Không muốn Vân Cẩn nhìn ra tâm tư của mình, Diêu Phức Vân cười theo: “Có thể chứ, khi về chị sẽ thử hỏi xem sao. Nhưng có điều người xưa nói, áo mới là áo tốt, người cũ mới là người tốt, người kia….Nếu anh ta có thật lòng với em, chị nghĩ trước hết em nên nghĩ tới anh ta, dù sao anh ta cũng là cha của Tung Tung, cha ruột dù gì cũng hơn bố dượng.”
Vân Cẩn thở dài: “Em không thể quay lại với anh ấy nữa rồi, không phải em không muốn cho anh ấy cơ hội, em đã cho anh ấy rất nhiều cơ hội rồi nhưng anh ta vẫn không hề thay đổi.”
Nghe cô nói như thế, Diêu Phức Vân đại khái cũng đoán được, hai nhà không môn đăng hộ đối, Vân cẩn vừa không có dáng người, cũng không xinh đẹp, chắc hẳn ban đầu chồng cô cũng không quá yêu cô, con cái cán bộ mà, tất nhiên khó chiều, Vân Cẩn vốn dĩ hiền lành thế mà kiên quyết muốn ly hôn không chịu quay lại thì chắc là không thể tha thứ được nữa rồi.
Từ góc độ phụ nữ mà phân tích, Diêu Phức Vân đoán chồng trước của Vân Cẩn có thể có mấy tật xấu, hoặc là trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, hoặc là tính tình khó chịu, có khuynh hướng bạo lực gia đình, hoặc chính là không đủ năng lực ở phương diện kia……….Nhưng xét thấy Tung Tung hoạt bát đáng yêu lại thông minh như vậy, Diêu Phức Vân loại bỏ khả năng thứ ba.
Trừ hai nguyên nhân đấy, cô thật không thể nghĩ được ra nguyên nhân nào nữa có thể làm cho một người vợ không chịu được mà bỏ chồng.
Con cái của những cán bộ cao cấp cô không phải chưa từng tiếp xúc qua, những người đó nhân phẩm ra sao cô cũng biết, ở đất nước này, nếu không phải ở giai cấp kia thì không thể biết được, có nhiều người bên ngoài nhìn nho nhã lễ độ nhưng bên trong thì cũng hư hỏng không kém ai.
Hư hỏng cũng phải xem là hư hỏng ở cấp độ nào, nếu như là đua xe đánh nhau đùa giỡn phụ nữ cũng được coi là hư hỏng, vậy thì thật coi thường bọn họ, tình trạng này của bọn họ đã khắc vào xương rồi, một loại hư hỏng tổn hại nước hại dân.
Loại người như thế, nếu cho nắm quyền chỉ có thể gây nên họa cho nước tổn hại nhân dân, vơ vét tiền của làm nhân dân bất hạnh, nếu không nắm quyền mà làm kinh tế bọn họ phát tài cũng không phải là dân chúng có thể tưởng tượng cái loại đó tài, mà là quan hệ kinh tế quốc dân mạch sống , muốn phát liền phát nước tài.
Diêu Phức Vân càng nghĩ, càng thấy tức giận, hình tượng chồng trước của Vân Cẩn đã được cô hình dung thành Ác Quán Mãn Doanh độ cao, tự nhiên sinh ra đồng tình với Vân Cẩn.
“Chị sẽ bảo lão Triệu liên lạc với anh ta, sắp xếp thời gian gặp mặt cho em, nếu người này không được chị sẽ giới thiệu cho em người khác, chỉ cần em cố gắng nhất định sẽ tìm được người thích hợp.” Chỉ trong phút chốc Diêu Phức Vân đã đồng tình với Vân Cẩn, từ bỏ ý nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện mà nhiệt tình giúp Vân Cẩn giới thiệu đối tượng xem mắt.
