Có hơn 10 thi thể, ngã lộn tùng phèo trong các bụi cỏ hoang trên mặt đất, ở phía trước cách đó không xa chính là rừng rậm, thỉnh thoảng có vài con quạ đen bay qua, phát ra tiếng kêu “quạ quạ”.
Lần này, không phải là sự kiện giết người.
Đây là những lưu dân chết do đói khát, từ tứ chi như da bọc xương, quần áo lam lũ trên người bọn họ, tình trạng di hài người một nhà dựa sát vào nhau mà có thể nhìn ra được.
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng chua xót. Cảnh tượng như thế này tôi đã từng nhìn thấy trong phim tài liệu chiếu trên TV, nhưng bởi vì trong quá trình học tập phải tiếp xúc với cái chết quá nhiều nên bản thân đã trở nên chai ì đối với chuyện này. Tôi thật không ngờ rằng, khi mình chân chính đứng trước hiện trường như vậy, cảm xúc vẫn sẽ bị tác động nghiêm trọng đến thế này.
Thì ra huyện Y Xuyên là một nơi nghèo khó, dân sinh khổ cực.
Khi đoàn người chúng tôi cưỡi ngựa tiến vào thị trấn huyện Y Xuyên, những gì bày ra trước mắt càng chứng minh cho suy nghĩ của tôi. Bởi vì chúng tôi vừa đi qua huyện Phong Huyền, giờ so với Phong Huyền thì Y Xuyên quả thực thua xa.
Kiến trúc tổng thể của thị trấn tương đối cũ nát, không có một chút khí thế, đến con đường lát đá phiến ở trung tâm đều lồi lõm ghồ ghề, hiển nhiên là lâu năm không tu sửa. Cửa hàng không có nhiều, người đi đường mặc quần áo vừa cũ vừa quê, trên mặt ai nấy đều tang thương trầm lặng.
Nhận người ta làm huynh đệ kết nghĩa, giờ lại điều người ta đến loại địa phương này, trong lòng Hoàng thượng đến cùng là nghĩ như thế nào đây?
Cáo từ những người từ Phong Huyền đưa chúng tôi đến đây, chúng tôi không đến thẳng Huyện nha Y Xuyên, bởi vì Nhiếp Thu Viễn triệu tập một cái hội nghị nho nhỏ.
Anh lấy ra từ trong túi một mẩu giấy màu vàng đưa cho chúng tôi xem.
“Chuyện này chỉ có 4 người chúng ta có thể biết. Ta đã xin bí chiếu từ Hoàng thượng, bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta cần phải thay đổi.”
* Bí chiếu: chiếu chỉ bí mật, mật chỉ
Chúng tôi vẫn không hiểu được ý của anh, đại khái ‘bí chiếu’ sẽ dùng thể văn ngôn để viết, cũng chính là ‘Ngài bảo gì tôi đều đồng ý’ mà thôi.
“Thân phận của ta đã bị Nhậm Bình Sinh phát hiện, cho nên ta đã trở thành một người nguy hiểm, không thể lại bị chức vụ quan phủ trói buộc, cần đảm bảo hoạt động linh hoạt. Từ hôm nay trở đi, về mặt công việc, thân phận của ta và Lạc Đại Xuân xẽ tráo đổi cho nhau, Đại Xuân dùng cái tên Nhiếp Thu Viễn để xử lý chính vụ ở Y Xuyên Huyện. Như vậy tương đối an toàn, mặt khác ta cũng tiện hành động hơn.”
Lạc Đại Xuân ngây người một lúc lâu, vô luận như thế nào anh ta cũng không nghĩ đến trọng trách Huyện lệnh bỗng chốc sẽ rơi xuống đầu mình. Nhưng mà trải qua nhiều ngày quan sát, tôi phát hiện một chuyện rất kỳ quái, chính là đối với yêu cầu của Nhiếp Thu Viễn, dù là khó hay dễ, bất luận là đao sơn hay là biển lửa, Lạc Đại Xuân đều chưa từng cự tuyệt.
“…. Được!” Lạc Đại Xuân cắn răng nói, “Nhưng mà phải nghĩ cách thông báo trước cho những người Bát Tử Sơn đến sau.”
“Yên tâm, thời gian mà chúng ta ở Y Xuyên Huyện hẳn sẽ không lâu. Chuyện chính sự huynh xem làm thế nào thì làm, đây là sở trường của huynh mà, ta sẽ âm thầm trợ giúp huynh một tay.”
