Nằm trên giường một lát mà cô vẫn không buồn ngủ, cả người trống rỗng và chẳng biết vì sao cứ mở to mắt nhìn cầu thang đến ngẩn ngơ.
Kiều Duy Đóa hồi phục tinh thần, một ý nghĩ nẩy lên trong đầu khiến cô hoảng hốt. Dường như cô bắt đầu thích nghi với người nằm bên cạnh, thứ thích nghi ấy làm cô dần dần có cảm giác ‘quen hơi’.
Cô vội lắc lắc đầu, kiểu ‘thích nghi’ này khiến cô rất hoảng sợ. Cô đứng dậy, cầm cái máy tính xách tay của Hình Tuế Kiến mua cho mình chui vào trong chăn.
Kiếm chút việc để làm sẽ khiến cô không giống với ‘oán phụ’ trong đêm chờ đợi người đàn ông trở về.
Cô mở QQ nhưng chẳng biết tìm ai để tán gẫu. Giờ này chắc Thường Hoan đã sớm đi tìm Chu Công [1] đánh tới mấy ván cờ. Cô kéo danh sách bạn bè ít ỏi xuống, thì thấy Tư Nguyên vẫn đang trong trạng thái online với dòng chữ ký đầy cá tính: Đóng cửa luyện thi.
[1] Chu Công (周公), tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu (1122 - 256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nước mạnh mẽ và có công xây dựng nên nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên đi cái tên Cơ Đán), khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.
Cô nhìn màn hình mỉm cười.
Đúng vậy, anh thi xong chứng chỉ thống kê rồi thì sẽ tới cuộc thi Tư pháp? Lần này anh nhất định phải đạt thành công nhé!
Cô mở khung đối thoại, ngẫm nghĩ chốc lát rồi đánh một hàng chữ, cố sức làm mồm mép mình thật nhẹ nhàng: ‘Bạn già, chắc vừa thi cử vừa đính hôn khiến anh bận bịu gấp đôi nhỉ? Quen biết lâu năm như thế, nhớ cho em ăn kẹo mừng đấy! Vì tình nghĩa đó em sẽ đi phong bì thật to.’ Cô thiếu nợ anh suốt nhiều năm, tiền mừng của cô phải rất lớn mới đúng. Tuy nhiên khi xem những dòng chữ đó, cô vẫn không thể bấm nút gởi đi (enter).
Ngẫm nghĩ một lát sau, cô xóa đi rồi viết: ‘Bạn già, anh khỏe không? Đã chuẩn bị cuộc thi tới đâu?’. Đánh hàng chữ xong, Duy Đóa dựa lưng vào ghế suy tư hồi lâu, day trán cảm thấy nó không ổn.
Tại sao bây giờ ngay cả tình bạn mà cũng khiến cô suy đi nghĩ lại? [2] Cô xóa hàng chữ và thoát khỏi QQ, vì cô thực sự không biết nên nói gì mới đừng vượt qua thân phận bạn bè.
[2] Nguyên tác: Tư tiền lự hậu – nhiều lần lo lắng chuyện nguyên nhân và kết quả.(baidu)
Tư Nguyên như ánh mắt trời từng chiếu sáng thế giới băng giá của cô. Tuy nhiên, thái dương vẫn tới lúc phải lặn về núi, một vài duyên phận đã sai thì cuối cùng không thể cưỡng cầu. Về phần ai phụ lòng ai, ai quên không được ai chẳng còn quan trọng nữa. Quan trọng là phải biết buông tay, biết đem rung động âm thầm ấy thăng hoa thành tình bạn chân chính, mới là chủ đề cô cần nỗ lực.
Tình cảm của cô quá thuần khiết, cô thực sự không thể dung túng bản thân mình tiếp tục đi ái mộ một người đàn ông sắp thành chồng của cô gái khác. Cô nghĩ nỗ lực của mình đã thành công, ít nhất hơn một tháng nay, cô không hề liên lạc với Tư Nguyên.
Mỗi ngày gởi ít nhất mấy cái tin nhắn đã biến thành số không.
Mỗi ngày gọi ít nhất vài cuộc điện thoại cũng biến thành số không.
