Hoa Miêu Miêu

Chương 113: Sự thực phơi bày

/155


Trong phòng Karaoke, ánh sáng lờ mờ, ở giữa có một quả cầu xoay liên tục, tỏa ra những ánh sáng nhỏ đủ mọi màu sắc, chiếu lên từng người. Vừa nhìn là biết ngay họ đều là yêu quái. Bên trái là một đứa con gái có mái tóc màu hồng, trên trán có một ấn ký, nó mặc cái váy siêu ngắn rất trẻ trung, xinh đẹp, đang chí chóe thảo luận điều gì đó với một đứa con gái tóc tím, mắt tím, mặc bộ quần áo liền thân, trông vô cùng đáng yêu. Có hai người đàn ông trông rất oách ngồi bên cạnh chúng, ở giữa có một người mặt đầy vẻ bực bội, khó chịu và một người khác trông có vẻ thật thà, không nói năng gì. Ngưu Ma Vương ngồi ở giữa đang cầm micro hát bài “Xin hỏi đường ở nơi nao”, La Sát thì cầm cái laptop say sưa xem phim, một thiếu phụ xinh đẹp mặc chiếc sườn xám màu đỏ ngồi cạnh họ đang cùng một người đàn ông ăn mặc có vẻ thoải mái xem quyển sổ bài hát để chọn bài, bên phải là một cô gái tóc trắng trông có vẻ rụt rè và một thiếu niên chẳng có vẻ gì nổi bật, Ngân Tử ngồi ở góc không nói tiếng nào.

Khi tôi bước chân vào cửa, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, cũng ngừng mọi việc đang làm, đám con gái thì lao tới bên tôi, kéo tay thân mật nói luôn miệng, bởi sự làm phiền của đám người cứ như chim sẻ, mãi một lúc sau tôi mới biết hết tên họ, Cẩm Văn, Mạc Lâm, Thiếu Chúng, Tiểu Tử, Oa Oa, Tiếu Thiên, Kiếm Nam, Lạc Lạc. Tất cả đều nói là tới thăm tôi.

Tiểu Tử ở bên trái, túm lấy cánh tay tôi, buồn rầu nói:

“Miêu Miêu tỷ tỷ, sao năm xưa tỷ ngốc vậy? Làm yêu quái đang yên đang lành không thích, lại thích xuống trần gian trải qua sinh lão bệnh tử, thiệt thòi quá.”

Thiếu Chúng thì cười cười:

“Biến thành con người xong xấu đi bao nhiêu, đúng là quá thiệt.”

Tiểu Tử lập tức đá hắn một cái:

“Đúng là miệng chó không nhả ra được ngà voi, cút sang một bên.”

Oa Oa ở bên phải cũng níu cánh tay tôi, nói với Tiểu Tử vẻ bất mãn:

“Cô kéo chó vào đây làm gì, coi thường Tiếu Thiên nhà tôi sao?”

Tiếu Thiên vội vàng dàn hòa:

“Cô ấy không phải ý đó đâu.”

Cẩm Văn thì cười hỉ hả lại gần, mái tóc xoăn khiến cô trông thật phong tình, lả lơi:

“Ngày vui mà, đừng cãi nhau, cùng hát đi, ta vừa chọn cho Ngân Tử một bài.”

Biểu cảm của Ngân Tử vô cùng u uất:

“Ta không muốn hát.”

Mạc Lâm và Thiếu Chúng chạy về phía hắn, rồi kéo hắn ra trước màn hình, vui vẻ nhét micro vào tay hắn:

“Bài hát này chắc chắn là hợp với huynh, hát đi.”

Thế là tiếng nhạc nổi lên, trên màn hình xuất hiện lời bài hát, Ngân Tử bị mọi người ép buộc và xúi giục, bất lực mở miệng hát:

“Có lúc tôi thực sự cảm thấy mình như một con chim, muốn bay nhưng không bay cao được, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ bay lên cây và biến thành mục tiêu của con người...”

Mọi người lăn lộn, chỉ có Ngân tử là không cười, khi hắn bỏ micro xuống, vội vàng giằng lấy quyển sổ để chọn bài. Hắn chọn cho Cẩm Vân bài “Tôi chỉ là con chó”, chọn cho Tiếu Thiên bài “Để tôi biến thành con chó”, sau đó thì chọn cho Thiếu Chúng cười điên cuồng nhất bài “Trọng tình khinh bạn”, mọi người đều biết hắn đang mỉa mai Thiếu Chúng sợ vợ, bất giác đều bật cười, Tiểu Tử cũng đỏ mặt.

Tôi vốn tưởng lần này tới, mọi người sẽ nói với tôi chuyện của kiếp trước, nhưng chẳng ai nói gì, chỉ mải vui chơi, Tiểu Mao cũng kéo tôi hát bài “Trên đời chỉ có mẹ là tốt”, điệu bộ vô cùng chân thật, khiến tôi suýt nữa thì phải vịn vào tường mới đứng vững được.

La Sát vẫn đang xem “Tây du ký”, vừa xem vừa chửi:

“Con hồ ly tinh làm gì được xinh thế, hơn nữa con trai bảo bối nhà ta có bao giờ mặc yếm ra ngoài đâu, đúng là vớ vẩn.”

Ngưu Ma Vương thì thật thà nói:

“Ta cảm thấy Kiều Kiều xinh hơn con hồ ly này rất nhiều.” Sau đó bị La Sát lườm một cái, ông lập tức đổi giọng, “Người này chẳng bằng một nửa sắc đẹp của nương tử ta.”