“Cảm ơn chị Diêu, bạn bè của em không nhiều lắm cũng chỉ có chị mới giúp được em thôi.” Vân Cẩn cảm kích nói cảm ơn. Suy nghĩ hai ngày cô rốt cuộc quyết định muốn đi thêm một bước nữa, nếu như cứ dậm chân tại chỗ cô chỉ có thể cùng Đinh Kiêu dây dưa ko rõ.
Lại nói đến phút cuối, Diêu Phức Vân rốt cuộc vẫn tò mò không thể kiềm chế được bèn hỏi: “Ban đầu em với anh ta sao lại lấy nhau.”
Thật ra không chỉ riêng gì Diêu Phức Vân thắc mắc mà chính Vân Cẩn cũng từng tự hỏi, mình và Đinh Kiêu rõ ràng là hai người của hai thế giới khác vậy mà ngày xưa thế nào lại lấy nhau.
Chính xác mà nói, đây là một cuộc hôn nhân dựa trên lời hứa hẹn của những người bạn.
Ông của Đinh Kiêu là một người đức cao vọng trọng, vì xây dựng quân đội Cộng Hòa đã hiến dâng cả đời, là một lão tướng quân, cùng với ông Mạnh Vân Cẩn – Mạnh Tiểu Lâu một người xuất thân từ biểu diễn kinh kịch là bạn thân.
Trước kia khi Đinh lão tướng quân vẫn còn là một thanh niên chưa ra nhập quân đội, hai người bọn họ đã quen biết nhau, họ cùng nhau lên núi bẫy thỏ hoang, cùng nhau xuống sông bắt tôm bắt cá. Khi nước nhà bị bọn Nhật chiếm đánh vào hai nhà bọn họ di cư đi khắp nơi nên không còn gặp lại nhau nữa .
Đinh Điềm Ninh đi theo đảng vào nam ra bắc giành chính quyền, Mạnh Tiểu Lâu cũng đi theo gánh hát đi khắp nơi biểu diễn, không biết bao nhiêu chua đắng cuối cùng cũng nổi danh.
Hai người gặp lại nhau đã là khi quân đội Trung quốc đang phát triển lên, kinh kịch gia nghệ thuật Mạnh Tiểu Lâu ở trên đài biểu diễn, Giải Phóng Quân Đinh Điềm Ninh ở dưới đài vỗ tay, đến lúc các nhà lãnh đạo cùng các nhà nghệ thuật thay phiên bắt tay nhau, hai người bọn họ nhận ra đối phương mừng rỡ ôm nhau cùng khóc.
“Đây không phải Tiểu Hải Tử a, thoáng một cái đã qua mấy chục năm, thiếu chút nữa ta đa không nhận ra cậu rồi.”
“ Thủ trưởng………….”
“Thủ trưởng gì chứ anh cứ gọi tôi là ngọn núi lớn như ngày xưa.”
Tên đã không còn như năm đó nhưng người vẫn là của năm xưa.
Hai người khi đó đã già, lại cuối đời gặp lại nhau, sao có thể không xúc động được, Đinh Điềm Ninh ngay lập tức bảo thư kí đi sắp xếp, muốn mình cùng bạn tốt ăn một bữa cơm, ôn lại chuyện cũ.
Cứ như vậy,câu chuyện của hai nhà bắt đầu.
Mấy chục năm trước, mọi người đều biết, Đinh Điềm Ninh bởi vì cưới con gái của quan Quốc dân đảng, bị hãm hại, buộc phải xa xứ đến Tây bắc lao động cải tạo, mà Mạnh Tiểu Lâu cũng vì bảo vệ chính quyền mà thường xuyên bị bọn tạo phản tới ức hiếp phải lưu lạc khắp nơi kiếm sống.
Lần đầu khi Vân Cẩn nhìn thấy Đinh Kiêu là khi cô bốn tuổi, ông cụ Đinh về lão, cô theo ông tới chúc thọ. Chỉ mơí bốn tuổi, chưa từng gặp qua bữa tiệc nào lớn như vậy, cô sợ hãi siết chặt tay ông nội, tò mò đưa mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng này thật lớn, ngôi nhà của cụ thật đẹp, quan sát nhà cụ Đinh thật lâu cô cảm thán, tại sao có người ở nhà đẹp như vậy mà nhà cô lại phải ở một ngôi nhà cũ.