Càng miễn bàn tới chuyện gặp mặt.
Hai người từng gần gũi với nhau trong cuộc sống, ấy vậy mà chỉ sau một đêm, dường như đã biến thành phai nhạt. Cô không có thể xoay chuyển và cũng chẳng biết nên xoay chuyển thế nào. Một tháng nay Tư Nguyên chưa từng thử liên lạc với cô. Cô không cảm thấy bất ngờ, mọi người đều nói tình bạn là vững chắc nhất, nhưng tình bạn vững chắc ấy không bao gồm nam nữ khác phái.
Mạch suy nghĩ hơi lộn xộn, cảm giác hoảng hốt trong lòng càng bùng lên dữ dội. Cô thuận tay lướt web, lang thang đến một diễn đàn.
Không phải cô nhiều chuyện, cũng chẳng phải muốn nhìn mấy ông chồng này này nọ nọ hay học cách níu kéo đàn ông, vân vân… Mà cô quan tâm tới vài ‘lời đồn’ của một số người trong diễn đàn.
Hồi chiều không phải cô thích xen vào việc của người khác, mà gần đây cô đọc được vài bài viết trên diễn đàn, họ nói dạo này một số ông chủ của Ôn Thành bắt đầu có dấu hiệu bỏ trốn.
Trên diễn đàn viết, tháng trước có một ông chủ của nhà máy sản xuất giày đã bỏ trốn. Theo nghe ngóng thì một công ty đảm bảo dính cổ phần tới khoảng một trăm triệu.
Mấy ngày trước, một công ty trách nhiệm hữu hạn sản xuất giày nổi tiếng tuyên bố ngừng hoạt động, có lời đồn rằng ông chủ thiếu nợ quá lớn mà phải lẩn trốn.
Nếu cô nhớ không nhầm thì ông chủ Trần chính là người sáng lập nhà máy sản xuất giày đó. Quả nhiên mới lướt quanh một vòng, cô đã tìm được vài tin tức tương tự.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, cô phải đeo kính sát tròng vì gần đây cô thường xuyên dùng máy tính, nên bây giờ con ngươi khô khốc, ran rát. Cô đứng dậy đi vào nhà tắm tháo kính sát tròng ra, rồi lấy cặp kính gọng đen trong ngăn kéo đeo vào.
Bộ dạng cô khi đeo mắt kính trông hơi hiền lành và ngốc nghếch. Đây là việc hết sức riêng tư với cô, nên trừ những người thân trong gia đình thì chỉ mỗi mình Tư Nguyên được thấy vài lần. Về phần Hình Tuế Kiến? Cô gạt gã khỏi phạm trù ‘người nhà’.
Cô đeo cặp mắt kính lên giường nằm lại, tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình. Tuy cô không biết những tin tức này là thật hay giả, nhưng chúng quả thực khiến người ta chú ý.
Làm việc trong công ty của Hình Tuế Kiến, cô luôn kiếm những điều có thể khiến gã phải ‘chờ xem’, nhưng từ đầu chí cuối vẫn chưa tìm ra nhược điểm.
Bởi vì gã không tin tưởng cô.
Bởi vì gã và Trần Ôn Ngọc đề phòng rất kĩ.
Mặc dù cả con dấu cũng giao cho cô, nhưng thực ra nó chả có ý nghĩa gì to tát. Trước nay việc cơ mật của công ty gã chỉ thảo luận với Ôn Ngọc, trong danh sách tin cậy của gã chưa hề có tên cô. Cô chẳng nên có cảm giác gì, bởi cô vốn dĩ không đáng là người được tín nhiệm. Tuy nhiên, tại sao khi nhìn màn hình máy tính cô vẫn luôn ngẩn người? Tại sao trái tim cô rất khó chịu? Những việc này xưa nay cô chưa từng biểu hiện với ai, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.
Dưới lầu vang lên tiếng mở khóa lanh lảnh, cô liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần hai giờ sáng. Dạo này gã về nhà rất trễ, đặc biệt từ ngày Ôn Ngọc chuyển tới ở chung trong một tiểu khu, thì hầu như mỗi ngày nửa đêm gã với về.
