Không lâu sau đó, các món hải sản quý giá được những nhân viên phục vụ đã trải qua huấn luyện mang lên, bày đầy bàn. Một người nghiện hải sản như tôi cuối cùng cũng không kìm chế được nước bọt của mình, mắt nhìn chằm chằm vào đĩa tôm hùm với cua, còn cả loài cá biển thơm lừng nào đó mà tôi không biết tên, bụng tôi sôi òng ọc một cách vô liêm sỉ.
Tiểu Mao nhanh nhẹn gắp một miếng tôm hùm rất to, rồi lại gắp thêm một miếng cá to nữa cho tôi, sau đó cầm một đĩa cá thoải mái ăn, lại còn lúng búng nói:
“Đừng khách khí… ăn cho chết đi… lâu lắm mới được ăn cá quạt… Đồ ki bo…”
Thấy cậu ăn uống ngon lành, tôi cũng nhanh chóng đụng đũa, vị cá quả nhiên rất tươi ngon, nhưng tôi không có cảm giác là lần đầu tiên được ăn, cứ cảm thấy hình như lâu lắm rồi mình mới được ăn món này. Chỗ đó là chỗ nào? Lòng rôi bâng khuâng, nhưng không tìm được câu trả lời.
Nhà Tiêu Vũ khá giàu có, từng được đi du lịch nhiều nơi, giờ cô chỉ ra sức ăn cua, vừa ăn vừa khen:
“Cái này là đặc sản ở Bắc Hải phải không? Tươi quá.”
“Vận chuyển hàng không đấy.” Ngao Vân trả lời đơn giản, thi thoảng lại lén nhìn tướng ăn của tôi, hình như rất vui, khiến tôi thấy ngượng ngùng.
Sau bữa cơm này, Ngao Vân không nhắc gì tới chuyện đại loại như tỏ tình nữa, chỉ đích thân lái xe đưa chúng tôi về thành phố, Tiểu Mao nói có việc phải làm nên chẳng biết đi đâu một mình rồi.
Xuống xe, Tiêu Vũ len lén kéo tôi nói:
“Tớ cứ cảm thấy gã này có gì đó không bình thường.”
Tôi gật đầu:
“Ừ, một người giàu có kỳ lạ.”
“Tớ cảm thấy anh ta chẳng có lý do gì để thích cậu cả…” Tiêu Vũ chau mày, “Cậu là bạn thân của tớ, tớ cũng không muốn nói xấu cậu. Nhưng mỹ nam siêu cấp này thực sự không có lý gì lại trúng tiếng sét ái tình với cậu, cậu có phải là đại mỹ nữ đâu, ngoài thể dục thể thao ra thì chẳng có sở trường gì cả… lại còn không thích đi ra ngoài.”
Tôi lại gật đầu:
“Ừ, đúng là không có lý do.”
Tiêu Vũ rất nghiêm túc nhìn tôi một lượt:
“Cậu nói xem, liệu có phải…”
“Liệu có phải cái gì?”
“Liệu có phải không phải anh ta thích cậu mà là mượn cậu bắc cầu.”
“Ý gì?”
“Haiz, đàn ông đẹp rất nhiều người là Gay, nói không chừng anh ta thích Tiểu Mao, sau đó giả bộ tán tỉnh cậu, bữa cơm hôm nay là mượn hoa hiến Phật.”
“Chắc không phải đâu.”
“Tiểu Mao rất đẹp trai, hai người đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi… Hơn nữa hình như họ quen nhau từ nhỏ, quan hệ khá tốt, có gian tình cũng không chừng.”
Tôi nghe cô phân tích thế cũng thấy có lý, tư duy như thể được đả thông, càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Tối hôm đó, khi Tiểu Mao tới chơi, đã mấy lần tôi định mở miệng ra hỏi, nhưng lại cảm thấy thăm dò bí mật đời tư của người ta là không lịch sự, thế là tôi cứ nhìn chằm chằm khiến cậu ta nổi da gà, vội vàng chào tôi về phòng ngủ.