Tôi thấy cách làm này giống như Thu không chịu trách nhiệm vậy. Nhưng mà tôi cho rằng, sở dĩ anh làm như vậy nhất định có lý do khiến anh lo lắng mà không thể không như vậy. Hơn nữa, chuyện này làm cho tôi cảm giác cực kỳ quái dị, bỗng nhiên tôi cảm giác có chút không đúng, nhưng mà vào lúc này có nghĩ thế nào cũng không ra được đến cùng là không đúng ở chỗ nào.
Thị trấn Y Xuyên có vẻ thực cũ xưa nhưng Huyện nha thì lại rất mới, cho nên cực kỳ nổi bật trong khung cảnh bụi đất ngập trời, dù cách thật xa nhưng chúng tôi đã nhìn đến.
Lạc Đại Xuân nói rõ thân phận với thủ vệ, cũng đưa cho người gác cổng quan điệp ấn tín mà Nhiếp Thu Viễn đã giao cho anh ta trước đó, bảo hắn đi vào trong bẩm báo. Không bao lâu sau, một người mặc áo bào cổ tròn màu lục vộ vàng đi đến, người chưa tới mà tiếng đã tới trước:
“Y Xuyên Huyện thừa Vương Kim Trí, cung nghênh Tri huyện đại nhân!”
Vương Kim Trí dáng người không cao, hình thể gầy yếu, ước chừng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía. Hắn cúi đầu quỳ gối mặt kính cẩn, nhưng đôi mắt đen thùi lùi lẳng lặng xem xét cùng phân tích bốn người chúng tôi.
Hắn chuẩn xác tiến lên một bước nói với Lạc Đại Xuân: “Tất cả đã được an bày sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ đại nhân giá lâm!”
Kỳ thật để tiện hành sự, dọc đường đi tôi và Hàn Mị Lan đều cải trang thành con trai, nhưng người này chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người chúng tôi là nữ nên bài trừ đầu tiên. Tôi không nghĩ chuyện nhìn ra ai là Tri huyện đại nhân là chuyện gì quá khs khăn, bởi vì hai người con trai kia đều diễn quá xuất thần. Nhiếp Thu Viễn vai đeo túi hành lí, lúc này còn nắm dây cương của hai con ngựa, trong tình huống bình thường, bản thân Tri huyện sẽ không bao giờ làm việc này.
Huyện thừa là nhân vật cấp hai có địa vị gần với Huyện lệnh. Mặc kệ thế nào, Vương Kim Trí nhìn qua là người thông minh, ít nhất là rất biết ‘sát ngôn quan sắc’.
Nhưng mà vẫn có thể nhìn ra đằng sau nụ cười của Vương Kim Trí là sự giật mình không nhẹ. Giật mình cũng là tự nhiên, mấy người cúng tôi cứ như vậy đĩnh đạc cưỡi ngựa đến, hơn nữa Đại nhân đến nhậm chức lại là một mỹ nam trẻ tuổi, bên người còn dẫn theo một tên yêu nghiệt mỹ nam, loại chuyện này có xác suất còn thấp hơn cả trúng số đó chứ.
Vương Kim Trí và Lạc Đại Xuân sóng vai đi ở phía trước, chúng tôi dẫn theo ngựa đi vào bên trong huyện nha.
Huyện nha trong ngoài chia thành ba khu vực. Chúng tôi trước vòng qua chính đường, cũng chính là ‘công đường thẩm vấn’ thường gặp nhất trên TV. Lại đi tiếp là nhị đường, chính là phòng nghị sự dùng để tiếp khách. Phía sau là tam đường, là chỗ ở của Huyện lệnh cùng thân thuộc, chính là nơi chúng tôi được sắp xếp vào.
Dọc theo đường đi, Lạc Đại Xuân và Vương Kim Trí thoải mái nói chuyện với nhau. Lạc Đại Xuân vốn có tài ăn nói, qua lại vài câu đã nắm được đại khái tình huống ở Huyện nha.
Huyện lệnh tiền nhiệm của Y Xuyên là Lưu Tiến nửa năm trước đã đến tuổi nên cáo lão hồi hương, gần đây sự vụ trong Huyện nha đều do Vương Kim Trí xử lý. Người trong Huyện nha Y Xuyên không nhiều lắm, chủ sự lại khuyết thiếu không được đầy đủ. Huyện lệnh về hưu, vốn vị trí Huyện thừa cùng Chủ bộ đều do Vương Kim Trí một người kiêm nhiệm, càng xui xẻo là, một thời gian trước, Huyện úy đại nhân uống rượu say, nửa đêm ngã vào mương nước chết đuối.