Ăn cơm tối à? Ha ha, làm ơn nói cho cô biết, có ai ăn tối tới hai – ba giờ sáng mỗi ngày không? Phương pháp ‘ăn’ này thực sự rất đáng để người ta ngờ vực.
Cô nhanh chóng tắt đèn rồi đóng máy tính nhét xuống gầm giường.
Trên cầu thang truyền tới những bước chân trầm ổn đầy mạnh mẽ. Không hiểu sao trái tim cô đập rối loạn, mãi đến khi tiếng bước chân ấy vang lên trong phòng Kiều Duy Đóa quay lưng về phía đó vẫn còn căng thẳng.
Gã không bật đèn, nhưng việc trước tiên là đứng trong bóng đêm liếc xung quanh bốn phía, yên tâm xác định không có cặp mắt xanh rờn kia mới bước tới gần cô.
“Em ngủ rồi à?” Gã nhẹ giọng hỏi.
Duy Đóa không trả lời.
Căn phòng mở điều hòa thật lạnh.
Gã dùng ánh đèn điện thoại làm đèn, cầm cái remote control lên xem, thấy cô mở hơi lạnh tới 16 độ. Thảo nào vừa vào phòng, gã cứ ngỡ như bước vào hầm băng. Gã chỉnh nhiệt độ lên cao thêm 5 – 6 độ, sau đó kéo chăn đắp cho cô. Gã lần theo ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại, kéo ngăn tủ lấy quần áo ngủ và đi vào nhà tắm.
Cô hít vào thật sâu, hơi thở thấm lạnh mới có tác dụng làm đầu óc cô thanh tĩnh. Trong không khí chỉ có mùi khói thuốc nhàn nhạt, ngoài ra chẳng còn mùi nào khác, điều đó làm trái tim cô yên ổn đôi chút.
Duy Đóa tự nhủ, việc này không liên quan đến tình yêu. Tại tính cô ưa sạch sẽ nên khó chấp nhận một gã đàn ông vừa bò khỏi giường một người phụ nữ, lại về nằm bên gối của cô.
Đèn phòng tắm cũng nhanh chóng tắt ngóm.
Tiếng bước chân truyền tới và một trọng lượng cơ thể nặng trịch đè lên làm phân nửa chiếc giường lõm xuống.
Gã tự ôm cô đặt lên khuỷu tay mình, Duy Đóa thở đều đều, ra vẻ đang ngủ say. Nhưng chỉ vài giây sau, khóe môi gã khẽ hé nụ cười thật nhẹ. Gã bật đèn, dưới ngọn đèn mờ, cô đeo cặp mắt kính thanh tú, đôi mắt khép chặt khẽ run run.
“Thật cảm động, thì ra có người chờ tôi về.” Gã giả vờ cất giọng châm biếm.
Bị vạch trần, cô tháo mắt kính xuống, đẩy gã ra và lạnh giọng phản bác: “Tôi không đợi ai cả, do tôi mất ngủ thôi.” Ngữ khí cô chứa đầy đề phòng.
Hành động ấy của cô làm gã cảm thấy chân thật hơn.
“Nếu lần sau anh còn về trễ, thì cứ ngủ luôn ngoài khách sạn hoặc ở lại ‘căn nhà’ kia đi.” Cô châm chọc.
Gã không nói gì mà lấy cặp mắt kính đeo lại cho cô, “Để nó chắn mũi nhọn của em đi.”
Kiều Duy Đóa cáu kỉnh cầm cặp mắt kính. Gã đang đánh trống lảng sao? Cô buồn bực vì phát hiện mình rất muốn nghe lời giải thích từ gã.
“Em ghen à?” Ánh mắt gã sắc bén.
Nếu cô thừa nhận mình ghen, thì gã sẽ cân nhắc việc khai báo với cô về hành tung của mình đêm nay.
“Anh có thể bớt nghĩ lung tung được không?” Cô lạnh lùng phản bác.
Gã nhìn cô và cô quắc mắt trừng lại. Nội tâm cả hai đều là những kẻ kiêu ngạo, không ai muốn bước ra đầu tiên. Người nào di chuyển trước, người đó thua.
