Trong một căn phòng nào đó ở lầu hai, thừa lúc khách đến thưa thớt Đinh Kiêu tranh thủ lên thăm con trai.
Lý Phượng Hà đang đút cái gì đó cho cháu trai ăn, thấy con trai đi vào, nhìn anh hỏi: “Hai ngày hôm nay tang sự của ông nội nên cả nhà đều náo loạn, mẹ lại muốn ở cùng Tung Tung, nhân tiện có Vân Cẩn ở đây lại làm phiền nó và thím nhỏ của con chăm sóc bà, con cũng phải nói tốt với nó vài câu.”
“Đều là người một nhà, cần gì phải khách sáo với cô ấy, ông nội lúc còn sống cũng rất thương cô ấy, cô ấy cũng biết. " Đinh Kiêu biết Vân Cẩn có tình cảm sâu đậm với ông nội, nên cũng giống như một người thân của ông vậy.
Lý Phượng Hà nhìn con trai một cái, cố ý nói: “Không thể nói như vậy được, người ta và con ở riêng, tuy nói là không có nghĩa vụ phải thay con tốn tâm tốn sức nhưng nó làm như vậy cũng là hết lòng rồi, nếu không phải nó là người có nhaann nghĩa thì cũng một phần là vì con, con trai, trong lòng con phải hiểu điều này chứ.”
“Mẹ không cần phải nói con cũng biết, ông nội và mọi người đúng không không uổng công yêu thương cô ấy, cô ấy đúng là nàng dâu tốt.”
Biểu hiện mấy ngày hôm nay của Vân Cẩn Đinh Kiêu cũng không phải là không nhìn thấy chỉ là anh có quá nhiều việc cũng không kịp có thời gian mà nói chuyện với cô.
Lý Phượng Hà lôi kéo con trai ngồi xuống bên cạnh, đánh giá anh từ trên xuống dưới như những ngày anh còn bé vậy, thấy dáng vẻ mệt mỏi của con trai bảo bối cũng không có, tinh thần cũng không tệ, cuối cùng cũng yên tâm: “ Con hiểu là một chuyện nhưng cũng đừng chỉ nói ngoài miệng, khuyết điểm lớn nhất của con chính là trong lòng luôn có tính toán nhưng lại chẳng bao giờ biến nó thành hành động, quan tâm một người không phải chỉ là nghĩ trong lòng mà đôi lúc phải có hành động cụ thể, dù là con chỉ cần liếc nó một cái, nói chuyện với nó một vài câu nó cũng có thể cảm nhận được quan tâm của con.”
Nhờ mẹ nhắc nhở như vậy, trong lòng Đinh Kiêu cũng có chút dao động, lúc trước khi anh ngủ trong phòng khác, Vân Cẩn đã thay mình đắp chăn, còn ở bên cạnh canh giữ một đêm, khi mình tỉnh lại lại không có bất cứ hành động nào tỏ vẻ thân thiết với cô, khó trách lúc cô lên lầu có chút biểu lộ là lạ, giống như là đang thất vọng vậy.
Tính tình Đinh Kiêu vốn dĩ như vậy, luôn có thói quen không bao giờ tỏ ra qua thân thiết với người khác, nhất là ở trước mặt người khác, đối với Vân Cẩn cũng thế, cảm giác cô đã là vợ mình rồi, cũng không cần thiết phải làm những hành động buồn nôn như thế, nhưng anh cũng không nghĩ đến, chỉ cần là phụ nữ, thì đều thích cái cảm giác được người khác nuông chiều, cho dù tình tình Vân Cẩn có mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa, thì cô cũng có khát vọng được người khác yêu mến.
Thấy Đinh Kiêu không nói lời nào, Lý Phượng Hà đem Tung Tung giao cho anh: “Đến ôm con trai của con đi, hai hôm nay con bận rộn không có thời gian bế nó. Tên nhóc này có thể hiểu chuyện rồi, biết người lớn bận rộn, chỉ cần cho nó ăn no, nó cũng không quấy nữa, giống y như con con bé chỉ cần cho ăn no là ngoan ngoãn ngay.”
Đinh Kiêu ôm lấy Tung Tung, đứa bé cười với cha, đem nửa chiếc bánh trong tay đưa cho cha, ừ ừ chít chít nói chuyện: “Ba ba ba, ha ha, bánh ngọt.”