Ở cái tuổi này Vân Cẩn vẫn chưa phân biệt được giàu nghèo , chỉ thắc mắc tại sao nhà cụ Đinh lại to như vây? Giá nhà mình có thể ở đây thì thật tốt biết bao.
Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị ánh mắt khinh bỉ của một đứa bé đánh tan.
Đứa bé kia thiếu một cái răng cửa, dáng vẻ tuấn tú, quần áo trên người sạch sẽ đẹp đẽ, sau này Vân Cẩn mới biết đứa trẻ đó gọi là Đinhh Kiêu, là cháu đích tôn của cụ Đinh.
Đinh Kiêu dùng ánh mắt cao ngạo của một đứa trẻ bảy tuổi con nhà quyền quý đánh giá Vân Cẩn, xác định cô bé kia không cùng một giai cấp với mình.
Cô bé kia chưa từng nhìn thấy, còn vừa đen vừa mập, còn bẩn nữa, cô bị chảy nước mũi mà đưa tay áo lên lau cũng không biết dùng khăn tay.
Bẩn, trẻ con ở nông thôn thật là bẩn! Đinh Kiêu tự coi mình là một đứa trẻ anh tuấn xem thường Vân Cẩn, sau đó tự mình tìm nhân viên cần vụ lấy thức ăn.
Các loại bánh ngọt mang lên, Đinh Kiêu cố ý ăn ngay trước mặt cô bé làm cô thèm thuồng nhìn nhỏ dãi.
“Đinh Kiêu cho em ăn với, sao con lại ăn một mình.” Lí Phượng Hà thấy con trai tham ăn liền nói. Nó có cái gì chưa từng được ăn sao lại có thói xấu như thế.
Lúc này Đinh Kiêu mới miễn cưỡng cầm cái bánh ngọt, hướng Vân Cẩn quơ quơ: “Cho ngươi ăn.” Thấy thức ăn ngon trước mặt Vân Cẩn rất nhanh liền chạy tới.
“Ngươi xem tay ngươi bẩn chưa kìa, ngươi mau đi tắm đi.’ Đinh Kiêu bắt bẻ nhìn Vân cẩn, cái này có thể gọi là tay ư, móng tay thì đen, con bé đó không phải hằng năm ở nhà đào than đá chứ.
Cô bé xin lỗi rồi đưa tay lên váy lau, đôi mắt tròn to vẫn nhìn chằm chằm cái bánh trong tay mình, Đinh Kiêu thấy vô cùng thích thú, cậu như con chim nớm mồi đưa miếng bánh tới miệng cô nhìn cô ăn như hổ đói.
“Ngươi ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn.” Đinh Kiêu bĩu môi. Chưa từng nhìn thấy đứa con gái nào như thế, cậu đã gặp những bé gái khác cùng xuất thân như cậu, người nào cũng lịch sự nhai kĩ nuốt chậm.
“Ai thế?” Đinh Tuấn chị gái của Đinh Kiêu đi tới. Đinh Tuấn chỉ hơn Đinh Kiêu ba tuổi nhưng nhìn đã rất xinh đẹp, cô mặc một bộ quần áo màu hồng, nhìn như An Kỳ Nhi.
“Chị, chị xem con bé này ăn, thức ăn còn đầy miệng ma mà tay vẫn cầm.” nhìn phong cách ăn mặc của chị mình, Đinh Kiêu thầm nghĩ trong lòng, như vậy mới gọi là con gái, mặc quần hoa, trên đầu mang nơ con bướm, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, dáng vẻ này thật khác so với con bé kia như mấy trăm năm không được ăn vậy.