Haiz… thì ra vận đào hoa đó thực sự không phải của tôi. Tiểu Mao sư đệ, em phải nhìn rõ ý định thật của đối phương, đừng để bị mắc bẫy.
Trong lòng thấy lo lắng, để điều tra xem Tiểu Mao có khuynh hướng đồng tính không, tôi nghe theo đề nghị của Tiêu Vũ, bỏ ra hai tiếng đồng hồ để download bộ phim “Đoạn Bối Sơn” về máy tính, ăn tối xong, tôi giả bộ rảnh rỗi bật máy tính lên, gọi cậu xem phim cùng mình, quan sát phản ứng, Tiểu Mao cũng không từ chối.
Trên màn hình máy tính 19 inch, hai gã con trai rất đẹp, Jack và Ennis yêu nhau trên núi Đoạn Bối, một tình yêu đẹp nhưng bị cấm cản đã nảy sinh trong một chiếc lều. Họ đều che giấu giới tính của mình, kết hôn với những người phụ nữ bình thường, mười mấy năm sau đó hẹn nhau định kì, vốn hy vọng được bên nhau trọn đời, không ngờ Jack bị ngã xuống vực và qua đời, khi Ennis tới nhận tro cốt của Jack, phát hiện ra chiếc áo sơ mi mà hai người mặc lần đầu gặp nhau được treo trên cùng một mắc áo, lúc này mới biết tình yêu giữa hai người như loại rượu ngon được cất giấu rất nhiều năm, mở nắp ra mới thấy tỏa hương thơm ngào ngạt.
Tôi quên cả mục đích xem phim ban đầu, tay cầm tờ giấy ăn, thi thoảng lại lau nước mắt vì câu chuyện tình yêu của họ, chìm đắm trong câu chuyện tình yêu nóng bỏng mà lãng mạn.
Khi tôi nhớ ra Tiểu Mao thì bộ phim đã kết thúc được khoảng mười phút. Thế là tôi vội vàng sực tỉnh lại, nở một nụ cười dịu dàng:
“Em thấy bộ phim này thế nào?”
Tiểu Mao cúi đầu không nói gì.
“Nếu… nếu em thực sự có khuynh hướng đó, đứng trên lập trường tự do yêu đương, chị không phản đối hay kì thị gì đâu.” Thấy thái độ đó, trong lòng tôi thấy thật buồn, khó nhọc khuyên nhủ. “Có điều nếu em không có khuynh hướng đó hoặc chỉ mới manh nha, chị đề nghị em nên từ bỏ đi, tuy rằng các tiểu thuyết và phim ảnh đam mỹ rất hay, nhưng loại tình yêu này khó tìm được chỗ đứng trong hiện thực, sẽ sống rất vất vả… chị không hy vọng sau này em bị tổn thương…”
Tiểu Mao vẫn không nói tiếng nào.
“Đừng vì chút tiền mà bán rẻ linh hồn của mình!” Tôi thử dùng những lời lẽ sâu sắc hơn để giáo dục cậu, nhưng phát hiện ra hơi thở của Tiểu Mao không đều, hình như… có vẻ gì đó không bình thường.
Thế là tôi nhấc cằm cậu lên, phát hiện ra hai mắt Tiểu Mao đã nhắm nghiền, hàng lông mi dài thoáng lay động, đang ngủ rất ngon, hoàn toàn không nghe thấy những lời an ủi mà tôi phải vắt óc mới nghĩ ra được.
Hổ không nổi cáu thì cậu tưởng tôi là mèo Hello Kitty sao? Tôi đứng lên, lắc mạnh vai cậu, khiến cậu giật mình tỉnh dậy, cậu ta dụi mắt, mơ màng buông một câu:
“Mẹ… con buồn ngủ.” Sau đó cuộn người lại, bò lên giường của tôi, ôm Tiểu Tingtang đáng yêu của tôi ngủ mất.