Đinh Kiêu nhìn đôi mắt đen láy của con trai, dánh vẻ thông minh đáng yêu, cười hôn nó một cái: “Con ngoan, thích ăn đồ ngọt y như mẹ vậy.”
Tung Tung giùng giằng muốn xuống đất, nghiêng ngả đi bộ, trên giày có chiếc bóng đèn nhỏ chỉ cần nó đi liền tỏa sáng, vừa đi chiếc vòng tay trên người cũng phát ra tiếng chuông thanh thúy dễ nghe.
“Lại có giày mới nữa hả, con trai đến đây cho ba xem giày chút nào.” Đinh Kiêu trêu chọc con trai. Tung Tung giơ cao một chân lên cho ba nhìn giày mới.
“Ai mua giày mới cho con đấy?” Đinh Kiêu cười hỏi. Tung Tung chớp chớp mắt nhìn anh một chút, dường như không kịp phản ứng, một lát sau mới chỉ vào Lý Phượng Hà nói: “Bà nội mua, bà nội khỏe.”
Lý Phượng Hà thấy cháu trai thông minh như vậy, ở một bên cười, Đinh Kiêu lại càng vui mừng, đỡ con trai tập đi. Có ba ở phía trước dẫn đường, tên nhóc cái gì cũng không sợ nữa.
“Đi, con trai, ba dẫn con đi xem mẹ.” Đinh Kiêu ôm lấy con trai đi đến phòng của Đinh lão phu nhân.
Bởi vì công việc nhàn rỗi, mỗi ngày Vân Cẩn đều nghĩ ra làm các món ăn cho con trai, bổ sung dinh dưỡng, không để ý mà là cho con trai trở thành một tên nhóc con mập mạp, Đinh Kiêu cũng nói với cô mấy lần, nhưng cô cũng không để trong lòng, cô hy vọng con trai có thể khỏe mạnh cứng cáp chứ không phải là tên nhóc yếu đuối.
Sau đó bà ngoại và mẹ cũng nói như vậy, Vân Cẩn mới cân nhắc đến chuyện này, đưa Tung Tung đến bệnh viện nhi đồng khám sức khỏe, đo chiều cao cân nặng, bác sĩ nói cân nặng của con trai đã vượt quá chỉ tiêu rồi, phải khống chế ăn uống cho hợp lý, hơn nữa cũng không thể ăn những thức ăn có lượng calo quá cao.
Về đến nhà, Vân Cẩn lên mạng tra sách dạy nấu ăn cho trẻ nhỏ, in ra rồi bắt đầu thực hiện theo hướng dẫn.
Lúc mới bắt đầu, Tung Tung không thích ứng được, cảm thấy thức ăn mẹ làm không còn ngon như trước nữa, đồ ăn vặt cũng không ngon nữa, khóc ầm ĩ kháng nghị với mẹ, lại thấy mẹ không để ý đến mình khóc mấy lần rồi sau đó cũng thay đổi sách lược, đòi gọi điện thoại cho ba và bà nội.
Vân Cẩn nào biết trong lòng con trai có ý định như vậy, cho nó gọi điện thoai hai làn, kết quả nó lại ở trong điện thoai tố cáo với cha mình không mua bánh ngọt và đùi gà cho nó ăn.
Đinh Kiêu biết rõ con trai mình đã quá mập, không muốn cho nói ăn nhiều thịt nữa, nhưng lúc nghe thấy giọng nói tội nghiệp của con trai, cũng mềm lòng, đồng ý mua bánh ngọt cho nó.
Thấy vẻ mặt chờ mong cha của con trai, Vân Cẩn bất đắc dĩ thở dài, Đinh Kiêu luôn nói co quá chiều con trai nhưng chính anh không chiều nó hay sao, con trai muốn cái gì cũng cho.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của con trai thực hiện được âm mưu ăn bánh ngọt của mình, giống ý như vẻ mặt khi làm chuyện xấu của cha nó, trong lòng Vân Cẩn thầm nói, cha con có bao nhiêu cái tốt thì không học, nhưng cái xấu của cha thì nó lại học được hết, sau này cũng không biết lo nghĩ cho người khác.
