Đêm muộn, chiếc xe lướt nhanh trên con đường vắng, ánh đèn pha chiếu sáng mờ mờ con đường phía trước. Trong xe, không gian im ắng đến lạ, chỉ có tiếng động cơ đều đặn phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch. Trạch Dương ngồi ghế sau, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, nhưng tâm trí lại đang trôi dạt về quá khứ xa xăm.
Anh thở dài, rút từ trong ví ra một tấm ảnh cũ đã bạc màu. Trong ánh đèn nhạt nhòa, gương mặt trong tấm ảnh hiện rõ, quen thuộc đến mức khiến lòng anh thắt lại. Đó là hình một người phụ nữ trẻ, nụ cười dịu dàng và đôi mắt sáng như ánh sao. Mọi nét trên khuôn mặt đều giống hệt Tiệp Trân – cô cháu gái của anh. Nếu không nói rõ, chắc chắn người ta sẽ nhầm lẫn rằng đây là hai chị em sinh đôi.
Tên đàn em ngồi ở ghế phụ phía trước, vốn đang chăm chú lái xe, nhưng ánh mắt vẫn không kìm được mà len lén liếc qua kính chiếu hậu, bắt gặp tấm ảnh trong tay Trạch Dương. Sự giống nhau giữa người trong ảnh và Tiệp Trân khiến hắn ngạc nhiên và tò mò. Dù không dám hỏi, hắn vẫn không giấu được ánh mắt dò xét.
Trạch Dương, với tất cả sự nhạy bén của mình, dễ dàng nhận ra điều đó. Không cần quay lại, anh lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy ý tứ: “Tò mò lắm phải không?”
Tên đàn em giật mình, lúng túng: “Dạ... dạ... đại ca, em... em không có... chỉ là...”
Trạch Dương cắt ngang, giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng lạnh lùng hơn: “Người này đã mất từ lâu rồi. Chỉ là một người trong quá khứ. Tốt nhất là đừng để ai biết và đừng hỏi thêm gì.”
Tên đàn em im bặt, cảm nhận rõ ràng sự nghiêm túc trong lời nói của đại ca mình. Hắn không dám hỏi thêm nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu. Trạch Dương cất tấm ảnh vào ví, mắt anh thoáng nét buồn. Mỗi khi nhìn thấy Tiệp Trân, lòng anh lại gợn lên nỗi day dứt, bởi cô cháu gái của anh quá giống người phụ nữ trong ảnh – người từng là tất cả đối với anh trong quá khứ.
Xe dừng lại trước căn biệt thự lớn của Trạch Dương. Đám đàn em mở cửa xe cho anh, cúi đầu chào trước khi lặng lẽ rút lui. Trạch Dương bước ra khỏi xe, không nói gì thêm, lặng lẽ bước vào trong. Không gian biệt thự rộng lớn và xa hoa, nhưng lại lạnh lẽo đến kỳ lạ, khiến bất cứ ai bước vào cũng cảm thấy có chút cô đơn.
Anh thả người xuống ghế sofa trong phòng khách, tay cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài. Đôi mắt mệt mỏi dõi theo những bóng đèn lờ mờ trong căn nhà tĩnh mịch. Cả không gian rộng lớn bao trùm trong sự im lặng đến ngột ngạt. Một sự trống trải, nặng nề trong lòng anh khiến anh cảm thấy như có điều gì đó chưa thể buông bỏ.
Giữa lúc Trạch Dương đang trầm tư, Tiệp Trân bất ngờ xuất hiện. Cô vừa thức dậy vì nghe thấy tiếng động nhẹ từ phòng khách. Với đôi mắt còn mơ màng và mái tóc xõa rối, cô bước đến gần chú mình, rồi không ngần ngại ngả đầu vào lòng anh, như đứa trẻ làm nũng. "Sao chú chưa ngủ nữa vậy? Đã ba giờ sáng rồi đó, chú đi đâu về muộn vậy?" Giọng cô nũng nịu, nhưng mang chút lo lắng.
