Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Trạch Nhiên Nhiên nằm im lặng ở đó. Trên người là bộ đồ bệnh nhận trắng xanh, trên đầu còn quấn băng, sắc mặt hết sức nhợt nhạt.
Trịnh Thiên Vỹ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn. Từng câu, từng lời của bác sĩ khiến anh đau nhói
“Cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh, lại thêm bây giờ bị tai nạn nghiêm trọng, e là khó tỉnh dậy”
Khuôn mặt cô vẫn đẹp như trước, từng khóe mi, từng sợi tóc. Anh đau lòng vén đi tóc mai trên trán, dịu dàng hôn lấy đôi bàn tay trở nên gầy gò
- Trạch Nhiên Nhiên, em tỉnh dậy đi. Em muốn gì, anh đều đồng ý với em...chỉ cần em đừng rời xa anh là được...
Người đàn ông ngày nào còn hùng dũng đứng trên thương trường nay còn đâu? Chỉ còn là một người đàn ông đau khổ...
Chấp niệm...là thù hận cướp lấn đi tình yêu...
Chấp niệm...anh chính là người đã rơi vào chính cạm bẫy của mình
Hóa ra...bản thân vẫn chưa từng thoát khỏi chữ “tình”
Tình yêu vốn là một loại chấp niệm...đầy đủ năm mùi vị: mặn, ngọt, chua, cay và...đắng
Trịnh Thiên Vỹ tự nghĩ...bản thân anh đã nếm đủ.
Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân mình tệ hại như bây giờ, cứ lén lút như vầy vốn không phải phong cách của anh.
Trịnh Thiên Vỹ không thể đến gần Trạch Nhiên Nhiên khi có Trạch Đông hoặc Lâm Nhược Kỳ, bởi vì họ không cho phép.
Hận thù, chính là tội đày của mỗi người.
Anh không hề biết được, hóa ra trong cơ thể cô lại mang căn bệnh quái ác ấy.
Lúc cô đau, anh ở đâu?
Cô vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu ca nửa lời.
Trịnh Thiên Vỹ càng ngày càng ghét bản thân mình. Đường đường là một đấng nam nhi lại không lo lắng được cho người con gái mình yêu...
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Trịnh Thiên Vỹ nhíu mi nhấc lên xem
- Tôi nghe
Bên kia nói gì không rõ, chỉ thấy nét mặt anh đại biến. Khuôn mặt dịu dàng lúc nãy dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cúp điện thoại, anh quay sang nhìn cô gái nhỏ nhắn nằm trên giường. Khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó mới rời đi.
____
Tại một ngôi nhà trong khu đất hoang vắng, âm u đến đáng sợ. Ánh sáng le lói từ những chiếc đèn điện, còn lại là mập mờ huyền ảo của ánh trăng đêm chói lọi.
Một người đàn ông gác chéo chân ngồi trên ghế da, trên tay còn cầm một con dao nhỏ. Hình thù được chạm trổ trên dao là hình long phụng, vừa đẹp mà cũng vừa đáng sợ.
Trên nền đất là một người phụ nữ mặt mày thâm tím, khắp cơ thể đều là vết thương trầy da tróc thịt.
“BA”
Một tiếng vang chói tai vang lên. Người kia không chịu được hét thê lương.
Thê lương?
Không phải vì đau lòng...mà là uất hận.
Vết roi cứa vào da, lộ ra mảng thịt đỏ tươi bê bết máu.
Ả ta cười lạnh, khóe môi vẫn quật cường mấp máy
- Trịnh Thiên Vỹ, anh dám đối vậy với tôi?
Trịnh Thiên Vỹ nhởn nhơ như không nghe, vẫn mân mê chiếc dao sắc nhọn trong tay.
Từ góc độc của ả, có thể nhìn thấy một bên khuôn cằm cương nghị của Trịnh Thiên Vỹ. Ánh trăng chiếc rọi...trông thật giống ác ma dưới địa ngục.
Thật lâu sau đó, tựa như chơi chán rồi, Trịnh Thiên Vỹ mới đứng dậy nhìn ả một cái.
Chỉ là nhìn, cũng khiến cho cơ thể ả không tự chủ run bần bật.
Trịnh Thiên Vỹ chậm chạp bước đến trước mặt cô. Mũi dao nhọn hoắc dừng lại trên cổ trắng ngần đầy vết tím, nhếch mép.
Kề dao thêm một chút nữa, tựa như một chút nữa thôi cũng khiến ả ta đầu lìa khỏi cổ.
