Lễ tang của Ngụy Lâm diễn ra trong không khí trang nghiêm và đầy cảm xúc. Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng, hàng chục nghìn người, từ những đàn em của anh cho đến các nhân vật quan trọng khác, tập trung tại nơi tổ chức lễ tang để tiền biệt người anh em quá cố. Hạo Quy, Hạo Huy, và Lý Tinh cùng với vô số những người khác,
deu to ro su mat mat sau sac.
Trạch Dương đứng lặng lẽ bên tấm di ảnh của Ngụy Lâm, ánh mắt anh đầy buồn bã. Dù trong lòng cảm thấy nặng trĩu, nhưng anh vẫn giữ được vẻ lạnh lùng bên ngoài. Hạo Huy bước đến, ngồi xuống bên cạnh Trạch Dương, đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh.
"Đừng buồn nữa. Dù sao cũng đã lấy lại được địa bàn rồi. Không thể tránh khỏi việc mất mát và đau thương, nhưng cậu đã bắt sống được hai tên đó và tra tấn chúng mỗi ngày. Tôi tin rằng Ngụy Lâm ở trên trời cũng sẽ yên tâm phần nào," Hạo Huy nói, cố gắng an ủi.
Trạch Dương thở dài, đôi mắt vẫn không rời khỏi di ảnh. "Kẻ thù của tôi đã chết hết rồi, tôi đã lấy lại địa bàn của mình, quê hương của tôi từng sinh ra. Nhưng anh biết không, tôi lại mất đi người anh một lần nữa rồi. Dù không phải ruột thịt, nhưng cảm giác đau lòng thật quá lớn. Tôi thấy anh ấy chết trước mặt mình mà không thể cứu kịp thời, suýt nữa đã chết theo nữa chứ. Thật tệ."
Hạo Huy vỗ vai Trạch Dương một lần nữa, ánh mắt đầy sự cảm thông. "Tôi biết, với sự thông minh và nhạy bén của cậu, cậu có thể giành lại địa bàn này. Nhưng đừng tự trách bản thân mình quá nhiều. Con người sống chết là điều hiển nhiên. Sống nay chết mai, đâu biết chết lúc nào đâu. Có lẽ đã đến số của anh ấy, nghỉ ngơi rồi. Anh ấy cũng đã vất vả nhiều rồi.
Trạch Dương gật đầu, mỉm cười nhẹ. "Cảm ơn anh, Hạo Huy. À, phải rồi, những năm qua Tiệp Trân thế nào rồi?
Đã lâu rồi tôi không thấy con bé, không biết nó ra sao."
Hạo Huy nhìn Trạch Dương với vẻ trầm tư. "Con bé rất ngoan, nhưng rất ít nói. Có lẽ từ khi cậu rời đi để làm nhiệm vụ này, nó đã rất buồn. Việc báo thù đã thành công, có lẽ cậu nên quay về Hồng Kông, hoặc tiếp tục ở lại đây."
Trạch Dương im lặng một lúc, suy nghĩ về những gì Hạo Huy nói. "Có lẽ tôi sẽ ở lại đây để quản lý nơi này, vì tôi vẫn chưa thật sự chiếm giữ nơi này một cách hoàn hảo."
Hạo Huy đồng ý. "Được rồi, cứ ở đây cho đến khi nào cậu cảm thấy thoải mái nhất. Nhưng nhớ tìm cho con bé. Nó nhớ cậu lắm rồi đó. Cũng nên một lần về thăm nó, nay cũng đã lâu lắm rồi."
Trạch Dương nghe vậy, nhẹ nhàng trả lời. "Chắc có lẽ vào năm sau, khi mọi thứ ổn thỏa, tôi sẽ về bên Hồng Kông để thăm con bé."
Hạo Huy chợt nhớ ra điều gì đó. "À, suýt quên. Có lẽ vào tuần sau, cậu sẽ có một bất ngờ lớn. Nên chuẩn bị mọi thứ nhanh nhất trong tuần này đi."