Trạch Dương ngước nhìn cháu gái, khẽ cười, giọng trầm ấm: "Ừ, chú vừa đi vệ sinh thôi. Sao con không ngủ đi mà còn thức làm gì?"
Tiệp Trân ngước lên nhìn anh, ánh mắt dịu dàng: "Con thấy tiếng động ồn ào quá nên tỉnh giấc. Chú làm con thức dậy rồi, con giận chú rồi đấy"
Trạch Dương bật cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng vẫn phảng phất nét u buồn. Anh xoa đầu Tiệp Trân, giọng nói êm ái: "Đừng giận chú mà, xin lỗi được chưa? Chú không cố ý làm cục cưng của chú thức giấc đâu. Mai con còn phải đi học sớm nữa, ngủ sớm đi."
Tiệp Trân bĩu môi, lắc đầu: "Con không chịu đâu. Chú phải dỗ con ngủ lại thì con mới chịu. Nếu không thì con sẽ thức luôn đấy."
Trạch Dương nhìn Tiệp Trân một lúc, rồi khẽ thở dài, cuối cùng cũng chịu thua trước sự nũng nịu của cô. "Được rồi, được rồi. Lên giường đi, chú sẽ dỗ con ngủ."
Anh nhẹ nhàng bế Tiệp Trân lên, đưa cô về phòng ngủ. Đặt cô lên giường, anh kéo chăn đắp nhẹ, rồi bắt đầu xoa đầu và vỗ nhẹ lưng cô, giống như những ngày cô còn bé, anh hay dỗ cô ngủ như vậy. Tiệp Trân cuộn mình trong chăn, đôi mắt nhắm lại, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của chú mình. Giọng hát trầm ấm của Trạch Dương cất lên, nhẹ nhàng ru cô vào giấc ngủ.
Chẳng mấy chốc, Tiệp Trân đã chìm sâu vào giấc ngủ. Trạch Dương ngồi bên giường, nhìn cháu gái một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Anh khẽ thì thầm: "Ngủ ngon, cục cưng của chú."
Rồi anh đứng dậy, rời khỏi phòng. Bước chân anh nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự trầm tư. Anh trở về phòng mình, cởi bỏ áo khoác và bước vào phòng tắm. Thay vì tắm rửa bình thường, anh bật vòi nước lên, để dòng nước mát lạnh chảy xối xả lên đầu, như muốn xua tan đi những suy nghĩ rối ren trong đầu. Nước lạnh làm anh tỉnh táo hơn, nhưng cũng không thể làm dịu đi cảm giác nặng nề trong lòng.
Trạch Dương bước ra khỏi phòng tắm, khoác lên mình chiếc áo choàng, rồi ngồi xuống ghế trước bàn làm việc. Trên bàn là một chiếc laptop mở sẵn. Anh mở nó lên, ánh sáng từ màn hình chiếu vào gương mặt lạnh lùng của anh. Đôi mắt Trạch Dương vẫn ánh lên sự trầm ngâm, khó đoán.
Anh biết rằng cuộc đời mình không thể thoát khỏi những vòng xoáy của thế giới ngầm. Dù bề ngoài là một doanh nhân thành đạt, nhưng anh vẫn luôn phải đối mặt với những cuộc giao dịch đen tối, những mối quan hệ ngầm trong thế giới mafia mà anh đang là một phần không thể tách rời. Và giờ đây, với sự xuất hiện của Tiệp Trân, mọi thứ dường như đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Nhìn vào màn hình laptop, Trạch Dương bắt đầu lướt qua những thông tin liên quan đến phi vụ mới của mình. Những giao dịch lớn, những mối nguy hiểm luôn rình rập. Nhưng điều khiến anh lo lắng nhất không phải là công việc, mà chính là Tiệp Trân – cô cháu gái ngây thơ mà anh luôn cố gắng bảo vệ, dù cô không hề biết gì về thế giới mà anh đang sống.
