Tạm biệt Sir Alex
Trong tiếng cười, Chu Hiểu Xuyên đột nhiên cảm giác thấy lạnh gáy, hắn quay lại theo bản năng, phát hiện bố mẹ Lý Vũ Hàm đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, rõ ràng là không ưa hắn.
“Liệu cha mẹ sư tỷ có sinh ra hiểu lầm với mình không nhỉ? Ai dà, nếu như vậy quả thực rắc rối to…” Thời khắc này Chu Hiểu Xuyên thầm thở dài. Lý Vũ Hàm ngẩng đầu lên nhìn ra sân bay, lưu luyến không muốn rời đi, nói với mọi người:
- Được rồi, tôi cũng phải lên máy bay đây. Mấy người ở lại nha, rảnh rồi thì gọi điện thoại hoặc lên inte chat với tôi. Chờ khi nào được nghỉ, tôi sẽ về nước thăm mọi người.
- Đi đường bảo trọng.
Chu Hiểu Xuyên và mọi người đều vẫy tay tạm biệt, cứ đứng đó nhìn cho tới khi cô đi khuất mới lục tục ra về. Chu Hiểu Xuyên nhìn sang bên Hoàng Hiểu Uyển, nói:
- Đi thôi, chúng ta quay về huyện Phương Đình.
- Uhm!
Hoàng Hiểu Uyển gật đầu, cùng Hiểu Xuyên tính ra về.
- Đợi một chút.
Bố mẹ Lý Vũ Hàm đi đến, dùng ánh mắt đánh giá kỹ Chu Hiểu Xuyên, nhíu mày hỏi:
- Cháu tên Chu Hiểu Xuyên phải không?
Chu Hiểu Xuyên không rõ hai người này có ý gì, trong lòng chỉ hơi ngạc nhiên, liền nở nụ cười trả lời:
- Chào chú, chào cô! Chu Hiểu Xuyên đúng là tên cháu.
Hoàng Hiểu Uyển cảm thấy không khí có hơi ngột ngạt bèn lập tức lấy một cái cớ rời khỏi đây trước:
- À…Chu ca, em có việc phải đi trước. Gặp lại cô chú sau. Mọi người cứ từ từ nói chuyện nha.
Lý mẫu cũng không nhìn Hoàng Hiểu Uyển một cái, chỉ cau mày mà nhìn chăm chăm Chu Hiểu Xuyên. Lý phụ thì ngược lại, lễ độ gật đầu nói với Hoàng Hiểu Uyển:
- Trên đường trở về chú ý một chút. Cám ơn cháu đã đến tiễn Vũ Hàm.
Chờ đến khi mọi người đi hết, Lý mẫu vốn đã không thể kìm nén được nữa liền chất vấn:
- Chu Hiểu Xuyên, cháu nói cho cô biết, rốt cuộc quan hệ giữa cháu và Vũ Hàm là thế nào?
- À…
Mặc dù đã đoán được mục đích của bố mẹ Lý Vũ Hàm nhưng khi nghe câu hỏi của Lý mẫu, Chu Hiểu Xuyên vẫn bị sửng sốt mất hai ba giây đồng hồ rồi mới hồi đáp:
- Là bạn bè hợp tác kinh doanh.
- Thật không?
Lý mẫu rõ ràng không tin.
- Thật ạ.
Chu Hiểu Xuyên ra sức gật đầu. Lý mẫu hừ lạnh một tiếng, giọng nói càng thêm lạnh lùng:
- Nếu cháu thực sự có quan hệ đơn giản như thế, vậy thì hãy giải thích hành động thân mật của nó vừa rồi là thế nào đi?
- Chuyện này…cháu cũng không rõ.
Chu Hiểu Xuyên trả lời sự thật, bởi hắn cũng không biết tại sao Lý Vũ Hàm lại làm như vậy.