“A, em gái nhà họ Mạnh, em gái, bánh ngọt ăn ngon không, nếu ăn ngon thì lát nữa bảo chị nha, chị sẽ nói với bảo mẫu chuẩn bị thêm nhiều cho em mang về.” Tuy Đinh Tuấn mới chỉ có mười tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, đối với Vân Cẩn rất tốt.
“Rất ngon…..rất ngon ạ.” Vân Cẩn khịt khịt nước mũi rồi lại tiếp tục cho bánh ngọt vào miệng. “Chị, chị xem cô ta nuốt nước mũi vào bụng.” Đinh Kiêu vừa cười vừa chỉ Vân Cẩn cho Đinh Tuấn nhìn.
Lúc này Đinh Tuấn cũng cười, cầm giấy ăn tỉ mỉ lau nước mũi cho Vân Cẩn, còn nhìn Đinh Kiêu nói: “Em không được khi dễ em ấy, em ấy mới bốn tuổi, còn nhỏ tuổi hơn em, em là đội viên gương mẫu mà lại không biết chăm lo cho em nhỏ.”
Đinh Kiêu khinh thường, trong lòng tự nhủ, em không thèm chơi với con nhỏ này, rồi bỗng thấy em trai Đinh Đệ đang đẩy xe đi tới, Đinh Kiêu chạy đến chơi với em trai.
Vân Cẩn tò mò nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng tự đặt biệt hiệu cho cậu là “Bánh ngọt”, bởi vì cậu là người đầu tiên cho cô ăn bánh ngọt ngon như vậy. Trong trí nhớ của cô bé ngốc năm đó người nào cho cô ăn ngon thì người đó chính là người tốt.
Từ nhỏ đến lớn, Bánh Ngọt vẫn hay xem thường cô, cô biết hắn đặt tên cho rất khó nghe “Thịt Thịt “, cô cũng biết, từ trước tới nay bọn họ vẫn giống như hai đường thẳng song song, không có người kia trong thế giới của mình.
Cô chỉ nghe được chuyện của anh khi ông nội nhắc tới, lúc anh thi đậu trung học XX, anh được tuyển thẳng vào đại học XX, lúc đó Vân Cẩn có nghe nhưng cũng không để trong lòng.
Sau này lớn lên cũng chỉ những khi lễ tết cô mới nhìn thấy anh, đó là một cậu con trai coi trời bằng vung, thỉnh thoảng còn mang theo vẻ bất cần đời, nhưng tầm mắt của anh chưa bao giờ dừng lại trên người cô quá năm giây, Vân Cẩn lúc đó đã biết anh không hề có hứng thú với mình.
Mặc dù Vân Cẩn đã rất cố gắng nhưng thông minh có hạn, cô thi không đỗ trường đại học của Đinh Kiêu, chứ đừng nói tới chuyện đi du học như anh, cô chỉ có thể cô gắng thi tốt nghiệp trung học cho thật tốt, dựa vào điểm văn cao một chút mà vào được một trường đại học ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào làm biên đạo trong một đoàn kinh kịch, đem những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sỗng thường ngày viết thành những tiết mục kinh kịch.
Đinh Kiêu sau khi đi du học về nước thì ra nhập quân đội, lúc đầu Vân Cẩn không biết tại sao anh lại ra nhập quân đội nhưng sau này thì được biết ngành học của Đinh Kiêu có liên quan tới quân đội, anh là nhân tài chế tạo vũ khí được quốc gia bồi dưỡng, tương lai là cho anh vào sở nghiên cứu, nói cách khác, Đinh Kiêu là đại Giới tri thức tiền trình đi.
Vân Cẩn thấy mình và Đinh Kiêu không có quan hệ gì nên cũng không qua để ý chuyện này nhưng rất nhanh sau đó có một chuyện đã xảy ra trong cuộc sống của cô.
