Nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại trước một khu vực ngoại ô vắng vẻ gần bờ sông. Ánh đèn neon từ xa hắt xuống con đường nhỏ đầy sỏi đá, ánh sáng nhấp nháy như những bóng ma nhảy múa trên mặt nước. Khu cảng Phúc Đạt xuất hiện trước mắt họ một khu vực hoang sơ với vài tòa nhà kho cũ kỹ và vài chiếc container chất đống, như thể đã bị bỏ rơi từ lâu.
"Đến rồi, nơi đây yen tĩnh lắm phải không. Chuẩn bị đi lát có điều bất ngờ nữa đấy. " Lý Tinh nói khẽ, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước.
Trạch Dương mở cửa xe, bước ra ngoài, khẽ chỉnh lại áo khoác, ánh mắt lướt qua khung cảnh xung quanh. Trời tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những cột đèn rải rác xa xa. Những con sóng nhỏ vỗ nhẹ vào bờ sông, mang theo âm thanh u ám của đêm khuya.
Họ tiến về phía nhà kho số 3, nơi băng nhóm đối thủ đã chiếm giữ lô hàng của Hạo Huy. Trạch Dương cảm nhận được mỗi bước chân mình chìm trong cơn căng thẳng, như thể mọi thứ có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào. Tiếng giày lạo xạo trên mặt đất nghe rõ mồn một trong đêm vắng.
"Bọn chúng đã đến, sớmm hơn mà tôi dự tính đó." Lý Tinh nói, chỉ về phía xa, nơi có vài bóng người lờ mờ trong bóng tối. Những gã đàn ông đứng canh trước cửa nhà kho, tay lăm lăm vũ khí, sẵn sàng cho bất kỳ ai dám lại gần.
"Chúng ta làm gì tiếp theo? Chỉ có ba người trước mắt như vậy thôi sao?" Trạch Dương hỏi, đôi mắt không rời khỏi mục tiêu.
Lý Tinh nhếch môi cười nhẹ. "Chưa mà, chỉ mới khởi đầu thôi. Cậu xử lý. Tôi sẽ yểm trợ từ phía sau. Chúc may mắn nhé."
Trạch Dương không nói gì thêm. Anh biết rõ đây là bài kiểm tra cuối cùng. Anh phải chứng minh rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ - không chỉ là một người lính. mới của trong băng đảng, mà là một kẻ có thể sống sót và chiến đấu. Anh rút khẩu súng ra, kiểm tra đạn, rồi nhét lại vào túi. Bước chân anh trở nên nhẹ nhàng hơn khi tiến đến gần khu nhà kho, những bóng đen phía trước ngày càng rõ ràng hơn.
Hai tên canh gác đứng đó, không nhận ra sự hiện diện của anh cho đến khi đã quá muộn. Một tên quay sang nhìn Trạch Dương, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên khi thấy một kẻ lạ mặt tiến lại gần. Trước khi hắn kịp rút súng, Trạch Dương đã nhanh như chớp tấn công. Khẩu súng trong tay anh nổ vang trong đêm, viên đạn ghim thẳng vào ngực kẻ canh gác, khiến hắn gục xuống ngay tại chỗ.
Tên còn lại hoảng hốt, vội vàng rút súng ra nhưng không kịp. Trạch Dương lao tới như một con báo săn, giáng một cú đấm mạnh vào mặt hắn, khiến hắn loạng choạng lùi lại. Trong giây phút đó, Trạch Dương lạnh lùng chĩa súng vào đầu hắn, bóp cò. Tiếng súng vang lên lần nữa, và tên canh gác thứ hai đổ gục xuống đất.
Lý Tinh đứng cách đó không xa, ánh mắt đầy sự hài lòng. "Không tệ, đúng là tôi không nhìn nhầm cậu mà." hắn nói khẽ, tiến lại gần. "Giờ thì vào trong thôi."
Cả hai bước vào nhà kho, bóng tối bao trùm lấy họ như một tấm màn dày đặc. Bên trong, những bóng người lờ mờ hiện lên giữa ánh đèn le lói từ những chiếc đèn dầu cũ kỹ. Có ít nhất năm tên đàn ông khác đang đứng đó, vũ khí cầm trên tay, sẵn sàng cho cuộc đối đầu. Chúng không hề bất ngờ khi thấy Trạch Dương và Lý Tinh bước vào - có vẻ như đã được thông báo trước về sự xuất hiện của họ.