- Sao lại không biết? Tại sao lại không biết được chứ? Cháu…
Lý mẫu biểu hiện cực kỳ bất mãn đối với câu trả lời của Chu Hiểu Xuyên, mày nhíu chặt vào như muốn phát hỏa. Vẫn là Lý phụ ngăn cản đúng lúc, vẻ mặt nghiêm túc nói với Chu Hiểu Xuyên:
- Mặc kệ quan hệ của cháu và Vũ Hàm như thế nào thì bây giờ chú muốn hai người không quá thân nhau nữa. Cháu…hẳn hiểu rõ ý chú chứ?
- Hiểu…
Chu Hiểu Xuyên trả lời.
- Hiểu là được rồi!
Lý phụ thỏa mãn gật đầu. Đáng tiếc là vẻ thỏa mãn không được duy trì được lâu bởi vì Chu Hiểu Xuyên đế ngay một câu vào phía sau:
- Nhưng thật xin lỗi, dù cháu hiểu rõ ý tứ của chú nhưng cháu cũng không định làm theo!
- Cháu nói thế là ý gì? Muốn dây dưa Vũ Hàm không chịu buông tay hay sao?
Lý phụ nhíu mày, trầm giọng chất vấn. Đối diện với sự chất vẫn của bố mẹ Lý Vũ Hàm, Chu Hiểu Xuyên vẫn bình tĩnh, hồi đáp lễ phép:
- Chú hiểu lầm rồi. Cháu chỉ muốn nói rằng cô chú quan tâm Lý Vũ Hàm là đúng nhưng không nên quá can thiệp vào lựa chọn trong cuộc sống của chị ấy, thậm chí là bức bánh chị ấy phải bỏ sự nghiệp và giấc mơ của mình, chọn ra cho một con đường khác cho chị ấy…
- Muốn…muốn giáo huấn chúng tôi sao?
Lý mẫu tức giận quá chỉ vào hắn chất vấn.
- Cháu không phải muốn giáo huấn hai người, cháu chỉ trình bày cách nhìn của chính mình thôi.
Chu Hiểu Xuyên không hề vì Lý mẫu tức giận mà từ bỏ mà hắn vẫn tiếp tục nói:
- Trước đây cháu cũng đã nghe nói hai người bắt chị Vũ Hàm phải bỏ nghề bác sĩ thú y, rồi sống chết ép chuyện kết hôn của chị ấy. Cũng chính bởi lý do đó mà chị ấy mới chọn du học ở tận nước Anh xa xôi. Cháu cảm thấy hai người không nên coi chị Vũ Hàm vẫn còn bé nữa, chị ấy bây giờ đã trưởng thành rồi, có ý nghĩ và theo đuổi của riêng mình. Hai người chỉ cần trao đổi và đưa ra ý kiến góp ý về những ý nghĩ và theo đuổi của chị Vũ Hàm là đủ, không nên đặt ra con đường bắt chị ấy phải đi trên nó…
Nói đến đây, Chu Hiểu Xuyên hơi dừng lại, nói tiếp:
- Chưa cần nói đến chuyện cháu và chị Vũ Hàm không hề có cái quan hệ kia, mà cho dù có thì cháu cũng sẽ không bởi vì hai người ngăn cản mà từ bỏ đâu!
Bố mẹ Lý Vũ Hàm ít nhiều đã bị nhưng lời nói này của Chu Hiểu Xuyên thuyết phục, khẽ cau mày, nghĩ về những chuyện mình làm trước đây là đúng hay sai. Còn về Chu Hiểu Xuyên, sau khi hắn nói những lời trong suy nghĩ mình ra xong liền thở dài một hơi, sau đó đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi: “Hai người này chính là bố mẹ của chị Vũ Hàm đó! Mình…mình vừa giáo huấn hai người này xong. Ôi cái @#@&* chứ, mình có hổ báo quá không?”
Chu Hiểu Xuyên bắt đầu cảm giác thấy trên lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, thừa dịp bố mẹ Lý Vũ Hàm còn chưa hồi phục tinh thần, hắn vội vàng nói:
- Cô, chú, cháu có chuyện cần phải làm, không thể ở đây nói chuyện với hai người được nữa. Cháu xin phép cháu đi trước.
