Bên ngoài im lặng một lúc, sau đó truyền đến một tiếng khóc thút thít của một nữ nhân.
Lưu Tư Duệ chấn động xoay người, loạt xoạt đứng bật dậy, tiến nhanh về phía cửa.
Hai sắc mặt trắng bệch, bốn mắt nhìn nhau. Nhưng, cảnh còn người mất, khoảng cách trung gian đã bị máu tươi lấp đầy.
Rốt cục, không thể nào trở lại như lúc trước.
“Thu Viễn, theo lời huynh dặn dò, chúng tôi đưa nàng ta đến đây. Những lời vừa rồi, chúng tôi cũng đã nghe được”, Lạc Đại Xuân nhặt thanh đoản kiếm trên nền đất, “… nàng đoạt thanh kiếm của ta, dự định tìm đến cái chết.”
Nước mắt đã gột rửa đi lớp phấn trang điểm trên gương mặt Trầm Hồng Diên, lúc này trông ả ta càng yếu đuối hơn. Hàn Mị Lan ở bên cạnh ôm lấy bả vai ả ta nhằm khống chế hành động bộc phát của ả.
Lưu Tư Duệ yên lặng nhìn ả ta, cũng không nhúc nhích, giống như trái đất đang tạm thời ngừng quay.
“Là ta …” nữ phạm nhân ngẩng đầu lên, âm thanh trầm khàn. Trong lúc chúng tôi hoàn toàn không có chứng cứ, chỉ dùng suy đoán, ả ta thẳng thắn thừa nhận tội ác của chính mình, “Ba người bọn hắn … tất cả đều do ta giết.”
Lưu Tư Duệ sớm đã chuẩn bị tâm lý, nghe xong mấy lời này, cặp mắt vô thức mở to, ánh lên chút bi ai. Hắn thì thào: “Là ta đã sai, A Hồng, là ta sai. Nếu không vì ta ra đi không lời từ biệt, ngươi sẽ không hiểu lầm …”
Đôi mắt xinh đẹp của Trầm Hồng Diên đột nhiên dấy lên tia lửa giận.
“Ta không hiểu lầm. Mọi chuyện không hề giống với tưởng tượng của các người!”
“Mười năm trước,huynh lặng lẽ biến mất, lưu lại mình ta với một túi gì đó không rõ là gì!”, người phụ nữ từ trong ngực lấy ra một chiếc túi tơ tằm đã bạc màu quăng về phía Lưu Tư Duệ. Phải chăng dùng lực quá nhiều, sau khi làm động tác này ả ta cũng đột nhiên thở gấp.
Túi tơ tằm màu xanh sẫm màu chạm vào người Lưu Công Tử, rớt xuống đất, đổ ra một chút vụn trà. Cái túi tơ nhỏ xíu ấy có lẽ thường được vuốt ve nên màu sắc đã phai dần. Trà đổ ra nền đất, không cần nói cũng biết là “Bất Tri Xuân”.
Lưu Tư Duệ chậm rãi ngồi xổm xuống nền đất, nhặt lên chiếc túi tơ tằm, trân trọng đặt vào lòng bàn tay.
“Ta mặc kệ huynh tại sao bỏ ta mà đi, dù hôm nay đã biết nguyên nhân, nhưng chuyện cũng chẳng có gì thay đổi cả. Mười năm, lý do huynh ra đi đã không còn quan trọng. Ta chỉ biết, tất cả đã hóa thành hận, càng ngày càng hận huynh, hận cả thế giới này. Nếu huynh không bỏ ta mà đi, sẽ không phát sinh tất cả những chuyện về sau này, vận mệnh của ta cũng không thành ra như thế này … Bởi vì …”
Vẻ mặt Trầm Hồng Diên bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Huynh nào có biết, huynh đệ mà huynh tin tưởng, coi như ruột thịt đều mặt người dạ thú? Huynh nào có biết, trong thời thế loạn lạc này tình nghĩa nào có đáng là gì? Huynh nào có biết, ngay khi huynh vừa bỏ đi, ba người bọn họ thay phiên nhau … làm nhục ta?”