Huyện úy tương đương với Cục trưởng Cục Công an thời hiện đại, là nhân viên hình sự tư pháp sự vụ, chủ quản cả một huyện về mặt an ninh trị an, dưới Huyện úy còn có khoảng ba mươi Bộ đầu, Bộ khoái. Thêm vào nhân viên tạp dịch, toàn bộ Huyện nha cũng chưa đến năm mươi người. Hiện tại năm mươi người chỉ do một mình Huyện thừa quản lý, trên không có đầu, dưới không có Huyện úy, hắn vẫn không thể nào làm chủ mọi việc, chỉnh thể mà nói vẫn thực buồn bực.
“Một khi đã như vậy, vị tiên sinh Lạc Đại Xuân này cũng có công danh, ta sẽ báo lên trên cho hắn nhậm chức Huyện úy Y Xuyên Huyện này đi.” Nhiếp Thu Viễn giả chỉ vào Nhiếp Thu Viễn thật nói.
“Tuân lệnh, hạ quan sẽ đi thảo văn thư ngay.”
Huyện úy chính là một chức vị tương đương thích hợp, vừa điệu thấp lại vừa vặn có thể tra án, xem ra các phần tử phạm tội ở Y Xuyên Huyện sắp thảm rồi đây.
“Kim Trí, đưa các loại văn thư huyện chí huyện nội chủ yếu đến thư phòng ta, ta cần phải xem xét một lượt.” Hiện tại Lạc Đại Xuân không biết sao nhìn qua có chút xa lạ, có vẻ là vì – nghiêm cẩn?
*huyện chí: Ghi chép của huyện
Trong mắt Vương Kim Trí mơ hồ lóe lên tinh quang. Hắn cúi đầu nói: “Vâng.”
Mãi cho đến hiện tại, những gì diễn ra trước mắt đã chứng minh tất cả, chúng ta tiếp nhận chính là một cái cục nợ rối rắm không hơn không kém. Huyện Y Xuyên, không biết còn có bao nhiêu đáp án cần phải vạch trần, cũng không không biết có bao nhiêu dơ bẩn cần chúng tôi dùng hai tay tẩy trừ.
Lòng tôi khẽ động, chẳng lẽ, Y Xuyên, chính là một bài kiểm tra lớn mà Hoàng đế cố ý chuẩn bị cho Nhiếp Thu Viễn sao?
Lần này, không phải là sự kiện giết người.
Đây là những lưu dân chết do đói khát, từ tứ chi như da bọc xương, quần áo lam lũ trên người bọn họ, tình trạng di hài người một nhà dựa sát vào nhau mà có thể nhìn ra được.
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng chua xót. Cảnh tượng như thế này tôi đã từng nhìn thấy trong phim tài liệu chiếu trên TV, nhưng bởi vì trong quá trình học tập phải tiếp xúc với cái chết quá nhiều nên bản thân đã trở nên chai ì đối với chuyện này. Tôi thật không ngờ rằng, khi mình chân chính đứng trước hiện trường như vậy, cảm xúc vẫn sẽ bị tác động nghiêm trọng đến thế này.
Thì ra huyện Y Xuyên là một nơi nghèo khó, dân sinh khổ cực.
Khi đoàn người chúng tôi cưỡi ngựa tiến vào thị trấn huyện Y Xuyên, những gì bày ra trước mắt càng chứng minh cho suy nghĩ của tôi. Bởi vì chúng tôi vừa đi qua huyện Phong Huyền, giờ so với Phong Huyền thì Y Xuyên quả thực thua xa.
Kiến trúc tổng thể của thị trấn tương đối cũ nát, không có một chút khí thế, đến con đường lát đá phiến ở trung tâm đều lồi lõm ghồ ghề, hiển nhiên là lâu năm không tu sửa. Cửa hàng không có nhiều, người đi đường mặc quần áo vừa cũ vừa quê, trên mặt ai nấy đều tang thương trầm lặng.
Nhận người ta làm huynh đệ kết nghĩa, giờ lại điều người ta đến loại địa phương này, trong lòng Hoàng thượng đến cùng là nghĩ như thế nào đây?
Cáo từ những người từ Phong Huyền đưa chúng tôi đến đây, chúng tôi không đến thẳng Huyện nha Y Xuyên, bởi vì Nhiếp Thu Viễn triệu tập một cái hội nghị nho nhỏ.
Anh lấy ra từ trong túi một mẩu giấy màu vàng đưa cho chúng tôi xem.