Lúc này đã là mười một giờ ba mươi phút, Tiểu Mao hình như không muốn dậy để về. Cuối cùng tôi phẫn nộ, lao lên vừa cào cấu, vừa đấm đá, lôi cậu dậy khỏi giường tôi ra lệnh cho cậu về! Không được lằng nhằng!
Tiểu Mao bò dậy, mắt đỏ quạch, vò mái đầu rối tung, ngáp dài rồi đi ra ngoài. Cho tới khi tôi đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ mới phát hiện ra trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu ta đã ôm mất Tiểu Tingtang của tôi đi… Đáng ghét, tối nay đành phải ôm con mèo Kitty mà Ngao Vân tặng đi ngủ rồi.
Hôm sau là cuối tuần, tôi nằm nướng trên giường không muốn dậy, không ngờ hơn tám giờ, đột nhiên vang lên tiếng sửa chữa ồn ào, còn có tiếng cười nói của thợ sửa, khiến tôi không thể nào ngủ thiếp. Thế là tôi giận dữ chạy ra cửa sổ nhìn, hóa ra là cửa hàng thuốc ở ngoài ngõ chuẩn bị chuyển đi, đổi thành Bệnh viện thú cưng. Mấy công nhân đang nhanh nhẹn sửa chữa, bên cạnh còn có một tấm bài rất to, được che bởi một tấm giấy đỏ.
Tôi thấy vô cùng bất mãn với hành vi làm phiền người khác này, cái ông chủ thầu chỉ huy đám thợ rất khéo nói, ông ta dùng thứ tiếng phổ thông mang đậm âm hưởng địa phương để bày tỏ sự áy náy với tôi:
“Cô gái, chúng tôi làm công trình phải tranh thủ thời gian, bởi vì sợ làm mọi người nên mãi tám giờ mới bắt đầu làm, thật là xin lỗi, mấy hôm nữa là làm xong rồi, nhanh lắm.”
Người ta đã giải thích tới mức này rồi thì tôi cũng chẳng muốn làm to chuyện nữa. Thế là tôi cười cười quay về, đang định lên mạng đọc tiểu thuyết. Không ngờ vị khách trọ ở đối diện phòng tôi vội vã chạy tới nói là muốn trả phòng. Hợp đồng của anh ta còn nửa năm nữa mới hết, theo quy định của hợp đồng thuê nhà thì không thể trả lại tiền đặt cọc, nhưng vị khách đó rất chặt chẽ, đến tiền điện nước thu thừa năm xu cũng cãi nhau, tôi không thể tự quyết định vấn đề liên quan tới tiền bạc này được, vô cùng khó xử.
Đang khéo léo đề cập tới vấn đề tiền đặt cọc thì vị khách đó đột nhiên đổi tính, mặt mũi tươi rói, luôn miệng nói không cần trả lại tiền đặt cọc nữa, thậm chí còn nhét cho tôi ba trăm tệ tiền điện và tiền vệ sinh, nói là chỉ cần phê chuẩn cho anh ta chuyển đi nội trong ngày hôm nay là được. Tôi nhìn dáng vẻ vội vã của anh ta và nắm tiền trong tay, nghi ngờ không biết có phải người này trúng xổ số không…
Mời cô lao công tới quét dọn, căn phòng lại được sắp xếp gọn gàng. Tôi vừa ra cửa dán tờ giấy đỏ cho thuê nhà thì có một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng đi vào trong ngõ, cô khoảng hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, gương mặt hình trái xoan, đôi mắt đượm buồn man mác, mới nhìn đã thấy thương mến. Mái tóc cô như thác nước đổ xuống, mặc một chiếc váy dài có hoa văn kiểu Trung Quốc, đôi chân nhỏ bé đi một đôi giày vải thêu hoa, cả người cô toát lên một vẻ cổ điển mà các cô gái hiện đại hiếm có.
Bất giác tôi đưa mắt nhìn cô vài cái, cô gái đi tới trước mặt tôi, mỉm cười:
“Tớ muốn thuê phòng.”
