Tô Từ lấy tấm giấy viết thư ra lần nữa, kẹp tờ giấy mỏng ở đầu ngón tay, hứng ánh sáng ngoài cửa sổ, nói với những người đứng ở phía sau: “Tám chữ này có gì rất khác thường?”
Vương Bộ khoái do dự hỏi: “Là ta hoa mắt sao? Sao mấy chữ này có chút ánh màu vàng kim?”
“Ánh màu vàng kim là được rồi.” Tô Từ ra lệnh cho người lấy một cái nghiên mực từ sát vách, ngón tay chấm chấm mực nước, quệt cho một đường ngang lên trên giấy, lại nhìn hướng mọi người, “Xin mời các vị kiểm tra thử một chút liền biết ngay.”
Mọi người không hiểu ý, Mộ Dung Đồng đến gần trước nhất, thoải mái kéo ống tay áo, theo đó mà vẽ lại, dùng ngón trỏ vẽ ra một đường. Sau đó là Kì thúc, Chúc Nhị thúc, cuối cùng thì mỗi một người làm cũng cứ thế làm theo một lần.
Trong phòng tràn ngập mùi mực, đợi đến giấy khi Tuyên Thành khô hẳn, Tô Từ cầm lên, soi dưới ánh sáng, cười đắc ý: “Đường thứ ba này là Chúc Nhị thúc vẽ à?”
Chúc Nhị thúc tiến lên một bước, lại thấy giữa những hàng mực đen chỉ có hàng thứ ba thì ánh màu vàng nhàn nhạt. Hắn hơi cảm thấy có chút không yên tâm, cố cười hỏi: “Đại nhân, đây là có ý gì?”
Tô Từ lại lấy nghiên mực nhỏ từ trong phòng Mộ Dung Thanh ra, lại chấm chấm lần nữa, quệt một nét mực lên trên giấy.
Không phải chỉ có một, mà vệt mực này cũng ánh màu vàng kim.
Tô Từ nhàn nhạt nói: “Trong sách《 thiên công khai vật 》có ghi lại, nước mỡ chế tạo thành mực màu sắc sẽ đậm, chỉ là gặp đất chua, sẽ hiện màu vàng kim. Hôm đó kẻ trộm di chuyển hoa Hạc Lệnh, trên tay nhiễm chất chua, hắn ta lại dùng ngón tay chấm nghiên mực nhỏ này, đương nhiên là để lại chất chua trên nghiên mực, vì vậy ta vẽ một đường, vết mực liền ánh lên màu vàng kim.”
“Ta để các vị dùng nghiên mực sạch sẽ bên kia, chấm vào mực nước vẽ một đường, chỉ có trên dấu tay Chúc Nhị thúc ngươi mang màu vàng kim —— điều này đã chứng minh, trong nhiều người như vậy, chỉ có ngươi, từng di chuyển hoa Hạc Lệnh!”
Sắc mặt Chúc Nhị thúc trắng bệch, đôi môi run rẩy lại không thốt nổi một câu.
“Cũng may mà tự ngươi nhắc nhở ta —— bùn đất do Điền Tây chuyển tới có tính chua rất cao, cực kỳ trân quý, chỉ dùng để điều hòa đất cho hoa Hạc Lệnh. Mộ Dung Thanh nếu chưa bao giờ để cho người khác chạm vào, tính chua ở đầu ngón tay Chúc Nhị thúc từ đâu mà có? !”
“Trừ phi —— ngươi từng di chuyển qua hoa Hạc Lệnh!”
Bằng chứng trước mặt, không thể nào bác bẽ, đôi môi Chúc Nhị khẽ mấp máy, hồi lâu, quỳ bộp xuống: “Hoa Hạc Lệnh là ta trộm. Ta…ta nghĩ nếu có thể trộm rồi cẩn thận nghiên cứu, rồi trồng ra được một cây cũng không phải là việc khó. Cho nên mới ngu ngốc lừa gạt. . . . . .”
“Hừ, thành Yến Tử thật trồng hoa Sơn Trà, công tử xưng là đứng đệ nhất. Nếu như hắn không có ở đây, tự nhiên do ngươi đứng đầu.” Kì thúc tiến lên một bước, lạnh nhạt nói, “Chúc Nhị, ngươi trộm hoa Hạc Lệnh, bụng dạ khó lường, há chỉ đơn giản như vậy? Ngươi muốn Thái hậu trách tội nhà Mộ Dung, cây ngã bầy khỉ tan, ngươi liền có thể tự lập bè phái, phải thế hay không?”
Chúc Nhị chưa kịp cãi lại, Mộ Dung Đồng lẳng lặng nói: “Chúc Nhị thúc, ta chỉ hỏi ông một câu, Thanh đệ ở chỗ nào?”