“Thôi, ngủ đi.” Gã nằm xuống.
Dạo này gã khá mệt mỏi, gã thừa nhận mình có giấu cô một số việc.
Cô mò mẫm mép giường rồi từ từ nằm xuống. Cứ vậy thôi sao? Cô có phần lo được lo mất. [3]
[3] Nguyên tác: Hoạn đắc hoạn thất - Ý nói: Lòng ham muốn thái quá của con người: Chưa có thì lo cho có, có được rồi lại lo lắng gìn giữ cho đừng mất. (theo caodaitoanthu)
Nếu có thể nói thành thực, cô biết khi gã vừa về thì trái tim mình lại bắt đầu hoảng hốt.
Cô nằm đó mà mãi vẫn không ngủ được, tại sao gã ở nhà Ôn Ngọc đến khuya khoắt như vậy? Rốt cuộc ‘lỗ mũi’ của cô có sai sót hay không? Nếu suốt đêm bọn họ không lăn lộn trên giường, thì bọn họ làm gì? Bồi dưỡng tình cảm ư?
“Tôi không làm kẻ thứ ba.” Cô đưa lưng về phía gã, lạnh lùng tuyên bố.
Nếu thực sự để cô phát hiện ra điều gì, cô sẽ không khách khí! Tuy nhiên, nửa đêm đầu gã dành cho người phụ nữ khác, nửa đêm về sáng lại dành cho cô, thì trông cô chả khác gì kẻ thứ ba!
“Em có muốn tự kiểm tra xem mình có phải là kẻ thứ ba hay không?” Gã lãnh đạm hỏi.
Đàn ông không phải thiết bị chạy bằng điện, mới ‘làm’ xong với một người phụ nữ, anh ta nhất định phải dành đủ thời gian để bình phục. Nếu cô muốn biết mình có phải là kẻ thứ ba hay không, thì gã chẳng phản đối cô tự mình tới khám xét.
Kiều Duy Đóa mím môi im lặng, đừng hòng cô dính bẫy của gã.
“Hay em định nói kinh nguyệt của em đã có nửa tháng nay mà chưa hết?” Theo gã thấy ‘kẻ xỏ lá’ chính là cô!
Kiều Duy Đóa hồi phục tinh thần, một ý nghĩ nẩy lên trong đầu khiến cô hoảng hốt. Dường như cô bắt đầu thích nghi với người nằm bên cạnh, thứ thích nghi ấy làm cô dần dần có cảm giác ‘quen hơi’.
Cô vội lắc lắc đầu, kiểu ‘thích nghi’ này khiến cô rất hoảng sợ. Cô đứng dậy, cầm cái máy tính xách tay của Hình Tuế Kiến mua cho mình chui vào trong chăn.
Kiếm chút việc để làm sẽ khiến cô không giống với ‘oán phụ’ trong đêm chờ đợi người đàn ông trở về.
Cô mở QQ nhưng chẳng biết tìm ai để tán gẫu. Giờ này chắc Thường Hoan đã sớm đi tìm Chu Công [1] đánh tới mấy ván cờ. Cô kéo danh sách bạn bè ít ỏi xuống, thì thấy Tư Nguyên vẫn đang trong trạng thái online với dòng chữ ký đầy cá tính: Đóng cửa luyện thi.
[1] Chu Công (周公), tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu (1122 - 256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nước mạnh mẽ và có công xây dựng nên nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên đi cái tên Cơ Đán), khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.
Cô nhìn màn hình mỉm cười.
Đúng vậy, anh thi xong chứng chỉ thống kê rồi thì sẽ tới cuộc thi Tư pháp? Lần này anh nhất định phải đạt thành công nhé!
Cô mở khung đối thoại, ngẫm nghĩ chốc lát rồi đánh một hàng chữ, cố sức làm mồm mép mình thật nhẹ nhàng: ‘Bạn già, chắc vừa thi cử vừa đính hôn khiến anh bận bịu gấp đôi nhỉ? Quen biết lâu năm như thế, nhớ cho em ăn kẹo mừng đấy! Vì tình nghĩa đó em sẽ đi phong bì thật to.’ Cô thiếu nợ anh suốt nhiều năm, tiền mừng của cô phải rất lớn mới đúng. Tuy nhiên khi xem những dòng chữ đó, cô vẫn không thể bấm nút gởi đi (enter).