Sau khi lễ phép chào tạm biệt, hắn liền xoay người rời khỏi đây. Nhìn bóng lưng Hiểu Xuyên rời đi, bố mẹ Lý Vũ Hàm cuối cùng cũng hoàn toàn hồi phục tinh thần. Lý mẫu hừ một tiếng, hiển nhiên vẫn chưa nguôi cơn tức:
- Em không thích thằng nhóc này, nó quá cuồng vọng, dám giáo huấn cả chúng ta. Chúng ăn muối còn nhiều hơn nó ăn cơm, vậy nó có tư cách gì mà dám lên mặt giáo huấn chúng ta chứ?
Lý phụ nở nụ cười, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Lúc này anh có cái nhìn khác với em. Anh cảm thấy thằng nhóc này không chỉ có tài ăn nói, quan trọng hơn là nó rất có can đảm! Hay… anh thích nó.
Đối với đánh giá của Lý phụ thì Lý mẫu không hề cho là đúng. Hai người không nói gì thêm nữa, mặc dù ở phi trường phát những tiếng động lớn của động cơ máy bay những vẫn không làm giảm đi không khí nặng nề giữa hai người. Sau khi trầm mặc khoàng hai ba phút, Lý mẫu đột nhiên nói:
- Lão Lý, anh nói, chuyện chúng ta làm trước kia…có thật là sai lầm không?
Lý phụ lắc lắc đầu, sau đó thở dài một hơi trả lời:
- Sai hay đúng anh không rõ nhưng anh thấy thằng nhóc này nói có chút đạo lý. Về sau chúng ta sẽ để Vũ Hàm tự do một chút, cho nó theo đuổi ý nghĩ và lý tưởng của nó. Chúng ta sẽ không cần phải vạch sẵn con đường cho nó đi nữa mà sẽ để nó đưa ra đề nghị rồi từ đó giúp đỡ nó đi trên con đường ngắn nhất có thể để đến với cái lý tưởng mà nó theo đuổi.
Lý mẫu suy tư một lúc cuối cũng cũng thở dài nói:
- Được rồi, cứ làm theo lời anh nói đi! Hazzz…con gái lớn rồi, chúng ta không thể quản hết được.
Trong tiếng cười, Chu Hiểu Xuyên đột nhiên cảm giác thấy lạnh gáy, hắn quay lại theo bản năng, phát hiện bố mẹ Lý Vũ Hàm đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, rõ ràng là không ưa hắn.
“Liệu cha mẹ sư tỷ có sinh ra hiểu lầm với mình không nhỉ? Ai dà, nếu như vậy quả thực rắc rối to…” Thời khắc này Chu Hiểu Xuyên thầm thở dài. Lý Vũ Hàm ngẩng đầu lên nhìn ra sân bay, lưu luyến không muốn rời đi, nói với mọi người:
- Được rồi, tôi cũng phải lên máy bay đây. Mấy người ở lại nha, rảnh rồi thì gọi điện thoại hoặc lên inte chat với tôi. Chờ khi nào được nghỉ, tôi sẽ về nước thăm mọi người.
- Đi đường bảo trọng.
Chu Hiểu Xuyên và mọi người đều vẫy tay tạm biệt, cứ đứng đó nhìn cho tới khi cô đi khuất mới lục tục ra về. Chu Hiểu Xuyên nhìn sang bên Hoàng Hiểu Uyển, nói:
- Đi thôi, chúng ta quay về huyện Phương Đình.
- Uhm!
Hoàng Hiểu Uyển gật đầu, cùng Hiểu Xuyên tính ra về.
- Đợi một chút.
Bố mẹ Lý Vũ Hàm đi đến, dùng ánh mắt đánh giá kỹ Chu Hiểu Xuyên, nhíu mày hỏi:
- Cháu tên Chu Hiểu Xuyên phải không?
Chu Hiểu Xuyên không rõ hai người này có ý gì, trong lòng chỉ hơi ngạc nhiên, liền nở nụ cười trả lời:
- Chào chú, chào cô! Chu Hiểu Xuyên đúng là tên cháu.
Hoàng Hiểu Uyển cảm thấy không khí có hơi ngột ngạt bèn lập tức lấy một cái cớ rời khỏi đây trước:
- À…Chu ca, em có việc phải đi trước. Gặp lại cô chú sau. Mọi người cứ từ từ nói chuyện nha.