Tôi nhìn tờ giấy thông báo cho thuê phòng còn chưa khô mực trên tường, im lặng xé nó xuống, đưa cô gái tới căn phòng còn trống, để cô quan sát một lượt. Cô gái chỉ nhìn liếc qua, không buồn mặc cả, lập tức thuê luôn, sau đó đưa chứng minh thư ra cho tôi đăng ký, và tự giới thiệu:
“Tớ tên là Hoa Dung, mở một cửa hàng Taobao[1], bình thường không thích ra ngoài, thường hay ở nhà, cậu rảnh thì có thể tới chỗ tớ chơi.”
[1] Taobao: Một website bán hàng online rất nổi tiếng.
Xác định người này không có điểm gì đáng nghi, tôi nhận tiền đặt cọc và tiền thuê nhà rồi đưa chìa khóa cho cô. Buổi chiều, đồ đạc và hành lý của cô được chuyển tới, toàn bộ đều được làm rất tinh xảo, hơn nữa hình như người này rất thích làm việc nhà, dọn dẹp xong rất nhanh chóng, lại còn trồng mấy bồn hoa rất đẹp ở cửa sổ, thế là tôi an tâm hơn.
Khoảng hơn bốn giờ, cuối cùng việc sửa chữa ở ngoài kia cũng đã xong, thế là tôi ngủ bù bữa trưa, không ngờ ngủ quá giấc, gọi điện thoại bảo Tiểu Mao mua cho tôi một hộp cơm, cậu nói mình đang ở ngoài, muộn mới về. Chẳng còn cách nào khác, đang định bò dậy úp bát mì tôm thì Hoa Dung gõ cửa phòng tôi, trong tay là nồi canh cá nóng hôi hổi.
Cô thẹn thùng cười nói:
“Tớ làm hơi nhiều, mang tới cho cậu ăn cùng.” Cơn đói đang hành hạ, tôi nhìn cô như nhìn một thiên sứ, trong lòng cảm kích vô cùng, bèn đưa cô vào phòng, lấy khoai tây chiên với hạt dưa ra mời cô.
Tay nghề nấu bếp của Hoa Dung rất giỏi, canh cá ngon ngọt lạ thường. Ăn no, tôi với cô cũng nói đủ thứ chuyện. Cô là người hiểu biết nhiều, lại rất tâm lí. Đối với những việc mà tôi thích thú, cô đều hào hứng thể hiện kiến thức của mình, hơn nữa quan điểm lại tương tự như của tôi. Lời cô nói ra có thể đi thẳng vào lòng người mà vẫn rất chân thành, không hề có vẻ gì là giả tạo, cứ như một người chị lớn tuổi chu đáo.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng, tôi thực sự cảm thấy rất rất thích cô, cảm giác như cô là tri kỷ đầu tiên trong cuộc đời tôi, thế là tâm sự với cô rất nhiều chuyện.
Mười giờ tối, chúng tôi càng nói chuyện càng hăng say, cuối cùng Tiểu Mao cũng về, trên tay còn cầm hộp cánh gà rán KFC, vui vẻ nói sợ tôi đói nên mua về. Quay sang nhìn Hoa Dung, cậu khựng lại, miệng nói nhỏ:
“Không ngờ người đó lại phái người tới, không cần phải gấp vậy chứ…”
Hoa Dung hình như nghe thấy cậu ta nói gì đó, ngẩng đầu lên dịu dàng chào cậu, mắt tràn đầy sự ấm áp:
“Em là sư đệ Tiểu Mao mà Miêu Miêu vừa nói phải không? Chị là khách mới ở đây, sống ở phòng 502, có thời gian thì em tới chỗ chị uống trà nhé.”
“Thế thì chúng ta cũng không khách sáo nữa!” Đón lấy cánh gà rán của Tiểu Mao, tôi nhanh nhẹn mở ra, vui vẻ chia sẻ thức ăn với mọi người, lại thấy ánh mắt họ nhìn nhau có vẻ kỳ lạ, thế là tôi cười cười, “Tiểu Mao, chị Hoa Dung tốt lắm! Em mà tới chơi với chị ấy thì đừng có dê quá nhé.”