" Con trai thích ăn bánh ngọt, giống y em khi còn bé. " Đinh Kiêu cũng đoán được suy nghĩ của Vân Cẩn, đánh đòn phủ đầu nói.
" Nó giảo hoạt y như anh thì có. " Vân Cẩn cũng đáp lễ một câu.
" Em nuôi con như vậy là không đúng rồi, ngày trước cho nó ăn quá nhiều tạo thành khẩu vị cho nó rồi bây giờ không cho nó ăn như vậy dinh dưỡng sẽ không đảm bảo. " Đinh Kiêu cảm thấy phương pháp nuôi con của Vân Cẩn thật sự không tốt.
Vân Cẩn nhìn anh một cái, cũng không phản bác : " Em sẽ điều chỉnh, lần sau nhất định sẽ đưa Tung Tung đến bệnh viện tìm chuyên gia xem một chút, mọi chỉ tiêu không thể vượt quá tiêu chuẩn được. "
" Sao em không về nhà với anh ? Ở nhà có sắn chuyên gia dinh dưỡng và y tá. " Đinh Kiêu càng nghĩ càng giận, nếu không phải là cô đưa đứa bé đi, làm sao con có thể gọi điện cho anh đòi ăn hay sao, nhất định là do cô làm cho con bị đói bụng.
" Một mình em nuôi con rất tốt. " Vân Cẩn lạnh lùng nói. Đinh Kiêu thấy cô ngoan cố không đỏi chỉ đành phẫn nộ bỏ đi.
Chạng vạng tối, Đinh Kiêu tan việc vừa định quay xe về nhà Vân Cẩn, lai nhận được điện thoại Mạc Sở Nguyên gọi đến, Đinh Kiêu thấy số điện thoại của cô, do dự một chút rồi tắt đi, nhưng cô ta vẫn không ngừng gọi đến, hình như có việc gì gấp.
Than nhẹ một tiếng, Đinh Kiêu nhấn phím nghe, trong điện thoại giọng nói của Mạc Sở Nguyên vô cùng gấp gáp, nói với anh nhà cô xảy ra chuyện.
" Đinh Kiêu , anh có thể đến đây một chút không, cửa kính nhà em bị đập vỡ, đồ đạc trong nhà cũng bị lật tung lên, em rất sợ. " Trong lòng Mạc Sở Nguyên vẫn còn sợ hãi nói.
" Cửa sổ thủy tinh bị đập ? Chuyện xảy ra khi nào ? " Đinh Kiêu vừa nghe, chuyện như vậy thật sự có chút nghiêm trọng rồi, hay là đắc tội với ai nên bị người khác trả thù, chuyện này cần phải nhanh chóng giải quyết, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì đúng là dọa người.
Kể từ khi anh thay Mạc Sở Nguyên tìm nhà nên cãi nhau ầm ĩ với Vân Cẩn, anh cũng tránh không qua lại với Mạc Sở Nguyên nữa, thỉnh thoảng mới gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm, nhưng đều mang tính chất khác sáo, nhưng cũng không có nghĩa là nếu Mạc Sở Nguyên có chuyện gì cần nhờ đến anh thì anh sẽ khoanh tay đứng nhìn, ở phương diện này Đinh Kiêu là một người rất nhiệt tình nên rất được bạn bè quý mến.
Mạc Sở Nguyên nói : " Em không biết, anh qua đây xem một chút đi, em rất sợ, chẳng dám đi đâu cả. "
" Báo cảnh sát chưa ? Chuyện này trước hết cần phải báo cảnh sát, nhát gan sợ phiền phức cũng không được. " Đinh Kiêu đề nghị.
" Báo rồi nhưng cảnh sát còn chưa đến. " Mạc Sở Nguyên khẩn trương nhìn xung quanh, cảm giác mọi nơi đều đang có ánh mắt dõi theo cô.
" Được rồi, anh sẽ qua ngay. " Đinh Kiêu không thể từ chối cô quay xe lại.
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy có chút không ổn, trời đã trễ như vậy, một mình anh đến tìm Mạc Sở Nguyên thì có chút được vì vậy gọi điện cho em họ Đinh Ký. Đinh Ký là một cảnh sát, tìm anh ta vừa có thể tránh ngại vừa có thể giúp được cô.
