Cô vùng vẫy thoát khỏi anh, nhưng anh nhất quyết ôm cô, về đến nhà anh, mẹ anh tươi cười bước ra, cha anh đứng trong phòng khách chờ.
Cô thấy mẹ anh, vội vàng đập tay vào ngực anh ra hiệu thả cô xuống. Mẹ anh cười nhìn cô, quả nhiên tuyệt thế mỹ nhân, không ai sánh bằng.
- Chào con.
- Chào bác.
Cô mỉm cười với mẹ anh, anh thấy cô cười như được xoa dịu, lòng vui lên. Mẹ anh nhìn anh quát.
- Còn không mau đưa con bé vào nhà. Đứng đây tắm nắng à ?
- Có trăng quên đèn.
Anh khẽ nói, nhưng đều bị cô nghe thấy. Anh đưa cô vào trong nhà ngồi xuống bàn ăn. Mẹ của anh đã sớm chuẩn bị nhiều món ăn ngon để tiếp đón cô. Lúc ăn mẹ anh rối rít, gắp thức ăn cho cô, cha anh ngồi một bên khá ghen tỵ, anh nhìn cô vẻ thán phục, không ngờ cô được sự quan tâm của mẹ anh như vậy.
- À. Con tên gì ?
- Con tên Cố Vân Thanh.
- Tên rất hay. Nhà con ở đâu ?
- Con sống ở chung cư Lâm thị ạ...
Bà cười, thì ra là sống ở chung cư do tập đoàn Lâm thị của chồng bà làm chủ. Nhưng chung cư đó cho thuê nhà, phải ở nhà thuê sao ?
- Vân Thanh. Cha mẹ con làm nghề gì ?
- Cha mẹ con mất lâu rồi ạ.
Cô lễ phép nói, anh kinh ngạc nhìn cô, cô bé đầy nhựa sống không ngờ đã thiếu tình thương cha mẹ từ sớm, anh muốn bảo vệ cô...
- Ta xin lỗi. Ta không nên hỏi con như vậy.
- Không sao đâu bác gái.
Cô mỉm cười với mẹ anh. Cha anh lên tiếng.
- Vậy còn họ hàng của con, ai là người giám hộ ?
- Khi cha mẹ con mất, cả họ hàng hai bên nghĩ con không có tiền, mang về nuôi chỉ thêm gánh nặng, họ vứt bỏ con...
Nói ra những chuyện này, cô chùng lòng xuống. Mẹ anh rất thương cô, từ nhỏ phải chịu như vậy. Anh đau lòng, đám người kia dám đối xử với bảo bối của anh như vậy.
Cha anh lắc đầu thở dài, ước gì ông gặp cô sớm, để ông mang cô về cho vợ ông chăm sóc, dù sao bà cũng rất thích con gái. Nhưng ông nhận thấy con trai ông rất thích con bé này.
- Hay là con dọn qua đây ở ? Tuấn Kỷ sẽ dễ chăm sóc con hơn.
Ông nhẹ nhàng nói, cô suy nghĩ chốc lát. Bên kia mẹ anh đã thao thao bất tuyệt.
- Đúng đó đúng đó. Con nên dọn đến đây ở, dù sao nhà ta rất rộng, cứ đến đây, ta và Tuấn Kỷ dễ chăm sóc con hơn.
- Con thấy như vậy không tiện cho lắm...
- Không có gì là không tiện. Một là em dọn đến đây, hai là tôi cho người cắt hợp đồng thuê nhà của em ở chung cư Lâm thị. Em thấy thế nào ?
Anh lên giọng uy hiếp cô. Anh làm sao để cô bên ngoài một mình ?
Từ đầu cô không nghĩ đến. Anh họ Lâm, cha của anh lại hay xuất hiện trên truyền hình, ông là chủ tịch Lâm thị...
- Vậy con làm phiền hai bác.
Cô mỉm cười nhìn cha mẹ anh. Anh bên cạnh yên lòng thở phào nhẹ nhõm.