Tiểu Mao bất lực ngồi phịch xuống, nói chẳng chút lịch sự:
“Haiz, thôi mặc kệ, để đỡ bị đánh.”
“Em mà không trả Tiểu Tingtang cho chị là chị đánh đấy!”
Tiểu Mao nhanh nhẹn gắp một miếng tôm hùm rất to, rồi lại gắp thêm một miếng cá to nữa cho tôi, sau đó cầm một đĩa cá thoải mái ăn, lại còn lúng búng nói:
“Đừng khách khí… ăn cho chết đi… lâu lắm mới được ăn cá quạt… Đồ ki bo…”
Thấy cậu ăn uống ngon lành, tôi cũng nhanh chóng đụng đũa, vị cá quả nhiên rất tươi ngon, nhưng tôi không có cảm giác là lần đầu tiên được ăn, cứ cảm thấy hình như lâu lắm rồi mình mới được ăn món này. Chỗ đó là chỗ nào? Lòng rôi bâng khuâng, nhưng không tìm được câu trả lời.
Nhà Tiêu Vũ khá giàu có, từng được đi du lịch nhiều nơi, giờ cô chỉ ra sức ăn cua, vừa ăn vừa khen:
“Cái này là đặc sản ở Bắc Hải phải không? Tươi quá.”
“Vận chuyển hàng không đấy.” Ngao Vân trả lời đơn giản, thi thoảng lại lén nhìn tướng ăn của tôi, hình như rất vui, khiến tôi thấy ngượng ngùng.
Sau bữa cơm này, Ngao Vân không nhắc gì tới chuyện đại loại như tỏ tình nữa, chỉ đích thân lái xe đưa chúng tôi về thành phố, Tiểu Mao nói có việc phải làm nên chẳng biết đi đâu một mình rồi.
Xuống xe, Tiêu Vũ len lén kéo tôi nói:
“Tớ cứ cảm thấy gã này có gì đó không bình thường.”
Tôi gật đầu:
“Ừ, một người giàu có kỳ lạ.”
“Tớ cảm thấy anh ta chẳng có lý do gì để thích cậu cả…” Tiêu Vũ chau mày, “Cậu là bạn thân của tớ, tớ cũng không muốn nói xấu cậu. Nhưng mỹ nam siêu cấp này thực sự không có lý gì lại trúng tiếng sét ái tình với cậu, cậu có phải là đại mỹ nữ đâu, ngoài thể dục thể thao ra thì chẳng có sở trường gì cả… lại còn không thích đi ra ngoài.”
Tôi lại gật đầu:
“Ừ, đúng là không có lý do.”
Tiêu Vũ rất nghiêm túc nhìn tôi một lượt:
“Cậu nói xem, liệu có phải…”
“Liệu có phải cái gì?”
“Liệu có phải không phải anh ta thích cậu mà là mượn cậu bắc cầu.”
“Ý gì?”
“Haiz, đàn ông đẹp rất nhiều người là Gay, nói không chừng anh ta thích Tiểu Mao, sau đó giả bộ tán tỉnh cậu, bữa cơm hôm nay là mượn hoa hiến Phật.”
“Chắc không phải đâu.”
“Tiểu Mao rất đẹp trai, hai người đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi… Hơn nữa hình như họ quen nhau từ nhỏ, quan hệ khá tốt, có gian tình cũng không chừng.”
Tôi nghe cô phân tích thế cũng thấy có lý, tư duy như thể được đả thông, càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Tối hôm đó, khi Tiểu Mao tới chơi, đã mấy lần tôi định mở miệng ra hỏi, nhưng lại cảm thấy thăm dò bí mật đời tư của người ta là không lịch sự, thế là tôi cứ nhìn chằm chằm khiến cậu ta nổi da gà, vội vàng chào tôi về phòng ngủ.
Haiz… thì ra vận đào hoa đó thực sự không phải của tôi. Tiểu Mao sư đệ, em phải nhìn rõ ý định thật của đối phương, đừng để bị mắc bẫy.