" Anh, em không ở Bắc Kinh, đang phá án ở lang phường, nhưng em có thể tìm đồng nghiệp đến giúp anh. " Đinh Ký đang ở Hà Bắc, có chắp thêm cánh cũng không thể quay về được.
" Vậy cũng được, anh đến trước xem tình hình thế nào rồi mới báo cảnh sát. " Đinh Kiêu chỉ đành từ bỏ ý định tìm người đi cùng mình.
Đến nhà Mạc Sở Nguyên, Đinh Kiêu vừa nhìn, quả nhiên là bị trộm vào nhà, khắc nơi ngổn ngang không nói làm gì, đối phương còn đập phá, giấy trên tường cũng xé xuống, thủy tinh văng đầy đất.
" Sở Nguyên, em đắc tội với người nào vậy chứ ? " Đinh Kiêu nhìn thấy tình hình như vậy, nói ra phỏng đoán của mình.
Mạc Sở Nguyên kinh hãi lắc đầu một cái : " Em không đắc tội với ai cả, cả ngày em đều ở trong phòng thí nghiệm với dụng cụ thiết bị làm sao có thể đắc tội với ai được chứ ? "
Đột nhiên cô giống như là nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi. Đinh Kiêu chú ý đến chi tiết nhỏ này, hỏi cô : " Em nghĩ ra cái gì, nói cho anh biết, biết đâu anh lại có thể giúp được em. "
Lúc này Mạc Sở Nguyên mới nói : " Có một công ty gần đây nghiên cứu ra một loại thực phẩm đưa đến chỗ chúng em làm kiểm nghiệm, sau khi hóa nghiệm em thấy thành phần trong đó không ổn địn, có thể gây nguy hiểm đến sức khỏe con người nên đã báo cáo với TRương Giáo Thụ, đề nghị họ dừng sản xuất, nghe nói lãnh đạo trong công ty đó rất không vui. "
" Vậy em cảm thấy họ có thể trả thù em không ? " Đinh Kiêu hỏi dồn.
Mạc Sở Nguyên lắc đầu một cái : " Em cũng không biết, bọn họ chưa từng tiếp xúc trực tiếp với em, nhưng đã gọi điện cho em, trong điện thoại nói rất khó nghe, nói rằng phát minh này của bọn họ có thể tiết kiệm được rất nhiều nhiên liệu, quốc gia nên khuyến khích những phát minh như vậy, nói em không cần xoi mói bọn họ. "
" Chỉ dựa vào một cuộc điện thoại cũng không thể khẳng đinh là do họ làm. Như vậy đi, trước tiên em cứ đi theo anh, ra bên ngoài tìm chỗ ở trước, chờ cảnh sát điều tra ra rồi tính tiếp. "
Đinh Kiêu và Mạc Sở Nguyên chờ cảnh sát đến điều tra, sau khi tra hỏi, chụp lại chứng cớ ở hiện trường, chờ bọn họ về Đinh Kiêu và Mạc Sở Nguyên mới bắt đầu dọn dẹp hành lý.
Để đảm bảo Mạc Sở Nguyên không còn gặp nguy hiểm, Đinh Kiêu lái xe đưa cô đến khác sạn của bạn thân mình Chung Dịch Minh. Từ bãi đậu xe đi vào, gió thổi rất mạnh, Đinh Kiêu cởi áo khoác của mình ra cho cô khoác.
Nhưng lại không khéo, Tỉ Mỉ và Vân Cẩn cũng lái xe qua đây, trong lúc vô tình lại nhìn thấy một màn như vậy, Tỉ Mỉ không dám nhìn đến sắc mặt của chị họ, không đành lòng nhìn chị mình đau lòng rơi lệ, làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy tiếp tục lái xe đi.
Vốn tâm trạng hai chị em đang tốt, Tỉ Mỉ mang thai, Vân Cẩn mừng thay cho cô, hai người đi đến nhà hàng ở tầng một của khác sạn ăn cơm, nào biết vừa đi đến đây lại nhìn thấy Đinh Kiêu và một người phụ nữ cùng nhau đi vào khách sạn, người phụ nữ kia còn khoác áo khoác của anh, không cần nói cũng biết quan hệ thế nào.