Trạch Dương tò mò. "Bất ngờ lớn là gì vậy? Một chuyến hàng gì đó nữa ư? Những chuyến hàng kế tiếp lúc trước tôi đã giao hết rồi mà, không lẽ có ai muốn hợp tác với chúng ta nữa sao?"
Hạo Huy lắc đầu. "Không phải chuyến hàng. Nó quan trọng hơn nhiều. Đã lâu rồi anh em chúng ta không gặp mặt nhau. Hôm nay cũng là đám tang của Ngụy Lâm, người xưa nay không thích vẻ mặt u ám. Chúng ta cùng nhau đãi tiệc đi. Đây là tiệc cuối cùng chúng ta ăn để chia tay người anh em của chúng ta. Đây là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm và đã hy sinh, chúng ta phải nở nụ cười vì rất tự hào về Ngụy Lâm."
Ngay lập tức, bầu không khí tại buổi lễ thay đổi. Từng nhóm người bắt đầu tổ chức tiệc tùng, vừa ăn uống vừa trò chuyện, chia sẻ những ký ức và cảm xúc. Lý Tinh, một người cũng gắn bó với Ngụy Lâm nhiều năm, đến bên
Trạch Dương và bắt đầu kể về Tiệp Trân.
"Trạch Dương, tôi đã có dịp theo dõi sự trưởng thành của con bé. Nó đã lớn lên rất nhiều kể từ khi cậu rời đi. Nó học rất giỏi và rất ngoan. Dù con bé không thích giao tiếp nhiều, nhưng nó vẫn có bạn bè và được yêu quý," Lý Tin giái thích.
Trạch Dương cảm thấy ấm lòng khi nghe về sự trưởng thành của Tiệp Trâm. "Tôi rất vui khi biết con bé vẫn ổn. Tôi cảm thấy yên tâm phần nào khi biết rằng con bé đã trưởng thành và có bạn bè."
Hạo Quy chen vào, vẻ mặt nghiêm túc nhưng đầy sự chân thành. "Mặc dù chúng ta đang ở trong tình trạng không dễ dàng, nhưng chúng ta phải giữ cho tinh thần của mình luôn lạc quan. Những người đã ra đi sẽ luôn sống trong ký ức chúng ta. Ngụy Lâm đã hi sinh để chúng ta có được điều này, chúng ta phải biết trân trọng từng giây phút và chiến thắng này."
Mọi người tại buổi tiệc đều đồng tình, cùng nhau nâng ly và cạn chén để tưởng nhớ đến Ngụy Lâm. Họ trò chuyện vui vẻ, chia sẻ những kỷ niệm về người đã khuất, và cùng nhau uống rượu say sưa để tôn vinh người anh em của mình.
Câu chuyện giữa Trạch Dương, Hạo Huy, và Lý Tin tiếp tục trong bữa tiệc. Lý Tinh kể về những hoạt động của
Tiệp Trâm trong thời gian qua, và cách cô bé đã cố gắng hòa nhập với môi trường mới. "Con bé luôn giữ vững tinh thần và cố gắng học hành chăm chỉ. Nó rất đáng tự hào, và tôi hy vọng rằng cậu sẽ sớm trở về để gặp con bé."
Hạo Huy thêm vào. "Cậu hãy nhớ rằng chúng ta không thể thay thế được những người đã ra đi, nhưng chúng ta có thể sống tiếp với những giá trị mà họ để lại. Đừng để nỗi đau khiến cậu quên đi những điều tốt đẹp."
Những cuộc trò chuyện, những nụ cười, và những tiếng cười vang lên trong bữa tiệc, dù chưa hoàn toàn xóa bỏ được nỗi buồn, nhưng đã giúp mọi người cảm thấy ấm lòng hơn. Họ cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, và hướng về tương lai với sự hy vọng và lòng quyết tâm.