Trong lòng thấy lo lắng, để điều tra xem Tiểu Mao có khuynh hướng đồng tính không, tôi nghe theo đề nghị của Tiêu Vũ, bỏ ra hai tiếng đồng hồ để download bộ phim “Đoạn Bối Sơn” về máy tính, ăn tối xong, tôi giả bộ rảnh rỗi bật máy tính lên, gọi cậu xem phim cùng mình, quan sát phản ứng, Tiểu Mao cũng không từ chối.
Trên màn hình máy tính 19 inch, hai gã con trai rất đẹp, Jack và Ennis yêu nhau trên núi Đoạn Bối, một tình yêu đẹp nhưng bị cấm cản đã nảy sinh trong một chiếc lều. Họ đều che giấu giới tính của mình, kết hôn với những người phụ nữ bình thường, mười mấy năm sau đó hẹn nhau định kì, vốn hy vọng được bên nhau trọn đời, không ngờ Jack bị ngã xuống vực và qua đời, khi Ennis tới nhận tro cốt của Jack, phát hiện ra chiếc áo sơ mi mà hai người mặc lần đầu gặp nhau được treo trên cùng một mắc áo, lúc này mới biết tình yêu giữa hai người như loại rượu ngon được cất giấu rất nhiều năm, mở nắp ra mới thấy tỏa hương thơm ngào ngạt.
Tôi quên cả mục đích xem phim ban đầu, tay cầm tờ giấy ăn, thi thoảng lại lau nước mắt vì câu chuyện tình yêu của họ, chìm đắm trong câu chuyện tình yêu nóng bỏng mà lãng mạn.
Khi tôi nhớ ra Tiểu Mao thì bộ phim đã kết thúc được khoảng mười phút. Thế là tôi vội vàng sực tỉnh lại, nở một nụ cười dịu dàng:
“Em thấy bộ phim này thế nào?”
Tiểu Mao cúi đầu không nói gì.
“Nếu… nếu em thực sự có khuynh hướng đó, đứng trên lập trường tự do yêu đương, chị không phản đối hay kì thị gì đâu.” Thấy thái độ đó, trong lòng tôi thấy thật buồn, khó nhọc khuyên nhủ. “Có điều nếu em không có khuynh hướng đó hoặc chỉ mới manh nha, chị đề nghị em nên từ bỏ đi, tuy rằng các tiểu thuyết và phim ảnh đam mỹ rất hay, nhưng loại tình yêu này khó tìm được chỗ đứng trong hiện thực, sẽ sống rất vất vả… chị không hy vọng sau này em bị tổn thương…”
Tiểu Mao vẫn không nói tiếng nào.
“Đừng vì chút tiền mà bán rẻ linh hồn của mình!” Tôi thử dùng những lời lẽ sâu sắc hơn để giáo dục cậu, nhưng phát hiện ra hơi thở của Tiểu Mao không đều, hình như… có vẻ gì đó không bình thường.
Thế là tôi nhấc cằm cậu lên, phát hiện ra hai mắt Tiểu Mao đã nhắm nghiền, hàng lông mi dài thoáng lay động, đang ngủ rất ngon, hoàn toàn không nghe thấy những lời an ủi mà tôi phải vắt óc mới nghĩ ra được.
Hổ không nổi cáu thì cậu tưởng tôi là mèo Hello Kitty sao? Tôi đứng lên, lắc mạnh vai cậu, khiến cậu giật mình tỉnh dậy, cậu ta dụi mắt, mơ màng buông một câu:
“Mẹ… con buồn ngủ.” Sau đó cuộn người lại, bò lên giường của tôi, ôm Tiểu Tingtang đáng yêu của tôi ngủ mất.
Lúc này đã là mười một giờ ba mươi phút, Tiểu Mao hình như không muốn dậy để về. Cuối cùng tôi phẫn nộ, lao lên vừa cào cấu, vừa đấm đá, lôi cậu dậy khỏi giường tôi ra lệnh cho cậu về! Không được lằng nhằng!