“ Tụ bây bước vào đây xem như. Kết thúc rồi, ngày hôm nay là ngày cuối cùng của hai đứa mày.” một tên cao lớn, rõ ràng là kẻ cầm đầu, cất giọng lạnh lùng. “Chúng mày không có cửa rời khỏi nơi đây đâu.”
Trạch Dương không nói gì. Anh chỉ rút khẩu súng ra, chĩa thẳng vào tên cầm đầu. Một khoảnh khắc im lặng chết chóc bao trùm lấy không gian, trước khi mọi thứ bùng nổ trong một trận mưa đạn. Tiếng súng vang lên chát chúa, tiếng kim loại chạm nhau, tiếng thét đau đớn vang vọng khắp nhà kho.
Trạch Dương di chuyển nhanh như một con sói săn mồi, từng phát đạn của anh đều chính xác. Anh nhớ lại những lần đối đầu trong quá khứ ở Tứ Xuyên, những lần thoát chết trong gang tấc, và tất cả những kỹ năng đó giờ đây giúp anh vượt qua trận đấu súng khốc liệt này.
Chưa đầy năm phút sau, mọi thứ kết thúc. Tất cả những kẻ địch đều nằm rạp dưới đất, máu thấm đỏ sàn nhà kho lạnh lẽo. Trạch Dương thở hắt ra, nhìn quanh một lượt. Hắn đã làm được - hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, và sống sót.
Trạch Dương lặng lẽ lau sạch vết máu trên mặt mình một cách bình thảng như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh xoay người nhìn và mặt Lý Tinh nhưng muốn nói lên rằng. ''Tôi có thể làm được mà chẳng hề tốn tí sức nào.''
Lý Tinh bước tới mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Trạch Dương. "Cậu khá lắm, tôi chỉ đứng xem cậu cứ ngỡ là đem xác cậu về. Ai ngờ, bội thu quá đấy. " hắn nói, ánh mắt sắc lạnh nhưng có phần tôn trọng. "Chúng ta đi thôi. Hạo Huy sẽ rất hài lòng vì sự góp mặt của cậu đó."
...****************...
"Đến rồi, nơi đây yen tĩnh lắm phải không. Chuẩn bị đi lát có điều bất ngờ nữa đấy. " Lý Tinh nói khẽ, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước.
Trạch Dương mở cửa xe, bước ra ngoài, khẽ chỉnh lại áo khoác, ánh mắt lướt qua khung cảnh xung quanh. Trời tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những cột đèn rải rác xa xa. Những con sóng nhỏ vỗ nhẹ vào bờ sông, mang theo âm thanh u ám của đêm khuya.
Họ tiến về phía nhà kho số 3, nơi băng nhóm đối thủ đã chiếm giữ lô hàng của Hạo Huy. Trạch Dương cảm nhận được mỗi bước chân mình chìm trong cơn căng thẳng, như thể mọi thứ có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào. Tiếng giày lạo xạo trên mặt đất nghe rõ mồn một trong đêm vắng.
"Bọn chúng đã đến, sớmm hơn mà tôi dự tính đó." Lý Tinh nói, chỉ về phía xa, nơi có vài bóng người lờ mờ trong bóng tối. Những gã đàn ông đứng canh trước cửa nhà kho, tay lăm lăm vũ khí, sẵn sàng cho bất kỳ ai dám lại gần.
"Chúng ta làm gì tiếp theo? Chỉ có ba người trước mắt như vậy thôi sao?" Trạch Dương hỏi, đôi mắt không rời khỏi mục tiêu.
Lý Tinh nhếch môi cười nhẹ. "Chưa mà, chỉ mới khởi đầu thôi. Cậu xử lý. Tôi sẽ yểm trợ từ phía sau. Chúc may mắn nhé."