Khi trời dần sáng, Trạch Dương vẫn ngồi đó, trầm ngâm trước màn hình laptop, nhưng tâm trí anh lại đang lạc vào những dòng suy nghĩ vô tận.
Anh thở dài, rút từ trong ví ra một tấm ảnh cũ đã bạc màu. Trong ánh đèn nhạt nhòa, gương mặt trong tấm ảnh hiện rõ, quen thuộc đến mức khiến lòng anh thắt lại. Đó là hình một người phụ nữ trẻ, nụ cười dịu dàng và đôi mắt sáng như ánh sao. Mọi nét trên khuôn mặt đều giống hệt Tiệp Trân – cô cháu gái của anh. Nếu không nói rõ, chắc chắn người ta sẽ nhầm lẫn rằng đây là hai chị em sinh đôi.
Tên đàn em ngồi ở ghế phụ phía trước, vốn đang chăm chú lái xe, nhưng ánh mắt vẫn không kìm được mà len lén liếc qua kính chiếu hậu, bắt gặp tấm ảnh trong tay Trạch Dương. Sự giống nhau giữa người trong ảnh và Tiệp Trân khiến hắn ngạc nhiên và tò mò. Dù không dám hỏi, hắn vẫn không giấu được ánh mắt dò xét.
Trạch Dương, với tất cả sự nhạy bén của mình, dễ dàng nhận ra điều đó. Không cần quay lại, anh lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng đầy ý tứ: “Tò mò lắm phải không?”
Tên đàn em giật mình, lúng túng: “Dạ... dạ... đại ca, em... em không có... chỉ là...”
Trạch Dương cắt ngang, giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng lạnh lùng hơn: “Người này đã mất từ lâu rồi. Chỉ là một người trong quá khứ. Tốt nhất là đừng để ai biết và đừng hỏi thêm gì.”
Tên đàn em im bặt, cảm nhận rõ ràng sự nghiêm túc trong lời nói của đại ca mình. Hắn không dám hỏi thêm nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu. Trạch Dương cất tấm ảnh vào ví, mắt anh thoáng nét buồn. Mỗi khi nhìn thấy Tiệp Trân, lòng anh lại gợn lên nỗi day dứt, bởi cô cháu gái của anh quá giống người phụ nữ trong ảnh – người từng là tất cả đối với anh trong quá khứ.
Xe dừng lại trước căn biệt thự lớn của Trạch Dương. Đám đàn em mở cửa xe cho anh, cúi đầu chào trước khi lặng lẽ rút lui. Trạch Dương bước ra khỏi xe, không nói gì thêm, lặng lẽ bước vào trong. Không gian biệt thự rộng lớn và xa hoa, nhưng lại lạnh lẽo đến kỳ lạ, khiến bất cứ ai bước vào cũng cảm thấy có chút cô đơn.
Anh thả người xuống ghế sofa trong phòng khách, tay cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài. Đôi mắt mệt mỏi dõi theo những bóng đèn lờ mờ trong căn nhà tĩnh mịch. Cả không gian rộng lớn bao trùm trong sự im lặng đến ngột ngạt. Một sự trống trải, nặng nề trong lòng anh khiến anh cảm thấy như có điều gì đó chưa thể buông bỏ.
Giữa lúc Trạch Dương đang trầm tư, Tiệp Trân bất ngờ xuất hiện. Cô vừa thức dậy vì nghe thấy tiếng động nhẹ từ phòng khách. Với đôi mắt còn mơ màng và mái tóc xõa rối, cô bước đến gần chú mình, rồi không ngần ngại ngả đầu vào lòng anh, như đứa trẻ làm nũng. "Sao chú chưa ngủ nữa vậy? Đã ba giờ sáng rồi đó, chú đi đâu về muộn vậy?" Giọng cô nũng nịu, nhưng mang chút lo lắng.
Trạch Dương ngước nhìn cháu gái, khẽ cười, giọng trầm ấm: "Ừ, chú vừa đi vệ sinh thôi. Sao con không ngủ đi mà còn thức làm gì?"
