Vân Cẩn quay đầu lại, nhìn mọi người sững sờ, một cô gái đi đến kéo tay cô: “Ai, không phải cô sợ đến choáng váng rồi chứ?” Vân Cẩn lấy lại bình tĩnh, ủ rũ nói: “Các cô lần này hại tôi thảm rồi.”
Các cô gái chợt cười to, cười đến nỗi không thở ra hơi, cô gái lúc nãy cũng cười đến nỗi nói không rõ: “Má ơi….Lũ lụt miếu Long Vương,…cũng không đến nỗi….xem chị Mạnh sợ chồng đến nỗi biến thành dạng gì rồi này.”
Mấy người họ cười đã, lại thấy Vân Cẩn vẫn bày ra bộ mặt sợ hãi nên đến an ủi cô, biết đâu Đinh Kiêu đã sớm cúp điện thoại rồi, làm gì có ai chờ điện thoại lâu như vậy chứ.
Vân Cẩn thở dài ra một hơi, trong lòng cũng hy vọng là như vậy, thượng đế nhất định phải phù hộ cho con đấy.
Chạng vạng, Vân Cẩn về nhà sớm hơn mọi khi, muốn xem xem thượng đế có phù hộ cô hay không.
Lý Phượng Hà đang cầm bình ô doa tưới hoa trong vườn, thấy Vân Cẩn về thì giật mình nhìn cô: “Mới hơn năm giờ mà con đã nghỉ rồi sao?”
“Hôm nay không có viêc gì….Mẹ, Đinh Kiêu đã về chưa?” Vân Cẩn thấp thỏm hỏi.
Lý Phượng Hà lắc đầu; “Đinh Kiêu làm gì có chuyện về sớm như vậy, sáu giờ mới tan làm, bảy giờ nó về được nhà đã được coi là đúng giờ rồi.” Vân Cẩn nghĩ nghĩ trong lòng, Đinh Kiêu cũng chưa bao giờ về nhà sớm cả.
Đợi cả đêm, đến tận mười hai giờ, mới nghe thấy tiếng bước chân Đinh Kiêu lên lầu, vừa về đến nhà anh cũng không nói gì, cởi bỏ áo khoác rồi vào phòng tắm, trong lòng Vân Cẩn càng căng thẳng, hư hư, thượng đế ơi hãy phù hộ con.
Chờ Đinh Kiêu tắm xong ra ngoài, Vân Cẩn chủ động lùi lại lấy chỗ cho anh mà anh cũng không hề khách khí, vừa nằm xuống đã chiếm hơn nửa cái giường, sau khi nằm xuống lại quay lưng lại, đưa sống lưng lạnh lùng về phía Vân Cẩn.
Cô dâu mới lần này đang chiến tranh lạnh, cũng không thể trách tại sao Lý Phượng Hà có thể biết rõ mọi chuyện, chuyện này quá lớn, không cần nhìn những cái khác chỉ nguyên cái mặt âm tầm kia của con trai và con dâu thì làm chuyện gì cũng cẩn thận là đã biết rồi.
Trong lòng Lý Phượng Hà thầm nói, hai vợ chồng trẻ không biết có chuyện gì đây, không có gánh nặng con cái cũng không thiếu tiền, vậy không biết vì chuyện gì mà lại cãi nhau? Nhìn cũng thấy hả hê, nhưng bà cũng thấy có chút lo lắng cho con dâu, chuyện mà ồn ĩ thêm nữa cũng thấy thương thương.
Lý Phượng Hà ngồi không yên, chuẩn bị thân chinh xuất mã đi giải quyết vấn đề, gọi điện thoại cho con trai: “Đinh Kiêu, con và Vân Cẩn xảy ra chuyện gì vậy?” Đinh Kiêu lại giả bộ ngu, hỏi ngược lại: “xảy ra chuyện gì?”
Lý Phượng Hà cũng không có tâm tư chơi trò trốn tìm với con trai, tức giận vạch trần: “Đừng giả bộ với mẹ, con và Vân Cẩn cãi nhau chuyện gì mà hai đứa lại không được tự nhiên?”