Vân Cẩn nản lòng thoái chí, cũng không thèm nhìn lâu.
Lý Phượng Hà đang đút cái gì đó cho cháu trai ăn, thấy con trai đi vào, nhìn anh hỏi: “Hai ngày hôm nay tang sự của ông nội nên cả nhà đều náo loạn, mẹ lại muốn ở cùng Tung Tung, nhân tiện có Vân Cẩn ở đây lại làm phiền nó và thím nhỏ của con chăm sóc bà, con cũng phải nói tốt với nó vài câu.”
“Đều là người một nhà, cần gì phải khách sáo với cô ấy, ông nội lúc còn sống cũng rất thương cô ấy, cô ấy cũng biết. " Đinh Kiêu biết Vân Cẩn có tình cảm sâu đậm với ông nội, nên cũng giống như một người thân của ông vậy.
Lý Phượng Hà nhìn con trai một cái, cố ý nói: “Không thể nói như vậy được, người ta và con ở riêng, tuy nói là không có nghĩa vụ phải thay con tốn tâm tốn sức nhưng nó làm như vậy cũng là hết lòng rồi, nếu không phải nó là người có nhaann nghĩa thì cũng một phần là vì con, con trai, trong lòng con phải hiểu điều này chứ.”
“Mẹ không cần phải nói con cũng biết, ông nội và mọi người đúng không không uổng công yêu thương cô ấy, cô ấy đúng là nàng dâu tốt.”
Biểu hiện mấy ngày hôm nay của Vân Cẩn Đinh Kiêu cũng không phải là không nhìn thấy chỉ là anh có quá nhiều việc cũng không kịp có thời gian mà nói chuyện với cô.
Lý Phượng Hà lôi kéo con trai ngồi xuống bên cạnh, đánh giá anh từ trên xuống dưới như những ngày anh còn bé vậy, thấy dáng vẻ mệt mỏi của con trai bảo bối cũng không có, tinh thần cũng không tệ, cuối cùng cũng yên tâm: “ Con hiểu là một chuyện nhưng cũng đừng chỉ nói ngoài miệng, khuyết điểm lớn nhất của con chính là trong lòng luôn có tính toán nhưng lại chẳng bao giờ biến nó thành hành động, quan tâm một người không phải chỉ là nghĩ trong lòng mà đôi lúc phải có hành động cụ thể, dù là con chỉ cần liếc nó một cái, nói chuyện với nó một vài câu nó cũng có thể cảm nhận được quan tâm của con.”
Nhờ mẹ nhắc nhở như vậy, trong lòng Đinh Kiêu cũng có chút dao động, lúc trước khi anh ngủ trong phòng khác, Vân Cẩn đã thay mình đắp chăn, còn ở bên cạnh canh giữ một đêm, khi mình tỉnh lại lại không có bất cứ hành động nào tỏ vẻ thân thiết với cô, khó trách lúc cô lên lầu có chút biểu lộ là lạ, giống như là đang thất vọng vậy.
Tính tình Đinh Kiêu vốn dĩ như vậy, luôn có thói quen không bao giờ tỏ ra qua thân thiết với người khác, nhất là ở trước mặt người khác, đối với Vân Cẩn cũng thế, cảm giác cô đã là vợ mình rồi, cũng không cần thiết phải làm những hành động buồn nôn như thế, nhưng anh cũng không nghĩ đến, chỉ cần là phụ nữ, thì đều thích cái cảm giác được người khác nuông chiều, cho dù tình tình Vân Cẩn có mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa, thì cô cũng có khát vọng được người khác yêu mến.
Thấy Đinh Kiêu không nói lời nào, Lý Phượng Hà đem Tung Tung giao cho anh: “Đến ôm con trai của con đi, hai hôm nay con bận rộn không có thời gian bế nó. Tên nhóc này có thể hiểu chuyện rồi, biết người lớn bận rộn, chỉ cần cho nó ăn no, nó cũng không quấy nữa, giống y như con con bé chỉ cần cho ăn no là ngoan ngoãn ngay.”
Đinh Kiêu ôm lấy Tung Tung, đứa bé cười với cha, đem nửa chiếc bánh trong tay đưa cho cha, ừ ừ chít chít nói chuyện: “Ba ba ba, ha ha, bánh ngọt.”