Ngẫm nghĩ một lát sau, cô xóa đi rồi viết: ‘Bạn già, anh khỏe không? Đã chuẩn bị cuộc thi tới đâu?’. Đánh hàng chữ xong, Duy Đóa dựa lưng vào ghế suy tư hồi lâu, day trán cảm thấy nó không ổn.
Tại sao bây giờ ngay cả tình bạn mà cũng khiến cô suy đi nghĩ lại? [2] Cô xóa hàng chữ và thoát khỏi QQ, vì cô thực sự không biết nên nói gì mới đừng vượt qua thân phận bạn bè.
[2] Nguyên tác: Tư tiền lự hậu – nhiều lần lo lắng chuyện nguyên nhân và kết quả.(baidu)
Tư Nguyên như ánh mắt trời từng chiếu sáng thế giới băng giá của cô. Tuy nhiên, thái dương vẫn tới lúc phải lặn về núi, một vài duyên phận đã sai thì cuối cùng không thể cưỡng cầu. Về phần ai phụ lòng ai, ai quên không được ai chẳng còn quan trọng nữa. Quan trọng là phải biết buông tay, biết đem rung động âm thầm ấy thăng hoa thành tình bạn chân chính, mới là chủ đề cô cần nỗ lực.
Tình cảm của cô quá thuần khiết, cô thực sự không thể dung túng bản thân mình tiếp tục đi ái mộ một người đàn ông sắp thành chồng của cô gái khác. Cô nghĩ nỗ lực của mình đã thành công, ít nhất hơn một tháng nay, cô không hề liên lạc với Tư Nguyên.
Mỗi ngày gởi ít nhất mấy cái tin nhắn đã biến thành số không.
Mỗi ngày gọi ít nhất vài cuộc điện thoại cũng biến thành số không.
Càng miễn bàn tới chuyện gặp mặt.
Hai người từng gần gũi với nhau trong cuộc sống, ấy vậy mà chỉ sau một đêm, dường như đã biến thành phai nhạt. Cô không có thể xoay chuyển và cũng chẳng biết nên xoay chuyển thế nào. Một tháng nay Tư Nguyên chưa từng thử liên lạc với cô. Cô không cảm thấy bất ngờ, mọi người đều nói tình bạn là vững chắc nhất, nhưng tình bạn vững chắc ấy không bao gồm nam nữ khác phái.
Mạch suy nghĩ hơi lộn xộn, cảm giác hoảng hốt trong lòng càng bùng lên dữ dội. Cô thuận tay lướt web, lang thang đến một diễn đàn.
Không phải cô nhiều chuyện, cũng chẳng phải muốn nhìn mấy ông chồng này này nọ nọ hay học cách níu kéo đàn ông, vân vân… Mà cô quan tâm tới vài ‘lời đồn’ của một số người trong diễn đàn.
Hồi chiều không phải cô thích xen vào việc của người khác, mà gần đây cô đọc được vài bài viết trên diễn đàn, họ nói dạo này một số ông chủ của Ôn Thành bắt đầu có dấu hiệu bỏ trốn.
Trên diễn đàn viết, tháng trước có một ông chủ của nhà máy sản xuất giày đã bỏ trốn. Theo nghe ngóng thì một công ty đảm bảo dính cổ phần tới khoảng một trăm triệu.
Mấy ngày trước, một công ty trách nhiệm hữu hạn sản xuất giày nổi tiếng tuyên bố ngừng hoạt động, có lời đồn rằng ông chủ thiếu nợ quá lớn mà phải lẩn trốn.
Nếu cô nhớ không nhầm thì ông chủ Trần chính là người sáng lập nhà máy sản xuất giày đó. Quả nhiên mới lướt quanh một vòng, cô đã tìm được vài tin tức tương tự.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, cô phải đeo kính sát tròng vì gần đây cô thường xuyên dùng máy tính, nên bây giờ con ngươi khô khốc, ran rát. Cô đứng dậy đi vào nhà tắm tháo kính sát tròng ra, rồi lấy cặp kính gọng đen trong ngăn kéo đeo vào.