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà.” Nhưng trong lòng Đinh Kiêu lại thầm nói, còn không phải vì ngài sao, còn không phải con đang thay ngài dạy dỗ con dâu một chút hay sao.
“Một chút chuyện nhỏ? Chuyện nhỏ mà hai đứa có thể thành như vậy?” Lý Phượng Hà cũng không cần giữ ý nói, đã mấy hôm nay rồi không thấy chúng nó ôm ôm ấp ấp, ban đầu thì nói thế nào cũng không nghe bây giờ thế nào lại cãi nhau rồi.
Đinh Kiêu không nhìn được: “Hai chúng con làm sao?”
Lý Phượng Hà nhất thời cứng họng. dừng lại một chút rồi nói: “Con trai, hai người sống chung với nhau thì cãi nhau cũng là chuyện binh thường, bố mẹ khi còn trẻ cũng cãi nhau đó thôi, nhưng nếu có mâu thuẫn gì thì ngồi lại với nhau mà giải quyết, Vân Cẩn…..gả đến nhà chúng ta cũng chưa lâu, nhiều quy củ còn chưa hiểu con cũng đừng đừng đế ý nhiều chỉ cần nó không làm gì quá là được.”
Lý Phượng Hà khuyên nhủ con trai, không phải cái gì cũng nói ra, bà cũng không phải là loại mẹ chồng khó tính, bình thường là mẹ chồng nhưng dù gì cũng là một sư phó, công tác tư tưởng cũng không phải chưa làm qua?
Ban đầu khi kết hôn là do tổ chức giới thiệu, bà cũng không vui, ngại chồng mình trong bộ đội cũng không có chức có quyền gì, còn không được bằng bà, nhưng cũng khó từ chối, khóc lóc hai ngày mới đồng ý gả đến nhà họ Đinh, sau khi cưới hai người ra ở riêng ba bốn năm, cũng không sinn con cái, cuộc hôn nhân này cũng không được hoàn hảo.
Nói đủ các lý lẽ đều không được, Lý Phượng Hà bắt đầu lấy tình để cảm động, nói với con trai: “ Con và Vân Cẩn đã quen biết nhau hai mươi năm, trưởng bối hai nhà cũng không nghĩ đến hai đứa lại đến với nhau, con đi ra nước ngoài học một thời gian nó cũng không có bạn trai, hai đứa có thể đến được với cũng không phải dễ dàng gì, phải tích đức mười năm mới được ngồi cùng thuyền, trăm năm mới được nằm chung gối, cuộc đời cũng chỉ dài mấy chục năm, chẳng nhẽ con lại không biết quý trọng hay sao?”
Bình thường Đinh Kiêu cũng nào có kiên nhẫn để nghe những lời tầm thường này, nhưng bây giờ anh lại ngồi đây nghe, trong lòng cảm thấy không biết là mình nghĩ cho mẹ hay là vì vợ.
Mẹ mình bị con dâu nói xấu ở sau lưng mà cũng không biết, còn thay con dâu nói tốt, còn vợ mình, trước khi cưới thì đàng hoàng như thế sau khi cưới lại lộ rõ nguyên hình, mẹ chồng đối tốt với cô như vậy nhưng cô lại nhẫn tâm nói xấu mẹ chồng mình trước mặt người khác, trời đất chứng giám, anh là con nào có đành lòng như vậy kia chứ.
Càng so sánh Đinh Kiêu càng thấy buồn bực, thấy bất bình thay mẹ mình, anh cảm thấy chuyện này mình nên tỏ rõ thái độ một chút, không thể thiên vị bên nào, nhất là Mạnh Thịt Thịt quỷ kế đa đoan đó.