Ba người bọn chúng, đã sớm nhìn cô ta thèm nhỏ dãi. Hồng nhan ở thời buổi loạn lạc, lại không có người bảo vệ, chỉ còn trách số phận bạc mệnh.
Nghe xong những lời này, Lưu Tư Duệ như gặp sấm sét giữa trời quang, ngây người như phỗng, miệng há to kinh ngạc nhìn cô ta mà không thể thốt lên lời. Không chỉ Lưu Tư Duệ, mà tất cả những người có mặt ở đây đềubị sét giữa trời quang đánh cho choáng váng.
“Ngày đó, ta tự vẫn. Nhưng Diêm La Vương lại không chịu thu nhận ta. Đây là số mệnh? Biến ta thành ác quỷ của địa ngục, biến căm hận thành bào thù?!”, người phụ nữ càng nói càng kích động, “Nhưng ta chẳng có gì cả, sống sót bằng cách nào đây?”
Muốn sống tiếp, chỉ còn cách dựa vào ‘thứ’ hiếm hoi còn sót lại, chính là thân thể. Mà báo thù, cũng phải dựa vào thân thể này. Chính thân thể nhu nhược mềm yếu ấy đã lừa gạt giết được ba người đàn ông cường tráng.
“Sắc dục, có thể là công cụ giết người”, Thẩm Hồng Diên cười gằn từng tiếng, “Mười năm, tròn mười năm cuối cùng ta cũng tìm ra được bọn chúng, không ngờ đến chúng lại ở cùng một nơi. Mà ta, lần thứ hai trao thân cho bọn họ, bọn họ lại không chút nghi ngờ.”
Căn bản còn không nhớ đến cô ta, nói chi đến áy náy.
“Ta, đã là phong trần nữ tử. Vì lẽ đó, ta nói sẽ cho bọn chúng thể nghiệm cực lạc chốn nhân. Ta hầu hạ bọn chúng, cho bọn chúng chết trong hoan lạc …”
“Đừng nói nữa!”, nước mắt Lưu Tư Duệ chảy xuống. Nam nhi đâu dễ rơi lệ, nếu không phải là do quá thương tâm.
Hắn bước đến gần, kéo tay Thẩm Hồng Diên, đem Bất Tri Xuân đặt vào tay cô ta: “Tất cả mọi chuyện là do lỗi của ta. Đây, là tâm tư của ta. Bất Tri Xuân, là một loại chấp niệm, mùa xuân trong tâm trí nó, mãi mãi không thay đổi. Ta không thể nói rõ với nàng, cũng không có tư cách chờ mong nàng hiểu được tâm ý của ta. Nhưng mười năm nay, ta không có ngày nào mà không nhớ nàng. Ta vẫn chưa lấy vợ, sau khi trở về, vẫn đi tìm nàng. Ta hi vọng nàng có cuộc sống mạnh khỏe hạnh phúc, lập gia thất, sinh hài tử, như vậy, dù ta rất đau lòng cũng không cảm thấy đau khổ. Trong lòng còn có chút an ủi. Nhưng … ta …”
Lưu Tư Duệ xoay sang Lý Thế Dân, quỳ xuống: “Xin Điện hạ khai ân làm chủ cho thần được chịu tội chết thay cho A Hồng.”
Tần Vương thở dài thườn thượt, đưa tay nắm lấy tay hắn: “Tư Duệ, ngươi là một người lý trí, sao lại nói những lời hồ đồ như vậy? Tội làm sao có thể gánh thay? Nếu có thể như vậy ta đây là người phái ngươi đi Đông Đột Quyết, có phải ta mới là tên đầu sỏ của mọi tội lỗi này sao? Vậy chính nghĩa, quốc pháp còn đâu?”
Lưu Tư Duệ biến sắc. Chỉ nghe Lý Thế Dân nói tiếp: “Chuyện này, ba người chết là do sai lầm họ phải gánh chịu, nhưng bất luận nhân quả là cái gì, giết người đều phải đền tội. Thẩm thị đã giết chết ba mạng người, vốn dĩ đền mạng là việc phải làm, ngươi có biết không?”