“Chuyện này chỉ có 4 người chúng ta có thể biết. Ta đã xin bí chiếu từ Hoàng thượng, bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta cần phải thay đổi.”
* Bí chiếu: chiếu chỉ bí mật, mật chỉ
Chúng tôi vẫn không hiểu được ý của anh, đại khái ‘bí chiếu’ sẽ dùng thể văn ngôn để viết, cũng chính là ‘Ngài bảo gì tôi đều đồng ý’ mà thôi.
“Thân phận của ta đã bị Nhậm Bình Sinh phát hiện, cho nên ta đã trở thành một người nguy hiểm, không thể lại bị chức vụ quan phủ trói buộc, cần đảm bảo hoạt động linh hoạt. Từ hôm nay trở đi, về mặt công việc, thân phận của ta và Lạc Đại Xuân xẽ tráo đổi cho nhau, Đại Xuân dùng cái tên Nhiếp Thu Viễn để xử lý chính vụ ở Y Xuyên Huyện. Như vậy tương đối an toàn, mặt khác ta cũng tiện hành động hơn.”
Lạc Đại Xuân ngây người một lúc lâu, vô luận như thế nào anh ta cũng không nghĩ đến trọng trách Huyện lệnh bỗng chốc sẽ rơi xuống đầu mình. Nhưng mà trải qua nhiều ngày quan sát, tôi phát hiện một chuyện rất kỳ quái, chính là đối với yêu cầu của Nhiếp Thu Viễn, dù là khó hay dễ, bất luận là đao sơn hay là biển lửa, Lạc Đại Xuân đều chưa từng cự tuyệt.
“…. Được!” Lạc Đại Xuân cắn răng nói, “Nhưng mà phải nghĩ cách thông báo trước cho những người Bát Tử Sơn đến sau.”
“Yên tâm, thời gian mà chúng ta ở Y Xuyên Huyện hẳn sẽ không lâu. Chuyện chính sự huynh xem làm thế nào thì làm, đây là sở trường của huynh mà, ta sẽ âm thầm trợ giúp huynh một tay.”
Tôi thấy cách làm này giống như Thu không chịu trách nhiệm vậy. Nhưng mà tôi cho rằng, sở dĩ anh làm như vậy nhất định có lý do khiến anh lo lắng mà không thể không như vậy. Hơn nữa, chuyện này làm cho tôi cảm giác cực kỳ quái dị, bỗng nhiên tôi cảm giác có chút không đúng, nhưng mà vào lúc này có nghĩ thế nào cũng không ra được đến cùng là không đúng ở chỗ nào.
Thị trấn Y Xuyên có vẻ thực cũ xưa nhưng Huyện nha thì lại rất mới, cho nên cực kỳ nổi bật trong khung cảnh bụi đất ngập trời, dù cách thật xa nhưng chúng tôi đã nhìn đến.
Lạc Đại Xuân nói rõ thân phận với thủ vệ, cũng đưa cho người gác cổng quan điệp ấn tín mà Nhiếp Thu Viễn đã giao cho anh ta trước đó, bảo hắn đi vào trong bẩm báo. Không bao lâu sau, một người mặc áo bào cổ tròn màu lục vộ vàng đi đến, người chưa tới mà tiếng đã tới trước:
“Y Xuyên Huyện thừa Vương Kim Trí, cung nghênh Tri huyện đại nhân!”
Vương Kim Trí dáng người không cao, hình thể gầy yếu, ước chừng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía. Hắn cúi đầu quỳ gối mặt kính cẩn, nhưng đôi mắt đen thùi lùi lẳng lặng xem xét cùng phân tích bốn người chúng tôi.
Hắn chuẩn xác tiến lên một bước nói với Lạc Đại Xuân: “Tất cả đã được an bày sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ đại nhân giá lâm!”
Kỳ thật để tiện hành sự, dọc đường đi tôi và Hàn Mị Lan đều cải trang thành con trai, nhưng người này chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người chúng tôi là nữ nên bài trừ đầu tiên. Tôi không nghĩ chuyện nhìn ra ai là Tri huyện đại nhân là chuyện gì quá khs khăn, bởi vì hai người con trai kia đều diễn quá xuất thần. Nhiếp Thu Viễn vai đeo túi hành lí, lúc này còn nắm dây cương của hai con ngựa, trong tình huống bình thường, bản thân Tri huyện sẽ không bao giờ làm việc này.
Huyện thừa là nhân vật cấp hai có địa vị gần với Huyện lệnh. Mặc kệ thế nào, Vương Kim Trí nhìn qua là người thông minh, ít nhất là rất biết ‘sát ngôn quan sắc’.