Chúc Nhị hốt hoảng vội nói: “Ta chỉ trộm hoa, thiếu gia không phải là ta bắt đi.”
Mộ Dung Đồng chẳng giận mà cười, “Được lắm, ông không muốn nói, ta đưa ông đi quan phủ, tự nhiên có người buộc ông phải nói.”
“Đại nhân minh xét a! Đêm đó ta trộm hoa, nhớ tới trong phòng thiếu gia có lẽ còn có chút đất Điền Tây, liền len lén vào trong xem xét. Ai ngờ. . . . . . Ai ngờ vào phòng, mới phát hiện trên bàn có một tờ giấy, trên đó viết nếu muốn thiếu gia còn sống, thì phải chuẩn bị một ngàn lượng bạc trắng. . . . . . Ta biết được thiếu gia đã bị người ta bắt đi, liền thuận nước đẩy thuyền, viết một tờ giấy khác, bởi vì không tìm được bút lông, mới lấy ngón tay viết đại.”
“Mặc dù ngươi viết tiền chuộc là vạn lượng hoàng kim, vì sao lại không viết phương thức giao tiền?”
“Khi đó ta không yên tâm, sợ bị người ta nhìn thấy, trong lúc nhất thời cũng không nhớ đến phương pháp ổn thỏa, liền vội vã viết tám chữ đó.”
“Tờ giấy ban đầu đâu?” Tô Từ lạnh lùng hỏi.
“Vứt. . . . . .” Chúc Nhị run rẩy, thịt béo trên mặt gần như sắp nhỏ giọt xuống.
“Trên tờ giấy kia có nói cách thức giao tiền chuộc?”
“Nói. . . . . . Sẽ thả chim bồ câu tới đây, đến lúc đó liền cột ngân phiếu vào trên chân chim bồ câu. . . . . .”
Tô Từ bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng sớm mới bước chân vào nơi này, con chim bồ câu trắng kia vỗ cánh bay đi, đáy lòng chợt lạnh: “Trên giấy có từng viết kỳ hạn?”
“Hôm nay. . . . . . buổi sáng hôm nay.”
Sắc mặt Mộ Dung Đồng trắng nhợt, ho khan kịch liệt, nha hoàn vội vàng đưa nước trà đến, một màn lộn xộn.
Vương bộ đầu thở dài, khoát tay chặn lại: “Bắt Chúc Nhị đến quan phủ, thẩm vấn cẩn thận!”
Vương Bộ khoái do dự hỏi: “Là ta hoa mắt sao? Sao mấy chữ này có chút ánh màu vàng kim?”
“Ánh màu vàng kim là được rồi.” Tô Từ ra lệnh cho người lấy một cái nghiên mực từ sát vách, ngón tay chấm chấm mực nước, quệt cho một đường ngang lên trên giấy, lại nhìn hướng mọi người, “Xin mời các vị kiểm tra thử một chút liền biết ngay.”
Mọi người không hiểu ý, Mộ Dung Đồng đến gần trước nhất, thoải mái kéo ống tay áo, theo đó mà vẽ lại, dùng ngón trỏ vẽ ra một đường. Sau đó là Kì thúc, Chúc Nhị thúc, cuối cùng thì mỗi một người làm cũng cứ thế làm theo một lần.
Trong phòng tràn ngập mùi mực, đợi đến giấy khi Tuyên Thành khô hẳn, Tô Từ cầm lên, soi dưới ánh sáng, cười đắc ý: “Đường thứ ba này là Chúc Nhị thúc vẽ à?”
Chúc Nhị thúc tiến lên một bước, lại thấy giữa những hàng mực đen chỉ có hàng thứ ba thì ánh màu vàng nhàn nhạt. Hắn hơi cảm thấy có chút không yên tâm, cố cười hỏi: “Đại nhân, đây là có ý gì?”
Tô Từ lại lấy nghiên mực nhỏ từ trong phòng Mộ Dung Thanh ra, lại chấm chấm lần nữa, quệt một nét mực lên trên giấy.
Không phải chỉ có một, mà vệt mực này cũng ánh màu vàng kim.
Tô Từ nhàn nhạt nói: “Trong sách《 thiên công khai vật 》có ghi lại, nước mỡ chế tạo thành mực màu sắc sẽ đậm, chỉ là gặp đất chua, sẽ hiện màu vàng kim. Hôm đó kẻ trộm di chuyển hoa Hạc Lệnh, trên tay nhiễm chất chua, hắn ta lại dùng ngón tay chấm nghiên mực nhỏ này, đương nhiên là để lại chất chua trên nghiên mực, vì vậy ta vẽ một đường, vết mực liền ánh lên màu vàng kim.”