Hơn một tiếng đồng hồ sau, Ngân Tử với vẻ không vui, kiếm một cái cớ rồi ra về. Ngưu Ma Vương lại bảo người mang vào rất nhiều bia, vừa uống vừa ca thán, thứ này chẳng ngon bằng rượu trắng, toàn là mấy thứ nước đắng ngắt, rồi bắt nhân viên phục vụ đi mua rượu Ngũ lương, khiến anh chàng phục vụ sợ hãi suýt khóc rồi mới thả cho anh ta đi.

Mọi người nốc bia như nước ngọt, tôi tửu lượng vốn kém, chị dâu La Sát ngăn họ lại, bảo đừng để tôi uống nhiều. Tiểu Mao thì uống rất nhiều, cuối cùng nói là khó chịu, vào nhà vệ sinh để nôn.

Khi Tiểu Mao bỏ ra ngoài, không khí cả phòng lập tức thay đổi, nụ cười và bộ dạng say sưa của mọi người đều lập tức biến mất, họ nghiêm túc nhìn tôi, khiến tôi bỗng dưng thấy sợ hãi, luôn miệng hỏi:

“Làm gì thế?”

“Nói nhỏ thôi.” Kiếm Nam nói nhỏ, rồi lại cười cười bảo mọi người, “Hát tiếp đi, hát đi, để không khí náo nhiệt lên một chút.” Nói xong mọi người lại bắt đầu hò hét, khiến khung cảnh vô cùng hỗn loạn. La Sát với Tiểu Tử, Mạc Lâm, Cẩm Văn, bốn người họ áp sát vào tôi, giả bộ say rượu, nhưng lại nói khẽ:

“Xung quanh có thể có pháp thuật nghe lén, hơn nữa bọn ta không biết gã sẽ giở thủ đoạn gì để giám sát, có những việc bọn ta chỉ có thể dùng phương thức này nói với cô, cô phải nghe thật chăm chú.”

Tôi thấy họ có vẻ nghiêm túc thì cũng trở nên căng thẳng, gật đầu.

Tiểu Tử dựa vào vai tôi như người say, cô rắc một ít bột hoa ra xung quanh, Mạc Lâm lại làm một thủ ấn, xung quanh chúng tôi lập tức mọc lên những sợi tơ bạc, bao vây tất cả vào trong, cứ như thể cách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

“Pháp thuật bố trí xong rồi, ta với Tiểu Tử liên thủ tạo ra một cảnh tượng giả.” Mạc Lâm gật đầu, “Có lẽ được khoảng hai mươi phút, nếu lâu quá hắn sẽ nghi ngờ, phải tranh thủ thời gian.”

La Sát căm phẫn nói:

“Những gì mà gã Ngao Vân kia nói với muội đều là giả hết! Muội đừng tin một tiếng nào.”

“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?” Tôi kinh ngạc.

Tiểu Tử kể nhanh:

“Chăc tỷ đã gặp người tên là Tất Thanh rồi phải không? Tỷ cảm thấy mình thích chàng ấy hay Ngao Vân hơn?”

Tôi ủ rũ:

“Tôi đã đồng ý đính hôn với Ngao Vân rồi.”

“Hắn cố ý ép tỷ đính hôn đấy.” Tiểu Tử phẫn nộ tột đỉnh, “Định dùng thủ đoạn này là đàn áp Thần Quân đại nhân, đúng là đồ mặt dày! Lại còn dùng thủ đoạn bỉ ổi để ép bọn tôi không được nói với tỷ chân tướng, định chờ ván đã đóng thuyền, đừng có tưởng bở! Chẳng nhẽ chỉ có một mình Ngao Vân hắn biết sử dụng thủ đoạn chắc!”

“Cái gì mà Thần Quân đại nhân?” Tôi càng hồ đồ hơn.

“Để nàng ấy tự phán đoán, đừng bình luận nhiều.” Mạc Lâm ngăn Tiểu Tử lại, bình thản nói, “Ngao Vân nói với cô kiếp trước cô là yêu quái mèo như thế nào?”

Tôi nhìn gương mặt tràn đầy hận ý và kích động của mọi người xung quanh, vội vàng khai báo thành thật toàn bộ những điều mà tối hôm đó Ngao Vân đã nói với tôi. Tiểu Tử nghe xong thì càng phẫn nộ:

“Nói vớ vẩn! Linh tinh! Rõ ràng là Thần Quân đại nhân đưa tỷ về, tình cảm của tỷ với ngài ấy vô cùng thắm thiết, hắn lại bịa ra một chuyện khác, biến người đó thành tỷ.”

Tôi nghe họ mắng nửa ngày trời, cuối cùng mới hiểu ra:

“Ý của các ngươi là, người yêu kiếp trước của tôi là Tất Thanh chứ không phải Ngao Vân?”

“Đúng thế.” La Sát gật đầu nói, “Hắn bắt Tiểu Trà làm con tin, ép Ngân Tử với Tiểu Mao không được nói chân tướng cho muội biết, lại còn đặt nhiều phép thuật nghe lén lên người họ để giám sát, rồi lại bảo Hoa Dung xâm nhập tới chỗ muội làm gián điệp, xung quanh còn có thủ hạ của hắn đang quan sát, khiến bọn ta không thể nào ra tay.

/155

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status