Mạnh Tiểu Lâu thân thể vốn đã không được tốt, đã gần đất xa trời, ở trên giường bệnh đã hai ba năm nay, rốt cuộc đã không còn trụ được bao lâu, thấy bệnh tình mình trước mắt, ông đã nhờ bạn tốt của mình là Đinh Điềm Ninh một chuyện, Đinh Điềm Ninh gật đầu một cái đồng ý với nguyện vọng cuối cùng của ông.
Vân Cẩn thở dài: “Em không thể quay lại với anh ấy nữa rồi, không phải em không muốn cho anh ấy cơ hội, em đã cho anh ấy rất nhiều cơ hội rồi nhưng anh ta vẫn không hề thay đổi.”
Nghe cô nói như thế, Diêu Phức Vân đại khái cũng đoán được, hai nhà không môn đăng hộ đối, Vân cẩn vừa không có dáng người, cũng không xinh đẹp, chắc hẳn ban đầu chồng cô cũng không quá yêu cô, con cái cán bộ mà, tất nhiên khó chiều, Vân Cẩn vốn dĩ hiền lành thế mà kiên quyết muốn ly hôn không chịu quay lại thì chắc là không thể tha thứ được nữa rồi.
Từ góc độ phụ nữ mà phân tích, Diêu Phức Vân đoán chồng trước của Vân Cẩn có thể có mấy tật xấu, hoặc là trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, hoặc là tính tình khó chịu, có khuynh hướng bạo lực gia đình, hoặc chính là không đủ năng lực ở phương diện kia……….Nhưng xét thấy Tung Tung hoạt bát đáng yêu lại thông minh như vậy, Diêu Phức Vân loại bỏ khả năng thứ ba.
Trừ hai nguyên nhân đấy, cô thật không thể nghĩ được ra nguyên nhân nào nữa có thể làm cho một người vợ không chịu được mà bỏ chồng.
Con cái của những cán bộ cao cấp cô không phải chưa từng tiếp xúc qua, những người đó nhân phẩm ra sao cô cũng biết, ở đất nước này, nếu không phải ở giai cấp kia thì không thể biết được, có nhiều người bên ngoài nhìn nho nhã lễ độ nhưng bên trong thì cũng hư hỏng không kém ai.
Hư hỏng cũng phải xem là hư hỏng ở cấp độ nào, nếu như là đua xe đánh nhau đùa giỡn phụ nữ cũng được coi là hư hỏng, vậy thì thật coi thường bọn họ, tình trạng này của bọn họ đã khắc vào xương rồi, một loại hư hỏng tổn hại nước hại dân.
Loại người như thế, nếu cho nắm quyền chỉ có thể gây nên họa cho nước tổn hại nhân dân, vơ vét tiền của làm nhân dân bất hạnh, nếu không nắm quyền mà làm kinh tế bọn họ phát tài cũng không phải là dân chúng có thể tưởng tượng cái loại đó tài, mà là quan hệ kinh tế quốc dân mạch sống , muốn phát liền phát nước tài.
Diêu Phức Vân càng nghĩ, càng thấy tức giận, hình tượng chồng trước của Vân Cẩn đã được cô hình dung thành Ác Quán Mãn Doanh độ cao, tự nhiên sinh ra đồng tình với Vân Cẩn.
“Chị sẽ bảo lão Triệu liên lạc với anh ta, sắp xếp thời gian gặp mặt cho em, nếu người này không được chị sẽ giới thiệu cho em người khác, chỉ cần em cố gắng nhất định sẽ tìm được người thích hợp.” Chỉ trong phút chốc Diêu Phức Vân đã đồng tình với Vân Cẩn, từ bỏ ý nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện mà nhiệt tình giúp Vân Cẩn giới thiệu đối tượng xem mắt.
“Cảm ơn chị Diêu, bạn bè của em không nhiều lắm cũng chỉ có chị mới giúp được em thôi.” Vân Cẩn cảm kích nói cảm ơn. Suy nghĩ hai ngày cô rốt cuộc quyết định muốn đi thêm một bước nữa, nếu như cứ dậm chân tại chỗ cô chỉ có thể cùng Đinh Kiêu dây dưa ko rõ.