Tiệp Trân ngước lên nhìn anh, ánh mắt dịu dàng: "Con thấy tiếng động ồn ào quá nên tỉnh giấc. Chú làm con thức dậy rồi, con giận chú rồi đấy"
Trạch Dương bật cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng vẫn phảng phất nét u buồn. Anh xoa đầu Tiệp Trân, giọng nói êm ái: "Đừng giận chú mà, xin lỗi được chưa? Chú không cố ý làm cục cưng của chú thức giấc đâu. Mai con còn phải đi học sớm nữa, ngủ sớm đi."
Tiệp Trân bĩu môi, lắc đầu: "Con không chịu đâu. Chú phải dỗ con ngủ lại thì con mới chịu. Nếu không thì con sẽ thức luôn đấy."
Trạch Dương nhìn Tiệp Trân một lúc, rồi khẽ thở dài, cuối cùng cũng chịu thua trước sự nũng nịu của cô. "Được rồi, được rồi. Lên giường đi, chú sẽ dỗ con ngủ."
Anh nhẹ nhàng bế Tiệp Trân lên, đưa cô về phòng ngủ. Đặt cô lên giường, anh kéo chăn đắp nhẹ, rồi bắt đầu xoa đầu và vỗ nhẹ lưng cô, giống như những ngày cô còn bé, anh hay dỗ cô ngủ như vậy. Tiệp Trân cuộn mình trong chăn, đôi mắt nhắm lại, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của chú mình. Giọng hát trầm ấm của Trạch Dương cất lên, nhẹ nhàng ru cô vào giấc ngủ.
Chẳng mấy chốc, Tiệp Trân đã chìm sâu vào giấc ngủ. Trạch Dương ngồi bên giường, nhìn cháu gái một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Anh khẽ thì thầm: "Ngủ ngon, cục cưng của chú."
Rồi anh đứng dậy, rời khỏi phòng. Bước chân anh nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự trầm tư. Anh trở về phòng mình, cởi bỏ áo khoác và bước vào phòng tắm. Thay vì tắm rửa bình thường, anh bật vòi nước lên, để dòng nước mát lạnh chảy xối xả lên đầu, như muốn xua tan đi những suy nghĩ rối ren trong đầu. Nước lạnh làm anh tỉnh táo hơn, nhưng cũng không thể làm dịu đi cảm giác nặng nề trong lòng.
Trạch Dương bước ra khỏi phòng tắm, khoác lên mình chiếc áo choàng, rồi ngồi xuống ghế trước bàn làm việc. Trên bàn là một chiếc laptop mở sẵn. Anh mở nó lên, ánh sáng từ màn hình chiếu vào gương mặt lạnh lùng của anh. Đôi mắt Trạch Dương vẫn ánh lên sự trầm ngâm, khó đoán.
Anh biết rằng cuộc đời mình không thể thoát khỏi những vòng xoáy của thế giới ngầm. Dù bề ngoài là một doanh nhân thành đạt, nhưng anh vẫn luôn phải đối mặt với những cuộc giao dịch đen tối, những mối quan hệ ngầm trong thế giới mafia mà anh đang là một phần không thể tách rời. Và giờ đây, với sự xuất hiện của Tiệp Trân, mọi thứ dường như đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Nhìn vào màn hình laptop, Trạch Dương bắt đầu lướt qua những thông tin liên quan đến phi vụ mới của mình. Những giao dịch lớn, những mối nguy hiểm luôn rình rập. Nhưng điều khiến anh lo lắng nhất không phải là công việc, mà chính là Tiệp Trân – cô cháu gái ngây thơ mà anh luôn cố gắng bảo vệ, dù cô không hề biết gì về thế giới mà anh đang sống.
Khi trời dần sáng, Trạch Dương vẫn ngồi đó, trầm ngâm trước màn hình laptop, nhưng tâm trí anh lại đang lạc vào những dòng suy nghĩ vô tận.
/198
|