Đối với thái độ của Đinh Kiêu, trong lòng Vân Cẩn cũng hiểu rõ, mình như vậy cũng quá quắt, làm gì có người con trai nào vui vẻ khi nghe thấy con dâu nói xấu sau lưng mẹ mình kia chứ, cô hy vọng mình biểu hiện hối lỗi như vậy anh sẽ mau hết giận, nào ngờ anh lại thù dai như vậy, đã mấy ngày rồi cũng không nguôi giận còn bày sẵn trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Một lúc sau, lòng áy náy của Vân Cẩn cũng dần phai nhạt, giống như thủy triều, dần dần hạ xuống, bầy giờ không phải vì mẹ chồng mà vì Đinh Kiêu, làm gì có đàn ông nào mà giận dai như vậy kia chứ, kết hôn cũng chưa được bao lâu mà anh đã lạnh nhạt với vợ như vậy?
Người bị hại trực tiếp nhất của cuộc chiến tranh này chính là Lý Phượng Hà, không chỉ như thế, mà loại tổn thất này bà còn không thể nắm bắt được, thậm chí ngay cả nguyên nhân của cuộc chiến tranh bà cũng không hề biết, đã bị kéo lên chiến tuyến, thỉnh thoảng lại bị lấy ra làm bia đỡ đạn.
Mỗi ngày, nhìn thấy hai quả mìn một trước một sau đi vào trong nhà, tuyệt đối không sai giờ ăn cơm, ngày thứ hai lại chỉnh tề một trước một trước một sau đi ra khỏi nhà, chẳng qua là mưa gió không thèm để ý đến bà.
Hai quả mìn đó bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, Lý Phượng Hà cũng rõ được tình thế, không đến gần bất cứ bên nào, chỉ âm thầm quan sát ở phía sau, khi nào cần thiết thì quạt gió thổi lửa, dĩ nhiên bà vẫn phải bênh con trai mình nhiều hơn, đáng tiếc chính là, bà có thiên vị như thế nhưng con trai lại không hiểu được.
“Mẹ, mẹ đừng làm phiền con, con có thể tự giải quyết được.” Đinh Kiêu cũng không phải loại người ba phải, anh biết rõ nguyên nhân mâu thuẫn ở đâu, biết được thân mình là một người chồng một người con thì cũng nên có lập trường. Về điểm này anh không thể giải quyết được, anh nghiên cứu về vũ khí nhưng lại không biết nhiều về tham mưu tác chiến.
Tại sao hai đứa nó không đứa nào chịu nói rõ nguyên nhân mâu thuẫn đây? Trong lòng Lý Phượng Hà rất lo lắng, nhưng bà lại thấy, trong nhà mà không có cãi vã thì đã không phải vợ chồng, bà lại không thể phát huy được đường sống.
Bà cảm thấy vui mừng khi thấy được những thay đổi của con trai mình sau kết hôn, cuối cùng cũng đã trưởng thành, hy vọng con trai mình có thể dạy dỗ con dâu cho tốt, chỉ là bọn nó muốn cãi nhau thì cũng làm cho sảng khoái một chút, như bây giờ thì gọi là cái gì? Cũng không biết được trong hồ lô của nó chứa thuốc gì,” Tự có biện pháp” rốt cuộc là biện pháp gì?
Làm mẹ khó chịu nhưng trong lòng Đinh Kiêu cũng đâu có tốt hơn.
Vốn dĩ, anh rất hài lòng với biểu hiện hối cải của Vân Cẩn, muốn mượn chuyện lần này mà dạy dỗ cô một phen, kể từ khi hai người kết hôn, cô đã không cho anh ăn đậu hoa lan cũng không tính làm gì, lại còn không thích nước miếng của anh, mỗi ngày trước khi đi ngủ lại còn phải hôn chúc ngủ ngon, cô đã chỉnh anh bao nhiêu như thế, anh còn chưa có cơ hội chỉnh lại cô.
Bây giờ có cơ hội anh phải tranh thủ mà làm cho lớn, kinh nghiệm chiến trường hiện tại của anh chưa nhiều, không nắm chắc cơ hội chiến đấu, hoặc có thể do lực lượng của anh chưa đủ mạnh.
Anh cũng chỉ có kinh nghiệm đối phó với An Tư Khiết, với hội con gái không có đầu óc trong hội sở, nhưng Vân Cẩn lại là loại có ngực có đấu óc, kinh nghiệm của anh vẫn còn chưa đủ, không biết nên làm thế nào.