Đinh Kiêu nhìn đôi mắt đen láy của con trai, dánh vẻ thông minh đáng yêu, cười hôn nó một cái: “Con ngoan, thích ăn đồ ngọt y như mẹ vậy.”
Tung Tung giùng giằng muốn xuống đất, nghiêng ngả đi bộ, trên giày có chiếc bóng đèn nhỏ chỉ cần nó đi liền tỏa sáng, vừa đi chiếc vòng tay trên người cũng phát ra tiếng chuông thanh thúy dễ nghe.
“Lại có giày mới nữa hả, con trai đến đây cho ba xem giày chút nào.” Đinh Kiêu trêu chọc con trai. Tung Tung giơ cao một chân lên cho ba nhìn giày mới.
“Ai mua giày mới cho con đấy?” Đinh Kiêu cười hỏi. Tung Tung chớp chớp mắt nhìn anh một chút, dường như không kịp phản ứng, một lát sau mới chỉ vào Lý Phượng Hà nói: “Bà nội mua, bà nội khỏe.”
Lý Phượng Hà thấy cháu trai thông minh như vậy, ở một bên cười, Đinh Kiêu lại càng vui mừng, đỡ con trai tập đi. Có ba ở phía trước dẫn đường, tên nhóc cái gì cũng không sợ nữa.
“Đi, con trai, ba dẫn con đi xem mẹ.” Đinh Kiêu ôm lấy con trai đi đến phòng của Đinh lão phu nhân.
Bởi vì công việc nhàn rỗi, mỗi ngày Vân Cẩn đều nghĩ ra làm các món ăn cho con trai, bổ sung dinh dưỡng, không để ý mà là cho con trai trở thành một tên nhóc con mập mạp, Đinh Kiêu cũng nói với cô mấy lần, nhưng cô cũng không để trong lòng, cô hy vọng con trai có thể khỏe mạnh cứng cáp chứ không phải là tên nhóc yếu đuối.
Sau đó bà ngoại và mẹ cũng nói như vậy, Vân Cẩn mới cân nhắc đến chuyện này, đưa Tung Tung đến bệnh viện nhi đồng khám sức khỏe, đo chiều cao cân nặng, bác sĩ nói cân nặng của con trai đã vượt quá chỉ tiêu rồi, phải khống chế ăn uống cho hợp lý, hơn nữa cũng không thể ăn những thức ăn có lượng calo quá cao.
Về đến nhà, Vân Cẩn lên mạng tra sách dạy nấu ăn cho trẻ nhỏ, in ra rồi bắt đầu thực hiện theo hướng dẫn.
Lúc mới bắt đầu, Tung Tung không thích ứng được, cảm thấy thức ăn mẹ làm không còn ngon như trước nữa, đồ ăn vặt cũng không ngon nữa, khóc ầm ĩ kháng nghị với mẹ, lại thấy mẹ không để ý đến mình khóc mấy lần rồi sau đó cũng thay đổi sách lược, đòi gọi điện thoại cho ba và bà nội.
Vân Cẩn nào biết trong lòng con trai có ý định như vậy, cho nó gọi điện thoai hai làn, kết quả nó lại ở trong điện thoai tố cáo với cha mình không mua bánh ngọt và đùi gà cho nó ăn.
Đinh Kiêu biết rõ con trai mình đã quá mập, không muốn cho nói ăn nhiều thịt nữa, nhưng lúc nghe thấy giọng nói tội nghiệp của con trai, cũng mềm lòng, đồng ý mua bánh ngọt cho nó.
Thấy vẻ mặt chờ mong cha của con trai, Vân Cẩn bất đắc dĩ thở dài, Đinh Kiêu luôn nói co quá chiều con trai nhưng chính anh không chiều nó hay sao, con trai muốn cái gì cũng cho.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của con trai thực hiện được âm mưu ăn bánh ngọt của mình, giống ý như vẻ mặt khi làm chuyện xấu của cha nó, trong lòng Vân Cẩn thầm nói, cha con có bao nhiêu cái tốt thì không học, nhưng cái xấu của cha thì nó lại học được hết, sau này cũng không biết lo nghĩ cho người khác.