“Ta để các vị dùng nghiên mực sạch sẽ bên kia, chấm vào mực nước vẽ một đường, chỉ có trên dấu tay Chúc Nhị thúc ngươi mang màu vàng kim —— điều này đã chứng minh, trong nhiều người như vậy, chỉ có ngươi, từng di chuyển hoa Hạc Lệnh!”
Sắc mặt Chúc Nhị thúc trắng bệch, đôi môi run rẩy lại không thốt nổi một câu.
“Cũng may mà tự ngươi nhắc nhở ta —— bùn đất do Điền Tây chuyển tới có tính chua rất cao, cực kỳ trân quý, chỉ dùng để điều hòa đất cho hoa Hạc Lệnh. Mộ Dung Thanh nếu chưa bao giờ để cho người khác chạm vào, tính chua ở đầu ngón tay Chúc Nhị thúc từ đâu mà có? !”
“Trừ phi —— ngươi từng di chuyển qua hoa Hạc Lệnh!”
Bằng chứng trước mặt, không thể nào bác bẽ, đôi môi Chúc Nhị khẽ mấp máy, hồi lâu, quỳ bộp xuống: “Hoa Hạc Lệnh là ta trộm. Ta…ta nghĩ nếu có thể trộm rồi cẩn thận nghiên cứu, rồi trồng ra được một cây cũng không phải là việc khó. Cho nên mới ngu ngốc lừa gạt. . . . . .”
“Hừ, thành Yến Tử thật trồng hoa Sơn Trà, công tử xưng là đứng đệ nhất. Nếu như hắn không có ở đây, tự nhiên do ngươi đứng đầu.” Kì thúc tiến lên một bước, lạnh nhạt nói, “Chúc Nhị, ngươi trộm hoa Hạc Lệnh, bụng dạ khó lường, há chỉ đơn giản như vậy? Ngươi muốn Thái hậu trách tội nhà Mộ Dung, cây ngã bầy khỉ tan, ngươi liền có thể tự lập bè phái, phải thế hay không?”
Chúc Nhị chưa kịp cãi lại, Mộ Dung Đồng lẳng lặng nói: “Chúc Nhị thúc, ta chỉ hỏi ông một câu, Thanh đệ ở chỗ nào?”
Chúc Nhị hốt hoảng vội nói: “Ta chỉ trộm hoa, thiếu gia không phải là ta bắt đi.”
Mộ Dung Đồng chẳng giận mà cười, “Được lắm, ông không muốn nói, ta đưa ông đi quan phủ, tự nhiên có người buộc ông phải nói.”
“Đại nhân minh xét a! Đêm đó ta trộm hoa, nhớ tới trong phòng thiếu gia có lẽ còn có chút đất Điền Tây, liền len lén vào trong xem xét. Ai ngờ. . . . . . Ai ngờ vào phòng, mới phát hiện trên bàn có một tờ giấy, trên đó viết nếu muốn thiếu gia còn sống, thì phải chuẩn bị một ngàn lượng bạc trắng. . . . . . Ta biết được thiếu gia đã bị người ta bắt đi, liền thuận nước đẩy thuyền, viết một tờ giấy khác, bởi vì không tìm được bút lông, mới lấy ngón tay viết đại.”
“Mặc dù ngươi viết tiền chuộc là vạn lượng hoàng kim, vì sao lại không viết phương thức giao tiền?”
“Khi đó ta không yên tâm, sợ bị người ta nhìn thấy, trong lúc nhất thời cũng không nhớ đến phương pháp ổn thỏa, liền vội vã viết tám chữ đó.”
“Tờ giấy ban đầu đâu?” Tô Từ lạnh lùng hỏi.
“Vứt. . . . . .” Chúc Nhị run rẩy, thịt béo trên mặt gần như sắp nhỏ giọt xuống.
“Trên tờ giấy kia có nói cách thức giao tiền chuộc?”
“Nói. . . . . . Sẽ thả chim bồ câu tới đây, đến lúc đó liền cột ngân phiếu vào trên chân chim bồ câu. . . . . .”
Tô Từ bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng sớm mới bước chân vào nơi này, con chim bồ câu trắng kia vỗ cánh bay đi, đáy lòng chợt lạnh: “Trên giấy có từng viết kỳ hạn?”
“Hôm nay. . . . . . buổi sáng hôm nay.”
Sắc mặt Mộ Dung Đồng trắng nhợt, ho khan kịch liệt, nha hoàn vội vàng đưa nước trà đến, một màn lộn xộn.
Vương bộ đầu thở dài, khoát tay chặn lại: “Bắt Chúc Nhị đến quan phủ, thẩm vấn cẩn thận!”
/5
|