Nếu như muốn tổng kết đinh kiêu xuất sư bất lợi dạy dỗ, "Lòng tham" cũng đứng mũi chịu sào. Lòng tham của nah quá lớn, bị thắng lợi làm cho mờ mắt, thấy Vân Cẩn vừa xuống nước, lại muốn ngược cô thêm một ngày nữa, rồi lại một ngày nữa, để cho cô tâm phục khẩu phục.
Ngược cũng đã ngược được ba bốn ngày, Vân Cẩn lại không còn biểu hiện dè chừng như trước nữa, ngược lại hiên ngang lẫm liệt, bày ra tư thế nữ quân nhân sẵn sàng đối đầu với cường địch, Đinh Kiêu thầm kêu khổ trong lòng nhưng giờ đã muộn.
Chiến tranh với hai người kia, Vân Cẩn cũng không thể bảo đảm toàn thân mà rút lui, mỗi ngày trên bàn ăn, ba người sáu con mắt nhìn chằm chằm vào chén cơm của mình, cảm giác đó cũng không thể dễ chịu được.
So với ban ngày, buổi tối lại càng khó chịu hơn, mặc dù sau khi cưới, Đinh Kiêu cũng có lúc không ở nhà, nhưng chỉ cần anh ở nhà, cô đã hình thành thói quen để anh ôm khi ngủ, trên người anh vừa ấm, lại vừa có thể ủ ấm chân cô, cảm giác rất an toàn, thật tốt.
Nhưng đáng tiếc là, kể từ khi hai người bọn họ chiến tranh, cô đã nhiều lần mặt dày muốn chui vào ngực anh nhưng anh lại thờ ơ trở mình, tiếp tục hờn dỗi, mặc cô có dỗ giành như một đưa trẻ, nhưng anh vẫn tỏ ra khó chịu không muốn giải hòa.
Vân Cẩn cũng không phải cô gái hào phóng, khi cùng chồng mình đùa giỡn lưu manh, cô vẫn tương đối bảo thủ, thời điểm Đinh Kiêu không muốn thân thiết, cô cũng sẽ không quấn lấy anh không thả, nhưng thỉnh thoảng cô cũng phóng thích chính mình nhưng điều kiện là Đinh Kiêu phải chủ động trước.
Chyện hai người cãi nhau như vậy cô cũng không thể về nhà mẹ đẻ để nói, hơn nữa cô cũng không thể nói với mẹ đã nửa tháng nay anh không có chạm vào cô.
Lúc buồn chán, Vân Cẩn ngồi trong phòng làm việc ăn cơm, ủ rũ chọc chọc miếng khoai tây trong khay.
Một đồng nghiệp trong phòng bưng khay thức ăn qua, cúi đầu thầm thì với cô: “Cô và chông mình cãi nhau còn chưa làm lành hay sao?” Vân Cẩn gật đầu một cái.
Cô gái kia lại nói: “Anh ta cũng không đụng qua cô?” Vân Cẩn đỏ mặt : “Ghét.”
Cô gái kia mặc kệ ghét hay không ghét, tiếp tục hỏi: “ Chị vân, nói thật với em đi, anh ta khôn đụng qua chị? “ Vân Cẩn thấy cô ấy có vẻ không phải nói đùa, liền gật đầu một cái.
Cô gái lại tiếp tục thì thầm chỉ dạy cô, Vân Cẩn nghe thấy liền đỏ mặt, đẩy cô ta một cái: “ Ai nha, cô còn chưa có kết hôn mà sao có nhiều mưu mẹo như thế.”
Cô gái tươi cười : “ Nếu cô muốn làm hòa với ông xã, lại không muốn mất mặt mũi, thì cứ nghe tôi đi, không sai đâu.”
Tan làm, Vân Cẩn đi theo cô đồng nghiệp đó đến chợ, thắng lợi trở về nhà.
Tg có lời muốn nói; Các cô nương, cất giấu mãn hai ngàn, đã nói rồi đấy tăng thêm tới, xem ở ta đây sao cần lao phần lên, cất giấu websites cô nương cống hiến cá văn chương cất giấu thôi.