Bộ dạng cô khi đeo mắt kính trông hơi hiền lành và ngốc nghếch. Đây là việc hết sức riêng tư với cô, nên trừ những người thân trong gia đình thì chỉ mỗi mình Tư Nguyên được thấy vài lần. Về phần Hình Tuế Kiến? Cô gạt gã khỏi phạm trù ‘người nhà’.
Cô đeo cặp mắt kính lên giường nằm lại, tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình. Tuy cô không biết những tin tức này là thật hay giả, nhưng chúng quả thực khiến người ta chú ý.
Làm việc trong công ty của Hình Tuế Kiến, cô luôn kiếm những điều có thể khiến gã phải ‘chờ xem’, nhưng từ đầu chí cuối vẫn chưa tìm ra nhược điểm.
Bởi vì gã không tin tưởng cô.
Bởi vì gã và Trần Ôn Ngọc đề phòng rất kĩ.
Mặc dù cả con dấu cũng giao cho cô, nhưng thực ra nó chả có ý nghĩa gì to tát. Trước nay việc cơ mật của công ty gã chỉ thảo luận với Ôn Ngọc, trong danh sách tin cậy của gã chưa hề có tên cô. Cô chẳng nên có cảm giác gì, bởi cô vốn dĩ không đáng là người được tín nhiệm. Tuy nhiên, tại sao khi nhìn màn hình máy tính cô vẫn luôn ngẩn người? Tại sao trái tim cô rất khó chịu? Những việc này xưa nay cô chưa từng biểu hiện với ai, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.
Dưới lầu vang lên tiếng mở khóa lanh lảnh, cô liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần hai giờ sáng. Dạo này gã về nhà rất trễ, đặc biệt từ ngày Ôn Ngọc chuyển tới ở chung trong một tiểu khu, thì hầu như mỗi ngày nửa đêm gã với về.
Ăn cơm tối à? Ha ha, làm ơn nói cho cô biết, có ai ăn tối tới hai – ba giờ sáng mỗi ngày không? Phương pháp ‘ăn’ này thực sự rất đáng để người ta ngờ vực.
Cô nhanh chóng tắt đèn rồi đóng máy tính nhét xuống gầm giường.
Trên cầu thang truyền tới những bước chân trầm ổn đầy mạnh mẽ. Không hiểu sao trái tim cô đập rối loạn, mãi đến khi tiếng bước chân ấy vang lên trong phòng Kiều Duy Đóa quay lưng về phía đó vẫn còn căng thẳng.
Gã không bật đèn, nhưng việc trước tiên là đứng trong bóng đêm liếc xung quanh bốn phía, yên tâm xác định không có cặp mắt xanh rờn kia mới bước tới gần cô.
“Em ngủ rồi à?” Gã nhẹ giọng hỏi.
Duy Đóa không trả lời.
Căn phòng mở điều hòa thật lạnh.
Gã dùng ánh đèn điện thoại làm đèn, cầm cái remote control lên xem, thấy cô mở hơi lạnh tới 16 độ. Thảo nào vừa vào phòng, gã cứ ngỡ như bước vào hầm băng. Gã chỉnh nhiệt độ lên cao thêm 5 – 6 độ, sau đó kéo chăn đắp cho cô. Gã lần theo ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại, kéo ngăn tủ lấy quần áo ngủ và đi vào nhà tắm.
Cô hít vào thật sâu, hơi thở thấm lạnh mới có tác dụng làm đầu óc cô thanh tĩnh. Trong không khí chỉ có mùi khói thuốc nhàn nhạt, ngoài ra chẳng còn mùi nào khác, điều đó làm trái tim cô yên ổn đôi chút.
Duy Đóa tự nhủ, việc này không liên quan đến tình yêu. Tại tính cô ưa sạch sẽ nên khó chấp nhận một gã đàn ông vừa bò khỏi giường một người phụ nữ, lại về nằm bên gối của cô.
Đèn phòng tắm cũng nhanh chóng tắt ngóm.