Nghe xong câu này, gương mặt Lưu công tử lộ rõ sự vui mừng. Tôi vẫn luôn đứng bên cạnh tập trung tinh thần nghe, lúc này cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Có “Vốn dĩ”, sẽ có “Nhưng mà!”
“Thế nhưng, trong một đất nước, nữ tử yếu đuối bị ức hiếp lại không tìm được nơi nào chủ trì công đạo, chỉ còn cách lấy thân thể nhỏ bé của mình tự tìm đến chính nghĩa, đây là tội của quốc gia. Một ngày không xa, luật pháp, quan phủ, sẽ bảo đảm cho mọi người được sống an khang, sẽ không còn tồn tại những chuyện như vậy.”
Tôi khiếp sợ nhìn hắn, lần đầu tiên trong đời tôi lại thấy lòng nhộn nhạo đối với một nhân vật lịch sử. Đây là một quan niệm pháp lý hiện đại đến cỡ nào! Quả thực còn đi trước thời đại nữa!
Không hổ được mệnh danh là Đấng Minh Quân! Hắn sẽ trở thành Đế vương vĩ đại nhất!
“Thẩm thị, hôm nay ta đứng đây thay mặt quan phủ, xét xử vụ án của ngươi, ngươi mau quỳ xuống!”, Tần Vương nói một cách bình tĩnh.
Thẩm Hồng Diên vâng lời quỳ sạp xuống đất, Lưu Tự Duệ cũng quỳ xuống sát bên cạnh nàng.
“Ta phạt ngươi nhập nô tịch, cả đời không được chuộc thân. Phạt vào hầu hạ trong phủ của Tư Duệ, cả đời không được ban thân phận thê thiếp.”
Hai người quỳ lạy tạ ơn.
“Là ý gì?”, tôi thì thào hỏi Lạc Đại Xuân đứng bên cạnh.
Lạc Đại Xuân bĩu môi, dùng thanh âm rất nhỏ đáp lại: “Còn có thể là ý gì? Phạt nàng ta cả đời là kiếp nô tỳ, danh phận gì đó đừng mong mà có được, chính là để nàng ta cả đời sống thấp kém, không nhấc nổi đầu lên được. Nhưng theo muội, hai người bọn họ quan tâm chuyện này sao?”
Trên thực tế, xử phạt theo kiểu này cũng không thể nào bù đắp được tội cô ta đã phạm, dù sao, cũng là ba mạng người.
Có thể nơi đây là cổ đại, hoàng tộc nói cái gì chính là cái đó. Hơn nữa, đây là kết quả tốt nhất kết quả có thể tưởng tượng ra được. Hai người kia, nhất định sẽ dùng cả đời chuộc tội. Đối với bọn họ mà nói, ở cùng nhau đã là hạnh phúc lắm rồi.
Bọn họ lại hỏi một ít chuyện gì đó, tôi không muốn nghe tiếp nên cùng Hàn Mị Lan thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Bát Tử Sơn. Cuối cùng, coi như đã kết thúc, có thể nghỉ ngơi được mấy ngày! Nói gì thì nói, tập trung vào tra án thật sự mệt đến chết.
Trên đường quay về, Nhiếp Thu Viễn vô tình nói với tôi: “Thẩm thị nói, nàng vốn không có ý định ở trên núi giết người. Khi đó nàng mới câu dẫn được Quản Thịnh chưa được lâu, vốn là muốn hẹn Quản Thịnh xuống núi tìm nàng, rồi lúc đó nàng tìm cách ra tay. Nhưng ban đêm khi bước vào gian phòng, lại nghe được thoang thoảng hương trà Bất Tri Xuân, trong lòng lại nổi cơn tức giận, lúc này mới trở thành động cơ giết người.”
Có thể đây được gọi là số mệnh. Nếu như cô ta không động thủ trên núi, vụ án của Quản Thịnh sẽ được giao cho quan phủ. Tuy rằng người chết trên Bát Tử Sơn, Nhiếp Thu Viễn sẽ phải đến , nhưng hiện trường nguyên thủy của vụ án, chúng tôi nhất quyếtđịnh là không thể nhìn thấy. Nếu không thể nhìn đến, vụ án này sẽ được xử lý nhưu một vụ án treo cổ bình thường. Chúng ta, không nhất định có thể tóm được Thẩm Hồng Diên.