" Con trai thích ăn bánh ngọt, giống y em khi còn bé. " Đinh Kiêu cũng đoán được suy nghĩ của Vân Cẩn, đánh đòn phủ đầu nói.
" Nó giảo hoạt y như anh thì có. " Vân Cẩn cũng đáp lễ một câu.
" Em nuôi con như vậy là không đúng rồi, ngày trước cho nó ăn quá nhiều tạo thành khẩu vị cho nó rồi bây giờ không cho nó ăn như vậy dinh dưỡng sẽ không đảm bảo. " Đinh Kiêu cảm thấy phương pháp nuôi con của Vân Cẩn thật sự không tốt.
Vân Cẩn nhìn anh một cái, cũng không phản bác : " Em sẽ điều chỉnh, lần sau nhất định sẽ đưa Tung Tung đến bệnh viện tìm chuyên gia xem một chút, mọi chỉ tiêu không thể vượt quá tiêu chuẩn được. "
" Sao em không về nhà với anh ? Ở nhà có sắn chuyên gia dinh dưỡng và y tá. " Đinh Kiêu càng nghĩ càng giận, nếu không phải là cô đưa đứa bé đi, làm sao con có thể gọi điện cho anh đòi ăn hay sao, nhất định là do cô làm cho con bị đói bụng.
" Một mình em nuôi con rất tốt. " Vân Cẩn lạnh lùng nói. Đinh Kiêu thấy cô ngoan cố không đỏi chỉ đành phẫn nộ bỏ đi.
Chạng vạng tối, Đinh Kiêu tan việc vừa định quay xe về nhà Vân Cẩn, lai nhận được điện thoại Mạc Sở Nguyên gọi đến, Đinh Kiêu thấy số điện thoại của cô, do dự một chút rồi tắt đi, nhưng cô ta vẫn không ngừng gọi đến, hình như có việc gì gấp.
Than nhẹ một tiếng, Đinh Kiêu nhấn phím nghe, trong điện thoại giọng nói của Mạc Sở Nguyên vô cùng gấp gáp, nói với anh nhà cô xảy ra chuyện.
" Đinh Kiêu , anh có thể đến đây một chút không, cửa kính nhà em bị đập vỡ, đồ đạc trong nhà cũng bị lật tung lên, em rất sợ. " Trong lòng Mạc Sở Nguyên vẫn còn sợ hãi nói.
" Cửa sổ thủy tinh bị đập ? Chuyện xảy ra khi nào ? " Đinh Kiêu vừa nghe, chuyện như vậy thật sự có chút nghiêm trọng rồi, hay là đắc tội với ai nên bị người khác trả thù, chuyện này cần phải nhanh chóng giải quyết, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì đúng là dọa người.
Kể từ khi anh thay Mạc Sở Nguyên tìm nhà nên cãi nhau ầm ĩ với Vân Cẩn, anh cũng tránh không qua lại với Mạc Sở Nguyên nữa, thỉnh thoảng mới gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm, nhưng đều mang tính chất khác sáo, nhưng cũng không có nghĩa là nếu Mạc Sở Nguyên có chuyện gì cần nhờ đến anh thì anh sẽ khoanh tay đứng nhìn, ở phương diện này Đinh Kiêu là một người rất nhiệt tình nên rất được bạn bè quý mến.
Mạc Sở Nguyên nói : " Em không biết, anh qua đây xem một chút đi, em rất sợ, chẳng dám đi đâu cả. "
" Báo cảnh sát chưa ? Chuyện này trước hết cần phải báo cảnh sát, nhát gan sợ phiền phức cũng không được. " Đinh Kiêu đề nghị.
" Báo rồi nhưng cảnh sát còn chưa đến. " Mạc Sở Nguyên khẩn trương nhìn xung quanh, cảm giác mọi nơi đều đang có ánh mắt dõi theo cô.
" Được rồi, anh sẽ qua ngay. " Đinh Kiêu không thể từ chối cô quay xe lại.
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy có chút không ổn, trời đã trễ như vậy, một mình anh đến tìm Mạc Sở Nguyên thì có chút được vì vậy gọi điện cho em họ Đinh Ký. Đinh Ký là một cảnh sát, tìm anh ta vừa có thể tránh ngại vừa có thể giúp được cô.