Trạch Dương không nói gì thêm. Anh biết rõ đây là bài kiểm tra cuối cùng. Anh phải chứng minh rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ - không chỉ là một người lính. mới của trong băng đảng, mà là một kẻ có thể sống sót và chiến đấu. Anh rút khẩu súng ra, kiểm tra đạn, rồi nhét lại vào túi. Bước chân anh trở nên nhẹ nhàng hơn khi tiến đến gần khu nhà kho, những bóng đen phía trước ngày càng rõ ràng hơn.
Hai tên canh gác đứng đó, không nhận ra sự hiện diện của anh cho đến khi đã quá muộn. Một tên quay sang nhìn Trạch Dương, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên khi thấy một kẻ lạ mặt tiến lại gần. Trước khi hắn kịp rút súng, Trạch Dương đã nhanh như chớp tấn công. Khẩu súng trong tay anh nổ vang trong đêm, viên đạn ghim thẳng vào ngực kẻ canh gác, khiến hắn gục xuống ngay tại chỗ.
Tên còn lại hoảng hốt, vội vàng rút súng ra nhưng không kịp. Trạch Dương lao tới như một con báo săn, giáng một cú đấm mạnh vào mặt hắn, khiến hắn loạng choạng lùi lại. Trong giây phút đó, Trạch Dương lạnh lùng chĩa súng vào đầu hắn, bóp cò. Tiếng súng vang lên lần nữa, và tên canh gác thứ hai đổ gục xuống đất.
Lý Tinh đứng cách đó không xa, ánh mắt đầy sự hài lòng. "Không tệ, đúng là tôi không nhìn nhầm cậu mà." hắn nói khẽ, tiến lại gần. "Giờ thì vào trong thôi."
Cả hai bước vào nhà kho, bóng tối bao trùm lấy họ như một tấm màn dày đặc. Bên trong, những bóng người lờ mờ hiện lên giữa ánh đèn le lói từ những chiếc đèn dầu cũ kỹ. Có ít nhất năm tên đàn ông khác đang đứng đó, vũ khí cầm trên tay, sẵn sàng cho cuộc đối đầu. Chúng không hề bất ngờ khi thấy Trạch Dương và Lý Tinh bước vào - có vẻ như đã được thông báo trước về sự xuất hiện của họ.
“ Tụ bây bước vào đây xem như. Kết thúc rồi, ngày hôm nay là ngày cuối cùng của hai đứa mày.” một tên cao lớn, rõ ràng là kẻ cầm đầu, cất giọng lạnh lùng. “Chúng mày không có cửa rời khỏi nơi đây đâu.”
Trạch Dương không nói gì. Anh chỉ rút khẩu súng ra, chĩa thẳng vào tên cầm đầu. Một khoảnh khắc im lặng chết chóc bao trùm lấy không gian, trước khi mọi thứ bùng nổ trong một trận mưa đạn. Tiếng súng vang lên chát chúa, tiếng kim loại chạm nhau, tiếng thét đau đớn vang vọng khắp nhà kho.
Trạch Dương di chuyển nhanh như một con sói săn mồi, từng phát đạn của anh đều chính xác. Anh nhớ lại những lần đối đầu trong quá khứ ở Tứ Xuyên, những lần thoát chết trong gang tấc, và tất cả những kỹ năng đó giờ đây giúp anh vượt qua trận đấu súng khốc liệt này.
Chưa đầy năm phút sau, mọi thứ kết thúc. Tất cả những kẻ địch đều nằm rạp dưới đất, máu thấm đỏ sàn nhà kho lạnh lẽo. Trạch Dương thở hắt ra, nhìn quanh một lượt. Hắn đã làm được - hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, và sống sót.
Trạch Dương lặng lẽ lau sạch vết máu trên mặt mình một cách bình thảng như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh xoay người nhìn và mặt Lý Tinh nhưng muốn nói lên rằng. ''Tôi có thể làm được mà chẳng hề tốn tí sức nào.''
Lý Tinh bước tới mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Trạch Dương. "Cậu khá lắm, tôi chỉ đứng xem cậu cứ ngỡ là đem xác cậu về. Ai ngờ, bội thu quá đấy. " hắn nói, ánh mắt sắc lạnh nhưng có phần tôn trọng. "Chúng ta đi thôi. Hạo Huy sẽ rất hài lòng vì sự góp mặt của cậu đó."
...****************...
/198
|