Như vậy, cô ta cũng không có cơ hội, gặp lại được Lưu Tư Duệ, cũng không thể quay trở lại con đường chính đạo.
Tất cả sẽ là một dáng vẻ khác.
“Kỳ thực, hương trà Bất tri xuân vẫn rất thơm”, Nhiếp Thu Viễn bỗng nhiên nở nụ cười, từ trong ngực lấy ra một túi con con tinh xảo, đặt vào trong tay tôi, “Muội thích không? Trở về nhà uống?”
Tôi đáp lại bằng một nụ cười cực kỳ thục nữ.
Tôi cho rằng túi trà Bất tri xuân này là do Lưu Công tử tặng cho anh ấy, nhưng lúc ấy Lưu Công tử chỉ biết mỗi A Hồng, còn tâm trí nào nhớ đến mấy chuyện này. Rất lâu rất lâu sau đó tôi mới biết được, đây là do Thiên hạ đệ nhất đạo tặc bỗng nhiên nổi ý đồ xấu, vớ được trong nhà người ta.
Có điều những chuyện này, đều không quan trọng.
P.s: Vụ án này giải quyết quá đơn giản rồi, nhưng mà, tại sao vụ án này lại xuất hiện vào lúc này? Sao lại liên quan đến Lý Thế Dân? Đương nhiên là để bắt đầu cho con đường làm quan rộng mở của Nhiếp Thu Viễn. Chân Chân nhà chúng ta biết đến anh là thần thám trong triều đình mà, cho nên, mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu mà thôi ^^ bắt đầu từ quyển 2 sẽ chuyển sang giai đoạn Nhiếp Thu Viễn làm quan, giải mã bức tranh cũng như chân dung người tình trong mộng suốt 8 năm qua của Chân Chân. Bên cạnh đó đương nhiên sẽ không thiếu phần phát triển tình cảm giữa Chân Chân – U Dạ Công Tử - Nhiếp Lưu Viễn. À quên, nam thứ hoàn hảo 10/10 điểm của chúng ta cũng sẽ xuất hiện từ quyển sau ^^
Lưu Tư Duệ chấn động xoay người, loạt xoạt đứng bật dậy, tiến nhanh về phía cửa.
Hai sắc mặt trắng bệch, bốn mắt nhìn nhau. Nhưng, cảnh còn người mất, khoảng cách trung gian đã bị máu tươi lấp đầy.
Rốt cục, không thể nào trở lại như lúc trước.
“Thu Viễn, theo lời huynh dặn dò, chúng tôi đưa nàng ta đến đây. Những lời vừa rồi, chúng tôi cũng đã nghe được”, Lạc Đại Xuân nhặt thanh đoản kiếm trên nền đất, “… nàng đoạt thanh kiếm của ta, dự định tìm đến cái chết.”
Nước mắt đã gột rửa đi lớp phấn trang điểm trên gương mặt Trầm Hồng Diên, lúc này trông ả ta càng yếu đuối hơn. Hàn Mị Lan ở bên cạnh ôm lấy bả vai ả ta nhằm khống chế hành động bộc phát của ả.
Lưu Tư Duệ yên lặng nhìn ả ta, cũng không nhúc nhích, giống như trái đất đang tạm thời ngừng quay.
“Là ta …” nữ phạm nhân ngẩng đầu lên, âm thanh trầm khàn. Trong lúc chúng tôi hoàn toàn không có chứng cứ, chỉ dùng suy đoán, ả ta thẳng thắn thừa nhận tội ác của chính mình, “Ba người bọn hắn … tất cả đều do ta giết.”
Lưu Tư Duệ sớm đã chuẩn bị tâm lý, nghe xong mấy lời này, cặp mắt vô thức mở to, ánh lên chút bi ai. Hắn thì thào: “Là ta đã sai, A Hồng, là ta sai. Nếu không vì ta ra đi không lời từ biệt, ngươi sẽ không hiểu lầm …”
Đôi mắt xinh đẹp của Trầm Hồng Diên đột nhiên dấy lên tia lửa giận.
“Ta không hiểu lầm. Mọi chuyện không hề giống với tưởng tượng của các người!”