Ả hoàn toàn cảm nhận được, lưỡi dao sắc bén ấy lướt qua mình. Ả ta hoàn toàn không dám cử động, vì có thể cảm nhận được, lưỡi dao kia càng ngày càng đè sâu.
Trịnh Thiên Vỹ nhìn sắc mặt của ả, mỉm cười. Không để dao rời đi, chỉ là nâng cằm ả lên, cất giọng đầy từ tính
- Chu Hồng, cô có biết đời này cô phạm sai lầm gì không?
Chu Hồng nghe xong cười lạnh, trên mặt cũng bắt đầu rơi đầy nước mắt. Ả hét lớn
- Sai? Ha, tôi sai nhất chính là yêu anh. Tôi yêu anh như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Còn anh? Anh xem tôi là gì? Thế thân? Anh chỉ xem tôi là vật thế thân. Là thế thân của con Trạch Nhiên Nhiên đó. Anh biết gì không? Mỗi lần ở với tôi, anh luôn thật lâu nhìn tôi, nhưng là từ tôi nhìn người khác, đó căn bản không phải dành cho tôi.
- Con nhỏ đó có cái gì tốt? Hở? Sao đám đàn ông các người đều quỳ rạp dưới chân nó? Bây giờ thì tốt rồi, nó đang ở bệnh viện, nó đang đối diện với cái chết. Để tôi xem, anh có hạnh phúc được nữa hay không? Trịnh Thiên Vỹ, là anh không hiểu Chu Hồng tôi. Thứ gì tôi muốn...là phải có.Dù không có, tôi cũng sẽ không để người khác có được.
Nói đến đây, giọng của ả ngày càng ghê rợn. Bi thương, uất hận, căm phẫn? Nghe như một người đang tự nói với chính mình...
Trịnh Thiên Vỹ im lặng. Anh bất chợt suy nghĩ đến cô. Cô cũng từng nói
- Sai lầm nhất đời này của tôi chính là yêu anh...
Yêu anh...là sai sao?
Không. Từ trước tới giờ anh vẫn luôn yêu cô, là do côkhông hề biết...là do cô không biết.
Trở về thực tại, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm Chu Hồng. Anh vươn tay xoa xoa tóc ả, nói
- Sai rồi. Cô nói không đúng. Cô sai ở chỗ...cô đã chọc vào Trịnh Thiên Vỹ tôi.
Chu Hồng nhìn anh, trái tim đầy tan nát...
Người đàn ông này, là cô từng yêu...
Trịnh Thiên Vỹ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn. Từng câu, từng lời của bác sĩ khiến anh đau nhói
“Cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh, lại thêm bây giờ bị tai nạn nghiêm trọng, e là khó tỉnh dậy”
Khuôn mặt cô vẫn đẹp như trước, từng khóe mi, từng sợi tóc. Anh đau lòng vén đi tóc mai trên trán, dịu dàng hôn lấy đôi bàn tay trở nên gầy gò
- Trạch Nhiên Nhiên, em tỉnh dậy đi. Em muốn gì, anh đều đồng ý với em...chỉ cần em đừng rời xa anh là được...
Người đàn ông ngày nào còn hùng dũng đứng trên thương trường nay còn đâu? Chỉ còn là một người đàn ông đau khổ...
Chấp niệm...là thù hận cướp lấn đi tình yêu...
Chấp niệm...anh chính là người đã rơi vào chính cạm bẫy của mình
Hóa ra...bản thân vẫn chưa từng thoát khỏi chữ “tình”
Tình yêu vốn là một loại chấp niệm...đầy đủ năm mùi vị: mặn, ngọt, chua, cay và...đắng
Trịnh Thiên Vỹ tự nghĩ...bản thân anh đã nếm đủ.
Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân mình tệ hại như bây giờ, cứ lén lút như vầy vốn không phải phong cách của anh.
Trịnh Thiên Vỹ không thể đến gần Trạch Nhiên Nhiên khi có Trạch Đông hoặc Lâm Nhược Kỳ, bởi vì họ không cho phép.
Hận thù, chính là tội đày của mỗi người.
Anh không hề biết được, hóa ra trong cơ thể cô lại mang căn bệnh quái ác ấy.
Lúc cô đau, anh ở đâu?
Cô vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu ca nửa lời.
Trịnh Thiên Vỹ càng ngày càng ghét bản thân mình. Đường đường là một đấng nam nhi lại không lo lắng được cho người con gái mình yêu...
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Trịnh Thiên Vỹ nhíu mi nhấc lên xem
- Tôi nghe
Bên kia nói gì không rõ, chỉ thấy nét mặt anh đại biến. Khuôn mặt dịu dàng lúc nãy dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cúp điện thoại, anh quay sang nhìn cô gái nhỏ nhắn nằm trên giường. Khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó mới rời đi.