Hoa đào phải dựa vào các ngươi ủng hộ á..., nhớ bình luận vẩy hoa
Các cô gái chợt cười to, cười đến nỗi không thở ra hơi, cô gái lúc nãy cũng cười đến nỗi nói không rõ: “Má ơi….Lũ lụt miếu Long Vương,…cũng không đến nỗi….xem chị Mạnh sợ chồng đến nỗi biến thành dạng gì rồi này.”
Mấy người họ cười đã, lại thấy Vân Cẩn vẫn bày ra bộ mặt sợ hãi nên đến an ủi cô, biết đâu Đinh Kiêu đã sớm cúp điện thoại rồi, làm gì có ai chờ điện thoại lâu như vậy chứ.
Vân Cẩn thở dài ra một hơi, trong lòng cũng hy vọng là như vậy, thượng đế nhất định phải phù hộ cho con đấy.
Chạng vạng, Vân Cẩn về nhà sớm hơn mọi khi, muốn xem xem thượng đế có phù hộ cô hay không.
Lý Phượng Hà đang cầm bình ô doa tưới hoa trong vườn, thấy Vân Cẩn về thì giật mình nhìn cô: “Mới hơn năm giờ mà con đã nghỉ rồi sao?”
“Hôm nay không có viêc gì….Mẹ, Đinh Kiêu đã về chưa?” Vân Cẩn thấp thỏm hỏi.
Lý Phượng Hà lắc đầu; “Đinh Kiêu làm gì có chuyện về sớm như vậy, sáu giờ mới tan làm, bảy giờ nó về được nhà đã được coi là đúng giờ rồi.” Vân Cẩn nghĩ nghĩ trong lòng, Đinh Kiêu cũng chưa bao giờ về nhà sớm cả.
Đợi cả đêm, đến tận mười hai giờ, mới nghe thấy tiếng bước chân Đinh Kiêu lên lầu, vừa về đến nhà anh cũng không nói gì, cởi bỏ áo khoác rồi vào phòng tắm, trong lòng Vân Cẩn càng căng thẳng, hư hư, thượng đế ơi hãy phù hộ con.
Chờ Đinh Kiêu tắm xong ra ngoài, Vân Cẩn chủ động lùi lại lấy chỗ cho anh mà anh cũng không hề khách khí, vừa nằm xuống đã chiếm hơn nửa cái giường, sau khi nằm xuống lại quay lưng lại, đưa sống lưng lạnh lùng về phía Vân Cẩn.
Cô dâu mới lần này đang chiến tranh lạnh, cũng không thể trách tại sao Lý Phượng Hà có thể biết rõ mọi chuyện, chuyện này quá lớn, không cần nhìn những cái khác chỉ nguyên cái mặt âm tầm kia của con trai và con dâu thì làm chuyện gì cũng cẩn thận là đã biết rồi.
Trong lòng Lý Phượng Hà thầm nói, hai vợ chồng trẻ không biết có chuyện gì đây, không có gánh nặng con cái cũng không thiếu tiền, vậy không biết vì chuyện gì mà lại cãi nhau? Nhìn cũng thấy hả hê, nhưng bà cũng thấy có chút lo lắng cho con dâu, chuyện mà ồn ĩ thêm nữa cũng thấy thương thương.
Lý Phượng Hà ngồi không yên, chuẩn bị thân chinh xuất mã đi giải quyết vấn đề, gọi điện thoại cho con trai: “Đinh Kiêu, con và Vân Cẩn xảy ra chuyện gì vậy?” Đinh Kiêu lại giả bộ ngu, hỏi ngược lại: “xảy ra chuyện gì?”
Lý Phượng Hà cũng không có tâm tư chơi trò trốn tìm với con trai, tức giận vạch trần: “Đừng giả bộ với mẹ, con và Vân Cẩn cãi nhau chuyện gì mà hai đứa lại không được tự nhiên?”
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà.” Nhưng trong lòng Đinh Kiêu lại thầm nói, còn không phải vì ngài sao, còn không phải con đang thay ngài dạy dỗ con dâu một chút hay sao.