Lý mẫu cũng không nhìn Hoàng Hiểu Uyển một cái, chỉ cau mày mà nhìn chăm chăm Chu Hiểu Xuyên. Lý phụ thì ngược lại, lễ độ gật đầu nói với Hoàng Hiểu Uyển:
- Trên đường trở về chú ý một chút. Cám ơn cháu đã đến tiễn Vũ Hàm.
Chờ đến khi mọi người đi hết, Lý mẫu vốn đã không thể kìm nén được nữa liền chất vấn:
- Chu Hiểu Xuyên, cháu nói cho cô biết, rốt cuộc quan hệ giữa cháu và Vũ Hàm là thế nào?
- À…
Mặc dù đã đoán được mục đích của bố mẹ Lý Vũ Hàm nhưng khi nghe câu hỏi của Lý mẫu, Chu Hiểu Xuyên vẫn bị sửng sốt mất hai ba giây đồng hồ rồi mới hồi đáp:
- Là bạn bè hợp tác kinh doanh.
- Thật không?
Lý mẫu rõ ràng không tin.
- Thật ạ.
Chu Hiểu Xuyên ra sức gật đầu. Lý mẫu hừ lạnh một tiếng, giọng nói càng thêm lạnh lùng:
- Nếu cháu thực sự có quan hệ đơn giản như thế, vậy thì hãy giải thích hành động thân mật của nó vừa rồi là thế nào đi?
- Chuyện này…cháu cũng không rõ.
Chu Hiểu Xuyên trả lời sự thật, bởi hắn cũng không biết tại sao Lý Vũ Hàm lại làm như vậy.
- Sao lại không biết? Tại sao lại không biết được chứ? Cháu…
Lý mẫu biểu hiện cực kỳ bất mãn đối với câu trả lời của Chu Hiểu Xuyên, mày nhíu chặt vào như muốn phát hỏa. Vẫn là Lý phụ ngăn cản đúng lúc, vẻ mặt nghiêm túc nói với Chu Hiểu Xuyên:
- Mặc kệ quan hệ của cháu và Vũ Hàm như thế nào thì bây giờ chú muốn hai người không quá thân nhau nữa. Cháu…hẳn hiểu rõ ý chú chứ?
- Hiểu…
Chu Hiểu Xuyên trả lời.
- Hiểu là được rồi!
Lý phụ thỏa mãn gật đầu. Đáng tiếc là vẻ thỏa mãn không được duy trì được lâu bởi vì Chu Hiểu Xuyên đế ngay một câu vào phía sau:
- Nhưng thật xin lỗi, dù cháu hiểu rõ ý tứ của chú nhưng cháu cũng không định làm theo!
- Cháu nói thế là ý gì? Muốn dây dưa Vũ Hàm không chịu buông tay hay sao?
Lý phụ nhíu mày, trầm giọng chất vấn. Đối diện với sự chất vẫn của bố mẹ Lý Vũ Hàm, Chu Hiểu Xuyên vẫn bình tĩnh, hồi đáp lễ phép:
- Chú hiểu lầm rồi. Cháu chỉ muốn nói rằng cô chú quan tâm Lý Vũ Hàm là đúng nhưng không nên quá can thiệp vào lựa chọn trong cuộc sống của chị ấy, thậm chí là bức bánh chị ấy phải bỏ sự nghiệp và giấc mơ của mình, chọn ra cho một con đường khác cho chị ấy…
- Muốn…muốn giáo huấn chúng tôi sao?
Lý mẫu tức giận quá chỉ vào hắn chất vấn.
- Cháu không phải muốn giáo huấn hai người, cháu chỉ trình bày cách nhìn của chính mình thôi.
