trước mặt em, nếm trải cái chết thê thảm nhất. Không một đứa nào sẽ được tha.
Trạch Dương nhìn vào những làn gió mang theo tro cốt của anh trai và chị dâu, như thể đó là lời nhắn gửi cuối cùng của anh dành cho họ. Gió thổi mạnh, cuốn tro cốt bay lên trời, tan vào không gian bao la, để lại một lời hứa đầy hận thù mà Trạch Dương đã khắc sâu trong lòng.
Buổi lễ kết thúc, nhưng trong lòng Trạch Dương, mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Con đường trả thù sẽ là con đường đầy máu và nước mắt, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác.
Sáng sớm hôm sau, Trạch Dương cùng với Ngụy Lâm - cánh tay đắc lực của Bạch Dương trước đây, đến nhận lại thi thể. Khi nhìn thấy những gì còn sót lại của họ, Trạch Dương như chết lặng. Cái xác của anh trai còn chút nguyên vẹn, nhưng gương mặt lộ rõ những dấu vết của sự tra tấn tàn nhẫn. Còn chị dâu anh, cô không còn là người phụ nữ dịu dàng, hiền lành mà anh từng biết. Thân thể cô bị tàn phá thảm thương, không chỉ bị giết mà còn bị bọn chúng làm những điều đồi bại trước khi kết thúc mạng sống của cô. Trái tim Trạch Dương thắt lại, sự phẫn nộ trong anh bùng lên như lửa cháy.
Ngụy Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ đau thương. Anh là người đã từng sát cánh bên Bạch Dương trong mọi trận chiến, và giờ đây phải chứng kiến cảnh tượng này khiến anh cảm thấy không chỉ đau đớn mà còn có lỗi với người đã khuất.
"Trạch Dương.." Ngụy Lâm khẽ gọi, giọng
anh nghẹn lại. "Anh biết rằng giờ có nói gì
cũng không thể bù đắp được những mất
mát này, nhưng anh thề, chúng ta sẽ không để bọn chúng yên. Anh sẽ cùng em trả thù cho Bạch Dương và chị dâu."
phải nói ra,
Trạch Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Anh không cần phải nói ra, nhưng trong lòng đã có một quyết định chắc chắn. Lòng hận thù trong anh đã chín muồi, và từ giờ, mọi thứ anh làm sẽ chỉ để thực hiện lời thề trả thù.
Lễ hỏa táng diễn ra trong không khí u ám. Cha xứ cất giọng cầu nguyện, mong linh hồn của Bạch Dương và chị dâu được siêu thoát, nhưng Trạch Dương không còn tin vào sự yên bình của cái chết nữa. Đối với anh, thế giới này chỉ còn lại sự hỗn loạn, tàn ác, và máu. Những lời cầu nguyện của cha xứ vang lên, nhưng dường như không chạm tới trái tim đầy hận thù của anh.
"Nguyện cho linh hồn của hai con sớm được an nghỉ," cha xứ nói, giọng ông đều đều, nhưng lại mang sự thành kính sâu sắc. "Dù kiếp này phải chịu nhiều đau khổ, xin Chúa ban cho họ sự bình yên ở cõi vĩnh hằng. Những kẻ đã gây ra tội ác sẽ phải đối mặt với phán xét của Chúa trời"
Ngụy Lâm đứng cạnh, đôi mắt trầm tư, còn Trạch Dương chỉ im lặng nhìn ngọn lửa thiêu đốt cơ thể anh trai và chị dâu. Cái cảm giác mất mát và đau đớn như xiết chặt tim anh. Khi mọi thứ chỉ còn lại tro tàn, anh cẩn thận thu gom tro cốt vào hai chiếc hũ, rồi cùng Ngụy Lâm đưa họ ra giữa biển để thả tro xuống.
Trên chiếc thuyền nhỏ giữa biển khơi, Trạch Dương đứng trước gió, đôi tay cầm lấy hũ tro cốt. Gió thổi mạnh, làm mái tóc anh bay rối bời, nhưng ánh mắt anh vẫn sắc lạnh và cương quyết. Anh mở nắp hũ, nhìn xuống tro cốt của người thân yêu trước khi thả chúng vào không trung, để gió cuốn chúng đi.
"Anh, em hứa sẽ lấy lại công bằng cho anh," Trạch Dương nói, giọng anh lạnh lùng nhưng đầy căm phẫn. "Bọn chúng sẽ phải trả giá, từng đứa một. Tứ Xuyên mà chúng ta từng chiến đấu để giành được, em sẽ giành lại, và em sẽ khiến cho bọn chúng phải quỳ xuống dưới chân em, phải nếm trải những gì mà anh và chị dâu đã phải chịu đựng."
Ngụy Lâm khẽ thở dài, anh bước đến gần Trạch Dương, nhìn theo hướng gió cuốn đi tro cốt.
"Trạch Dương, anh biết em sẽ làm được" Ngụy Lâm nói, giọng anh trầm lắng nhưng đầy quyết tâm. "Anh cũng sẽ theo em đến cùng. Bọn chúng sẽ không bao giờ thoát khỏi tay chúng ta."
Trạch Dương im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn Ngụy Lâm, đôi mắt anh đỏ ngầu vì thiếu ngủ và sự căm hận chất chứa trong lòng.
"Ngụy Lâm, em sẽ giết sạch bọn chúng," Trạch Dương nghiến răng. "Không chỉ để trả thù cho anh trai và chị dâu, mà còn để chúng biết thế nào là địa ngục. Chúng sẽ không được chết nhanh chóng đâu. Em sẽ khiến chúng đau đớn, gào thét cầu xin, nhưng sẽ không ai cứu được chúng"
Giọng anh lạnh lùng, từng từ phát ra như lưỡi dao cắt vào không khí.
"Anh hiểu. Anh sẽ không để em chiến đấu một mình" Ngụy Lâm đáp lại, gương mặt kiên định. "Cả đời này, anh đã nợ Bạch Dương quá nhiều. Nếu em muốn giết sạch bọn chúng, thì anh sẽ đứng cạnh em, làm đến cùng."
Trạch Dương nhìn Ngụy Lâm, rồi quay lại nhìn mặt biển mênh mông phía trước. "Chúng sẽ phải trả giá, đặc biệt là kẻ đã làm chuyện đồi bại với Liễu Hạnh. Em sẽ cho chúng chết trong sự tủi nhục, đúng như cái cách mà chị ấy đã phải chịu đựng. Còn bọn Outlaws... Bọn chúng sẽ phải quỳ gối trước mặt em, nếm trải cái chết thê thảm nhất. Không một đứa nào sẽ được tha.
Trạch Dương nhìn vào những làn gió mang theo tro cốt của anh trai và chị dâu, như thể đó là lời nhắn gửi cuối cùng của anh dành cho họ. Gió thổi mạnh, cuốn tro cốt bay lên trời, tan vào không gian bao la, để lại một lời hứa đầy hận thù mà Trạch Dương đã khắc sâu trong lòng.
Buổi lễ kết thúc, nhưng trong lòng Trạch Dương, mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Con đường trả thù sẽ là con đường đầy máu và nước mắt, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác.
/198
|