“Một chút chuyện nhỏ? Chuyện nhỏ mà hai đứa có thể thành như vậy?” Lý Phượng Hà cũng không cần giữ ý nói, đã mấy hôm nay rồi không thấy chúng nó ôm ôm ấp ấp, ban đầu thì nói thế nào cũng không nghe bây giờ thế nào lại cãi nhau rồi.
Đinh Kiêu không nhìn được: “Hai chúng con làm sao?”
Lý Phượng Hà nhất thời cứng họng. dừng lại một chút rồi nói: “Con trai, hai người sống chung với nhau thì cãi nhau cũng là chuyện binh thường, bố mẹ khi còn trẻ cũng cãi nhau đó thôi, nhưng nếu có mâu thuẫn gì thì ngồi lại với nhau mà giải quyết, Vân Cẩn…..gả đến nhà chúng ta cũng chưa lâu, nhiều quy củ còn chưa hiểu con cũng đừng đừng đế ý nhiều chỉ cần nó không làm gì quá là được.”
Lý Phượng Hà khuyên nhủ con trai, không phải cái gì cũng nói ra, bà cũng không phải là loại mẹ chồng khó tính, bình thường là mẹ chồng nhưng dù gì cũng là một sư phó, công tác tư tưởng cũng không phải chưa làm qua?
Ban đầu khi kết hôn là do tổ chức giới thiệu, bà cũng không vui, ngại chồng mình trong bộ đội cũng không có chức có quyền gì, còn không được bằng bà, nhưng cũng khó từ chối, khóc lóc hai ngày mới đồng ý gả đến nhà họ Đinh, sau khi cưới hai người ra ở riêng ba bốn năm, cũng không sinn con cái, cuộc hôn nhân này cũng không được hoàn hảo.
Nói đủ các lý lẽ đều không được, Lý Phượng Hà bắt đầu lấy tình để cảm động, nói với con trai: “ Con và Vân Cẩn đã quen biết nhau hai mươi năm, trưởng bối hai nhà cũng không nghĩ đến hai đứa lại đến với nhau, con đi ra nước ngoài học một thời gian nó cũng không có bạn trai, hai đứa có thể đến được với cũng không phải dễ dàng gì, phải tích đức mười năm mới được ngồi cùng thuyền, trăm năm mới được nằm chung gối, cuộc đời cũng chỉ dài mấy chục năm, chẳng nhẽ con lại không biết quý trọng hay sao?”
Bình thường Đinh Kiêu cũng nào có kiên nhẫn để nghe những lời tầm thường này, nhưng bây giờ anh lại ngồi đây nghe, trong lòng cảm thấy không biết là mình nghĩ cho mẹ hay là vì vợ.
Mẹ mình bị con dâu nói xấu ở sau lưng mà cũng không biết, còn thay con dâu nói tốt, còn vợ mình, trước khi cưới thì đàng hoàng như thế sau khi cưới lại lộ rõ nguyên hình, mẹ chồng đối tốt với cô như vậy nhưng cô lại nhẫn tâm nói xấu mẹ chồng mình trước mặt người khác, trời đất chứng giám, anh là con nào có đành lòng như vậy kia chứ.
Càng so sánh Đinh Kiêu càng thấy buồn bực, thấy bất bình thay mẹ mình, anh cảm thấy chuyện này mình nên tỏ rõ thái độ một chút, không thể thiên vị bên nào, nhất là Mạnh Thịt Thịt quỷ kế đa đoan đó.
Đối với thái độ của Đinh Kiêu, trong lòng Vân Cẩn cũng hiểu rõ, mình như vậy cũng quá quắt, làm gì có người con trai nào vui vẻ khi nghe thấy con dâu nói xấu sau lưng mẹ mình kia chứ, cô hy vọng mình biểu hiện hối lỗi như vậy anh sẽ mau hết giận, nào ngờ anh lại thù dai như vậy, đã mấy ngày rồi cũng không nguôi giận còn bày sẵn trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Một lúc sau, lòng áy náy của Vân Cẩn cũng dần phai nhạt, giống như thủy triều, dần dần hạ xuống, bầy giờ không phải vì mẹ chồng mà vì Đinh Kiêu, làm gì có đàn ông nào mà giận dai như vậy kia chứ, kết hôn cũng chưa được bao lâu mà anh đã lạnh nhạt với vợ như vậy?