- Lát nữa tôi sai người đến dọn đồ của em qua đây.
- Cảm ơn.
Cô thấy mẹ anh, vội vàng đập tay vào ngực anh ra hiệu thả cô xuống. Mẹ anh cười nhìn cô, quả nhiên tuyệt thế mỹ nhân, không ai sánh bằng.
- Chào con.
- Chào bác.
Cô mỉm cười với mẹ anh, anh thấy cô cười như được xoa dịu, lòng vui lên. Mẹ anh nhìn anh quát.
- Còn không mau đưa con bé vào nhà. Đứng đây tắm nắng à ?
- Có trăng quên đèn.
Anh khẽ nói, nhưng đều bị cô nghe thấy. Anh đưa cô vào trong nhà ngồi xuống bàn ăn. Mẹ của anh đã sớm chuẩn bị nhiều món ăn ngon để tiếp đón cô. Lúc ăn mẹ anh rối rít, gắp thức ăn cho cô, cha anh ngồi một bên khá ghen tỵ, anh nhìn cô vẻ thán phục, không ngờ cô được sự quan tâm của mẹ anh như vậy.
- À. Con tên gì ?
- Con tên Cố Vân Thanh.
- Tên rất hay. Nhà con ở đâu ?
- Con sống ở chung cư Lâm thị ạ...
Bà cười, thì ra là sống ở chung cư do tập đoàn Lâm thị của chồng bà làm chủ. Nhưng chung cư đó cho thuê nhà, phải ở nhà thuê sao ?
- Vân Thanh. Cha mẹ con làm nghề gì ?
- Cha mẹ con mất lâu rồi ạ.
Cô lễ phép nói, anh kinh ngạc nhìn cô, cô bé đầy nhựa sống không ngờ đã thiếu tình thương cha mẹ từ sớm, anh muốn bảo vệ cô...
- Ta xin lỗi. Ta không nên hỏi con như vậy.
- Không sao đâu bác gái.
Cô mỉm cười với mẹ anh. Cha anh lên tiếng.
- Vậy còn họ hàng của con, ai là người giám hộ ?
- Khi cha mẹ con mất, cả họ hàng hai bên nghĩ con không có tiền, mang về nuôi chỉ thêm gánh nặng, họ vứt bỏ con...
Nói ra những chuyện này, cô chùng lòng xuống. Mẹ anh rất thương cô, từ nhỏ phải chịu như vậy. Anh đau lòng, đám người kia dám đối xử với bảo bối của anh như vậy.
Cha anh lắc đầu thở dài, ước gì ông gặp cô sớm, để ông mang cô về cho vợ ông chăm sóc, dù sao bà cũng rất thích con gái. Nhưng ông nhận thấy con trai ông rất thích con bé này.
- Hay là con dọn qua đây ở ? Tuấn Kỷ sẽ dễ chăm sóc con hơn.
Ông nhẹ nhàng nói, cô suy nghĩ chốc lát. Bên kia mẹ anh đã thao thao bất tuyệt.
- Đúng đó đúng đó. Con nên dọn đến đây ở, dù sao nhà ta rất rộng, cứ đến đây, ta và Tuấn Kỷ dễ chăm sóc con hơn.
- Con thấy như vậy không tiện cho lắm...
- Không có gì là không tiện. Một là em dọn đến đây, hai là tôi cho người cắt hợp đồng thuê nhà của em ở chung cư Lâm thị. Em thấy thế nào ?
Anh lên giọng uy hiếp cô. Anh làm sao để cô bên ngoài một mình ?
Từ đầu cô không nghĩ đến. Anh họ Lâm, cha của anh lại hay xuất hiện trên truyền hình, ông là chủ tịch Lâm thị...
- Vậy con làm phiền hai bác.
Cô mỉm cười nhìn cha mẹ anh. Anh bên cạnh yên lòng thở phào nhẹ nhõm.
- Lát nữa tôi sai người đến dọn đồ của em qua đây.
- Cảm ơn.
/17
|