“Mười năm trước,huynh lặng lẽ biến mất, lưu lại mình ta với một túi gì đó không rõ là gì!”, người phụ nữ từ trong ngực lấy ra một chiếc túi tơ tằm đã bạc màu quăng về phía Lưu Tư Duệ. Phải chăng dùng lực quá nhiều, sau khi làm động tác này ả ta cũng đột nhiên thở gấp.
Túi tơ tằm màu xanh sẫm màu chạm vào người Lưu Công Tử, rớt xuống đất, đổ ra một chút vụn trà. Cái túi tơ nhỏ xíu ấy có lẽ thường được vuốt ve nên màu sắc đã phai dần. Trà đổ ra nền đất, không cần nói cũng biết là “Bất Tri Xuân”.
Lưu Tư Duệ chậm rãi ngồi xổm xuống nền đất, nhặt lên chiếc túi tơ tằm, trân trọng đặt vào lòng bàn tay.
“Ta mặc kệ huynh tại sao bỏ ta mà đi, dù hôm nay đã biết nguyên nhân, nhưng chuyện cũng chẳng có gì thay đổi cả. Mười năm, lý do huynh ra đi đã không còn quan trọng. Ta chỉ biết, tất cả đã hóa thành hận, càng ngày càng hận huynh, hận cả thế giới này. Nếu huynh không bỏ ta mà đi, sẽ không phát sinh tất cả những chuyện về sau này, vận mệnh của ta cũng không thành ra như thế này … Bởi vì …”
Vẻ mặt Trầm Hồng Diên bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Huynh nào có biết, huynh đệ mà huynh tin tưởng, coi như ruột thịt đều mặt người dạ thú? Huynh nào có biết, trong thời thế loạn lạc này tình nghĩa nào có đáng là gì? Huynh nào có biết, ngay khi huynh vừa bỏ đi, ba người bọn họ thay phiên nhau … làm nhục ta?”
Ba người bọn chúng, đã sớm nhìn cô ta thèm nhỏ dãi. Hồng nhan ở thời buổi loạn lạc, lại không có người bảo vệ, chỉ còn trách số phận bạc mệnh.
Nghe xong những lời này, Lưu Tư Duệ như gặp sấm sét giữa trời quang, ngây người như phỗng, miệng há to kinh ngạc nhìn cô ta mà không thể thốt lên lời. Không chỉ Lưu Tư Duệ, mà tất cả những người có mặt ở đây đềubị sét giữa trời quang đánh cho choáng váng.
“Ngày đó, ta tự vẫn. Nhưng Diêm La Vương lại không chịu thu nhận ta. Đây là số mệnh? Biến ta thành ác quỷ của địa ngục, biến căm hận thành bào thù?!”, người phụ nữ càng nói càng kích động, “Nhưng ta chẳng có gì cả, sống sót bằng cách nào đây?”
Muốn sống tiếp, chỉ còn cách dựa vào ‘thứ’ hiếm hoi còn sót lại, chính là thân thể. Mà báo thù, cũng phải dựa vào thân thể này. Chính thân thể nhu nhược mềm yếu ấy đã lừa gạt giết được ba người đàn ông cường tráng.
“Sắc dục, có thể là công cụ giết người”, Thẩm Hồng Diên cười gằn từng tiếng, “Mười năm, tròn mười năm cuối cùng ta cũng tìm ra được bọn chúng, không ngờ đến chúng lại ở cùng một nơi. Mà ta, lần thứ hai trao thân cho bọn họ, bọn họ lại không chút nghi ngờ.”
Căn bản còn không nhớ đến cô ta, nói chi đến áy náy.
“Ta, đã là phong trần nữ tử. Vì lẽ đó, ta nói sẽ cho bọn chúng thể nghiệm cực lạc chốn nhân. Ta hầu hạ bọn chúng, cho bọn chúng chết trong hoan lạc …”
“Đừng nói nữa!”, nước mắt Lưu Tư Duệ chảy xuống. Nam nhi đâu dễ rơi lệ, nếu không phải là do quá thương tâm.