Cuối cùng, bữa tiệc kết thúc trong sự vui vẻ và ấm cúng. Dù tình cảm vẫn còn lẫn lộn, nhưng ít nhất, mọi người đã có thể cùng nhau nhớ về Ngụy Lâm và nhìn về tương lai với một tinh thần kiên cường hơn.
deu to ro su mat mat sau sac.
Trạch Dương đứng lặng lẽ bên tấm di ảnh của Ngụy Lâm, ánh mắt anh đầy buồn bã. Dù trong lòng cảm thấy nặng trĩu, nhưng anh vẫn giữ được vẻ lạnh lùng bên ngoài. Hạo Huy bước đến, ngồi xuống bên cạnh Trạch Dương, đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh.
"Đừng buồn nữa. Dù sao cũng đã lấy lại được địa bàn rồi. Không thể tránh khỏi việc mất mát và đau thương, nhưng cậu đã bắt sống được hai tên đó và tra tấn chúng mỗi ngày. Tôi tin rằng Ngụy Lâm ở trên trời cũng sẽ yên tâm phần nào," Hạo Huy nói, cố gắng an ủi.
Trạch Dương thở dài, đôi mắt vẫn không rời khỏi di ảnh. "Kẻ thù của tôi đã chết hết rồi, tôi đã lấy lại địa bàn của mình, quê hương của tôi từng sinh ra. Nhưng anh biết không, tôi lại mất đi người anh một lần nữa rồi. Dù không phải ruột thịt, nhưng cảm giác đau lòng thật quá lớn. Tôi thấy anh ấy chết trước mặt mình mà không thể cứu kịp thời, suýt nữa đã chết theo nữa chứ. Thật tệ."
Hạo Huy vỗ vai Trạch Dương một lần nữa, ánh mắt đầy sự cảm thông. "Tôi biết, với sự thông minh và nhạy bén của cậu, cậu có thể giành lại địa bàn này. Nhưng đừng tự trách bản thân mình quá nhiều. Con người sống chết là điều hiển nhiên. Sống nay chết mai, đâu biết chết lúc nào đâu. Có lẽ đã đến số của anh ấy, nghỉ ngơi rồi. Anh ấy cũng đã vất vả nhiều rồi.
Trạch Dương gật đầu, mỉm cười nhẹ. "Cảm ơn anh, Hạo Huy. À, phải rồi, những năm qua Tiệp Trân thế nào rồi?
Đã lâu rồi tôi không thấy con bé, không biết nó ra sao."
Hạo Huy nhìn Trạch Dương với vẻ trầm tư. "Con bé rất ngoan, nhưng rất ít nói. Có lẽ từ khi cậu rời đi để làm nhiệm vụ này, nó đã rất buồn. Việc báo thù đã thành công, có lẽ cậu nên quay về Hồng Kông, hoặc tiếp tục ở lại đây."
Trạch Dương im lặng một lúc, suy nghĩ về những gì Hạo Huy nói. "Có lẽ tôi sẽ ở lại đây để quản lý nơi này, vì tôi vẫn chưa thật sự chiếm giữ nơi này một cách hoàn hảo."
Hạo Huy đồng ý. "Được rồi, cứ ở đây cho đến khi nào cậu cảm thấy thoải mái nhất. Nhưng nhớ tìm cho con bé. Nó nhớ cậu lắm rồi đó. Cũng nên một lần về thăm nó, nay cũng đã lâu lắm rồi."
Trạch Dương nghe vậy, nhẹ nhàng trả lời. "Chắc có lẽ vào năm sau, khi mọi thứ ổn thỏa, tôi sẽ về bên Hồng Kông để thăm con bé."
Hạo Huy chợt nhớ ra điều gì đó. "À, suýt quên. Có lẽ vào tuần sau, cậu sẽ có một bất ngờ lớn. Nên chuẩn bị mọi thứ nhanh nhất trong tuần này đi."
Trạch Dương tò mò. "Bất ngờ lớn là gì vậy? Một chuyến hàng gì đó nữa ư? Những chuyến hàng kế tiếp lúc trước tôi đã giao hết rồi mà, không lẽ có ai muốn hợp tác với chúng ta nữa sao?"