Lại nói đến phút cuối, Diêu Phức Vân rốt cuộc vẫn tò mò không thể kiềm chế được bèn hỏi: “Ban đầu em với anh ta sao lại lấy nhau.”
Thật ra không chỉ riêng gì Diêu Phức Vân thắc mắc mà chính Vân Cẩn cũng từng tự hỏi, mình và Đinh Kiêu rõ ràng là hai người của hai thế giới khác vậy mà ngày xưa thế nào lại lấy nhau.
Chính xác mà nói, đây là một cuộc hôn nhân dựa trên lời hứa hẹn của những người bạn.
Ông của Đinh Kiêu là một người đức cao vọng trọng, vì xây dựng quân đội Cộng Hòa đã hiến dâng cả đời, là một lão tướng quân, cùng với ông Mạnh Vân Cẩn – Mạnh Tiểu Lâu một người xuất thân từ biểu diễn kinh kịch là bạn thân.
Trước kia khi Đinh lão tướng quân vẫn còn là một thanh niên chưa ra nhập quân đội, hai người bọn họ đã quen biết nhau, họ cùng nhau lên núi bẫy thỏ hoang, cùng nhau xuống sông bắt tôm bắt cá. Khi nước nhà bị bọn Nhật chiếm đánh vào hai nhà bọn họ di cư đi khắp nơi nên không còn gặp lại nhau nữa .
Đinh Điềm Ninh đi theo đảng vào nam ra bắc giành chính quyền, Mạnh Tiểu Lâu cũng đi theo gánh hát đi khắp nơi biểu diễn, không biết bao nhiêu chua đắng cuối cùng cũng nổi danh.
Hai người gặp lại nhau đã là khi quân đội Trung quốc đang phát triển lên, kinh kịch gia nghệ thuật Mạnh Tiểu Lâu ở trên đài biểu diễn, Giải Phóng Quân Đinh Điềm Ninh ở dưới đài vỗ tay, đến lúc các nhà lãnh đạo cùng các nhà nghệ thuật thay phiên bắt tay nhau, hai người bọn họ nhận ra đối phương mừng rỡ ôm nhau cùng khóc.
“Đây không phải Tiểu Hải Tử a, thoáng một cái đã qua mấy chục năm, thiếu chút nữa ta đa không nhận ra cậu rồi.”
“ Thủ trưởng………….”
“Thủ trưởng gì chứ anh cứ gọi tôi là ngọn núi lớn như ngày xưa.”
Tên đã không còn như năm đó nhưng người vẫn là của năm xưa.
Hai người khi đó đã già, lại cuối đời gặp lại nhau, sao có thể không xúc động được, Đinh Điềm Ninh ngay lập tức bảo thư kí đi sắp xếp, muốn mình cùng bạn tốt ăn một bữa cơm, ôn lại chuyện cũ.
Cứ như vậy,câu chuyện của hai nhà bắt đầu.
Mấy chục năm trước, mọi người đều biết, Đinh Điềm Ninh bởi vì cưới con gái của quan Quốc dân đảng, bị hãm hại, buộc phải xa xứ đến Tây bắc lao động cải tạo, mà Mạnh Tiểu Lâu cũng vì bảo vệ chính quyền mà thường xuyên bị bọn tạo phản tới ức hiếp phải lưu lạc khắp nơi kiếm sống.
Lần đầu khi Vân Cẩn nhìn thấy Đinh Kiêu là khi cô bốn tuổi, ông cụ Đinh về lão, cô theo ông tới chúc thọ. Chỉ mơí bốn tuổi, chưa từng gặp qua bữa tiệc nào lớn như vậy, cô sợ hãi siết chặt tay ông nội, tò mò đưa mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng này thật lớn, ngôi nhà của cụ thật đẹp, quan sát nhà cụ Đinh thật lâu cô cảm thán, tại sao có người ở nhà đẹp như vậy mà nhà cô lại phải ở một ngôi nhà cũ.