Nhưng mà vẫn có thể nhìn ra đằng sau nụ cười của Vương Kim Trí là sự giật mình không nhẹ. Giật mình cũng là tự nhiên, mấy người cúng tôi cứ như vậy đĩnh đạc cưỡi ngựa đến, hơn nữa Đại nhân đến nhậm chức lại là một mỹ nam trẻ tuổi, bên người còn dẫn theo một tên yêu nghiệt mỹ nam, loại chuyện này có xác suất còn thấp hơn cả trúng số đó chứ.
Vương Kim Trí và Lạc Đại Xuân sóng vai đi ở phía trước, chúng tôi dẫn theo ngựa đi vào bên trong huyện nha.
Huyện nha trong ngoài chia thành ba khu vực. Chúng tôi trước vòng qua chính đường, cũng chính là ‘công đường thẩm vấn’ thường gặp nhất trên TV. Lại đi tiếp là nhị đường, chính là phòng nghị sự dùng để tiếp khách. Phía sau là tam đường, là chỗ ở của Huyện lệnh cùng thân thuộc, chính là nơi chúng tôi được sắp xếp vào.
Dọc theo đường đi, Lạc Đại Xuân và Vương Kim Trí thoải mái nói chuyện với nhau. Lạc Đại Xuân vốn có tài ăn nói, qua lại vài câu đã nắm được đại khái tình huống ở Huyện nha.
Huyện lệnh tiền nhiệm của Y Xuyên là Lưu Tiến nửa năm trước đã đến tuổi nên cáo lão hồi hương, gần đây sự vụ trong Huyện nha đều do Vương Kim Trí xử lý. Người trong Huyện nha Y Xuyên không nhiều lắm, chủ sự lại khuyết thiếu không được đầy đủ. Huyện lệnh về hưu, vốn vị trí Huyện thừa cùng Chủ bộ đều do Vương Kim Trí một người kiêm nhiệm, càng xui xẻo là, một thời gian trước, Huyện úy đại nhân uống rượu say, nửa đêm ngã vào mương nước chết đuối.
Huyện úy tương đương với Cục trưởng Cục Công an thời hiện đại, là nhân viên hình sự tư pháp sự vụ, chủ quản cả một huyện về mặt an ninh trị an, dưới Huyện úy còn có khoảng ba mươi Bộ đầu, Bộ khoái. Thêm vào nhân viên tạp dịch, toàn bộ Huyện nha cũng chưa đến năm mươi người. Hiện tại năm mươi người chỉ do một mình Huyện thừa quản lý, trên không có đầu, dưới không có Huyện úy, hắn vẫn không thể nào làm chủ mọi việc, chỉnh thể mà nói vẫn thực buồn bực.
“Một khi đã như vậy, vị tiên sinh Lạc Đại Xuân này cũng có công danh, ta sẽ báo lên trên cho hắn nhậm chức Huyện úy Y Xuyên Huyện này đi.” Nhiếp Thu Viễn giả chỉ vào Nhiếp Thu Viễn thật nói.
“Tuân lệnh, hạ quan sẽ đi thảo văn thư ngay.”
Huyện úy chính là một chức vị tương đương thích hợp, vừa điệu thấp lại vừa vặn có thể tra án, xem ra các phần tử phạm tội ở Y Xuyên Huyện sắp thảm rồi đây.
“Kim Trí, đưa các loại văn thư huyện chí huyện nội chủ yếu đến thư phòng ta, ta cần phải xem xét một lượt.” Hiện tại Lạc Đại Xuân không biết sao nhìn qua có chút xa lạ, có vẻ là vì – nghiêm cẩn?
*huyện chí: Ghi chép của huyện
Trong mắt Vương Kim Trí mơ hồ lóe lên tinh quang. Hắn cúi đầu nói: “Vâng.”
Mãi cho đến hiện tại, những gì diễn ra trước mắt đã chứng minh tất cả, chúng ta tiếp nhận chính là một cái cục nợ rối rắm không hơn không kém. Huyện Y Xuyên, không biết còn có bao nhiêu đáp án cần phải vạch trần, cũng không không biết có bao nhiêu dơ bẩn cần chúng tôi dùng hai tay tẩy trừ.
Lòng tôi khẽ động, chẳng lẽ, Y Xuyên, chính là một bài kiểm tra lớn mà Hoàng đế cố ý chuẩn bị cho Nhiếp Thu Viễn sao?
/41
|