Hắn bước đến gần, kéo tay Thẩm Hồng Diên, đem Bất Tri Xuân đặt vào tay cô ta: “Tất cả mọi chuyện là do lỗi của ta. Đây, là tâm tư của ta. Bất Tri Xuân, là một loại chấp niệm, mùa xuân trong tâm trí nó, mãi mãi không thay đổi. Ta không thể nói rõ với nàng, cũng không có tư cách chờ mong nàng hiểu được tâm ý của ta. Nhưng mười năm nay, ta không có ngày nào mà không nhớ nàng. Ta vẫn chưa lấy vợ, sau khi trở về, vẫn đi tìm nàng. Ta hi vọng nàng có cuộc sống mạnh khỏe hạnh phúc, lập gia thất, sinh hài tử, như vậy, dù ta rất đau lòng cũng không cảm thấy đau khổ. Trong lòng còn có chút an ủi. Nhưng … ta …”
Lưu Tư Duệ xoay sang Lý Thế Dân, quỳ xuống: “Xin Điện hạ khai ân làm chủ cho thần được chịu tội chết thay cho A Hồng.”
Tần Vương thở dài thườn thượt, đưa tay nắm lấy tay hắn: “Tư Duệ, ngươi là một người lý trí, sao lại nói những lời hồ đồ như vậy? Tội làm sao có thể gánh thay? Nếu có thể như vậy ta đây là người phái ngươi đi Đông Đột Quyết, có phải ta mới là tên đầu sỏ của mọi tội lỗi này sao? Vậy chính nghĩa, quốc pháp còn đâu?”
Lưu Tư Duệ biến sắc. Chỉ nghe Lý Thế Dân nói tiếp: “Chuyện này, ba người chết là do sai lầm họ phải gánh chịu, nhưng bất luận nhân quả là cái gì, giết người đều phải đền tội. Thẩm thị đã giết chết ba mạng người, vốn dĩ đền mạng là việc phải làm, ngươi có biết không?”
Nghe xong câu này, gương mặt Lưu công tử lộ rõ sự vui mừng. Tôi vẫn luôn đứng bên cạnh tập trung tinh thần nghe, lúc này cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Có “Vốn dĩ”, sẽ có “Nhưng mà!”
“Thế nhưng, trong một đất nước, nữ tử yếu đuối bị ức hiếp lại không tìm được nơi nào chủ trì công đạo, chỉ còn cách lấy thân thể nhỏ bé của mình tự tìm đến chính nghĩa, đây là tội của quốc gia. Một ngày không xa, luật pháp, quan phủ, sẽ bảo đảm cho mọi người được sống an khang, sẽ không còn tồn tại những chuyện như vậy.”
Tôi khiếp sợ nhìn hắn, lần đầu tiên trong đời tôi lại thấy lòng nhộn nhạo đối với một nhân vật lịch sử. Đây là một quan niệm pháp lý hiện đại đến cỡ nào! Quả thực còn đi trước thời đại nữa!
Không hổ được mệnh danh là Đấng Minh Quân! Hắn sẽ trở thành Đế vương vĩ đại nhất!
“Thẩm thị, hôm nay ta đứng đây thay mặt quan phủ, xét xử vụ án của ngươi, ngươi mau quỳ xuống!”, Tần Vương nói một cách bình tĩnh.
Thẩm Hồng Diên vâng lời quỳ sạp xuống đất, Lưu Tự Duệ cũng quỳ xuống sát bên cạnh nàng.
“Ta phạt ngươi nhập nô tịch, cả đời không được chuộc thân. Phạt vào hầu hạ trong phủ của Tư Duệ, cả đời không được ban thân phận thê thiếp.”
Hai người quỳ lạy tạ ơn.
“Là ý gì?”, tôi thì thào hỏi Lạc Đại Xuân đứng bên cạnh.
Lạc Đại Xuân bĩu môi, dùng thanh âm rất nhỏ đáp lại: “Còn có thể là ý gì? Phạt nàng ta cả đời là kiếp nô tỳ, danh phận gì đó đừng mong mà có được, chính là để nàng ta cả đời sống thấp kém, không nhấc nổi đầu lên được. Nhưng theo muội, hai người bọn họ quan tâm chuyện này sao?”