Ở cái tuổi này Vân Cẩn vẫn chưa phân biệt được giàu nghèo , chỉ thắc mắc tại sao nhà cụ Đinh lại to như vây? Giá nhà mình có thể ở đây thì thật tốt biết bao.
Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị ánh mắt khinh bỉ của một đứa bé đánh tan.
Đứa bé kia thiếu một cái răng cửa, dáng vẻ tuấn tú, quần áo trên người sạch sẽ đẹp đẽ, sau này Vân Cẩn mới biết đứa trẻ đó gọi là Đinhh Kiêu, là cháu đích tôn của cụ Đinh.
Đinh Kiêu dùng ánh mắt cao ngạo của một đứa trẻ bảy tuổi con nhà quyền quý đánh giá Vân Cẩn, xác định cô bé kia không cùng một giai cấp với mình.
Cô bé kia chưa từng nhìn thấy, còn vừa đen vừa mập, còn bẩn nữa, cô bị chảy nước mũi mà đưa tay áo lên lau cũng không biết dùng khăn tay.
Bẩn, trẻ con ở nông thôn thật là bẩn! Đinh Kiêu tự coi mình là một đứa trẻ anh tuấn xem thường Vân Cẩn, sau đó tự mình tìm nhân viên cần vụ lấy thức ăn.
Các loại bánh ngọt mang lên, Đinh Kiêu cố ý ăn ngay trước mặt cô bé làm cô thèm thuồng nhìn nhỏ dãi.
“Đinh Kiêu cho em ăn với, sao con lại ăn một mình.” Lí Phượng Hà thấy con trai tham ăn liền nói. Nó có cái gì chưa từng được ăn sao lại có thói xấu như thế.
Lúc này Đinh Kiêu mới miễn cưỡng cầm cái bánh ngọt, hướng Vân Cẩn quơ quơ: “Cho ngươi ăn.” Thấy thức ăn ngon trước mặt Vân Cẩn rất nhanh liền chạy tới.
“Ngươi xem tay ngươi bẩn chưa kìa, ngươi mau đi tắm đi.’ Đinh Kiêu bắt bẻ nhìn Vân cẩn, cái này có thể gọi là tay ư, móng tay thì đen, con bé đó không phải hằng năm ở nhà đào than đá chứ.
Cô bé xin lỗi rồi đưa tay lên váy lau, đôi mắt tròn to vẫn nhìn chằm chằm cái bánh trong tay mình, Đinh Kiêu thấy vô cùng thích thú, cậu như con chim nớm mồi đưa miếng bánh tới miệng cô nhìn cô ăn như hổ đói.
“Ngươi ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn.” Đinh Kiêu bĩu môi. Chưa từng nhìn thấy đứa con gái nào như thế, cậu đã gặp những bé gái khác cùng xuất thân như cậu, người nào cũng lịch sự nhai kĩ nuốt chậm.
“Ai thế?” Đinh Tuấn chị gái của Đinh Kiêu đi tới. Đinh Tuấn chỉ hơn Đinh Kiêu ba tuổi nhưng nhìn đã rất xinh đẹp, cô mặc một bộ quần áo màu hồng, nhìn như An Kỳ Nhi.
“Chị, chị xem con bé này ăn, thức ăn còn đầy miệng ma mà tay vẫn cầm.” nhìn phong cách ăn mặc của chị mình, Đinh Kiêu thầm nghĩ trong lòng, như vậy mới gọi là con gái, mặc quần hoa, trên đầu mang nơ con bướm, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, dáng vẻ này thật khác so với con bé kia như mấy trăm năm không được ăn vậy.
“A, em gái nhà họ Mạnh, em gái, bánh ngọt ăn ngon không, nếu ăn ngon thì lát nữa bảo chị nha, chị sẽ nói với bảo mẫu chuẩn bị thêm nhiều cho em mang về.” Tuy Đinh Tuấn mới chỉ có mười tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, đối với Vân Cẩn rất tốt.
