Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát
Chương 10: Nam Cung Vô Thương, ta tại sao phải đáp ứng ngươi
/56
|
Edit + beta: cereniti
‘Bốp ——’
"Một bạt tai này, là ta nói cho ngươi biết, lần này ta bỏ qua ngươi, không phải là vì ta không dám giết ngươi, mà là ta khinh thường việc giết ngươi!"
‘Bốp ——’
"Một bạt tai này, là ta nói cho ngươi biết, vô luận là Lưu Nguyệt học viện hay bất kì người nào, thời điểm nói chuyện, tốt nhất nên nghĩ tới tư cách của mình!"
Liên tiếp mười cái bạt tai giáng xuống, gương mặt Bắc Đường Tĩnh sớm đã biến thành đầu heo.
‘Bốp ——’
Bạt tai cuối cùng, đã khiến khóe miệng của Bắc Đường Tĩnh phiến máu tươi.
Lãnh Vô Tâm rốt cục cũng thu tay lại, từ trong ngực lấy ra khăn gấm, lau sạch nhè nhẹ dấu máu trên huyết tiêu. Nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu nói: "Thật bẩn. Bẩn đến ghê tởm."
Có thể vào đến Lưu Nguyệt học viện, tất cả học viên bên trong hẳn không phải là người bình thường, thời điểm nghe đến Lãnh Vô Tâm nói như thế, dĩ nhiên là có thể hiểu được thâm ý bên trong, gương mặt của mọi người liền biến sắc.
"Cút đi."
Từ trong ngực lấy ra bình sứ, tiện tay lấy từ bên trong một viên thuốc, xong liền ném xuống đất.
Bắc Đường Tĩnh đại khái là bị đánh đến ngu đần, nàng nhặt lên viên thuốc, liều mạng nhét vào trong miệng. Nào còn có nửa điểm bộ dáng cao ngạo của một công chúa? Đơn giản so với kẻ điên còn hèn mọn hơn.
"Thế nào? Viện trưởng tốn tâm huyết lớn như vậy tới tìm ta, không phải chỉ để cho ta nhận quà mừng của Lưu Nguyệt học viện chứ?"
Lãnh Vô Tâm hướng về phía lão nhân nói.
Đúng, việc ra lệnh Mộ Dung Dạ dẫn đường cho Lãnh Vô Tâm không phải là quyết định của hắn, nhưng rõ ràng việc thủ hạ Lão sư thay hắn ra lệnh, là vì hắn. Nghiêm khắc mà nói, việc tặng cho Lãnh Vô Tâm một màn thị uy, hắn hoàn toàn thừa nhận.
Nhưng là, tựa hồ như phải thị uy với Lãnh Vô Tâm, ngược lại là Lãnh Vô Tâm cho mọi người màn thị uy.
Khẽ nheo mắt nhìn về phía thiếu nữ, thiếu nữ vẫn bình tĩnh như cũ. Đáy lòng mọi người không khỏi than thở.
Có thể dễ dàng tạo uy nghiêm tại Lưu Nguyệt học viện, quả thật không đơn giản. Mới vừa rồi nàng không đơn giản chỉ dạy dỗ Bắc Đường Tĩnh, mà còn đang dạy dỗ cả Lưu Nguyệt học viện.
"Cô nương hiện tại có thể đi đến tiểu viện của mình nghỉ ngơi. Ngày mai theo quy tắc của học viện, họ sẽ khảo nghiệm cô nương, xem cô nương nên học ở cấp bậc nào tại học viện. Nhưng là, mới vừa rồi lão hủ đã hiểu rất rõ về trình độ của cô nương, cho nên việc khảo nghiệm vào ngày mai coi như miễn. Cô nương nên trực tiếp cùng Nam Cung Vô Thương đến sườn đồi học tập." Dừng một chút: " Vô Thương, còn không mau đưa sư muội đến tiểu viện nghỉ ngơi."
Lãnh Vô Tâm kinh ngạc nhìn gương mặt hệt như hồ ly đang cười của lão.
Vốn cho rằng, một khi nàng gây khó khăn cho học viện, nàng có thể sẽ vô tư rời đi, không nghĩ tới cư nhiên lại thành như vậy. Bất quá, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn (tùy cơ ứng biến). Nàng chưa bao giờ e ngại bất luận kẻ nào! Những người cản đường nàng, phải chết! Đơn giản như vậy thôi!
"Được."
Đi theo cước bộ của Nam Cung Vô Thương, chớp mắt bóng dáng của thiếu nữ áo lam cùng nam tử liền biến mất ••••••
Bởi vì không sử dụng khinh công, thời điểm đi tới tiểu viện, đã là ban đêm.
Dạ Phong (gió đêm) phơ phất, trăng tròn sáng tỏ.
Dọc theo đường đi Lãnh Vô Tâm cùng Nam Cung Vô Thương đều không nói gì.
Tiểu viện của nàng là một khu nhà đơn độc cùng u tĩnh. Chung quanh có đủ loại đào yểu (hoa đào). Bên cạnh tiểu viện là một tòa tiểu viện khác có bố cục tương tự, cây khác chẳng qua cây không phải là đào yểu, mà là trúc.