Trên thực tế, xử phạt theo kiểu này cũng không thể nào bù đắp được tội cô ta đã phạm, dù sao, cũng là ba mạng người.
Có thể nơi đây là cổ đại, hoàng tộc nói cái gì chính là cái đó. Hơn nữa, đây là kết quả tốt nhất kết quả có thể tưởng tượng ra được. Hai người kia, nhất định sẽ dùng cả đời chuộc tội. Đối với bọn họ mà nói, ở cùng nhau đã là hạnh phúc lắm rồi.
Bọn họ lại hỏi một ít chuyện gì đó, tôi không muốn nghe tiếp nên cùng Hàn Mị Lan thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Bát Tử Sơn. Cuối cùng, coi như đã kết thúc, có thể nghỉ ngơi được mấy ngày! Nói gì thì nói, tập trung vào tra án thật sự mệt đến chết.
Trên đường quay về, Nhiếp Thu Viễn vô tình nói với tôi: “Thẩm thị nói, nàng vốn không có ý định ở trên núi giết người. Khi đó nàng mới câu dẫn được Quản Thịnh chưa được lâu, vốn là muốn hẹn Quản Thịnh xuống núi tìm nàng, rồi lúc đó nàng tìm cách ra tay. Nhưng ban đêm khi bước vào gian phòng, lại nghe được thoang thoảng hương trà Bất Tri Xuân, trong lòng lại nổi cơn tức giận, lúc này mới trở thành động cơ giết người.”
Có thể đây được gọi là số mệnh. Nếu như cô ta không động thủ trên núi, vụ án của Quản Thịnh sẽ được giao cho quan phủ. Tuy rằng người chết trên Bát Tử Sơn, Nhiếp Thu Viễn sẽ phải đến , nhưng hiện trường nguyên thủy của vụ án, chúng tôi nhất quyếtđịnh là không thể nhìn thấy. Nếu không thể nhìn đến, vụ án này sẽ được xử lý nhưu một vụ án treo cổ bình thường. Chúng ta, không nhất định có thể tóm được Thẩm Hồng Diên.
Như vậy, cô ta cũng không có cơ hội, gặp lại được Lưu Tư Duệ, cũng không thể quay trở lại con đường chính đạo.
Tất cả sẽ là một dáng vẻ khác.
“Kỳ thực, hương trà Bất tri xuân vẫn rất thơm”, Nhiếp Thu Viễn bỗng nhiên nở nụ cười, từ trong ngực lấy ra một túi con con tinh xảo, đặt vào trong tay tôi, “Muội thích không? Trở về nhà uống?”
Tôi đáp lại bằng một nụ cười cực kỳ thục nữ.
Tôi cho rằng túi trà Bất tri xuân này là do Lưu Công tử tặng cho anh ấy, nhưng lúc ấy Lưu Công tử chỉ biết mỗi A Hồng, còn tâm trí nào nhớ đến mấy chuyện này. Rất lâu rất lâu sau đó tôi mới biết được, đây là do Thiên hạ đệ nhất đạo tặc bỗng nhiên nổi ý đồ xấu, vớ được trong nhà người ta.
Có điều những chuyện này, đều không quan trọng.
P.s: Vụ án này giải quyết quá đơn giản rồi, nhưng mà, tại sao vụ án này lại xuất hiện vào lúc này? Sao lại liên quan đến Lý Thế Dân? Đương nhiên là để bắt đầu cho con đường làm quan rộng mở của Nhiếp Thu Viễn. Chân Chân nhà chúng ta biết đến anh là thần thám trong triều đình mà, cho nên, mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu mà thôi ^^ bắt đầu từ quyển 2 sẽ chuyển sang giai đoạn Nhiếp Thu Viễn làm quan, giải mã bức tranh cũng như chân dung người tình trong mộng suốt 8 năm qua của Chân Chân. Bên cạnh đó đương nhiên sẽ không thiếu phần phát triển tình cảm giữa Chân Chân – U Dạ Công Tử - Nhiếp Lưu Viễn. À quên, nam thứ hoàn hảo 10/10 điểm của chúng ta cũng sẽ xuất hiện từ quyển sau ^^
/41
|