Tiếng bước chân truyền tới và một trọng lượng cơ thể nặng trịch đè lên làm phân nửa chiếc giường lõm xuống.
Gã tự ôm cô đặt lên khuỷu tay mình, Duy Đóa thở đều đều, ra vẻ đang ngủ say. Nhưng chỉ vài giây sau, khóe môi gã khẽ hé nụ cười thật nhẹ. Gã bật đèn, dưới ngọn đèn mờ, cô đeo cặp mắt kính thanh tú, đôi mắt khép chặt khẽ run run.
“Thật cảm động, thì ra có người chờ tôi về.” Gã giả vờ cất giọng châm biếm.
Bị vạch trần, cô tháo mắt kính xuống, đẩy gã ra và lạnh giọng phản bác: “Tôi không đợi ai cả, do tôi mất ngủ thôi.” Ngữ khí cô chứa đầy đề phòng.
Hành động ấy của cô làm gã cảm thấy chân thật hơn.
“Nếu lần sau anh còn về trễ, thì cứ ngủ luôn ngoài khách sạn hoặc ở lại ‘căn nhà’ kia đi.” Cô châm chọc.
Gã không nói gì mà lấy cặp mắt kính đeo lại cho cô, “Để nó chắn mũi nhọn của em đi.”
Kiều Duy Đóa cáu kỉnh cầm cặp mắt kính. Gã đang đánh trống lảng sao? Cô buồn bực vì phát hiện mình rất muốn nghe lời giải thích từ gã.
“Em ghen à?” Ánh mắt gã sắc bén.
Nếu cô thừa nhận mình ghen, thì gã sẽ cân nhắc việc khai báo với cô về hành tung của mình đêm nay.
“Anh có thể bớt nghĩ lung tung được không?” Cô lạnh lùng phản bác.
Gã nhìn cô và cô quắc mắt trừng lại. Nội tâm cả hai đều là những kẻ kiêu ngạo, không ai muốn bước ra đầu tiên. Người nào di chuyển trước, người đó thua.
“Thôi, ngủ đi.” Gã nằm xuống.
Dạo này gã khá mệt mỏi, gã thừa nhận mình có giấu cô một số việc.
Cô mò mẫm mép giường rồi từ từ nằm xuống. Cứ vậy thôi sao? Cô có phần lo được lo mất. [3]
[3] Nguyên tác: Hoạn đắc hoạn thất - Ý nói: Lòng ham muốn thái quá của con người: Chưa có thì lo cho có, có được rồi lại lo lắng gìn giữ cho đừng mất. (theo caodaitoanthu)
Nếu có thể nói thành thực, cô biết khi gã vừa về thì trái tim mình lại bắt đầu hoảng hốt.
Cô nằm đó mà mãi vẫn không ngủ được, tại sao gã ở nhà Ôn Ngọc đến khuya khoắt như vậy? Rốt cuộc ‘lỗ mũi’ của cô có sai sót hay không? Nếu suốt đêm bọn họ không lăn lộn trên giường, thì bọn họ làm gì? Bồi dưỡng tình cảm ư?
“Tôi không làm kẻ thứ ba.” Cô đưa lưng về phía gã, lạnh lùng tuyên bố.
Nếu thực sự để cô phát hiện ra điều gì, cô sẽ không khách khí! Tuy nhiên, nửa đêm đầu gã dành cho người phụ nữ khác, nửa đêm về sáng lại dành cho cô, thì trông cô chả khác gì kẻ thứ ba!
“Em có muốn tự kiểm tra xem mình có phải là kẻ thứ ba hay không?” Gã lãnh đạm hỏi.
Đàn ông không phải thiết bị chạy bằng điện, mới ‘làm’ xong với một người phụ nữ, anh ta nhất định phải dành đủ thời gian để bình phục. Nếu cô muốn biết mình có phải là kẻ thứ ba hay không, thì gã chẳng phản đối cô tự mình tới khám xét.
Kiều Duy Đóa mím môi im lặng, đừng hòng cô dính bẫy của gã.
“Hay em định nói kinh nguyệt của em đã có nửa tháng nay mà chưa hết?” Theo gã thấy ‘kẻ xỏ lá’ chính là cô!
/128
|