Người bị hại trực tiếp nhất của cuộc chiến tranh này chính là Lý Phượng Hà, không chỉ như thế, mà loại tổn thất này bà còn không thể nắm bắt được, thậm chí ngay cả nguyên nhân của cuộc chiến tranh bà cũng không hề biết, đã bị kéo lên chiến tuyến, thỉnh thoảng lại bị lấy ra làm bia đỡ đạn.
Mỗi ngày, nhìn thấy hai quả mìn một trước một sau đi vào trong nhà, tuyệt đối không sai giờ ăn cơm, ngày thứ hai lại chỉnh tề một trước một trước một sau đi ra khỏi nhà, chẳng qua là mưa gió không thèm để ý đến bà.
Hai quả mìn đó bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, Lý Phượng Hà cũng rõ được tình thế, không đến gần bất cứ bên nào, chỉ âm thầm quan sát ở phía sau, khi nào cần thiết thì quạt gió thổi lửa, dĩ nhiên bà vẫn phải bênh con trai mình nhiều hơn, đáng tiếc chính là, bà có thiên vị như thế nhưng con trai lại không hiểu được.
“Mẹ, mẹ đừng làm phiền con, con có thể tự giải quyết được.” Đinh Kiêu cũng không phải loại người ba phải, anh biết rõ nguyên nhân mâu thuẫn ở đâu, biết được thân mình là một người chồng một người con thì cũng nên có lập trường. Về điểm này anh không thể giải quyết được, anh nghiên cứu về vũ khí nhưng lại không biết nhiều về tham mưu tác chiến.
Tại sao hai đứa nó không đứa nào chịu nói rõ nguyên nhân mâu thuẫn đây? Trong lòng Lý Phượng Hà rất lo lắng, nhưng bà lại thấy, trong nhà mà không có cãi vã thì đã không phải vợ chồng, bà lại không thể phát huy được đường sống.
Bà cảm thấy vui mừng khi thấy được những thay đổi của con trai mình sau kết hôn, cuối cùng cũng đã trưởng thành, hy vọng con trai mình có thể dạy dỗ con dâu cho tốt, chỉ là bọn nó muốn cãi nhau thì cũng làm cho sảng khoái một chút, như bây giờ thì gọi là cái gì? Cũng không biết được trong hồ lô của nó chứa thuốc gì,” Tự có biện pháp” rốt cuộc là biện pháp gì?
Làm mẹ khó chịu nhưng trong lòng Đinh Kiêu cũng đâu có tốt hơn.
Vốn dĩ, anh rất hài lòng với biểu hiện hối cải của Vân Cẩn, muốn mượn chuyện lần này mà dạy dỗ cô một phen, kể từ khi hai người kết hôn, cô đã không cho anh ăn đậu hoa lan cũng không tính làm gì, lại còn không thích nước miếng của anh, mỗi ngày trước khi đi ngủ lại còn phải hôn chúc ngủ ngon, cô đã chỉnh anh bao nhiêu như thế, anh còn chưa có cơ hội chỉnh lại cô.
Bây giờ có cơ hội anh phải tranh thủ mà làm cho lớn, kinh nghiệm chiến trường hiện tại của anh chưa nhiều, không nắm chắc cơ hội chiến đấu, hoặc có thể do lực lượng của anh chưa đủ mạnh.
Anh cũng chỉ có kinh nghiệm đối phó với An Tư Khiết, với hội con gái không có đầu óc trong hội sở, nhưng Vân Cẩn lại là loại có ngực có đấu óc, kinh nghiệm của anh vẫn còn chưa đủ, không biết nên làm thế nào.