Hạo Huy lắc đầu. "Không phải chuyến hàng. Nó quan trọng hơn nhiều. Đã lâu rồi anh em chúng ta không gặp mặt nhau. Hôm nay cũng là đám tang của Ngụy Lâm, người xưa nay không thích vẻ mặt u ám. Chúng ta cùng nhau đãi tiệc đi. Đây là tiệc cuối cùng chúng ta ăn để chia tay người anh em của chúng ta. Đây là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm và đã hy sinh, chúng ta phải nở nụ cười vì rất tự hào về Ngụy Lâm."
Ngay lập tức, bầu không khí tại buổi lễ thay đổi. Từng nhóm người bắt đầu tổ chức tiệc tùng, vừa ăn uống vừa trò chuyện, chia sẻ những ký ức và cảm xúc. Lý Tinh, một người cũng gắn bó với Ngụy Lâm nhiều năm, đến bên
Trạch Dương và bắt đầu kể về Tiệp Trân.
"Trạch Dương, tôi đã có dịp theo dõi sự trưởng thành của con bé. Nó đã lớn lên rất nhiều kể từ khi cậu rời đi. Nó học rất giỏi và rất ngoan. Dù con bé không thích giao tiếp nhiều, nhưng nó vẫn có bạn bè và được yêu quý," Lý Tin giái thích.
Trạch Dương cảm thấy ấm lòng khi nghe về sự trưởng thành của Tiệp Trâm. "Tôi rất vui khi biết con bé vẫn ổn. Tôi cảm thấy yên tâm phần nào khi biết rằng con bé đã trưởng thành và có bạn bè."
Hạo Quy chen vào, vẻ mặt nghiêm túc nhưng đầy sự chân thành. "Mặc dù chúng ta đang ở trong tình trạng không dễ dàng, nhưng chúng ta phải giữ cho tinh thần của mình luôn lạc quan. Những người đã ra đi sẽ luôn sống trong ký ức chúng ta. Ngụy Lâm đã hi sinh để chúng ta có được điều này, chúng ta phải biết trân trọng từng giây phút và chiến thắng này."
Mọi người tại buổi tiệc đều đồng tình, cùng nhau nâng ly và cạn chén để tưởng nhớ đến Ngụy Lâm. Họ trò chuyện vui vẻ, chia sẻ những kỷ niệm về người đã khuất, và cùng nhau uống rượu say sưa để tôn vinh người anh em của mình.
Câu chuyện giữa Trạch Dương, Hạo Huy, và Lý Tin tiếp tục trong bữa tiệc. Lý Tinh kể về những hoạt động của
Tiệp Trâm trong thời gian qua, và cách cô bé đã cố gắng hòa nhập với môi trường mới. "Con bé luôn giữ vững tinh thần và cố gắng học hành chăm chỉ. Nó rất đáng tự hào, và tôi hy vọng rằng cậu sẽ sớm trở về để gặp con bé."
Hạo Huy thêm vào. "Cậu hãy nhớ rằng chúng ta không thể thay thế được những người đã ra đi, nhưng chúng ta có thể sống tiếp với những giá trị mà họ để lại. Đừng để nỗi đau khiến cậu quên đi những điều tốt đẹp."
Những cuộc trò chuyện, những nụ cười, và những tiếng cười vang lên trong bữa tiệc, dù chưa hoàn toàn xóa bỏ được nỗi buồn, nhưng đã giúp mọi người cảm thấy ấm lòng hơn. Họ cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, và hướng về tương lai với sự hy vọng và lòng quyết tâm.
Cuối cùng, bữa tiệc kết thúc trong sự vui vẻ và ấm cúng. Dù tình cảm vẫn còn lẫn lộn, nhưng ít nhất, mọi người đã có thể cùng nhau nhớ về Ngụy Lâm và nhìn về tương lai với một tinh thần kiên cường hơn.
/198
|