____
Tại một ngôi nhà trong khu đất hoang vắng, âm u đến đáng sợ. Ánh sáng le lói từ những chiếc đèn điện, còn lại là mập mờ huyền ảo của ánh trăng đêm chói lọi.
Một người đàn ông gác chéo chân ngồi trên ghế da, trên tay còn cầm một con dao nhỏ. Hình thù được chạm trổ trên dao là hình long phụng, vừa đẹp mà cũng vừa đáng sợ.
Trên nền đất là một người phụ nữ mặt mày thâm tím, khắp cơ thể đều là vết thương trầy da tróc thịt.
“BA”
Một tiếng vang chói tai vang lên. Người kia không chịu được hét thê lương.
Thê lương?
Không phải vì đau lòng...mà là uất hận.
Vết roi cứa vào da, lộ ra mảng thịt đỏ tươi bê bết máu.
Ả ta cười lạnh, khóe môi vẫn quật cường mấp máy
- Trịnh Thiên Vỹ, anh dám đối vậy với tôi?
Trịnh Thiên Vỹ nhởn nhơ như không nghe, vẫn mân mê chiếc dao sắc nhọn trong tay.
Từ góc độc của ả, có thể nhìn thấy một bên khuôn cằm cương nghị của Trịnh Thiên Vỹ. Ánh trăng chiếc rọi...trông thật giống ác ma dưới địa ngục.
Thật lâu sau đó, tựa như chơi chán rồi, Trịnh Thiên Vỹ mới đứng dậy nhìn ả một cái.
Chỉ là nhìn, cũng khiến cho cơ thể ả không tự chủ run bần bật.
Trịnh Thiên Vỹ chậm chạp bước đến trước mặt cô. Mũi dao nhọn hoắc dừng lại trên cổ trắng ngần đầy vết tím, nhếch mép.
Kề dao thêm một chút nữa, tựa như một chút nữa thôi cũng khiến ả ta đầu lìa khỏi cổ.
Ả hoàn toàn cảm nhận được, lưỡi dao sắc bén ấy lướt qua mình. Ả ta hoàn toàn không dám cử động, vì có thể cảm nhận được, lưỡi dao kia càng ngày càng đè sâu.
Trịnh Thiên Vỹ nhìn sắc mặt của ả, mỉm cười. Không để dao rời đi, chỉ là nâng cằm ả lên, cất giọng đầy từ tính
- Chu Hồng, cô có biết đời này cô phạm sai lầm gì không?
Chu Hồng nghe xong cười lạnh, trên mặt cũng bắt đầu rơi đầy nước mắt. Ả hét lớn
- Sai? Ha, tôi sai nhất chính là yêu anh. Tôi yêu anh như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Còn anh? Anh xem tôi là gì? Thế thân? Anh chỉ xem tôi là vật thế thân. Là thế thân của con Trạch Nhiên Nhiên đó. Anh biết gì không? Mỗi lần ở với tôi, anh luôn thật lâu nhìn tôi, nhưng là từ tôi nhìn người khác, đó căn bản không phải dành cho tôi.
- Con nhỏ đó có cái gì tốt? Hở? Sao đám đàn ông các người đều quỳ rạp dưới chân nó? Bây giờ thì tốt rồi, nó đang ở bệnh viện, nó đang đối diện với cái chết. Để tôi xem, anh có hạnh phúc được nữa hay không? Trịnh Thiên Vỹ, là anh không hiểu Chu Hồng tôi. Thứ gì tôi muốn...là phải có.Dù không có, tôi cũng sẽ không để người khác có được.
Nói đến đây, giọng của ả ngày càng ghê rợn. Bi thương, uất hận, căm phẫn? Nghe như một người đang tự nói với chính mình...
Trịnh Thiên Vỹ im lặng. Anh bất chợt suy nghĩ đến cô. Cô cũng từng nói
- Sai lầm nhất đời này của tôi chính là yêu anh...
Yêu anh...là sai sao?
Không. Từ trước tới giờ anh vẫn luôn yêu cô, là do côkhông hề biết...là do cô không biết.
Trở về thực tại, anh lặng lẽ nhìn chằm chằm Chu Hồng. Anh vươn tay xoa xoa tóc ả, nói
- Sai rồi. Cô nói không đúng. Cô sai ở chỗ...cô đã chọc vào Trịnh Thiên Vỹ tôi.
Chu Hồng nhìn anh, trái tim đầy tan nát...
Người đàn ông này, là cô từng yêu...
/49
|