Lãnh Vô Tâm lẳng lặng quan sát chung quanh.
Theo như nàng nhận thấy, tòa tiểu viện này thật nhỏ, nơi này tổng cộng có bốn tòa, chia thành các loại gồm Đào Yểu, Mai, U Lan, Trúc.
Bốn tòa tiểu viện, chỉ có cái tòa tiều viện Đào Yểu kia lấp léo ánh nến, hiển nhiên bên trong có người.
Người ở bên trong là người nào, Lãnh Vô Tâm cư nhiên rõ.
Khoan thai chuẩn bị đi vào.
"Chúc mừng sư muội, Đào Yểu Quán rốt cục cũng có chủ nhân."
Thanh âm nhàn nhã của Nam Cung Vô Thương nhẹ nhàng vang lên.
Lãnh Vô Tâm đột nhiên dừng lại.
Việc Lưu Nguyệt học viện có bốn tiểu viện để làm gì, nàng dĩ nhiên là biết.
Là để cho bốn cao thủ tài giỏi cùng trẻ tuổi nhất tại Lưu Nguyệt học viện ở. Căn cứ vào thế hệ hiện giờ mà nói, mới chỉ có ba người gồm Mộ Dung Dạ, Nam Cung Vô Thương, Lạc Hàn Y. Dĩ nhiên là nơi này sẽ trống đi một vị trí.
Hiện tại vị trí này thuộc về Lãnh Vô Tâm, đủ để nhìn ra sự coi trọng của Lưu Nguyệt học viện đối với nàng.
Chỉ bất quá, coi trọng hay không cũng chẳng sao, đây không phải là điều đáng để Lãnh Vô Tâm quan tâm.
Thứ nàng quan tâm hiện giờ, là người đang khiến cho cả thiên hạ náo động - Công tử Vô Ái, đến tột cùng là người phương nào.
Bất quá, nàng hiện tại sẽ không hỏi, có hỏi cũng không có đáp án.
"Sư huynh không cần tỏ thái độ này với ta. Ngươi là hạng người gì, mặc dù ta không biết rõ, nhưng cũng biết một chút. Hoàn mỹ không đáng sợ, đáng sợ chính là hoàn mỹ đến không tỳ vết nào. Đối với sư huynh, vô luận ngươi có làm gì, ta cũng không thể không phòng bị ngươi, cho nên ngươi không cần uổng phí tâm cơ."
Nói xong lời này, Lãnh Vô Tâm xoay người tiến vào tiểu viện.
‘Bốp ——’
"Một bạt tai này, là ta nói cho ngươi biết, lần này ta bỏ qua ngươi, không phải là vì ta không dám giết ngươi, mà là ta khinh thường việc giết ngươi!"
‘Bốp ——’
"Một bạt tai này, là ta nói cho ngươi biết, vô luận là Lưu Nguyệt học viện hay bất kì người nào, thời điểm nói chuyện, tốt nhất nên nghĩ tới tư cách của mình!"
Liên tiếp mười cái bạt tai giáng xuống, gương mặt Bắc Đường Tĩnh sớm đã biến thành đầu heo.
‘Bốp ——’
Bạt tai cuối cùng, đã khiến khóe miệng của Bắc Đường Tĩnh phiến máu tươi.
Lãnh Vô Tâm rốt cục cũng thu tay lại, từ trong ngực lấy ra khăn gấm, lau sạch nhè nhẹ dấu máu trên huyết tiêu. Nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu nói: "Thật bẩn. Bẩn đến ghê tởm."
Có thể vào đến Lưu Nguyệt học viện, tất cả học viên bên trong hẳn không phải là người bình thường, thời điểm nghe đến Lãnh Vô Tâm nói như thế, dĩ nhiên là có thể hiểu được thâm ý bên trong, gương mặt của mọi người liền biến sắc.
"Cút đi."
Từ trong ngực lấy ra bình sứ, tiện tay lấy từ bên trong một viên thuốc, xong liền ném xuống đất.
Bắc Đường Tĩnh đại khái là bị đánh đến ngu đần, nàng nhặt lên viên thuốc, liều mạng nhét vào trong miệng. Nào còn có nửa điểm bộ dáng cao ngạo của một công chúa? Đơn giản so với kẻ điên còn hèn mọn hơn.
"Thế nào? Viện trưởng tốn tâm huyết lớn như vậy tới tìm ta, không phải chỉ để cho ta nhận quà mừng của Lưu Nguyệt học viện chứ?"
Lãnh Vô Tâm hướng về phía lão nhân nói.
Đúng, việc ra lệnh Mộ Dung Dạ dẫn đường cho Lãnh Vô Tâm không phải là quyết định của hắn, nhưng rõ ràng việc thủ hạ Lão sư thay hắn ra lệnh, là vì hắn. Nghiêm khắc mà nói, việc tặng cho Lãnh Vô Tâm một màn thị uy, hắn hoàn toàn thừa nhận.