Tiểu Mao bò dậy, mắt đỏ quạch, vò mái đầu rối tung, ngáp dài rồi đi ra ngoài. Cho tới khi tôi đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ mới phát hiện ra trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu ta đã ôm mất Tiểu Tingtang của tôi đi… Đáng ghét, tối nay đành phải ôm con mèo Kitty mà Ngao Vân tặng đi ngủ rồi.
Hôm sau là cuối tuần, tôi nằm nướng trên giường không muốn dậy, không ngờ hơn tám giờ, đột nhiên vang lên tiếng sửa chữa ồn ào, còn có tiếng cười nói của thợ sửa, khiến tôi không thể nào ngủ thiếp. Thế là tôi giận dữ chạy ra cửa sổ nhìn, hóa ra là cửa hàng thuốc ở ngoài ngõ chuẩn bị chuyển đi, đổi thành Bệnh viện thú cưng. Mấy công nhân đang nhanh nhẹn sửa chữa, bên cạnh còn có một tấm bài rất to, được che bởi một tấm giấy đỏ.
Tôi thấy vô cùng bất mãn với hành vi làm phiền người khác này, cái ông chủ thầu chỉ huy đám thợ rất khéo nói, ông ta dùng thứ tiếng phổ thông mang đậm âm hưởng địa phương để bày tỏ sự áy náy với tôi:
“Cô gái, chúng tôi làm công trình phải tranh thủ thời gian, bởi vì sợ làm mọi người nên mãi tám giờ mới bắt đầu làm, thật là xin lỗi, mấy hôm nữa là làm xong rồi, nhanh lắm.”
Người ta đã giải thích tới mức này rồi thì tôi cũng chẳng muốn làm to chuyện nữa. Thế là tôi cười cười quay về, đang định lên mạng đọc tiểu thuyết. Không ngờ vị khách trọ ở đối diện phòng tôi vội vã chạy tới nói là muốn trả phòng. Hợp đồng của anh ta còn nửa năm nữa mới hết, theo quy định của hợp đồng thuê nhà thì không thể trả lại tiền đặt cọc, nhưng vị khách đó rất chặt chẽ, đến tiền điện nước thu thừa năm xu cũng cãi nhau, tôi không thể tự quyết định vấn đề liên quan tới tiền bạc này được, vô cùng khó xử.
Đang khéo léo đề cập tới vấn đề tiền đặt cọc thì vị khách đó đột nhiên đổi tính, mặt mũi tươi rói, luôn miệng nói không cần trả lại tiền đặt cọc nữa, thậm chí còn nhét cho tôi ba trăm tệ tiền điện và tiền vệ sinh, nói là chỉ cần phê chuẩn cho anh ta chuyển đi nội trong ngày hôm nay là được. Tôi nhìn dáng vẻ vội vã của anh ta và nắm tiền trong tay, nghi ngờ không biết có phải người này trúng xổ số không…
Mời cô lao công tới quét dọn, căn phòng lại được sắp xếp gọn gàng. Tôi vừa ra cửa dán tờ giấy đỏ cho thuê nhà thì có một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng đi vào trong ngõ, cô khoảng hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, gương mặt hình trái xoan, đôi mắt đượm buồn man mác, mới nhìn đã thấy thương mến. Mái tóc cô như thác nước đổ xuống, mặc một chiếc váy dài có hoa văn kiểu Trung Quốc, đôi chân nhỏ bé đi một đôi giày vải thêu hoa, cả người cô toát lên một vẻ cổ điển mà các cô gái hiện đại hiếm có.
Bất giác tôi đưa mắt nhìn cô vài cái, cô gái đi tới trước mặt tôi, mỉm cười:
“Tớ muốn thuê phòng.”
Tôi nhìn tờ giấy thông báo cho thuê phòng còn chưa khô mực trên tường, im lặng xé nó xuống, đưa cô gái tới căn phòng còn trống, để cô quan sát một lượt. Cô gái chỉ nhìn liếc qua, không buồn mặc cả, lập tức thuê luôn, sau đó đưa chứng minh thư ra cho tôi đăng ký, và tự giới thiệu:
“Tớ tên là Hoa Dung, mở một cửa hàng Taobao[1], bình thường không thích ra ngoài, thường hay ở nhà, cậu rảnh thì có thể tới chỗ tớ chơi.”