" Anh, em không ở Bắc Kinh, đang phá án ở lang phường, nhưng em có thể tìm đồng nghiệp đến giúp anh. " Đinh Ký đang ở Hà Bắc, có chắp thêm cánh cũng không thể quay về được.
" Vậy cũng được, anh đến trước xem tình hình thế nào rồi mới báo cảnh sát. " Đinh Kiêu chỉ đành từ bỏ ý định tìm người đi cùng mình.
Đến nhà Mạc Sở Nguyên, Đinh Kiêu vừa nhìn, quả nhiên là bị trộm vào nhà, khắc nơi ngổn ngang không nói làm gì, đối phương còn đập phá, giấy trên tường cũng xé xuống, thủy tinh văng đầy đất.
" Sở Nguyên, em đắc tội với người nào vậy chứ ? " Đinh Kiêu nhìn thấy tình hình như vậy, nói ra phỏng đoán của mình.
Mạc Sở Nguyên kinh hãi lắc đầu một cái : " Em không đắc tội với ai cả, cả ngày em đều ở trong phòng thí nghiệm với dụng cụ thiết bị làm sao có thể đắc tội với ai được chứ ? "
Đột nhiên cô giống như là nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi. Đinh Kiêu chú ý đến chi tiết nhỏ này, hỏi cô : " Em nghĩ ra cái gì, nói cho anh biết, biết đâu anh lại có thể giúp được em. "
Lúc này Mạc Sở Nguyên mới nói : " Có một công ty gần đây nghiên cứu ra một loại thực phẩm đưa đến chỗ chúng em làm kiểm nghiệm, sau khi hóa nghiệm em thấy thành phần trong đó không ổn địn, có thể gây nguy hiểm đến sức khỏe con người nên đã báo cáo với TRương Giáo Thụ, đề nghị họ dừng sản xuất, nghe nói lãnh đạo trong công ty đó rất không vui. "
" Vậy em cảm thấy họ có thể trả thù em không ? " Đinh Kiêu hỏi dồn.
Mạc Sở Nguyên lắc đầu một cái : " Em cũng không biết, bọn họ chưa từng tiếp xúc trực tiếp với em, nhưng đã gọi điện cho em, trong điện thoại nói rất khó nghe, nói rằng phát minh này của bọn họ có thể tiết kiệm được rất nhiều nhiên liệu, quốc gia nên khuyến khích những phát minh như vậy, nói em không cần xoi mói bọn họ. "
" Chỉ dựa vào một cuộc điện thoại cũng không thể khẳng đinh là do họ làm. Như vậy đi, trước tiên em cứ đi theo anh, ra bên ngoài tìm chỗ ở trước, chờ cảnh sát điều tra ra rồi tính tiếp. "
Đinh Kiêu và Mạc Sở Nguyên chờ cảnh sát đến điều tra, sau khi tra hỏi, chụp lại chứng cớ ở hiện trường, chờ bọn họ về Đinh Kiêu và Mạc Sở Nguyên mới bắt đầu dọn dẹp hành lý.
Để đảm bảo Mạc Sở Nguyên không còn gặp nguy hiểm, Đinh Kiêu lái xe đưa cô đến khác sạn của bạn thân mình Chung Dịch Minh. Từ bãi đậu xe đi vào, gió thổi rất mạnh, Đinh Kiêu cởi áo khoác của mình ra cho cô khoác.
Nhưng lại không khéo, Tỉ Mỉ và Vân Cẩn cũng lái xe qua đây, trong lúc vô tình lại nhìn thấy một màn như vậy, Tỉ Mỉ không dám nhìn đến sắc mặt của chị họ, không đành lòng nhìn chị mình đau lòng rơi lệ, làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy tiếp tục lái xe đi.
Vốn tâm trạng hai chị em đang tốt, Tỉ Mỉ mang thai, Vân Cẩn mừng thay cho cô, hai người đi đến nhà hàng ở tầng một của khác sạn ăn cơm, nào biết vừa đi đến đây lại nhìn thấy Đinh Kiêu và một người phụ nữ cùng nhau đi vào khách sạn, người phụ nữ kia còn khoác áo khoác của anh, không cần nói cũng biết quan hệ thế nào.
Vân Cẩn nản lòng thoái chí, cũng không thèm nhìn lâu.
/58
|