Nhưng là, tựa hồ như phải thị uy với Lãnh Vô Tâm, ngược lại là Lãnh Vô Tâm cho mọi người màn thị uy.
Khẽ nheo mắt nhìn về phía thiếu nữ, thiếu nữ vẫn bình tĩnh như cũ. Đáy lòng mọi người không khỏi than thở.
Có thể dễ dàng tạo uy nghiêm tại Lưu Nguyệt học viện, quả thật không đơn giản. Mới vừa rồi nàng không đơn giản chỉ dạy dỗ Bắc Đường Tĩnh, mà còn đang dạy dỗ cả Lưu Nguyệt học viện.
"Cô nương hiện tại có thể đi đến tiểu viện của mình nghỉ ngơi. Ngày mai theo quy tắc của học viện, họ sẽ khảo nghiệm cô nương, xem cô nương nên học ở cấp bậc nào tại học viện. Nhưng là, mới vừa rồi lão hủ đã hiểu rất rõ về trình độ của cô nương, cho nên việc khảo nghiệm vào ngày mai coi như miễn. Cô nương nên trực tiếp cùng Nam Cung Vô Thương đến sườn đồi học tập." Dừng một chút: " Vô Thương, còn không mau đưa sư muội đến tiểu viện nghỉ ngơi."
Lãnh Vô Tâm kinh ngạc nhìn gương mặt hệt như hồ ly đang cười của lão.
Vốn cho rằng, một khi nàng gây khó khăn cho học viện, nàng có thể sẽ vô tư rời đi, không nghĩ tới cư nhiên lại thành như vậy. Bất quá, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn (tùy cơ ứng biến). Nàng chưa bao giờ e ngại bất luận kẻ nào! Những người cản đường nàng, phải chết! Đơn giản như vậy thôi!
"Được."
Đi theo cước bộ của Nam Cung Vô Thương, chớp mắt bóng dáng của thiếu nữ áo lam cùng nam tử liền biến mất ••••••
Bởi vì không sử dụng khinh công, thời điểm đi tới tiểu viện, đã là ban đêm.
Dạ Phong (gió đêm) phơ phất, trăng tròn sáng tỏ.
Dọc theo đường đi Lãnh Vô Tâm cùng Nam Cung Vô Thương đều không nói gì.
Tiểu viện của nàng là một khu nhà đơn độc cùng u tĩnh. Chung quanh có đủ loại đào yểu (hoa đào). Bên cạnh tiểu viện là một tòa tiểu viện khác có bố cục tương tự, cây khác chẳng qua cây không phải là đào yểu, mà là trúc.
Lãnh Vô Tâm lẳng lặng quan sát chung quanh.
Theo như nàng nhận thấy, tòa tiểu viện này thật nhỏ, nơi này tổng cộng có bốn tòa, chia thành các loại gồm Đào Yểu, Mai, U Lan, Trúc.
Bốn tòa tiểu viện, chỉ có cái tòa tiều viện Đào Yểu kia lấp léo ánh nến, hiển nhiên bên trong có người.
Người ở bên trong là người nào, Lãnh Vô Tâm cư nhiên rõ.
Khoan thai chuẩn bị đi vào.
"Chúc mừng sư muội, Đào Yểu Quán rốt cục cũng có chủ nhân."
Thanh âm nhàn nhã của Nam Cung Vô Thương nhẹ nhàng vang lên.
Lãnh Vô Tâm đột nhiên dừng lại.
Việc Lưu Nguyệt học viện có bốn tiểu viện để làm gì, nàng dĩ nhiên là biết.
Là để cho bốn cao thủ tài giỏi cùng trẻ tuổi nhất tại Lưu Nguyệt học viện ở. Căn cứ vào thế hệ hiện giờ mà nói, mới chỉ có ba người gồm Mộ Dung Dạ, Nam Cung Vô Thương, Lạc Hàn Y. Dĩ nhiên là nơi này sẽ trống đi một vị trí.
Hiện tại vị trí này thuộc về Lãnh Vô Tâm, đủ để nhìn ra sự coi trọng của Lưu Nguyệt học viện đối với nàng.
Chỉ bất quá, coi trọng hay không cũng chẳng sao, đây không phải là điều đáng để Lãnh Vô Tâm quan tâm.
Thứ nàng quan tâm hiện giờ, là người đang khiến cho cả thiên hạ náo động - Công tử Vô Ái, đến tột cùng là người phương nào.
Bất quá, nàng hiện tại sẽ không hỏi, có hỏi cũng không có đáp án.
"Sư huynh không cần tỏ thái độ này với ta. Ngươi là hạng người gì, mặc dù ta không biết rõ, nhưng cũng biết một chút. Hoàn mỹ không đáng sợ, đáng sợ chính là hoàn mỹ đến không tỳ vết nào. Đối với sư huynh, vô luận ngươi có làm gì, ta cũng không thể không phòng bị ngươi, cho nên ngươi không cần uổng phí tâm cơ."
Nói xong lời này, Lãnh Vô Tâm xoay người tiến vào tiểu viện.
/56
|