[1] Taobao: Một website bán hàng online rất nổi tiếng.
Xác định người này không có điểm gì đáng nghi, tôi nhận tiền đặt cọc và tiền thuê nhà rồi đưa chìa khóa cho cô. Buổi chiều, đồ đạc và hành lý của cô được chuyển tới, toàn bộ đều được làm rất tinh xảo, hơn nữa hình như người này rất thích làm việc nhà, dọn dẹp xong rất nhanh chóng, lại còn trồng mấy bồn hoa rất đẹp ở cửa sổ, thế là tôi an tâm hơn.
Khoảng hơn bốn giờ, cuối cùng việc sửa chữa ở ngoài kia cũng đã xong, thế là tôi ngủ bù bữa trưa, không ngờ ngủ quá giấc, gọi điện thoại bảo Tiểu Mao mua cho tôi một hộp cơm, cậu nói mình đang ở ngoài, muộn mới về. Chẳng còn cách nào khác, đang định bò dậy úp bát mì tôm thì Hoa Dung gõ cửa phòng tôi, trong tay là nồi canh cá nóng hôi hổi.
Cô thẹn thùng cười nói:
“Tớ làm hơi nhiều, mang tới cho cậu ăn cùng.” Cơn đói đang hành hạ, tôi nhìn cô như nhìn một thiên sứ, trong lòng cảm kích vô cùng, bèn đưa cô vào phòng, lấy khoai tây chiên với hạt dưa ra mời cô.
Tay nghề nấu bếp của Hoa Dung rất giỏi, canh cá ngon ngọt lạ thường. Ăn no, tôi với cô cũng nói đủ thứ chuyện. Cô là người hiểu biết nhiều, lại rất tâm lí. Đối với những việc mà tôi thích thú, cô đều hào hứng thể hiện kiến thức của mình, hơn nữa quan điểm lại tương tự như của tôi. Lời cô nói ra có thể đi thẳng vào lòng người mà vẫn rất chân thành, không hề có vẻ gì là giả tạo, cứ như một người chị lớn tuổi chu đáo.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng, tôi thực sự cảm thấy rất rất thích cô, cảm giác như cô là tri kỷ đầu tiên trong cuộc đời tôi, thế là tâm sự với cô rất nhiều chuyện.
Mười giờ tối, chúng tôi càng nói chuyện càng hăng say, cuối cùng Tiểu Mao cũng về, trên tay còn cầm hộp cánh gà rán KFC, vui vẻ nói sợ tôi đói nên mua về. Quay sang nhìn Hoa Dung, cậu khựng lại, miệng nói nhỏ:
“Không ngờ người đó lại phái người tới, không cần phải gấp vậy chứ…”
Hoa Dung hình như nghe thấy cậu ta nói gì đó, ngẩng đầu lên dịu dàng chào cậu, mắt tràn đầy sự ấm áp:
“Em là sư đệ Tiểu Mao mà Miêu Miêu vừa nói phải không? Chị là khách mới ở đây, sống ở phòng 502, có thời gian thì em tới chỗ chị uống trà nhé.”
“Thế thì chúng ta cũng không khách sáo nữa!” Đón lấy cánh gà rán của Tiểu Mao, tôi nhanh nhẹn mở ra, vui vẻ chia sẻ thức ăn với mọi người, lại thấy ánh mắt họ nhìn nhau có vẻ kỳ lạ, thế là tôi cười cười, “Tiểu Mao, chị Hoa Dung tốt lắm! Em mà tới chơi với chị ấy thì đừng có dê quá nhé.”
Tiểu Mao bất lực ngồi phịch xuống, nói chẳng chút lịch sự:
“Haiz, thôi mặc kệ, để đỡ bị đánh.”
“Em mà không trả Tiểu Tingtang cho chị là chị đánh đấy!”
/155
|