Nếu như muốn tổng kết đinh kiêu xuất sư bất lợi dạy dỗ, "Lòng tham" cũng đứng mũi chịu sào. Lòng tham của nah quá lớn, bị thắng lợi làm cho mờ mắt, thấy Vân Cẩn vừa xuống nước, lại muốn ngược cô thêm một ngày nữa, rồi lại một ngày nữa, để cho cô tâm phục khẩu phục.
Ngược cũng đã ngược được ba bốn ngày, Vân Cẩn lại không còn biểu hiện dè chừng như trước nữa, ngược lại hiên ngang lẫm liệt, bày ra tư thế nữ quân nhân sẵn sàng đối đầu với cường địch, Đinh Kiêu thầm kêu khổ trong lòng nhưng giờ đã muộn.
Chiến tranh với hai người kia, Vân Cẩn cũng không thể bảo đảm toàn thân mà rút lui, mỗi ngày trên bàn ăn, ba người sáu con mắt nhìn chằm chằm vào chén cơm của mình, cảm giác đó cũng không thể dễ chịu được.
So với ban ngày, buổi tối lại càng khó chịu hơn, mặc dù sau khi cưới, Đinh Kiêu cũng có lúc không ở nhà, nhưng chỉ cần anh ở nhà, cô đã hình thành thói quen để anh ôm khi ngủ, trên người anh vừa ấm, lại vừa có thể ủ ấm chân cô, cảm giác rất an toàn, thật tốt.
Nhưng đáng tiếc là, kể từ khi hai người bọn họ chiến tranh, cô đã nhiều lần mặt dày muốn chui vào ngực anh nhưng anh lại thờ ơ trở mình, tiếp tục hờn dỗi, mặc cô có dỗ giành như một đưa trẻ, nhưng anh vẫn tỏ ra khó chịu không muốn giải hòa.
Vân Cẩn cũng không phải cô gái hào phóng, khi cùng chồng mình đùa giỡn lưu manh, cô vẫn tương đối bảo thủ, thời điểm Đinh Kiêu không muốn thân thiết, cô cũng sẽ không quấn lấy anh không thả, nhưng thỉnh thoảng cô cũng phóng thích chính mình nhưng điều kiện là Đinh Kiêu phải chủ động trước.
Chyện hai người cãi nhau như vậy cô cũng không thể về nhà mẹ đẻ để nói, hơn nữa cô cũng không thể nói với mẹ đã nửa tháng nay anh không có chạm vào cô.
Lúc buồn chán, Vân Cẩn ngồi trong phòng làm việc ăn cơm, ủ rũ chọc chọc miếng khoai tây trong khay.
Một đồng nghiệp trong phòng bưng khay thức ăn qua, cúi đầu thầm thì với cô: “Cô và chông mình cãi nhau còn chưa làm lành hay sao?” Vân Cẩn gật đầu một cái.
Cô gái kia lại nói: “Anh ta cũng không đụng qua cô?” Vân Cẩn đỏ mặt : “Ghét.”
Cô gái kia mặc kệ ghét hay không ghét, tiếp tục hỏi: “ Chị vân, nói thật với em đi, anh ta khôn đụng qua chị? “ Vân Cẩn thấy cô ấy có vẻ không phải nói đùa, liền gật đầu một cái.
Cô gái lại tiếp tục thì thầm chỉ dạy cô, Vân Cẩn nghe thấy liền đỏ mặt, đẩy cô ta một cái: “ Ai nha, cô còn chưa có kết hôn mà sao có nhiều mưu mẹo như thế.”
Cô gái tươi cười : “ Nếu cô muốn làm hòa với ông xã, lại không muốn mất mặt mũi, thì cứ nghe tôi đi, không sai đâu.”
Tan làm, Vân Cẩn đi theo cô đồng nghiệp đó đến chợ, thắng lợi trở về nhà.
Tg có lời muốn nói; Các cô nương, cất giấu mãn hai ngàn, đã nói rồi đấy tăng thêm tới, xem ở ta đây sao cần lao phần lên, cất giấu websites cô nương cống hiến cá văn chương cất giấu thôi.
Hoa đào phải dựa vào các ngươi ủng hộ á..., nhớ bình luận vẩy hoa
/58
|