Chu Hiểu Xuyên không hề vì Lý mẫu tức giận mà từ bỏ mà hắn vẫn tiếp tục nói:
- Trước đây cháu cũng đã nghe nói hai người bắt chị Vũ Hàm phải bỏ nghề bác sĩ thú y, rồi sống chết ép chuyện kết hôn của chị ấy. Cũng chính bởi lý do đó mà chị ấy mới chọn du học ở tận nước Anh xa xôi. Cháu cảm thấy hai người không nên coi chị Vũ Hàm vẫn còn bé nữa, chị ấy bây giờ đã trưởng thành rồi, có ý nghĩ và theo đuổi của riêng mình. Hai người chỉ cần trao đổi và đưa ra ý kiến góp ý về những ý nghĩ và theo đuổi của chị Vũ Hàm là đủ, không nên đặt ra con đường bắt chị ấy phải đi trên nó…
Nói đến đây, Chu Hiểu Xuyên hơi dừng lại, nói tiếp:
- Chưa cần nói đến chuyện cháu và chị Vũ Hàm không hề có cái quan hệ kia, mà cho dù có thì cháu cũng sẽ không bởi vì hai người ngăn cản mà từ bỏ đâu!
Bố mẹ Lý Vũ Hàm ít nhiều đã bị nhưng lời nói này của Chu Hiểu Xuyên thuyết phục, khẽ cau mày, nghĩ về những chuyện mình làm trước đây là đúng hay sai. Còn về Chu Hiểu Xuyên, sau khi hắn nói những lời trong suy nghĩ mình ra xong liền thở dài một hơi, sau đó đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi: “Hai người này chính là bố mẹ của chị Vũ Hàm đó! Mình…mình vừa giáo huấn hai người này xong. Ôi cái @#@&* chứ, mình có hổ báo quá không?”
Chu Hiểu Xuyên bắt đầu cảm giác thấy trên lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, thừa dịp bố mẹ Lý Vũ Hàm còn chưa hồi phục tinh thần, hắn vội vàng nói:
- Cô, chú, cháu có chuyện cần phải làm, không thể ở đây nói chuyện với hai người được nữa. Cháu xin phép cháu đi trước.
Sau khi lễ phép chào tạm biệt, hắn liền xoay người rời khỏi đây. Nhìn bóng lưng Hiểu Xuyên rời đi, bố mẹ Lý Vũ Hàm cuối cùng cũng hoàn toàn hồi phục tinh thần. Lý mẫu hừ một tiếng, hiển nhiên vẫn chưa nguôi cơn tức:
- Em không thích thằng nhóc này, nó quá cuồng vọng, dám giáo huấn cả chúng ta. Chúng ăn muối còn nhiều hơn nó ăn cơm, vậy nó có tư cách gì mà dám lên mặt giáo huấn chúng ta chứ?
Lý phụ nở nụ cười, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Lúc này anh có cái nhìn khác với em. Anh cảm thấy thằng nhóc này không chỉ có tài ăn nói, quan trọng hơn là nó rất có can đảm! Hay… anh thích nó.
Đối với đánh giá của Lý phụ thì Lý mẫu không hề cho là đúng. Hai người không nói gì thêm nữa, mặc dù ở phi trường phát những tiếng động lớn của động cơ máy bay những vẫn không làm giảm đi không khí nặng nề giữa hai người. Sau khi trầm mặc khoàng hai ba phút, Lý mẫu đột nhiên nói:
- Lão Lý, anh nói, chuyện chúng ta làm trước kia…có thật là sai lầm không?
Lý phụ lắc lắc đầu, sau đó thở dài một hơi trả lời:
- Sai hay đúng anh không rõ nhưng anh thấy thằng nhóc này nói có chút đạo lý. Về sau chúng ta sẽ để Vũ Hàm tự do một chút, cho nó theo đuổi ý nghĩ và lý tưởng của nó. Chúng ta sẽ không cần phải vạch sẵn con đường cho nó đi nữa mà sẽ để nó đưa ra đề nghị rồi từ đó giúp đỡ nó đi trên con đường ngắn nhất có thể để đến với cái lý tưởng mà nó theo đuổi.
Lý mẫu suy tư một lúc cuối cũng cũng thở dài nói:
- Được rồi, cứ làm theo lời anh nói đi! Hazzz…con gái lớn rồi, chúng ta không thể quản hết được.
/149
|