“Rất ngon…..rất ngon ạ.” Vân Cẩn khịt khịt nước mũi rồi lại tiếp tục cho bánh ngọt vào miệng. “Chị, chị xem cô ta nuốt nước mũi vào bụng.” Đinh Kiêu vừa cười vừa chỉ Vân Cẩn cho Đinh Tuấn nhìn.
Lúc này Đinh Tuấn cũng cười, cầm giấy ăn tỉ mỉ lau nước mũi cho Vân Cẩn, còn nhìn Đinh Kiêu nói: “Em không được khi dễ em ấy, em ấy mới bốn tuổi, còn nhỏ tuổi hơn em, em là đội viên gương mẫu mà lại không biết chăm lo cho em nhỏ.”
Đinh Kiêu khinh thường, trong lòng tự nhủ, em không thèm chơi với con nhỏ này, rồi bỗng thấy em trai Đinh Đệ đang đẩy xe đi tới, Đinh Kiêu chạy đến chơi với em trai.
Vân Cẩn tò mò nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng tự đặt biệt hiệu cho cậu là “Bánh ngọt”, bởi vì cậu là người đầu tiên cho cô ăn bánh ngọt ngon như vậy. Trong trí nhớ của cô bé ngốc năm đó người nào cho cô ăn ngon thì người đó chính là người tốt.
Từ nhỏ đến lớn, Bánh Ngọt vẫn hay xem thường cô, cô biết hắn đặt tên cho rất khó nghe “Thịt Thịt “, cô cũng biết, từ trước tới nay bọn họ vẫn giống như hai đường thẳng song song, không có người kia trong thế giới của mình.
Cô chỉ nghe được chuyện của anh khi ông nội nhắc tới, lúc anh thi đậu trung học XX, anh được tuyển thẳng vào đại học XX, lúc đó Vân Cẩn có nghe nhưng cũng không để trong lòng.
Sau này lớn lên cũng chỉ những khi lễ tết cô mới nhìn thấy anh, đó là một cậu con trai coi trời bằng vung, thỉnh thoảng còn mang theo vẻ bất cần đời, nhưng tầm mắt của anh chưa bao giờ dừng lại trên người cô quá năm giây, Vân Cẩn lúc đó đã biết anh không hề có hứng thú với mình.
Mặc dù Vân Cẩn đã rất cố gắng nhưng thông minh có hạn, cô thi không đỗ trường đại học của Đinh Kiêu, chứ đừng nói tới chuyện đi du học như anh, cô chỉ có thể cô gắng thi tốt nghiệp trung học cho thật tốt, dựa vào điểm văn cao một chút mà vào được một trường đại học ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào làm biên đạo trong một đoàn kinh kịch, đem những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sỗng thường ngày viết thành những tiết mục kinh kịch.
Đinh Kiêu sau khi đi du học về nước thì ra nhập quân đội, lúc đầu Vân Cẩn không biết tại sao anh lại ra nhập quân đội nhưng sau này thì được biết ngành học của Đinh Kiêu có liên quan tới quân đội, anh là nhân tài chế tạo vũ khí được quốc gia bồi dưỡng, tương lai là cho anh vào sở nghiên cứu, nói cách khác, Đinh Kiêu là đại Giới tri thức tiền trình đi.
Vân Cẩn thấy mình và Đinh Kiêu không có quan hệ gì nên cũng không qua để ý chuyện này nhưng rất nhanh sau đó có một chuyện đã xảy ra trong cuộc sống của cô.
Mạnh Tiểu Lâu thân thể vốn đã không được tốt, đã gần đất xa trời, ở trên giường bệnh đã hai ba năm nay, rốt cuộc đã không còn trụ được bao lâu, thấy bệnh tình mình trước mắt, ông đã nhờ bạn tốt của mình là Đinh Điềm Ninh một chuyện, Đinh Điềm Ninh gật đầu một cái đồng ý với nguyện vọng cuối cùng của ông.
/58
|